Tố Nương bụm mặt, tách hai chân trắng như tuyết ra chờ đợi thì
đột nhiên cảm thấy có vật gì đó để tiến vào động đào nguyên của mình.
Thân thể mềm mại của nàng run lên, tựa như là rất sợ hãi, vội vàng duỗi
một cánh tay ra như muốn ngăn cản Sở Hoan tiếp tục tiến sâu vào trong
thân thể mình.
Tay nàng đẩy ở phần bụng của Sở Hoan, cảm thấy nó vô cùng rắn chắc, sáu múi cơ bụng giống như những tảng đá vậy.
- Buông lỏng người ra đi, ta không thấy thoải mái!
Tiếng nói trầm thấp của Sở Hoan vang lên. Lập tức Tố Nương cảm thấy hơi sợ hãi, không tự chủ nữa. Cánh tay của nàng vốn đẩy về phía Sở Hoan,
lúc này vội vàng buông xuống, lập tức đụng phải một vật rắn như đá. Tuy
Tố Nương nhắm mắt lại nhưng biết rõ đó là cái gì. Tay nàng giống như bị
điện giật, lập tức rụt lại, bỗng nghe thấy tiếng nói lớn của Tổng đốc:
- Cầm lấy nó rồi đưa nó vào đi!
Dĩ nhiên Tố Nương không ngu ngốc, biết rõ Sở Hoan muốn mình cầm lấy cái gì và đưa nó vào chỗ nào. Thật ra nàng cũng không hiểu rõ lắm về thân
thể của mình. Nàng không hề biết rằng thân thể của nàng khác hẳn với
người thường, chính là giai nhân hàng đầu, vạn người chưa chắc có được
một. Lúc trước ở phủ Vân Sơn, đạo sĩ kia đã nhìn ra, cho nên mới lừa đưa nàng tới bên trong Tĩnh Từ am.
Nhân Đỉnh thân dĩ nhiên là
không tầm thường, cực kỳ mẫn cảm. Lúc Sở Hoan xoa tay lên bộ ngực của
nàng, tiểu thê tử liền cảm giác thân thể nóng như lửa đốt, xuân thủy
long lanh, đào nguyên ngứa ngáy lạ thường. Lúc này, toàn thân nàng đã
trở nên tê dại, bị Sở Hoan làm đến nước này, quả thật là khó có thể nhẫn nại được nữa. Sự e thẹn của nữ nhân làm cho nàng dám biểu hiện quá mức.
Tiếng nói của Sở Hoan khiến cho thê tử này không dám trì hoãn nữa. Tuy
rất ngượng nhưng đôi tay run rẩy của Tố Nương vẫn nắm lấy vật cứng ngắc
kia. Tay của nàng hơi run, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Lúc vật cứng ngắc
của Sở Hoan bị bàn tay nhỏ của Tố Nương nắm lấy, lập tức toàn thân cũng
tê dại, thấp giọng nói:
- Đưa nó vào đi!
Tố Nương
căng thẳng đưa tiểu Tổng đốc kia tới cửa vào đào nguyên. Tư thế lúc này
khiến nàng vô cùng ngượng ngùng, lại thêm cái khố nhỏ còn chưa cởi hết,
chỉ lộ ra một khe hở ở bên dưới mà thôi. Trong tích tắc tiểu Tổng đốc
chạm tới cửa động, Tố Nương lập tức cắn chặt hàm răng, tựa như sắp phải
tiếp nhận một thử thách sống còn vậy. Toàn thân nàng run lên, bờ mông
vặn vẹo, tựa như lại muốn né tránh.
Sở Hoan cũng không do dự. Lúc bị Tố Nương mang tới cửa động, trước khi Tố Nương tránh né, cả
người hắn đưa về phía trước, đã đặt ở trên thân thể thơm ngát, mềm mại
của Tố Nương.
- A!
Lúc Sở Hoan chậm rãi đi sâu vào trong thân thể Tố Nương, toàn thân nàng đều nổi da gà, không nhịn
được liền rên rỉ một tiếng. Tấm thân con gái của nàng chưa từng thân
mật với nam nhân, huống chi vật kia của Tổng đốc lại lớn và cứng rắn như vậy. Hai chân trắng như tuyết của nàng vốn tách ra, nhưng lúc này đã
không nhịn được à thu lại, kẹp chặt vòng eo Sở Hoan.
