Bốn người Sở Hoan dùng cơm tại Thực Vi Thiên xong thì đã tới hoàng
hôn, liền tìm một nhà trọ bình thường trong thành ngủ lại. Sau khi dàn
xếp xong, Sở Hoan gọi ba người Tôn Tử Không tới, đóng cửa phòng, lúc này mới khẽ nói:
- Mã Chính, Tùy Phong, ta muốn hai người các ngươi đi làm một chuyện quan trọng.
Mã Chính và Liễu Tùy Phong thần sắc lập tức nghiêm trang.
- Ở trên đường hai người các ngươi cũng thấy được, có mấy thôn xuất hiện chuyện ma quái.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Chuyện này rất kỳ quặc, ta nghĩ những người kia đã giả thần giả quỷ,
cũng sẽ không thu tay lại nhanh như vậy, sau khi hai người các ngươi
nghỉ ngơi xong, cùng rời khỏi thành, tìm hiểu tin tức chung quanh phủ
Thái Nguyên, xem có thôn nào xảy ra chuyện giống như vậy hay không?
Mã Chính lập tức nói:
- Đại nhân muốn bắt được những tên giả thần giả quỷ kia?
Sở Hoan đáp:
- Chuyện ma quái ở An Ấp Đạo, sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện,
lại xuất hiện lúc Hoàng gia tạo phản, cho dù đám người kia có liên quan
tới Hoàng gia hay không, chắc chắn cũng có tâm tư âm hiểm.
Tôn Tử Không thấp giọng nói:
- Sư phó, vậy phải chăng chúng ta cũng đi theo?
- Chúng ta còn có chuyện khác muốn làm, chuyện điều tra này để cho hai người Mã Chính.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Chẳng qua hai người các ngươi phải nhớ lấy, chức trách của các ngươi
chỉ là tìm hiểu tin tức một chút, xem phải chăng có thôn trang khác xảy
ra chuyện như vậy, tốt nhất là dân chúng trong thôn còn chưa rời đi.
Chẳng qua ngoài việc này hai người các ngươi không thể hành động thiếu
suy nghĩ, chỉ cần tìm được có nơi nào như vậy, lập tức trở vê báo cho
ta.
Hắn nhìn bốn phía trong phòng, nói:
- Sau khi có tin tức, có thể tìm ta thì tốt, nếu không tìm thấy ta, các ngươi chờ ở chỗ này, ta sẽ phái người gặp mặt các ngươi.
Mã Chính đứng dậy nói:
- Đại nhân, việc này không nên chậm trễ, ta cùng Tùy Phong sẽ lập tức thu dọn, thừa dịp trước khi đóng cửa thành trời tối liền ra khỏi thành.
- Cũng không cần vội vã như vậy, hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai khởi hành cũng không muộn.
Tính toán xong xuôi, mấy người liền lui xuống.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mã Chính tới, Sở Hoan đã sớm dậy. Từ biệt Sở Hoan, Mã
Chính cùng Liễu Tùy Phong tự mình rời đi. Sở Hoan và Tôn Tử Không dùng
xong bữa sáng, liền rời khỏi quán trọ.
Sáng nay Sở Hoan có ý định
trước tiên tới phủ đệ Hoàng Thiên Dịch nhìn xem, lúc trước Hoàng gia là
hào tộc lớn nhất An Ấp Đạo, xây dựng phủ viện vô cùng rộng lớn ở phủ
Thái Nguyên, hơn nữa nằm ở trung tâm thành Thái Nguyên, chiếm diện tích
cực lớn, hiện giờ tộc nhân Hoàng tộc đã bỏ chạy, thực không biết phủ
viện kia hiện giờ thế nào.
