Tố Nương đi ra, đầu Diệp Thế Phúc cúi xuống thấp hơn, Uyển Tỷ Nhi cũng hơi xấu hổ, vội vàng nói:
- Tố Nương, muội đừng có hiểu lầm. Cũng không phải ta tìm muội muốn một văn một đồng, là Nhị lang hỏi đến, ta mới nói chi tiết cho hắn… !
Tố Nương cười lạnh nói:
- Nhị lang cũng là ngươi kêu à? Ngươi có tư cách gì gọi hắn là Nhị lang?
Uyển Tỷ Nhi hiển nhiên cũng là người chịu cúi đầu, đứng dậy nói:
- Tố Nương, lời này của muội không đúng rồi. Nhị lang là em chồng muội, ta là đại tẩu của muội, muội có thể gọi hắn là Nhị lang, sao chúng ta lại không thể gọi? Hơn nữa bản thân Nhị lang cũng đã nói qua, chúng ta là người trong nhà, có thể xưng hô Nhị lang, chẳng lẽ lời Nhị lang nói muội cũng không nghe?
Tố Nương lạnh lùng nói:
- Nhị lang là em chồng ta không sai, nhưng ngươi cũng không phải đại tẩu của ta, tự nhiên không có tư cách gọi!
- Ồ!
Uyển Tỷ Nhi cũng xoa thắt lưng, nói:
- Muội nói không phải thì không phải sao? Vậy ta hỏi muội, nam nhân này có phải đại ca của muội? Ta là lão bà của hắn, tự nhiên là đại tẩu của muội.
Tố Nương đáp:
- Các ngươi còn không biết xấu hộ tự xưng là đại ca, đại tẩu của ta? Trước không nói các ngươi đối đãi A Đại thế nào, chỉ nói lúc trước Đại lang bệnh nặng, ta đi cầu các ngươi mượn chút tiền xem thầy thuốc, các ngươi làm thế nào?
Trên mặt nàng lộ ra vẻ giận dữ:
- Tốt xấu nhà các ngươi cũng mở cửa hàng, ta chỉ mượn tạm các ngươi ba lạng bạc, chẳng lẽ các ngươi còn lấy không ra được? Nói cái gì buôn bán nhỏ, không có để tiền để dành, chỉ có thể nuôi gia đình sống tạm… Đại lang qua đời, các ngươi cũng không tới thăm một chút, thì tính sao?
Diệp Thế Phúc cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt co giật, thở dài:
- Muội tử, đều là lỗi của đại ca, muội… muội đừng oán đại tẩu của muội, muội muốn trách thì trách ta… !
- Ta đương nhiên trách huynh.
Đôi mắt Tố Nương đỏ lên:
- Cái gì huynh cũng nghe nàng, huynh có còn nhớ rõ trước đây, ta muốn ăn quả táo trên cây cách vách, huynh nhỏ như vậy, cây cao như vậy, tuy rằng huynh sợ hãi, nhưng vẫn trèo lên... Nhưng hiện giờ bộ dáng của huynh là gì, chính huynh xem lại bản thân mình... !
Nói tới đây, Tố Nương xoay người sang chỗ khác, thân thể mềm mại run rẩy, nhìn qua vô cùng thương tâm.
Sở Hoan nhìn trong mắt, trong lòng rõ ràng, tuy rằng Tố Nương vô cùng oán hận đối với Diệp Thế Phúc, nhưng vẫn có tình cảm huynh muội, tâm tình nhất định vô cùng phức tạp.
Đôi mắt Diệp Thế Phúc đỏ lên, nói:
- Muội tử, là đại ca xin lỗi muội. Đều là ta không tốt... Ta vẫn muốn tìm cơ hội thăm muội, nhưng... nhưng ta sợ muội mắng ta... Nghe nói muội đã đến phủ thành, ta... lòng ta không yên, đến coi trộm một chút, hiện giờ thấy muội sống rất tốt, ta cũng không lo lắng.
Gã đứng dậy, nhìn Sở Hoan, nói:
- Nhị lang, Tố Nương đến Sở gia các ngươi, tuy rằng Đại lang mất, nhưng Sở gia các ngươi vẫn còn ngươi, sau này ngươi hãy chiếu cố Tố Nương cho tốt... !
Nói tới đây, gã lắc đầu, xoay người liền đi.
Uyển Tỷ Nhi vội vàng nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Về nhà!
- Hiện sao sao mà về sao?
Uyển Tỷ Nhi nóng nảy:
- Ngươi muốn chết lạnh trên đường phải không, còn không mau trở lại!