Lúc Sở Hoan vừa mới tiến vào, hắn không cảm thấy khe hẹp của thê tử xinh đẹp
này khác với những người khác. Lúc vừa bắt đầu, hắn cảm thấy có thể tiến vào rất dễ dàng, tựa như ở bên trong rất rộng rãi. Nhưng sau khi hắn
tiến vào sâu hơn một chút, đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt, ở bên
trong bỗng co rút lại. Giống như hắn đang tiến vào trong một cái bẫy
vậy, lúc đầu là một mảnh trống trải, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị
binh lính vây quanh. Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng liền trở nên
căng thẳng. Dường như vật nhỏ của mình bắt đầu bị cắn, hơn nữa càng cắn
lại càng chặt. Tốc độ co rút của khe hẹp này rất nhanh. Lúc chưa tiến
vào sâu, hắn đã nhận ra thể chất của người vợ nhỏ này không hề tầm
thường. Bây giờ, hắn lại càng chân chính lĩnh hội tư vị
dị vật này.
Sở Hoan cảm nhận được nơi đó của Tố Nương co bóp dị thường, phần thịt
mềm mại đã bắt đầu dính dính. Càng lúc hắn càng đi nhanh vào trong. Nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tố Nương đang đổ mồ hôi tràn trề, vật kia của Sở
Hoan lại càng cứng ngắc. Dường như là bởi vì đau đớn và căng thẳng cho
nên thân thể của Tố Nương nẩy lên, giống như con thỏ trắng bị dọa cho
giật mình. Sau khi Sở Hoan hoàn toàn tiến vào, chưa nhúc nhích, đã cảm
thấy tiểu tổng đốc bị ngăn lại hoàn toàn. Sức mạnh bên trong của người
vợ nhỏ này khá lớn. Cảm giác bị áp bách gấp gáp kia khiến suýt chút nữa
thì Sở Hoan không nắm giữ được, phun ra. Lúc này, hắn giống như đang ở
trên mây xanh vậy.
Trong lòng Sở Hoan rất vui vẻ. Hắn biết rõ rằng, kể từ giờ phút này, tiểu thê tử rụt rè bên dưới đã chính thức
thành người của mình.
Sở Hoan nằm trên thân thể thơm ngát của Tố Nương, nhẹ giọng nói:
- Có phải là không thoải mái không?
- Không, không phải!
Tố Nương vẫn không dám mở mắt ra, trong giọng nói mang theo vẻ đau đớn, thậm chí còn có một tia oan ức.
- Nàng cảm thấy thoải mái là tốt rồi!
Sở Hoan nhìn gương mặt rụt rè của nàng, trong lòng cảm thấy trìu mến, nói:
- Nếu nàng không thoải mái thì phải nói cho ta, ta sẽ cẩn thận hơn!
Tố Nương khẽ "Ừ" một tiếng.
Lúc này, Sở Hoan giống như bị ngọn lửa lớn thiêu đốt, không nói nhiều
lời, bắt đầu di động ở trong cơ thể Tố Nương. Lập tức, Tố Nương đưa một
ngón tay vào trong miệng, cắn chặt hàm răng, cực kỳ kiều mị.
Chỉ là Sở Hoan vừa động hai lần liền có cảm giác muốn phun ra.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ có cảm giác này. Hiển nhiên nguyên
nhân là do vưu vật trời sinh của Tố Nương khác hẳn với người thường.
Động đào nguyên kia không giống như những nữ nhân khác. Những nữ nhân
khác thì khi vừa bắt đầu cảm thấy cực kỳ hẹp, dần dần sẽ thông suốt.
Nhưng Tố Nương thì ngược lại. Lúc mới bắt đầu tiến vào thì vô cùng thuận lợi, giống như ở bên trong có dầu mỡ vậy, nhưng một khi thân thể bị
kích thích thì sẽ rất nhanh co rút lại, hơn nữa càng lúc càng co rút
nhanh. Chính bởi vì thiên phú kỳ thú như vậy nên nam nhân bình thường sẽ không thể chịu được, sẽ tiết lộ dương thân.
Ngay cả Sở Hoan
cũng chỉ vừa động mấy cái là đã cảm thấy khó có thể nhịn được. Hắn biết
rằng nếu như cử động thêm nữa thì chắc chắn sẽ không chịu được nữa,
trong nháy mắt sẽ phun ra ngoài.
Những lúc như thế này, phàm
là nam nhân đều không cam lòng yếu thế, nếu không sẽ khiến cho nữ nhân
bên dưới xem thường. Ngay cả Sở Hoan cũng có tâm tư như vậy.
