Sở Hoan lập tức giật mình, nói:
- Cam Ngọc Kiều? Nàng... nàng ta là muội muội của Cam tướng quân?
Thường Hoan gật đầu, nói:
- Nếu không phải nàng ta, ai dám ngang nhiên xông thẳng vào Thiên Cô
bảo? Đụng phải nàng ta, đến trốn còn không kịp, không ai muốn chọc giận
nàng ta... Hả, Tổng đốc đại nhân chưa nghe nói về nàng ta?
Hắn sờ mũi, bất đắc dĩ nói:
- Thực sự chưa từng nghe về vị Cam cô nương này!
- Đối với chuyện này, Tổng đốc đại nhân có thể biết không nhiều.
Thường Hoan than:
- Trong 36 tòa đài tại quân Tây bắc, đại danh của vị Ngọc Kiều cô nương này rất lớn, như sấm nổ bên tai, không mấy ai không biết nàng ta.
Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Vậy thì lạ thật, nàng ta đã là muội muội của Cam tướng quân, nhưng
nhìn bộ dạng lại như đang tìm Cam tướng quân? Cam tướng quân sao phải
tránh muội muội ruột của mình mà không gặp?
- Cái này...!
Y đưa tay lên sờ mũi, mắt lấm lét:
- Điều này mạt tướng cũng không nên nhiều lời. Đợi đến khi gặp Cam
tướng quân, Tổng đốc đại nhân tự hỏi, tướng quân có thể giải thích cho
đại nhân.
Nhìn xung quanh, thấy từng tốp quan binh vẫn tụm năm tụm bẩy xì xào bàn tán, y nhíu mày, trầm giọng nói:
- Nên trực thì đi trực, nên đi ngủ thì đi ngủ. Tên nào chưa buồn ngủ thì bảo ta để chuẩn bị thao luyện...?
Y chưa nói hết lời, các tướng sĩ xung quanh đã chạy rầm rầm, trong chốc lát không còn một bóng người.
Hắn thấy vậy liền nghĩ, binh sĩ Thiên Cô Bảo quả nhiên là huấn luyện nghiêm chỉnh, liền hỏi:
- Hiện tại không biết tung tích Cam tướng quân ở đâu, bản đốc nên đi đâu tìm y?
Rồi hắn nhìn Thường Hoan, khẽ nói:
- Thường tướng quân, bây giờ ngươi nên nói sự thật đi chứ?
Y bất đắc dĩ nói:
- Tổng đốc đại nhân cho rằng mạt tướng biết?
- Cam cô nương là muội muội ruột của Cam tướng quân. Tại quân Tây Bắc
này, người thực sự hiểu Cam tướng quân chỉ có Cam cô nương.
Hắn thở dài:
- Đêm hôm, nàng ta đến Thiên Cô bảo gây chuyện, đương nhiên là có
nguyên nhân. Thường tướng quân, ít nhất có một câu Cam cô nương không
nói sai, ngươi nhất định biết rõ tung tích Cam tướng quân.
Y cười gượng, hắn lại hỏi:
- Thường tướng quân biết bản đốc coi trọng nhất điều gì không?
- Là gì?
- Thời gian!
Hắn nói:
- Bản đốc đến Nhạn Môn quan là để gặp Cam tướng quân. Ngươi nên biết,
Tây Quan nhiều việc. Mỗi ngày có rất nhiều việc cần xử lý. Nếu đến cả
ngươi cũng không biết Cam tướng quân ở đâu, bản đốc cũng không cần ở
đây, quấy rầy...!
Thấy trời tối đen, hắn thở dài:
- Đây là trọng địa quân sự, dù là bản đốc cũng không muốn tiếp tục ở đây
quấy rầy. Bây giờ bản đốc sẽ lập tức triệu tập bộ hạ, quay về Sóc Tuyền.
Y vội hỏi:
- Tổng đốc đại nhân, đang là nửa đêm, lúc này sao thích hợp để lên đường? Hay là nghỉ ngơi trước, đến sang sẽ bàn bạc lại ạ.
Hắn chắp tay sau lưng, lắc đầu nói:
- Đến sáng cũng không có kết quả, bản đốc vẫn là đi thì tốt hơn.
Hắn liền thở dài:
- Vốn nghe nói quân nhân Tây Bắc bên này có khó khăn về vật tư. Dù Tây
Quan đang lúc khó khăn, nhưng bản đốc nghĩ đến sự vất vả của cảnh vệ
biên quan nên đã chuẩn bị một số lễ vật mang đến...! Hiện tại lại không
gặp được Cam tướng quân, lễ mọn này lại phải mang về rồi!