Lúc này Diệp Thế Phúc cũng không để ý tới, chỉ bước ra bên ngoài. Tố Nương cũng không nhìn gã, nhưng thân thể mềm mại run rẩy, Sở Hoan thầm than trong lòng, tiến tới giữ chặt Diệp Thế Phúc một phen, nói:
- Đại ca, trời đã tối rồi, huynh thật muốn đi, sáng ngày mai thuê xe trở về, đêm nay không thể đi.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Liễu béo đã mang theo một đống đồ vật trở về, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, đồ đều đã mua về, giờ để vào đâu!
Sở Hoan nói:
- Đưa tới hậu viện đi.
Lúc này Liễu béo mới đưa đồ vật ra hậu viện, Sở Hoan nói với Tố Nương:
- Tố Nương tỷ, tỷ xem... !
Ý tứ là muốn Tố Nương đi làm cơm.
Tố Nương không nói lời nào, trở lại phòng mình, xem ra bữa cơm này nàng không muốn làm.
Sở Hoan cười bất đắc dĩ, Uyển Tỷ Nhi cũng cười tủm tỉm nói:
- Không có việc gì không có việc gì, không cần nhọc nàng, ta đi nấu cơm.
Mụ lắc mông tự mình đi vào hậu viện.
Sở Hoan lôi kéo Diệp Thế Lúc ngồi xuống lần nữa, rất nhanh Liễu béo trở lại từ hậu viện, lấy bạc còn thừa ra, nói:
- Đại nhân, tổng cộng tốn bảy lạng năm tiền bạc, còn lại chừng này... !
Trong lòng gã chỉ hy vọng Sở Hoan tùy tay thưởng cho mình. Sở Hoan lại nhận bạc, để vào trong ngực, nói:
- Liễu béo, buổi tối cùng ăn cơm ở nơi này, cơm nước xong rồi hẵng trở về.
Liễu béo thấy Sở Hoan nhận lại bạc, hơi thất vọng, nghe Sở Hoan lưu gã lại ăn cơm, lập tức vui mừng lên. Dù sao thức ăn là gã mua, biết vô cùng phong phú, không có bạc, có thể ăn ngon một chút cũng tốt, gã nói:
- Đại nhân, ta đi giúp đỡ, mổ cá thái thịt ty chức rất lành nghề.
- Vất vả.
Sở Hoan gật đầu nói.
- Không vất vả.
Liễu béo vui vẻ nói:
- Là bổn phận của ty chức.
Gã vui vẻ mà đi.
Sở Hoan thấy Diệp Thế Phúc đầy bụng tâm sự, ngồi bên cạnh gã, thấp giọng nói:
- Đại ca, Tố Nương cũng là nhất thời nghĩ không thông, huynh đừng oán nàng. Hai người là huynh muội, đây là sự thật không thể thay đổi, lập tức sẽ tiêu tan hiềm khích trước đó.
Diệp Thế Phúc thở dài:
- Nhị lang, không nói gạt ngươi, Đại lang bệnh nặng, ta cũng muốn lấy chút bạc giúp đỡ, nhưng bạc trong nhà đều ở trong tay nàng. Phụ thân nàng để lại cửa hàng dầu, tuy rằng ta cưới nàng, nhưng trong nhà sống dựa vào cửa hàng dầu, cho nên... Cho nên mọi thứ đều nhường cho nàng. Lúc trước là ta quá mức nhát gan... !
Gã lại thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này Sở Hoan đã hiểu được ân oán của hai huynh muội này.
Diệp Thế Phúc cưới Uyển Tỷ Nhi, được phụ thân Uyển Tỷ Nhi truyền lại cửa hàng dầu, cũng bởi như thế, lại thêm Diệp Thế Phúc nhát gan yếu đuối, ngay từ đầu Diệp Thế Phúc ở trong nhà đã không có quyền lực nói chuyện, hơn nữa không có một chút quyền khống chế đối với gia đình và tài sản, cho nên lúc Tố Nương gặp nạn, Diệp Thế Phúc lòng có dư mà lực không đủ, hoặc là bởi vì Uyển Tỷ Nhi cũng không phải vô cùng ghiếu thuận đối với phụ thân Tố Nương, lúc này mới khiến huynh muội kết thù oán.
- Nửa năm trước ta bị bệnh, thân thể ngày càng yếu, nàng quả thật lấy tiền để dành trong nhà chữa bệnh cho ta, nhưng... !