Dĩ nhiên kỳ thú khuê phòng này khiến người ta thán phục, nhưng cũng
không phải là ai cũng có năng lực hưởng dụng. Sở Hoan ngừng lại, không
dám động. Tố Nương hoàn toàn không biết mình chính là nhân đỉnh hàng
đầu, có kỳ thú hơn người. Tuy rằng khá đau đớn nhưng nàng vẫn cắn răng
nhẫn nhịn, ở bên trong đau đớn cảm thụ niềm vui thích. Chỉ là Sở Hoan
chưa động được mấy lần đã dừng lại, nàng cảm thấy rất kỳ quái. Sở Hoan
chỉ là dừng lại trong chốc lát rồi thân thể lại động. Thân thể nàng vô
cùng nhạy cảm. Trong mơ hồ, nàng cảm cảm thấy trong nháy mắt, vật kia
của Sở Hoan bỗng trở nên lớn hơn, thân thể nhất thời càng thêm sung
sướng.
Tố Nương không biết rằng chỉ trong nháy mắt, Sở Hoan
đã nghĩ đến kỳ pháp. Vận may của hắn hơn người, thân thể rất mạnh mẽ,
bởi vì tinh lực lưu thông, cũng sẽ không để cho tinh lực quá thịnh.
Bởi vậy cho nên cho dù bị thít rất chặt nhưng hắn cũng không đến nỗi
phun ra nhanh chóng. Dường như trong chớp mắt Sở Hoan suy nghĩ, dòng máu toàn thân vốn sôi trào kia lập tức bình tĩnh lại.
Trong lúc
động, tuy rằng thân thể Tố Nương vẫn thít chặt lấy Sở Hoan nhưng đã
không còn loại cảm giác vừa vào liền muốn ra kia nữa.
Lúc này, Sở Hoan cũng là linh cơ máy động, giống như vừa luyện công vừa thân mật vậy.
Lúc mới bắt đầu, thân thể Tố Nương rất đau đớn. Thế nhưng chỉ chốc lát
sau, cảm giác đau đớn kia dần dần biến mất, thay vào đó chính là cảm
giác vui vẻ mới nếm thử trái cấm. Thân thể của Sở Hoan rất cường tráng,
công phu rất tuyệt vời, Tố Nương dần dần cảm thấy như cưỡi mây đạp gió.
Nam nhân trên người này thật giống như một kỵ sỹ. Ở bên dưới tâm thân
cường hãn của hắn, mình như con ngựa đỏ mang theo hắn bay về phía đám
mây trên cao.
Không biết bao lâu, Tố Nương đã quên mất mình
đang ở nơi nào. Trong cơ thể nàng lại dâng lên một đợt thủy triều, mà
nam nhân trên người lại không có dấu hiệu ngừng lại, càng lúc càng dũng
mãnh.
Ngay cả Sở Hoan cũng không biết vì sao cảm giác của
mình lại càng lúc càng mãnh liệt. Hắn hành phòng luyện công, dựa theo
pháp môn Long tượng kinh Bảo Tượng đạo, mục đích vốn là để cho tinh lực
bình tĩnh, không đến nỗi làm một xạ thủ tốc độ. Quả thật hắn đã đạt được mục đích này. Có Long tượng kinh hộ thân, quả thật hắn đã không biến
thành xạ thủ tốc độ. Nhưng chẳng biết vì sao, mỗi lần trong cơ thể Tố
Nương dâng lên sóng triều, Sở Hoan liền cảm giác được luồng xuân thủy
nóng bỏng kia tựa như bị hút vào bên trong thân thể của mình. Chuyện này vốn phải làm mất đi rất nhiều thể lực, theo thời gian sẽ càng lúc càng
yếu. Nhưng mỗi một lần Sở Hoan bị luồng xuân thủy nóng bỏng trong cơ thể Tố Nương gột rửa, hắn lại cảm thấy khí huyết bên trong thân thể lưu
thông vô cùng nhanh chóng. Lúc này, cả người hắn giống như bị lửa
thiêu, giống như đưa thân vào bên trong lò lửa hừng hực. Ở bên trong lò
lửa này, hắn chỉ cảm thấy tinh lực và thể lực của mình càng lúc càng
mạnh.
