Sở Hoan cũng hơi giật mình, vội hỏi:
- Đó là nơi nào?
Đổng Thế Trân cầm một quyển sách, mở ra trên bàn. Sở Hoan chỉ liếc mắt
một cái liền nhận ra đó là bản đồ Tây Quan. Bốn châu phủ huyện của Tây
Quan đều ở trên đó cả.
- Đại nhân, chính là nơi này?
Đổng Thế Trân chỉ vào bản đồ, nói:
- Ngay trong Việt Châu cảnh, một làng dưới quyền quản hạt của Tây Tuyền Huyện, tên là Ngưu Lan thôn.
Biểu hiện của Sở Hoan lạnh lùng, hỏi:
- Có biết là do kẻ nào làm không?
- Người của huyện nha chạy tới, thế lửa của Ngưu Lan thôn vẫn chưa tắt, khắp nơi đều là thi thể.
Đổng Thế Trân than thở:
- Giặc cướp đã không còn tung tích, chỉ còn thi thể đầy đất. Nam nữ già trẻ không còn một mống, thực sự là vô cùng thê thảm!
- Giặc cướp hoành hành, lạm sát kẻ vô tội, địa phương lại không biết hung thủ là ai sao?
Sở Hoan nắm tay nói:
- Lẽ nào không có bất kỳ dấu vết gì?
- Đúng là có lưu lại manh mối.
Đổng Thế Trân vội nói:
- Ở hiện trường có rất nhiều dấu chân ngựa, có thể suy đoán là nhóm tội phạm hành hung này hẳn là một đám mã phỉ. Bọn chúng tới nhanh, đi cũng
nhanh!
Dừng lại một chút, hắn mới nói:
- Tây Quan
có rất nhiều giặc cướp làm xằng làm bậy nhưng đại thể đều là đám người ô hợp. Có thể phân phối ngựa hoành hành, ở Tây Quan cũng không có nhiều.
Sở Hoan nhìn về phía Đổng Thế Trân, cũng không nói chuyện. Đổng Thế Trân hiểu ý của Sở Hoan, nói:
- Như quả không có gì bất ngờ thì hẳn là nhân mã của Vân Lý Phong gây nên.
- Vân Lý Phong?
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Đây là ý gì?
- Vân Lý Phong chính là một đám tội phạm đột nhiên xuất hiện cách đây
không lâu. Bọn chúng có ba, bốn trăm người, nhân số cũng không phải
nhiều trong đám giặc cỏ ta nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác.
Đổng Thế Trân giải thích:
- Đám người kia đều có ngựa, hành hung nhiều lần. Theo hạ quan được
biết thì đầu lĩnh của đám này đeo mặt nạ đồng xanh, chưa ai từng thấy bộ mặt thật của hắn. Đám giặc cướp đi theo hắn cũng đều đeo khăn che mặt,
đi lại như gió!
Hắn nắm tay nói:
- Chính vì bọn
chúng vô tung vô ảnh như vậy, căn bản không nhìn thấu tung tích cho nên
mọi người mới gọi là Vân Lý Phong, ý là như mây như gió, không ai bắt
nổi. Tên đầu lĩnh gọi là Đồng Diện Nhân. Lần này Ngưu Lan thôn gặp tàn
sát, nếu theo dấu vó ngựa lưu lại tại hiện trường thì tám chín phần mười là do Vân Lý Phong rồi.
Sở Hoan cười lạnh nói.
- Thật là hung hăng, lại còn dám lấy tên là Vân Lý Phong!
Cau mày hỏi:
- Đổng đại nhân, Tây Quan đến cùng có bao nhiêu tội phạm?
- Sợ là còn nhiều hơn so với đại nhân tưởng tượng.
Đổng Thế Trân cười khổ nói:
- Hầu như huyện nào của Tây Quan cũng có giặc cỏ không an phận, chỉ là
nhân số thế nào mà thôi. Nhân số khá nhiều cũng có mười mấy đám!
- Nghe nói tội phạm mạnh nhất của Tây Quan là Hồ Lô trại?
Bỗng Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Chắc Đổng đại nhân đã nghe nói tới Hồ Lô trại rồi chứ?