Diệp Thế Phúc thở dài:
- Thôi, việc này đừng nói. Nhị lang, về sau xin chiếu cố tốt cho Tố Nương, ta cũng an tâm.
Gã nhìn Sở Hoan nói:
- Nhị lang, là ta xin lỗi các ngươi, ngươi còn đối đãi với ta như thế, ta... ta rất vui mừng!
Chợt nghe bên cạnh truyenf đến tiếng bước chân, là Như Liên đi ra từ trong phòng mẫu thân, thấp giọng nói:
- Sở đại ca, huynh đã trở lại?
Tiểu ni cô không mặc áo ni, trái lại có vẻ động lòng người, Sở Hoan cười nói:
- Vừa trở về, mấy ngày này sống tốt chứ?
- Tốt.
Như Liên gật đầu, thấp giọng nói:
- Sở đại ca, Sở mụ mụ để huynh qua!
Hiện giờ, nàng không xưng Sở Lý thị là “bà bà”, mà xưng là “Sở mụ mụ”, Sở Hoan đứng dậy nói:
- Đại ca, huynh trước tiên ngồi trong chốc lát.
Hắn tới phòng mẫu thân, Sở Lý thị nằm ở trên giường, dịu dàng nói:
- Nhị lang, con đã trở lại?
- Vâng!
Sở Hoan ngồi bên người mẫu thân:
- Mẹ, mấy hôm nay mẹ thấy thân thể tốt chứ?
Sở Lý thị lại cười nói:
- Tố Nương và nha đầu đều cẩn thận, mẹ tốt lắm.
Bà thấp giọng nói:
- Có phải đại ca, đại tẩu nàng tới nhà hay không?
- Vâng!
Sở Hoan gật đầu.
Sở Lý thị ngẫm nghĩ một chút, thở dài:
- Đến đây thì phải chiêu đãi cho tốt. Tố Nương chỉ có một ca ca như vậy, cho dù có hiểu lầm, máu mủ tình thâm, xem trên mặt mũi Tố Nương, cũng phải đối đãi tốt với họ. Vài ngày trước đó mẹ nghe cậu gia con nhắc tới họ, cửa hàng dầu chẳng những không mở cửa, mà bán cho người khác, tuy đại tẩu nàng khắc nghiệt, nhưng đối với đại ca nàng vẫn không tồi, dùng hết tiền để dành trong nhà xem bệnh cho đại ca nàng, hiện giờ nghĩ tới là gặp khó, cho nên tới đay xin giúp đỡ... !
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Hiện giờ bọn họ rất khó khăn?
- Cậu gia con không biết chi tiết, cũng không nói rõ ràng.
Sở Lý thị khẽ thở dài:
- Chẳng qua ngay cả cửa hàng dầu cũng bán đi, thì đã đến nông nỗi cùng sơn tận thủy rồi. Tòa nhà này của chúng ta còn nợ tiền nhà, cũng không dư dả, chẳng qua... chẳng qua nếu có thể, có thể giúp thì giúp một phen... !
Sở Hoan gật đầu, giơ tay đắp chăn lại cho mẫu thân, dịu dàng nói:
- Mẫu thân, con biết phải xử lý ra sao.
Lúc cơm chiều, Tố Nương cũng không qua, Như Liên lại hầu hạ Sở Lý thị dùng cơm, trên bàn cơm ngoại trừ vợ chồng Diệp Thế Phúc, chỉ có Sở Hoan và Liễu béo.
Không thể không nói, Uyển Tỷ Nhi này cũng có một tay làm bếp khéo, làm đồ ăn hương sắc đều đủ, Liễu béo cũng không khách khí, ăn ăn uống uống, vô cùng thích ý, nhưng Uyển Tỷ Nhi trên bàn cơm cảm thán nói:
- Nhị lang à, tòa nhà này của các ngươi thật sự là xa hoa, chỉ căn phòng bếp kia cũng thật sự lớn... Tòa nhà lớn như vậy, sao lại không mua vài tôi tớ?
Liễu béo tước miếng thịt bò, nói:
- Sở Vệ tướng đại nhân của chúng ta tiền đồ vô lượng, tòa nhà này tính là cái gì, không cần một năm rưỡi, còn có thể được tòa nhà lớn hơn nữa, tiền viện hậu viện lớn hơn nữa, còn có ao nước núi giả, còn có hoa viên, khi đó mới thật sự là khí thế.
Ánh mắt Uyển Tỷ Nhi sáng lên, nói:
- Còn có hậu hoa viên? Vậy nhất định không rẻ đi?
- Đương nhiên không rẻ.
