La Đa ồ lên một tiếng. Sở Hoan liền giải thích:
- Đại ca có
lẽ không biết. Một năm trước, tiểu đệ đến Thông châu từng giao phong với người Thiên Môn đạo. Tri huyện Thông châu Tây Sơn đạo Triệu Quảng Khánh là người của Thiên Môn đạo. Thông châu quân Thiên hộ cũng là người của
họ. Lúc trước tiểu đệ phát hiện có một tổ chức giang hồ tên là Sáp
Huyết. Bọn họ ẩn nấp ở một nơi gọi là Hắc Thủy sơn. Sau khi Hắc Thủy sơn bị đánh hạ, mới phát hiện đó là nơi chứa binh khí.
La Đa hỏi:
- Sáp Huyết là tổ chức như thế nào?
- Có lẽ chỉ là một tổ chức giang hồ.
Sở Hoan đáp:
- Nhưng chi tiết về số thuộc hạ của bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa
hoàn toàn xác định hết. Tuy nhiên, chắc chắn là bọn họ có cấu kết với
Thiên Môn đạo, được Triệu Quảng Khánh bao che.
La Đa khẽ vuốt cằm:
- Thiên Môn đạo thực lực lớn mạnh, lôi kéo người khắp nơi, các bang
phái trên giang hồ cũng là đối tượng lôi kéo của bọn chúng.
- Khi đó, tiểu đệ vẫn ngạc nhiên, vì sao Sáp Huyết có trong tay nhiều vũ khí trang bị như vậy?
Sở Hoan nheo mắt lại:
- Số binh khí kia từ đâu tiến vào cảnh nội Thông châu, rồi được Sáp
Huyết tàng trữ tại Hắc Thủy sơn? Trước khi tấn công Hắc Thủy sơn, chúng
ta chỉ tìm được một số binh khí rất nhỏ. Đại bộ phận đã bị Sáp Huyết
tuồn đi nơi khác. Sau đó, khi phát hiện ra Triệu Quảng Khánh, triều đình cũng âm thầm điều tra tung tích số binh khí kia, nhưng vẫn không tìm
thấy.
La Đa gật đầu hỏi:
- Sở huynh đệ, ý của ngươi là …
- Nếu ta đoán không sai, số binh khí ở Thông châu bị mất tích kia, đã được chuyển đến nơi này.
Vẻ mặt Sở Hoan ngưng trọng:
- Mà số binh khí trước đó do Sáp Huyết bảo hộ, rất có thể là từ Chước Tử Lĩnh này đưa ra ngoài, đưa vào Thông châu.
La Đa cười ha hả:
- Nghe nói Thông châu tuy không may mắn có được khí hậu thuận lợi, thường xuyên gặp thiên tai, nhưng lại có nhiều quặng mỏ.
- Đúng vậy.
Sở Hoan gật đầu:
- Cho nên tiểu đệ hoài nghi, số khoáng thạch và nguyên liệu dùng để rèn binh khí ở đây, đại bộ phận là vận chuyển từ Thông châu tới.
La Đa nói:
- Từ Thông châu đến nơi này đường xá không thể tính là gần. Ít nhất
cũng mấy trăm dặm đường, ở giữa còn bị ngăn cách bởi Hoàn châu. Tần quốc sớm đã hạ mệnh lệnh cấm sử dụng đao thương, cấm dân gian tàng trữ binh
khí. Những khoáng thạch này vận chuyển đến đây, nếu bị quan kiểm ven
đường phát hiện là khoáng thạch, tất nhiên không thể đi qua…
Y như cười như không nhìn Sở Hoan:
- Sở huynh đệ, chẳng những ngươi cảm thấy từ Thông châu đến đây, một đường thông suốt?
Sở Hoan bất chợt thấy có một dự cảm lạ.
Đúng như lời La Đa đã nói, từ Thông châu đến Chước Tử Lĩnh, đường vốn
không gần, ở giữa còn cách bởi Hoàn châu. Sở Hoan tin tưởng Triệu Quảng
Khánh và Đoạn Tuần có khả năng đứng đằng sau giật dây để mọi việc tiến
hành thuận lợi ở Thông châu. Đoạn Tuần lúc ấy là Thiên hộ Thông châu
quân, chẳng những thống soái hai ngàn Thông châu quân, mà tất cả các
trạm kiểm soát đều do gã phụ trách. Gã chỉ cần nhấc ngón tay lên một
chút, đoàn xe vận chuyển khoáng thạch đó có thể một đường thẳng tiến.
Nhưng còn Hoàn châu ở giữa? Làm sao đi qua Hoàn châu mà vẫn hoàn toàn thuận lợi?
Nếu có một con đường thẳng băng từ Thông châu qua Hoàn châu vào Chước
Tử Lĩnh của An Ấp không một trở ngại thì ở Hoàn châu chắc chắn có vấn
đề. Quan phủ Hoàn châu, nhất định có vấn đề.