Muốn tìm được phủ viện Hoàng gia là chuyện rất dễ dàng, nhưng muốn tới gần lại không phải chuyện dễ, mấy con đường đi thông tới trạch viện của Hoàng gia đều bị Nha môn Hình Bộ Ti phủ
Thái Nguyên phái người phong tỏa, người bình thường căn bản không tới
gần được. Sở Hoan đương nhiên sẽ không để lộ thân phận, nhìn thấy con
đường bị phong tỏa, cũng không tới gần, hắn mang theo Tôn Tử Không rời
đi như không có việc gì, giống như chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi.
Qua một con phó, Tôn Tử Không lại hơi gấp, thấp giọng nói:
- Sư phó, chúng ta cứ đi như vậy sao?
- Sớm muộn sẽ thấy được, cần gì gấp trong nhất thời.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Ngươi còn nhớ được, phủ thành Thái Nguyên này còn có một chuyện lý thú chúng ta còn chưa nếm thử, ta mang ngươi đi du thuyền.
- Du thuyền?
Tôn Tử Không sững sờ.
Hôm qua lúc ở Thực Vi Thiên, tiểu nhị Thực Vi Thiên giới thiệu có thể
thưởng ngoạn du thuyền trong thành Thái Nguyên này, chẳng qua Tôn Tử
Không lại không hiểu được Sở Hoan vào thành Thái Nguyên đương nhiên
không phải tới du lãm danh thắng, lại không ngờ lúc này Sở Hoan có nhã
hứng đi du thuyền.
Sở Hoan đã đưa ra quyết định, Tôn Tử Không đương
nhiên không thể nói gì thêm, hai người xuyên qua hai con phố, đang tìm
tới đường sông, đúng lúc đó chứng kiến cách đó không xa truyền tới tiếng ồn ào. Sở Hoan hiếu kỳ, bước nhanh hơn, tới đoạn đường ngắn phía trước, quay đầu chuyển qua con phố khác, liền thấy một đám người thưa thớt
không xa phía trước, liền chậm rãi tiến lên. Đám người kia chẳng qua tầm mười người, đang chỉ trỏ phía trước, Sở Hoan nhìn lại liền thấy bên kia có bảy tám tên quan binh cầm bội đao vây quanh mấy người, hô hô quát
quát, dường như đang xảy ra tranh chấp.
- Sư phó, là bọn hắn.
Tôn Tử Không lúc này đã ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Đây không phải mấy người Quỷ Phương nhìn thấy hôm qua sao?
Sở Hoan cũng không nói gì, lúc này hắn thấy rõ ràng, xảy ra tranh chấp với quan binh đúng là bốn người Quỷ Phương nhìn thấy hôm qua.
Thái độ
của quan binh hiển nhiên rất ác liệt, một gã mặc quan bào thuận tay chỉ
vảo lão hán Quỷ Phương, đang nói gì đó, khoảng cách hơi xa nhất thời
nghe không rõ bên kia rốt cuộc đang nói gì, chẳng qua Sở Hoan chứng kiến quan phục của quan viên kia, lập tức kết luận người nọ thuộc về Hộ Bộ
Ti, bộ quan phục kia đúng là cách ăn mặc của Chủ sự Hộ Bộ Ti.
Sở Hoan là Hộ bộ Thị lang, tuy chưa hẳn học được xử lý công việc Hộ bộ thế nào, nhưng một số chuyện bên trong Hộ bộ đương nhiên cũng có chỗ biết được,
đặc biệt quan phục Hộ bộ, Sở Hoan có thể phán định thân phận đối phương
dựa vào quan phục đang mặc.
Nhìn thấy người nọ là Chủ sự Hộ Bộ Ti, Sở Hoan liền ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh, lúc này mới phát hiện, trong lúc bất giác hắn và Tôn Tử Không đã đi tới Nha môn Hộ Bộ Ti phủ Thái
Nguyen, hai con sư tử đá trước cửa rát uy mãnh, trên đầu cừa cũng treo
một tấm biển, lúc này cách một khoảng cũng không rõ bên trên viết cái
gì, chẳng qua Sở Hoan cũng có thể đoán được trong lòng.