Y
lập tức nghĩ đến 7, 8 xe lớn đến cùng hắn. Những chiếc xe này đều được
đậy, buộc cẩn thận. Y vẫn không biết trên đó đựng những gì, nghe hắn nói vậy mới hiểu ra, những chiếc xe đó chở đều là “lễ mọn” để tặng quân Tây Bắc. Nghĩ những chiếc xe đó đều chất đầy, thì không thể là “lễ mọn”,
liền vội vàng nói:
- Tổng đốc đại nhân, cái này...!
- Thường tướng quân, tối nay quấy rầy rồi.
Hắn không đợi y nói hết đã ngắt lời:
- Bản đốc về Sóc Tuyền trước, hôm khác rảnh lại đến gặp Cam tướng quân.
Hắn quay người đi, Thường Hoan vội gọi theo:
- Sở Tổng đốc xin dừng bước, thực ra... thực ra Cam tướng quân ở ngay tại Thiên Cô bảo!
Hắn liền dừng lại, chậm rãi quay người. Thường Hoan vừa nói ra, thấy
hắn quay người lại, có chút xấu hổ. Nhưng hắn đã tiến lại, cười hỏi:
- Sao lại nói vậy, Thường tướng quân biết tung tích Cam tướng quân?
Y do dự một chút, cuối cùng cũng khẽ nói:
- Sở Tổng đốc theo ta!
Y nhìn xung quanh, sau đó mới tìm và cầm theo một cái đèn lồng đến một gian phòng phía nam Thiên Cô bảo.
Trong phòng trống trơn, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ, cũng không có một ai. Hắn đi vào, cau mày, hỏi:
- Cam tướng quân ở đây?
Thường Hoan khẽ gật đầu, đặt đèn lồng lên trên bàn, đến góc tường, ngồi xổm trên đất, gõ ba cái rất nhanh và đều vào mặt đất. Trong lòng đất
liền có tiếng động thùng thùng.
Hắn giật mình, thầm nghĩ,
chẳng lẽ đường đường là Đại soái thống lĩnh quân Tây Bắc, vì trốn muội
muội của mình mà phải trốn dưới đất.
Rất nhanh sau đó, Thường Hoan vừa kéo đã mở ra một khối. Lúc này hắn mới biết, đó là một tấm gỗ, bên trên là gạch thông xuống lòng đất.
Tấm gỗ vừa mở ra, bên trong liền có tiếng hỏi:
- Cô ấy đã đến?
- Đến, nhưng đã đi rồi!
- Có nhìn ra sơ hở nào không?
Người bên trong cẩn thận hỏi.
- Tướng quân yên tâm, Ngọc Kiều cô nương đã dẫn đám người kia đi rồi, chắc là đã đến nơi khác tìm rồi.
Y nói với người phía dưới.
Lúc này hắn hoàn toàn xác nhận, người trốn phía dưới chính là Cam Hầu,
nhất thời dở khóc dở cười, không biết giữa hai huynh muội họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ca ca là Thống soái quân Tây Bắc, lại sợ muội muội
mình như vậy.
Phía dưới liền truyền đến tiếng cười đắc ý:
- Nó muốn tìm ta, thật là vọng tưởng, cũng không xem xem ta là ai? Ta
là ca ca ruột của nó. Nó có thể thông minh hơn ta? Thường Hoan, lần này
ngươi làm tốt lắm. Sau này ta sẽ thưởng hậu hĩnh cho ngươi...!
- Tướng quân, sau khi Ngọc Kiều cô nương đến đây, gây huyên náo, ầm ĩ.
Nàng ta còn sai người tìm tướng quân khắp nơi trong quân doanh, khiến ta sợ đến toát hết mồ hôi.
Hắn nói như tranh công:
- Đao kề lên cổ mạt tướng, nhưng dù có đánh chết mạt tướng cũng không
nói, dù thế nào cũng không thể bán đứng tung tích tướng quân.
- Là hảo hán.
Người bên dưới tán dương:
- Lão Thường à, ngươi nên biết, bản tướng quân không phải sợ nàng.Ta
chỉ có một muội muội, chuyện gì cũng nhường nó. Ta trốn nó vì tính tình
ta không tốt. Nếu thực sự trực tiếp đối mặt tranh cãi, ta lo sẽ không
khống chế được, sẽ cho nó một bài học... được rồi, chúng ta ra ngoài
trước. Ngươi chuẩn bị cho chúng ta chút đồ ăn...!
Nghe đến đây, hắn hơi kinh ngạc. Cam Hầu nói là “chúng ta”. Chẳng lẽ, phía dưới, ngoài y Cam Hầu ra còn có những người khác.
Sau động tĩnh phía dưới, lập tức có một người xuất hiện tại lối ra.
Hắn đứng nhìn cách đó không xa, nhưng chỉ thấy người đi ra là một nữ nhân, tức khắc ngạc nhiên.