La Đa hiển nhiên cũng nhận ra tâm tư của Sở Hoan, cười ha hả:
- Sở huynh đệ, xem ra triều đình của các ngươi thật sự không được lòng
người. Dân chúng làm phản, ngay cả đám quan viên cũng làm phản. Quan
viên Thông châu đã phản, quan viên Hoàn châu, dường như cũng không còn
đáng tin…
Sở Hoan chỉ có thể thở dài.
Tuy La Đa
không hề có thiện cảm với triều đình, nhưng đối với Thiên Môn đạo cũng
chẳng coi trọng gì. Sở Hoan trong lúc đó không thể đoán ra La Đa đến tột cùng là đứng về phe nào.
- Chuyện ở Thông châu bị lộ, cho nên bọn họ không thể không vận chuyển binh khí trả lại.
Sở Hoan hạ giọng:
- Nếu như không phải gặp phải chuyện kia, thì hậu quả thật không thể
tưởng? Hay là, một ngày kia, khi Thiên Môn đạo phất cờ lệnh, Thông châu
cũng sẽ thừa cơ khởi sự?
La Đa ngồi trên cái rương binh khí bên cạnh, thản nhiên nói:
- Binh khí là để làm gì? Ngoài việc chém giết? Nếu không phải là để sử
dụng, vì sao bọn họ phải tàng trữ nhiều binh khí như vậy?
- Binh lực các địa phương của đế quốc bị quản chế khiêm khắc.
Sở Hoan cũng ngồi xuống một cái rương chứa dụng cụ tạo lửa, như thoáng suy nghĩ:
- Thông châu không thể nào một mình khởi sự. Nếu bọn họ đơn phương hành động, thủ hạ Kiều Minh Đường có năm nghìn Cấm Vệ quân, sức chiến đấu
vượt xa quân Thông châu. Cho dù Thông châu có không ít môn đồ Thiên Môn
đạo đứng lên hưởng ứng, tiểu đệ nghĩ, với thực lực của bọn họ, cũng
không thể nào chống lại quân Cấm Vệ quân Vân Sơn phủ.
- Sở huynh đệ nghĩ đến điều gì?
Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn La Đa:
- Đại ca, lúc trước khi ta ở Thông châu cũng chỉ cho rằng đất Thông
châu có biến cố. Nhưng bây giờ, xem ra… Thông châu chỉ là một góc của
băng sơn. Thiên Môn đạo vạch kế hoạch cũng không chỉ là một nơi một
chốn. Nếu đến ngày bọn chúng mưu phản…
Hắn lúc này nhớ tới
khí thế hừng hực của Thiên Môn đạo ở đông nam đế quốc. Bắt đầu phát sinh ở Giang Hoài đạo, nhưng rất nhanh đã lan tới Đông Hải đạo, từ đó, làm
cho toàn bộ Đông Nam loạn. Giang Hoài và Đông Hải cộng lại có hơn mười
châu, rất nhanh đã nối thành một vệt, chắc chắn không thể có chuyện
trước đó Thiên Môn đạo không hề trải qua quá trình chuẩn bị bố trí kế
hoạch chặt chẽ.
Hắn mơ hồ cảm giác, hiện giờ, chuyện phát sinh ở phương Bắc đế quốc cũng tương tự như vậy.
Thiên Môn đạo châm ngòi nổ ở đông nam, bắt đầu cháy từ Huy châu Giang
Hoài đạo, mà loạn Thiên Môn ở bắc bộ, căn cứ tình hình hiện tại, rất có
thể sẽ bắt đầu từ Thái Nguyên.
Sở Hoan không biết, thế lực
Thiên Môn đạo đã bành trướng đến bao nhiêu châu của Bắc bộ. Nhưng Thông
châu, Hoàn châu và Thái Nguyên phủ chắc chắn đã bị cuốn vào. Hơn nữa,
hắn cảm giác thế lực Thiên Môn đạo tuyệt đối không chỉ giới hạn ở ba nơi này. Một khi Thái Nguyên bắt đầu loạn, một đốm lửa nhỏ sẽ nhanh chóng
lan ra khắp Bắc bộ đế quốc. Đến khi đó, hai mặt đế quốc khói lửa nổi lên khắp nơi. Thiên hạ chắc chắn sẽ lâm vào tình cảnh chia năm xẻ bảy, dân
chúng lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trong lúc đó, Sở Hoan cảm thấy đầu vai của mình nặng trịch.
Hắn đến An Ấp, mục đích chủ yếu là điều tra chân tướng vụ Thần Y vệ bị
hãm hại. Nhưng Thần Y vệ bị hãm hại chưa tìm ra chút manh mối nào, lại
dần dần phát hiện âm mưu cực lớn của Thiên Môn đạo.