Người vây xem không dám nhích tới gần, tuy rằng vài người Quỷ Phương thân hình co
lớn, nhưng lúc này rõ ràng đang yếu thế, hán tử Quỷ Phương trung niên
Hách Cốt kia mang theo hai gã đại hán Quỷ Phương đứng sau lưng lão hán
Quỷ Phương, trông rất tức giận, hai tay nắm chặt, cũng không dám hành
động thiếu suy nghĩ. Trái lại lão hán Quỷ Phương phía trước ại tươi
cười, thương lượng với Chủ sự Hộ Bộ Ti, tuy giờ phút này nghe không rõ
Chủ sự kia nói cái gì, thế nhưng nhìn động tác của y lại có thể thấy
được ngạo mạn vô lễ.
Sở Hoan rất hiều kỳ trong lòng, nhịn không được tới gần hơn một chút, dần nghe được Chủ sự kia đang lạnh lùng nói:
- ... Bắt vào nhà lao đi. Bổn quan đã nói nhiều lần với các ngươi, thứ
các ngươi muốn tìm, cứ đi tìm họ Hoàng kia, đồ đạc đều là hắn ký nhận,
không hề liên quan tới Nha môn Hộ Bộ Ti chúng ta, hôm nay bổn quan tự
mình đi ra nói rõ với các ngươi, chuyện này tới đây thì thôi, nếu lại
tới gây chuyện, đừng trách bổn quan không khách khí.
Lão hán Quỷ Phương nhường nhịn vì lợi ích toàn cục nói:
- Sư đại nhân, mười sáu động chúng ta cộng lại hơn một vạn miệng ăn, là
chờ số lương thực này nhét đầy bao tử. Tuy Hoàng Chủ sự đi rồi, thế
nhưng... thế nhưng khoản nợ này cũng không thể bỏ đi như vậy, Sư đại
nhân, xin ngài thương xót, trả lương thực lại cho chúng ta... !
- Cái người này tại sao lại không rõ ràng.
Vị Sư Chủ sự kia tức giận nói:
- Bổn quan đã nói bao nhiêu lần, chuyện này không hề liên quan tới Nha
môn Hộ bộ chúng ta. Ngươi tìm không thấy Hoàng Tri Quý, thì tới hồ Ngọc
Tỏa tìm Hoàng Thiên Dịch đòi lương thực.
Y làm bộ quay người nói:
- Đừng có tới nơi này dây dưa, hiện giờ bản quan bận rộn công việc, không rảnh rỗi dây dưa với các ngươi.
Y Đưa tay khua khua như đuổi muỗi:
- Đi đi đi, mau cút khỏi nơi này, lại dây dưa ở chỗ này nữa, bổn qua sẽ thực sự trở mặt.
Y nói xong câu đó, cũng không hề để ý, muốn đi vào Nha môn. Lão hán Quỷ
Phương tiến tới hai bước, dưới tình thế cấp bách, liền bắt lấy ống tay
áo Sư Chủ sự. Sư Chủ sự lắp bắp kinh hãi, quan binh bên cạnh lập tức
quát:
- Lớn mật.
Một cây đao chém xuống đầu vai lão hán Quỷ
Phương. Hách Cốt ở phía sau nhìn thấy, nổi giận gần lên một tiếng, xông
lên phía trước, không chờ đại đao quan binh kia chém xuống, đã bắt lấy
cổ tay quan binh. Lực đạo của gã rất lớn, sau khi bắt được cổ tay quan
binh kia, cây đại đao trong tay quan binh không chém được xuống.
- Thật lớn mật, muốn tạo phản sao?
Sư Chủ sự dùng sức hất lên, thoát khỏi tay lão hán Quỷ Phương:
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bổn quan nói chuyện nhẹ nhàng
với các ngươi, các ngươi lại không tán thưởng, lại dám tập kích bổn
quan, có người không, đều bắt lại cho bổn quan... !
