Thủ vệ cửa thành phía Tây đều là Võ kinh vệ. Võ kinh vệ tổng cộng có sáu bảy nghìn binh mã, phần lớn đều phân bố ở cổng trong thành,
trưởng quan hành chính cao nhất tất nhiên là Thống lĩnh Võ kinh vệ.
Nhưng trong đó lại có một đám nhân mã đặc thù, bọn học dù cũng là một
phần của Võ kinh vệ, nhưng lại túc trực ở Thự môn, hơn nữa trưởng quan
cao nhất của họ tuy là một Đô Ti, nhưng ngay cả Thống lĩnh Võ kinh vệ
cũng không có quyền chỉ huy người này. Quyền chỉ huy của viên Đô Ti này
trực tiếp dưới quyền của Hoàng đế.
Đội nhân mã này là để thủ
vệ mười cổng Đô Ti phủ trong kinh thành. Trưởng quan cao nhất của Đô Ti
là Thập Môn Đô Ti. Dù biên chế bên trong Võ kinh vệ, cũng không thuộc về thống soái Võ kinh vệ, bọn họ có quyền tự chủ tuyệt đối. Thập môn Đô Ti phủ giống như Thần Y vệ Bạch lầu, trực tiếp nghe lệnh từ Hoàng đế.
Thập Môn Đô Ti phủ nhân mã không nhiều, cộng lại không quá ngàn người,
cảnh vệ Thập môn nơi trù quân cũng là ở phụ cận cổng thành.
Cửa thành phía Tây với tư cách là một trong 4 chính môn của kinh thành,
binh lực thủ vệ tất nhiên cũng nhiều hơn một ít, vào thời điểm bảo trì
có sáu mươi người, ba mươi người thủ vệ ở đầu tường, ba mươi người khác
thì thủ ở dưới thành.
Trong mỗi ngày, chức trách chủ yếu của
bọn họ, ngoài việc kiểm tra xe cộ qua lại, còn có sớm mở cửa thành tối
đóng cửa thành. Mặc dù công việc hết sức nhàm chán, nhưng lại là một nha môn quan trọng.
Gió lạnh thét gào, dưới cổng thành phía Tây, một gã vệ giáo lật đật đi tới, ngáp một cái, đi đến cạnh cổng thành,
nhìn thấy dưới thành có mấy chục người tụ tập.
Những người này cũng chỉ là muốn ra khỏi thành, chỉ là còn một lúc nữa mới tới giờ Thìn hai khắc, đành phải chờ đợi.
Binh sĩ thủ thành phải nghiêm khắc theo giờ mở đóng cổng, việc này
không thể có một tí qua loa nào, chuyên có một binh sĩ nhìn thời gian,
Vệ Giáo vươn người lười biếng hỏi:
- Giờ nào rồi?
- Bẩm đại nhân, giờ đã là giờ Thìn một khắc, còn 1 khắc nữa.
Vệ Giáo gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Mùa đông bình minh muộn,
nhưng lúc này cũng đã là tảng sáng, y phất tay, đã có 1 tên binh sĩ lớn
tiếng kêu lên:
- Xếp hàng đi, sắp mở cửa thành rồi, từng người từng người tới, đừng tranh nhau.
Đám người chờ ra khỏi thành lập tức xếp thành hàng ngũ. Chợt nghe tiếng vó ngựa phía sau hí vang, chỉ thấy vài tên cưỡi ngựa hộ tống một chiếc
xe ngựa nào đó tiến tới gần. Vệ Giáo liếc nhìn, cười với binh sĩ:
- Ngươi đoán xem đây là xe của ai?
- Tiểu nhân không biết, Vệ Giáo đại nhân, chẳng lẽ ngài biết sao?
- Ngươi là đồ đầu lừa.
Vệ Giáo ngáp một cái mắng:
- Ngươi trực ở đây ngày một ngày hai à? Thật không có mặt, đó là xe của Hình bộ hữu thị lang Cố đại nhân, đi qua thành Tây chúng ta nhiều lần,
lão tử lại không rõ sao.
- Đại nhân ánh mắt nhanh nhạy, tiểu nhân bội phục.
Binh sĩ bên cạnh cười hì hì nói.
Vệ Giáo nhấc chân đá một cái, cười cười nói:
- Mấy lần trước lại không chú ý thấy thị lang lại ra khỏi nha môn sớm
vậy. Các ngươi cũng biết, gần đây Hình bộ bắt người khắp nơi, trong kinh tìm ngoài kinh cũng tìm, nhưng tới chỗ này bắt người, một giọt nước
cũng không thể sót, cũng khó trách những đại nhân này lại tới sớm vậy.
Trong lúc còn đang trò chuyện, chiếc xe ngựa đã tới gần.
Vệ Giáo tiến ra đón, nhìn Mã Trọng Hành đi đầu một cái, chắp tay cười nói:
- Cố đại nhân lần này ra khỏi kinh thành ư?
Mã Trọng Hành cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Vệ Giáo đến bên cạnh xe ngựa, cung kính hướng vào trong nói:
- Cố đại nhân, cổng thành còn chưa mở, phải chờ một lát, lão đại nhân không nên trách tội.
Trong xe chỉ là "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì nhiều.