…
La Đa vẫn im lặng không nói chuyện. Đúng lúc đó nghe thấy hai tiếng cạc cạc vang lên, Sở Hoan phản xạ rất nhanh, lập tức tắt lửa, kho binh khí
lại tối đen như mực. Lại thấy từ bên trái xuất hiện ánh lửa.
Sở Hoan và La Đa đã nép mình bên ròm gỗ, không nhúc nhích, dựa vào ánh
lửa, nhìn thấy từ bên phải vách núi có một cánh cửa mở ra, từ bên trong
có hai ba người bước ra. Người đi trước cầm bó đuốc, phía sau hai người
sánh vai nhau đi vào. Một người trong đó đầu buộc khăn trắng, bên hông
cũng thắt đai lưng màu trắng. Y phục của đệ tử Thiên Môn giống nhau, chỉ khác nhau ở màu khăn trùm đầu và đai lưng.
Sở Hoan nhếch mép cười lạnh. Người khăn trắng chính là kẻ hắn đã đi mòn cả gót sắt để tìm kiếm tung tích mà chẳng thấy. Đến lúc này, chẳng cần tốn chút sức lực
nào lại thấy xuất hiện. Chính là Đoạn Tuần vừa gặp trước đó không lâu.
Ngày đó, Đoạn Tuần thiết lập độc kế thiếu chút nữa thiêu hắn chết sống. Đến khi Sở Hoan thoát khỏi căn nhà lửa đó, Đoạn Tuần lại dùng khói mê
thừa cơ bỏ trốn. Sở Hoan không thể ngờ hôm nay lại gặp gã ở đây.
Sở Hoan và La Đa như hai con báo săn, ghé vào trên đỉnh hòm gỗ trên cao, vẫn không nhúc nhích.
Đoạn Tuần chắp hai tay sau lưng, đi khắp các khe hở trong hang đá,
dường như đang kiểm tra binh khí. Cứ đi một đoạn lại dừng lại, lệnh cho
người bên cạnh mở một cái rương gỗ ra, lấy từ bên trong một cây, sau đó
chém thử vào thành rương gỗ, kiểm tra độ sắc bén, rồi mới cất vào trong
gương.
Gã trầm giọng nói:
- Đẩy nhanh tốc độ là
điều đương nhiên, nhưng không thể lấy cớ thời gian gấp gáp mà không để ý chất lượng. Mỗi một cây đao, mỗi một cây thương, mỗi một cung tên ở
đây, đến lúc đó, phải phát huy hết tác dụng, không được làm cho qua
chuyên.
Người bên cạnh gã buộc khăn đỏ thắt đai lưng màu đỏ, giọng cung kính đáp:
- Công tử yên tâm, thuộc hạ đã nhiều lần dặn dò, nếu thật xảy ra vấn đề, trước tiên lấy đầu rồi mới nói.
Đoạn Tuần chắp tay sau lưng, gật đầu:
- Ngươi phải vất vả hơn rồi.
Gã dừng một chút, rồi hỏi:
- Đúng rồi, Mộc Tướng quân có phái người tới đưa chỉ thị gì không?
Hoàng gia đánh cho Cấm Vệ quân thành Thái Nguyên thất bại thảm hại. Mộc
Tướng quân có mệnh lệnh gì mới không?
- Vẫn phái người chờ ở đó, tạm thời chưa thấy có tin tức gì đến đây.
Gã khăn đỏ đáp:
- Công tử không cần lo lắng, đợi đến khi Mộc Tướng quân có tin tức, chỉ sợ sẽ là thời điểm chúng ta ra tay.
Đoạn Tuần hừ lạnh một tiếng:
- Người của Tướng đạo luôn bí ẩn như vậy, vô tình biến chúng ta thành thuộc hạ của chúng?
- Công tử không nên tức giận.
Người khăn đỏ khuyên:
- Tướng đạo Thất hùng đều tự cho mình là cao nhân. Thiên công nếu đã
lệnh cho chúng ta phải tuân theo chỉ thị của Mộc Tướng quân, chúng ta
cũng không nên phát sinh xung đột với Mộc Tướng quân. Tất cả mọi người
nên lấy đại cục làm trọng. Nếu bọn họ có thể hỗ trợ công tử đạt thành
tâm nguyện, công tử chịu nhục nhiều năm, hết thảy đều đáng giá.
Đoạn Tuần cũng không nói lời nào, trầm mặc một lát, rốt cuộc hỏi:
- Tình hình vị khâm sai đại nhân kia thế nào? Mấy ngày nay hắn có động tĩnh gì không?
Sở Hoan căng thẳng trong lòng. Hắn biết “khâm sai đại nhân” mà Đoạn Tuân nhắc tới là chính mình rồi.