Đổng Thế Trân vội đáp:
- Đại nhân anh minh. Hồ Lô trại đúng là khối u ác tính lớn nhất tại Tây Quan, làm hại một phương, gieo vạ không cạn.
- Nghe nói Hồ Lô trại cũng có không ít nhân mã, dựa vào địa lợi, thậm chí không coi quan binh vào đâu.
Sở Hoan nhìn Đổng Thế Trân chăm chú, hỏi. Trên đường Sở Hoan đi nhậm
chức, ở Diêm Bình Sơn đã bị một nhóm thích khách ám sát. Đám thích khách kia lại gồm hai nhóm nhân mã, trong đó có một nhóm là nhân thủ của Hồ
Lô trại. Theo Sở Hoan hiểu, Hồ Lô trại dựa vào Hồ Lô sơn, nằm ở giao
giới giữa Việt Châu và Thiên Sơn đạo. Hồ Lô sơn kéo dài trăm dặm, núi
non liên tiếp, địa hình phức tạp. Cầu tướng quân của Hồ Lô trại chính là dựa vào địa lợi, tụ tập mấy ngàn người, làm hại một phương.
Đổng Thế Trân gật đầu nói:
- Trùm thổ phỉ Hồ Lô trại được người ta gọi là Cầu tướng quân, là ác
quỷ giết người không chớp mắt. Hồ Lô trại của hắn tụ tập mấy ngàn người, vào nhà cướp của. Không ít giặc cỏ đều chạy tới gia nhập hắn, thế lực
lớn mạnh. nếu không nhổ đi sớm thì hậu quả thật khó lường!
- Quan binh diệt phỉ là thiên kinh địa nghĩa.
Sở Hoan nói.
- Đổng đại nhân, bản đốc muốn biết, trước khi bản đốc tới nhậm chức,
các ngươi diệt phỉ thế nào? Theo bản đốc biết, sau khi người Tây Lương
lui, triều đình vẫn đưa tới một phần quân giới lương thảo từ quan nội.
Dư lão tướng quân cũng đã thành lập Bình Tây Quân, chính là vì diệt trừ
loạn phỉ, khôi phục trị an cho Tây Quan. Tại sao đã qua lâu như vậy, trị an của Tây Quan còn ác liệt như thế. Thậm chí biết rõ Hồ Lô trại là
khối u ác tính, Bình Tây Quân lại vẫn chỉ ở phủ thành, căn bản không
thấy có hành động gì?
Thấy Đổng Thế Trân còn đứng chờ, hắn ra hiệu cho Đổng Thế Trân ngồi xuống rồi hãy nói chuyện.
Sau khi Đổng Thế Trân ngồi xuống mới giải thích:
- Đại nhân, thật ra Đông Phương tướng quân cũng hận Hồ Lô trại thấu
xương. Hai lần Đông Phương tướng quân phát binh tới Hồ Lô trại nhưng
nhân mã của Cầu tướng quân thủ vững không ra. Địa hình của Hồ Lô trại
này quá hiểm ác, dễ thủ khó công. Cầu tướng quân lại thiết lập cạm bẫy
khắp Hồ Lô sơn. Mấy ngàn nhân mã của hắn chia làm mấy doanh trại, trấn
giữ nơi hiểm yếu. Đông Phương tướng quân hai lần suất binh tấn công đều
tay trắng trở về, ngược lại còn tổn hại không ít tướng sĩ!
- Hai lần tấn công không hạ nổi là cho phép Hồ Lô trại gieo vạ một phương sao?
Sở Hoan than thở:
- Đổng đại nhân, ngươi cũng từng là tri châu Việt Châu, là quan phụ mẫu một châu. Việt Châu là khu trực thuộc của ngươi, ngươi cũng không thể
để trong Việt Châu tồn tại một khối u ác tính như vậy chứ? Ngươi và Đông Phương tướng quân một văn một võ, hai người liên thủ, chẳng lẽ hoàn
toàn bó tay với Hồ Lô trại sao?
- Đông Phương tướng quân ngày nào cũng nghĩ ngợi sách lược tấn công Hồ Lô trại cả.
Đổng Thế Trân nói:
- Chẳng qua thảm án lần này tại Ngưu Lan thôn có ảnh hưởng to lớn quá.