Nàng ta khoảng 20 tuổi, có chút nhan sắc. Sau khi đi lên, nàng ta nhìn
thấy hắn, ngơ ngác. Còn chưa nói gì thì lại có một người khác đi lên,
nhìn không giống võ tướng thân hình vạm vỡ, mà thân hình dáng không cao, mặc áo giáp đen trên người, còn mang theo đầu khôi, nhưng thân thủ linh hoạt, động tác nhanh nhẹn. Y còn chưa thấy Sở Hoan ở đó, liền chỉnh sửa lại áo giáp.
Sở Hoan thấy Cam Hầu chừng 40 tuổi, hơn muội
muội y gần 20 tuổi, người không cao nhưng rắn chắc, mặt chữ quốc, lồng
ngực đen như sắt, thô, gây ấn tượng nhất là đôi lông mày, rất đen. So
với Cam Ngọc Kiều thì lông mày y rậm hơn rất nhiều.
- Thủy Lam, thiệt thòi cho nàng rồi.
Cam Hầu chỉnh lại áo giáp rồi nhìn ngay về phía nàng ta:
- Không cần lo, tính khí của Ngọc Kiều là như vậy, mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì.
Nàng ta gượng cười nhưng lại nhìn về phía Sở Hoan. Cam Hầu thấy lạ cũng nhìn theo nàng, thấy hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ thản nhiên thì rất
ngạc nhiên nhưng không hề bối rối, cũng không nói gì. Y nhìn hắn một
lượt rồi tiến lại gần, bắt tay cười nói:
- Sở đại Tổng đốc đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa!
Thấy đối phương nhanh chóng nhận ra thân phận thực sự của mình, hắn có
chút kinh ngạc. Hắn thầm nghĩ, tên Cam Hầu này có thể trở thành thống
soái quân Tây Bắc, quả nhiên không phải là ngẫu nhiên, ánh mắt này thực
sự rất độc.
- Sớm đã nghe đại danh Cam tướng quân, vẫn chưa được gặp, hôm nay được thấy thực sự là vô cùng vinh hạnh.
Hắn chắp tay khách khí nói.
Dù Cam Hầu là thống soái quân Tây Bắc nhưng triều đình lại không hề cho tước vị nào, mà hắn lại được hoàng đế phong làm Trung dũng bá tước, có
tước vị bá tước, lại từng được phong làm phó công, thân phận này vẫn
chưa hề bị xóa bỏ. Do đó, trên thực tế, hắn hiện tại là có 3 thân phận:
Tổng đốc Tây quan đạo, khâm phong Trung dũng bá, đế quốc công phó. Nên
thân phận địa vị của hắn tuyệt đối cao hơn Cam hầu.
Ngoài ra, xét về thực quyền, hắn nắm trong tay đại quyền chính trị và quân sự tại Tây quan, Cam Hầu lại chỉ có mấy vạn quân nhân Tây Bắc. Khách quan mà
nói, thực lực của Cam Hầu không thể so sánh với hắn.
Chỉ là hắn biết sự quan trọng của Thống soái Tây Bắc với cục diện nơi này vì vậy rất khách khí.
Cam Hầu cười ha ha một hồi, liền nhìn về phía Thường Hoan, nói:
- Thường Hoan, Sở đại Tổng đốc đại giá quang lâm, sao ngươi không nói sớm, đây đâu phải là đạo tiếp khách?
Dù y nói như vậy, nhưng Thường Hoan lại thấy có chút bất mãn. Dù sao
cũng đường đường là thống soái quân Tây Bắc lại chui lên từ dưới đất.
Chuyện mất mặt này lại để hắn nhìn thấy.
Hắn cười nói:
- Cam tướng quân, là bản đô đốc nóng lòng muốn gặp ngươi nên bắt Thướng tướng quân dẫn tới.
- Ra là vậy.
Cam Hầu giơ tay lên, nói:
- Sở đại nhân, biên quan sơ sài, nào, ngồi xuống nói chuyện...!
Vừa thấy trong phòng ngoài bàn ra, không có ghế, y liền quay sang nói với Thường Hoan:
- Còn không mau mang ghế đến.
Rồi lại quay sang nói với cô gái kia:
- Thủy Lam, nàng sang phòng bên nghỉ ngơi một lát, ta có công vụ cần bàn với Sở tổng đốc.
Thường Hoan liền dẫn Thủy Lam ra ngoài, rồi nhanh chóng mang hai chiếc ghế đến. Hắn ngồi đối diện với Cam Hầu, cười hỏi:
- Sao Cam tướng quân vừa nhìn đã nhận ra bản đốc? Hay tướng quân biết bấm số?
Cam Hầu cười nói:
- Dù chưa từng gặp Sở đại nhân. Nhưng phong thái của Sở đại nhân tại
Tây Bắc, bản tướng cũng được nghe qua, biết tuổi của Sở đại nhân, lại
được người khác nói qua về vẻ ngoài của ngài. Mà lúc này, nếu không phải là Sở đại nhân Thường Hoan cũng không dám đưa người khác đến...!