Ở bên trong lò lửa nóng bỏng, da thịt của Sở Hoan vốn
hơi ngăm đen, lúc này lại hiện lên một mà đỏ ửng, mồ hôi đầm đìa. Hắn ra ra vào vào ở trong cơ thể Tố Nương, cảm thấy vô cùng vui sướng.
Sở Hoan thấy trong cơ thể mình như có một mồi lửa. Nhất định mồi lửa
này phải được phát ra ngoài, nếu không thì rất có thể chính mình sẽ bị
đốt thành tro bụi.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Mặt Tố Nương đỏ rực, đổ mồ hôi tràn trề, tựa như không chịu đựng sự dằn vặt
cực nhanh đến từ Sở Hoan như vậy. Lúc này, thân thể của nàng dường như
đã mềm nhũn. Nàng không biết vì sao Sở Hoan lại dũng mãnh như vậy, cũng không biết lúc nào chuyện này sẽ kết thúc. Nàng tùy ý để Sở Hoan dày vò thân thể trắng như tuyết của mình, hưởng thụ cảm giác vui vẻ mà xưa nay chưa từng trải qua. Bất tri bất giác, nàng rút ngón tay từ trong miệng
ra. Nàng như được Sở Hoan đưa lên mây, không còn nhớ mình đang ở nơi
nào, trong cổ họng truyền ra một tiếng rên lớn.
Sở Hoan nghe
thấy tiếng kêu mê người của Tố Nương, khó kìm lòng nổi. Mặc dù lúc này
đang chìm trong men tình nhưng hắn vẫn nhớ mình đang ở trong nhà này.
Hắn lo tiếng kêu của Tố Nương quá lớn sẽ khiến cho người khác nghe thấy, liền thấp giọng ra lệnh:
- Không được kêu!
Tố
Nương bị tiếng nói của Sở Hoan làm cho giật mình tỉnh lại, vội vàng che
miệng, không dám lớn tiếng, chỉ che miệng kêu rên.
Lúc vừa
bắt đầu, Sở Hoan lo mình phun ra quá sớm. Lúc này, tuy vẫn bị Tố Nương
thít chặt, nhưng hắn không có cảm giác phun ra. Hắn biết Tố Nương khó có thể chịu đựng được dằn vặt này bèn ôm thân thể khêu gợi của Tố Nương,
đưa nàng xoay người, quỳ gối trên ghế, ôm vòng eo Tố Nương.
Bộ mông tròn vo, trắng như tuyết kia bị lớp lụa mỏng bao bọc, càng mê
hoặc cực kỳ. Sở Hoan thuận lợi với tay lấy ấm trà từ chiếc bàn bên cạnh, hơi nghiêng một cái. Nước ấm lập tức dội vào mông của Tố Nương. Toàn
thân Tố Nương run rẩy, bộ mông kia không nhịn được, nhẹ nhàng đong
đưa.
Nàng nghiêng đầu lại, tóc mây ngổn ngang, đôi mắt mông
lung. Nàng thấy rõ Sở Hoan đang đổ nước trà lên mông mình, tuy không
biết hắn muốn làm gì nhưng cũng không dám nhiều lời.
Nước trà chảy trên mông, thấm ướt chiếc khố nhỏ. Tình cảnh này quả thật là khiến người ta bị kích động cực kỳ. Sở Hoan đặt ấm trà lên trên bàn, lại ôm
lấy vòng eo của Tố Nương, dặn dò nàng nắm lấy vật cứng chắc của mình đưa vào cửa động. Khắp cửa động đều là nước, như là có nạn hồn thủy vậy. Sở Hoan đi vào, một tay đặt lên trên bộ mông căng tròn đầy đặn của Tố
Nương, trong lòng không nhịn được kêu lên thành tiếng, cảm thấy vô cùng
thoải mái.
Theo động tác Sở Hoan nhanh dần, tuy Tố Nương cực
kỳ muốn kiềm chế, nhưng vẫn phát ra tiếng kêu rên. Lúc này, toàn thân
nàng đã không còn chút sức lực nào, bị Sở Hoan làm cho mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Sở Hoan dặn dò, không dám gọi lên tiếng, chỉ có
thể dùng tay bịt miệng. Nhưng cảm giác này quá mức ngột ngạt, rất không
thoải mái. Nàng chỉ cảm thấy nếu như có thể kêu ra tiếng thì sẽ thoải
mái hơn. Lập tức, nàng nghiêng đầu lại, run run nói:
- Nhị lang, ta có thể kêu thành tiếng không? Ta sẽ kêu nhỏ chút!