Không ít bách tính Tây Quan chưa hồi hương. Bách tính hồi hương đều là
muốn xây dựng lại quê hương, an cư lạc nghiệp. Thôn dân Ngưu Lan thôn
cũng là vừa mới hồi hương cách đây không lâu. Nhưng trải qua một vụ án
như vậy, e là lòng người Tây Quan bàng hoàng. Đại nhân, người có lẽ phải nghĩ một biện pháp dẹp an dân tâm thôi!
Sở Hoan hơi trầm ngâm, gọi Tôn Tử Không đi mời Đông Phương Tín tới.
Trong tay Sở Hoan chỉ có hai trăm quân cận vệ. Binh quyền trong tay
Đông Phương Tín, công việc diệt giặc cướp dù Sở Hoan có muốn hay không
cũng phải bàn luận với Đông Phương Tín.
Lần này Đông Phương Tín tới rất sảng khoái, một thân nhung trang tới phủ tổng đốc, chưa đợi Sở Hoan nói chuyện đã nói:
- Chuyện tại Ngưu Lan thôn, mạt tướng đã nghe tin. Tổng đốc đại nhân chuẩn bị làm sao đây?
Sở Hoan cười nói:
- Đông Phương tướng quân nắm binh quyền, Bình Tây Quân thuộc quyền Đông Phương tướng quân. Mà Bình Tây Quân là do Dư lão tướng quân xây dựng để đảm bảo trị an cho Tây Quan. Bản đốc cũng muốn hỏi Đông Phương tướng
quân, thảm án tại Ngưu Lan thôn, tướng quân định làm thế nào?
Đông Phương Tín ngồi trên ghế, mặt không thay đổi nói:
- Dựa theo ý của ta thì tất nhiên là phải diệt giặc cướp, tàn sát hết
đám giặc cỏ kiêu ngạo này. Dù là vụ Ngưu Lan thôn do đám giặc nào gây
nên thì đều phải chém tận giết tuyệt tất cả giặc cỏ!
- Đông Phương tướng quân nói rất hay.
Sở Hoan nói:
- Đã như vậy, không biết tướng quân chuẩn bị bắt đầu từ đâu? Bản đốc và Đổng tri châu vừa bàn luận. Tại Việt Châu cảnh này ít cũng có mấy đám
giặc cỏ, thế lực đều không yếu. Tướng quân muốn diệt phỉ thì dù sao
trong lòng cũng phải có một kế hoạch rồi chứ?
- Đại nhân, tướng sĩ diệt phỉ đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Đông Phương Tín nhìn Sở Hoan, vẻ mặt không đổi:
- Rút đao liều mạng với giặc, đây là phận sự người binh lính. Nhưng đại nhân không biết đã chuẩn bị binh lương chưa? Đại nhân hẳn phải biết,
tam quân chưa động thì lương thảo đi đầu. Không có đủ lương thảo thì
diệt cướp làm sao? Hơn nữa quy định xuất binh chắc đại nhân cũng biết
một chút. Muốn điều động binh mã phải tốn bạc, trước tiên phải phát phí
an cư cho các huynh đệ. Ai cũng không dám đảm bảo còn có thể sống sót
trở về, không để lại cho người nhà chút phí an cư thì ai sẽ đi liều mạng chứ? Ngoài ra diệt phỉ xong còn phải có tiền thưởng và tiền an ủi.
Không biết đại nhân đã chuẩn bị kỹ càng chưa?
Sở Hoan vuốt cằm, mặt không biến sắc, hỏi:
- Tiền an ủi? Tiền thưởng? Phí an cư sao?
Đông Phương Tín gật đầu nói:
- Đúng thế. Chuyện này đều cần bạc cả, vốn không cần mạt tướng nhắc
nhở. Mạt tướng mang binh đánh giặc, chảy máu liều mạng. Chuyện tiền
lương vốn do đại nhân xử lý. Mạt tướng chỉ lo trước đây đại nhân chưa
từng mang binh, không biết công việc khi xuất binh, đợi tới lúc trở về
đưa tay xin bạc và tiền thưởng thì đại nhân không bỏ ra nổi, các tướng
sĩ không đồng ý, chẳng may mà xảy ra chuyện gì thì hậu quả khó lường!