Đám quan binh làm bộ tiến lên, lão hán Quỷ Phương ôm quyền nói:
- Sư đại nhân, hiểu lầm, là lão hán tình thế cấp bách mạo phạm đại nhân, tuyệt đối không phải tạo phản, xin đại nhân thứ tội.
Sư Chủ sự cười lạnh lùng, nói:
- Xưa nay bổn quan đối xử nhân nghĩa với mọi gười, cho ngươi thêm cơ hội
cuối cùng, hiện giờ rời khỏi nơi này, bổn quan mở một mặt lưới, tha các
ngươi một lần, nếu không lập tức bắt lại.
Lão hán Quỷ Phương nói gần như cầu khẩn:
- Sư đại nhân, không phải lão hán không muốn đi, mà không thể đi. Ngày
đông rét lạnh buông xuống, mười sáu động Đại Kỳ Mông, phải dựa vào số
lương thực này để sống sót, nếu ta rời đi như vậy, chờ mùa đông này qua
đi, sẽ chết không ít người.
- Nếu như ngươi không rời đi, bổn quan cam đoan ngươi sẽ chết trước bọn chúng.
Sư Chủ sự hug ác nói.
Hách Cốt rốt cuộc lớn tiếng nói:
- Các ngươi đã không bỏ thương thực dựa theo ước định, vậy thì trả đồ lại cho chúng ta.
Sư Chủ sự cười lạnh lùng, chép miệng. Đám quan binh không do dự nữa, muốn
ra tay bắt lại. Sở Hoan đang nghĩ có nên tiến tới hay không, hắn giấu
thân phận tới Thái Nguyên này, vốn hi vọng âm thầm điều tra thêm một
chút tình hình tại Thái Nguyên, nếu tùy tiện ra mặt, lúc này sẽ xảy ra
xung đột với quan binh, không chừng thân phận của mình sẽ bại lộ sớm.
Hắn đang do dự, lại nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Tất cả đang làm gì ở đây vậy?
Sở Hoan nhìn lại, liền thấy mấy thớt ngựa đi tới từ đối diện, người đi đầu cưỡi tuấn mã màu xám, mặc áo giáp, mặt chữ quốc, sống mũi cao, tuổi hơn bốn mươi, toàn thân tản ra khí chất vũ dũng.
Sở Hoan vừa thấy áo
giáp người này, lại hơi kinh ngạc. Bộ áo giáp này Sở Hoan biết rõ chỉ có Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân một Đạo mới có thể mặt, nếu như không có gì bất
ngờ, người đột nhiên xuất hiện này đúng là Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân An Ấp
Đạo.
Quyền thế của Chỉ huy sứ Vệ Sở Quân đương nhiên không thể khinh thường.
Đại Tần mười sáu Đạo, Tổng đốc một Đạo đương nhiên là trưởng quan hành
chính cao nhất, nhưng Tổng đốc chỉ có khả năng điều động Cấm Vệ Quân
dưới trướng, không có quyền điều động Vệ Sở Quân địa phương, mà trưởng
quan cao nhất của Vệ Sở Quân, đúng là Chỉ huy sứ.
Bình thường mà nói, uy vọng của Chỉ huy sứ một Đạo trong lòng quan binh Vệ Sở Quân cao hơn
xa Tổng đốc một Đạo, chẳng qua tuy rằng Chỉ huy sứ có quân quyền trong
tay, có thể khống chế điều động quan tướng từ Thiên hộ trở xuống trong
Vệ Sở Quân, nhưng nếu không có Binh bộ ký lệnh điều quân, lại không thể
điều động hơn năm trăm quan binh.
Đại Tần mười sau Đạo, mỗi Đạo trên
thực tế đều tồn tại hai người đứng đầu, một vị là Tổng đốc, một vị khác
chính là Chỉ huy sứ. Sở Hoan quả thực không ngờ, mình gặp được Chỉ huy
sứ Vệ Sở Quân một trong hai người đứng đầu An Ấp Đạo nhanh như vậy.