Liễu béo uống vài ly rượu, hưng phấn lên:
- Chẳng qua đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đưa tiền đến, đại nhân muốn, không lo không có. Liễu béo ta đến lúc đó sẽ trông viện cho đại nhân... !
Sở Hoan liếc nhìn gã, nói:
- Uống nhiều rượu, ít nói chuyện!
Liễu béo không dám nhiều lời, vội vàng im miệng.
Uyển Tỷ Nhi vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:
- Nhị lang thật là có tiền đồ, quan này nhất định càng làm càng lớn. Nhị lang à, trong phủ của ngươi có cần dùng người không? Ngươi thấy ta và đại ca ngươi có được hay không?
Sở Hoan ngẩn ra.
- Vị quan gia này giữ trước cửa cho ngươi, đại ca ngươi có thể trông cửa sau cho ngươi.
Uyển Tỷ Nhi cười tủm tỉm nói:
- Tẩu tử ta có thể ở trong phủ nấu cơm cho ngươi, ngươi xem, tẩu tử nấu cơm được chứ?
Sở Hoan cười nói:
- Đại tẩu nói đùa, ba gạch hai ngói, sao có thể sử dụng hạ nhân.
Uyển Tỷ Nhi lại dường như cho là thật, nói:
- Nhị lang, tẩu tử nói thật, nếu ngươi đồng ý, hiện giờ chúng ta có thể lưu lại... !
Diệp Thế Phúc nhíu mày, ho khan một tiếng, ra hiệu Uyển Tỷ Nhi không cần nhiều lời. Uyển Tỷ Nhi lườm gã một cái, nói:
- Là huynh đệ nhà mình, khách khí làm cái gì? Nếu Nhị Lang thật muốn dùng chúng ta, chúng ta đương nhiên phải xuất lực.
Sở Hoan vội nói:
- Đại tẩu, ăn nhiều đồ ăn, về sau nếu cần đại ca, đại tẩu hỗ trợ, ta tự nhiên sẽ mở miệng.
- Quyết định vậy đi.
Uyển Tỷ Nhi vui vẻ nói:
- Chúng ta có thể chờ tin của ngươi, chỉ cần ngươi truyền lời, chúng ta tới đây làm việc cho ngươi... !
Sau khi cơm nước xong, Liễu béo muốn rời đi, Sở Hoan rốt cuộc gọi gã tới, lấy ra 20 lạng bạc, nói:
- Bạc này ngươi cầm trước, mua mấy bộ đồ mới, đặt mua chút hàng tết cho người nhà.... Chẳng qua tục tĩu nói trước, nếu bạc này dùng vào việc bất chính, đừng trách ta trở mặt.
Liễu béo nhận bạc, mừng rỡ như điên, ngày trông đêm mong, chuyện tốt rốt cuộc rơi xuống, gã lại quyết định phải đi theo Sở Hoan, thề với trời nói:
- Đại nhân, ngài yên tâm, Liễu béo ta nếu dính vào, mặc ngài xử trí.
Gã vô cùng vui vẻ mặt mày hớn hở mà đi, trên đường cưỡi ngựa ca hát, tuy rằng trời đông giá rét, nhưng toàn thân gã vẫn ấm áp.
Đêm này hai vợ chồng Diệp Thế Phúc liền lưu lại nghỉ tạm, Tố Nương vẫn không có đi ra. Sáng sớm ngày tiếp theo, Sở Hoan thuê một chiếc xe ngựa, cũng muốn đích thân đưa hai người về thị trấn, cũng không phải hắn nhất định muốn đưa hai người, chỉ là qua ba bốn ngày nữa chính là đêm 30, về huyện thành đón Lý phu tử tới mừng năm mới, Tố Nương cũng không ra cửa.
Tới huyện thành, Sở Hoan đưa hai người về nhà trước, lấy 30 lạng bạc, chỉ nói là ý tứ Tố Nương, số bạc này dùng để xem bệnh cho Diệp Thế Phúc. Diệp Thế Phúc thẹn trong lòng, kiên quyết không thu, Sở Hoan khuyên vài câu, giao bạc cho Uyển Tỷ Nhi. Uyển Tỷ Nhi mặt mày hớn hở, liên tục khen Sở Hoan có lương tâm, lại nói vài lời muốn đi làm công cho Sở Hoan, Sở Hoan chỉ có thể hàm hồ đáp ứng về sau nếu có thể sẽ mời bọn họ giúp đỡ.
Rời khỏi vợ chồng Diệp Thế Phúc, hắn đi đón Lý phu tử về phủ thành.