Đông Phương Tín ở bên cạnh liền giải thích:
- Đại nhân, tiền an ủi và tiền thưởng thì không cần nhiều lời rồi. Các
tướng sĩ chảy máu liều mạng, nếu chết trận thì không thể thiếu trợ cấp.
Nếu lập công vậy không thể thiếu thưởng. Đây là hai phần chi không nhỏ,
nhất định phải chuẩn bị kỹ càng. Còn phí an cư thực ra cũng là do hoàn
cảnh bức bách. Từ trước tới nay không có chuyện này, chỉ là tình huống
Tây Quan không giống nơi khác. Trong Bình Tây Quân có không ít người là
người địa phương Tây Quan, gia quyến ở tại Tây Quan, nghèo khó không đủ
ăn, chỉ dựa vào trong nhà có người làm lính, dựa vào phần lương thực này mà sống qua ngày. Vì lẽ đó sau khi Đông Phương tướng quân nhận chức,
lần đầu suất binh diệt phỉ, trong quân đã có người đứng ra muốn xin phát phí an cư cho tướng sĩ, bằng không thì bọn họ cũng không chịu xuất
binh. Lúc đó đã chém đầu mười mấy người, suýt nữa là xảy ra binh biến.
Sau đó chính Chu tổng đốc tự mình đứng ra an ủi tướng sĩ, lập quy định
phát phí an cư!
Sở Hoan hiểu ra, hỏi:
- Nói cách
khác, Bình Tây Quân dưới trướng Đông Phương tướng quân chỉ cần có bạc là sẽ đi diệt phỉ, bằng không không phục tùng quân lệnh phải không?
- Đại nhân cũng không cần phải nói khó nghe như vậy.
Đông Phương Tín dựa vào ghế nói:
- Đều là người trên có già, dưới có trẻ. Hoàng đế không dụng binh đói.
Mọi người ăn không đủ no, ai sẽ đi liều mạng chứ? Nói cho cùng thì làm
lính tất nhiên phải tận trung với nước nhưng cũng là vì lấp đầy cái
bụng. Đại nhân là Thanh Đường huyện Tây Quan, tam quân tướng sĩ chỉ dựa
vào đại nhân mới có cơm ăn. Đại nhân nếu không cho ăn no thì bọn họ
chẳng lẽ mang bụng đói đi giết địch sao? Mạt tướng dù có đồng ý thì tam
quân tướng sĩ cũng không đồng ý.
Sở Hoan thầm cười gằn, chuyển hướng nhìn Đổng Thế Trân, hỏi:
- Mấy lần trước xuất binh diệt phỉ đều lấy bạc từ Hộ Bộ Ti sao?
- Không có.
Đổng Thế Trân lắc đầu cười khổ:
- Hộ Bộ ti giờ có tiếng mà không có miệng, nghèo rớt mùng tơi. Triều
đình mãi không phát bạc xuống, Hộ Bộ ti rỗng tuếch, làm gì có bạc. Trước đó loạn phỉ hung hăng càn quấy, không trừ không được. Hạ quan bất đắc
dĩ chỉ có thể thương lượng với thân hào trong thành, để bọn họ hiến ít
bạc. Diệt phỉ là để bảo vệ bình an một phương, bọn họ xuất ra chút bạc
cũng không có gì đáng trách.
Khóe miệng Đông Phương Tín hiện lên nụ cười quái dị, đứng lên nói:
- Bây giờ tổng đốc đại nhân tọa trấn Tây Quan, mạt tướng nghĩ những
thân sĩ đó sẽ không dám không nể mặt đại nhân. Đại nhân cứ chuẩn bạc đi. Mạt tướng vào doanh trại chuẩn bị xuất binh. Chỉ cần phí an cư đầu tiên được phát xuống, mạt tướng đảm bảo sẽ lập tức xuất binh, không tiêu
diệt vài nhóm phỉ thì quyết không trở về.
Hắn rất tùy ý chắp tay:
- Mạt tướng cáo lui trước, chờ tin tốt của đại nhân.
Hắn cũng không nhiều lời hơn với Sở Hoan, xoay người rời đi luôn.