Vệ Giáo nói với phu xe:
- Mấy vị huynh đệ, công vụ của Cố đại nhân khẩn cấp, các ngươi cũng
không cần chờ ở đằng sau này, đi lên trước, chờ sau khi mở thành, các
người ra khỏi thành đầu tiên, tránh làm lỡ đại sự của thị lang đại nhân.
Phu xe kia cười ha ha, tay nắm dây cương khẽ rung, phía trước có binh
sĩ gào thét để hàng ngũ lui lại phía sau nhường cho Mã Trọng Hành tiến
lên xếp hàng đầu tiên.
Đám người xếp hàng nhìn thấy xe quan, cùng không dám nhiều lời.
Cổng thành này Vệ Giáo biết rõ khó nhờ vả chút quan hệ với Hình bộ thị
lang, để cho xe ngựa xếp hàng phía trước là tiện tay mà thôi, nhưng
trong lòng cũng nghĩ, đến ngày nào vị Thị lang đại nhân cao hứng nghĩ
đến mình, cũng chưa hẳn là không có tiền đồ.
Đám người Tề Vương trong xe ngựa lúc này lại vô cùng căng thẳng.
Qua rèm rủ có thể trông thấy cổng thành ở phía trước. Chỉ cần cổng
thành mở ra, xe ngựa đi ra ngoài, coi như là tạm thời thoát khỏi lồng
giam.
Cũng chính lúc này tâm trạng y càng căng thẳng.
Một đêm này quả nhiên là kinh tâm động phách, chuyện đã xảy ra khiến cả cuộc đời này y khó mà quên được. Hôm nay, khoảng cách thoát thân chỉ
một bước ngắn, sau chưa đến một phút đồng hồ nữa cổng thành mở ra là
được ra ngoài. Y chỉ hy vọng có thể an toàn gắng gượng qua khoảng thời
gian ngắn này, tim căng lên, chỉ sợ tại một khắc cuối cùng nhân mã của
Thái tử đột nhiên đuổi kịp, như vậy hết thảy đều trở thành kiếm củi ba
năm thiêu một giờ.
Thời gian trôi qua kỳ thật một phút đồng
hồ không lâu lắm, nhưng chẳng những Tề Vương có cảm giác một ngày bằng
một năm, những người khác cũng đều có cảm giác thời gian giống như bất
động. Bốn phía đều là binh sĩ Võ kinh vệ, chỉ cần có một chút kẽ hở thì
hậu quả khó mà lường được. Lăng Sương hai đôi bàn tay trắng ngần nắm
chặt, nhắm mắt lại, hô hấp rất nhẹ, trong thời gian rất ngắn ngủi, trong lòng cũng là vô cùng khẩn trương.
Bỗng nghe có một trận
tiếng vó ngựa hí vang. Tiếng vó ngựa kia số lượng cũng không ít, có mười mấy người, ầm ầm tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, tựa như một trận sấm rền.
Đám người bên ngoài xe ngựa, đám người Mã Trọng
Hành, tất thảy đều cảm thấy trong lòng xiết chặt, Cừu Như Huyết đã lấn
người đi lên, vọt đến buồng sau xe ngựa. Cỗ xe này được thiết kế đặc
biệt, đằng sau có lỗ nhỏ, từ trong lỗ có thể nhìn thấy tình hình thực tế phía sau. Con ngươi Cừu Như Huyết đặt chính giữa lỗ thủng, thấy đám
người đằng sau đừng xếp hàng, mà từ nơi xa một đội nhân mã chạy như bay
tới như lang như hổ.
Cừu Như Huyết nắm chặt chuôi đao, trong
xe những người khác thấy Cừu Như Huyết như vậy, càng có cảm giác sắp xảy ra biến cố. Sắc mặt Tề Vương lập tức tái nhợt, Lô Hạo Sinh cũng lập tức cau mày lo lắng.
Đội nhân mã kia đến thật nhanh, căn bản
không nhìn thấy đám người xếp hàng, cưỡi ngựa thẳng đến dưới cổng thành. Mã Trọng Hành bên cạnh án binh bất động, đám người không ai dám nhìn
ngang ngó dọc.
Đội nhân mã này ai cũng đều ăn mặc bình thường áo bông, mang theo mũ bông vải, thế nhưng bên hông hơi gồ lên, Mã Trọng Hành nhìn một cái liền có thể nhìn ra, những người này bên hông đều là
bội đao, chỉ là giấu phía dưới áo bào, hiển nhiên là cố ý không khiến
người ta nhìn ra bọn họ mang bội đao trong người.
Mã Trọng
Hành xét theo xuất thân của những người trong hàng ngũ, không những vừa
nhìn đã thấy những người này đem theo bội đao, hơn thế nữa cũng nhìn ra
xuất thân quân nhân của họ. Người đã từng trong quân đội khác người bình thường, người bên trong xe ngựa cũng là quân nhân, có thể nhạy bén cảm
nhận khí tức quân nhân trên đám người mới đến này.
Người dẫn
đầu kia quay đầu lại nhìn Mã Trọng Hành một cái, cũng không nói thêm gì. Lúc này Vệ Giáo đã nhanh chân tiến lên phía trước, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là ai? Không biết muốn ra khỏi thành phải xếp hàng ư?
Người dẫn đầu lườm Vệ Giáo một cái, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường, thản nhiên nói:
- Việc gấp trong người, đợi không được.