Ỷ La vốn đi ra ngoài, nghe được Na Sử Bột Cổ Lợi nói như vậy,
lập tức dừng bước, khuôn mặt lộ ra vẻ vừa sợ vừa giận, quay đầu lại hỏi:
- Mọi người muốn giết Hoan Ca?
Na Sử Bột Cổ Lợi thần sắc nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Ỷ La, con đã là người lớn. Con thích Sở Hoan, đồng ý gả cho hắn, phụ
thân sẽ không phản đối, nhưng những lời ta nói cho con tối nay, là muốn
con hiểu rõ, con chỉ thành hôn với hắn, cũng không có nghĩa đã đạt được
người nam nhân này, chỉ có thể để cho lòng của hắn cũng ở lại Tây Lương, con mới tính toán chính thức đạt được Sở Hoan.
- Con thích hắn, thật sự thích hắn, chính bởi như thế, con mới không gả cho hắn.
Thần sắc Ỷ La mang theo vẻ thống khổ:
- Nếu như yêu hắn, là hi vọng hắn phản bội cố quốc của mình, như vậy con
tình nguyện chưa bao giờ có tình yêu như vậy. Con yêu chính là một nam
tử hán trọng tình trọng nghĩa, không phải một tiểu nhân bán nước cầu
vinh.
Đôi mắt Na Sử Bột Cổ Lợi cũng lộ ra vẻ phẫn nộ:
-
Con cảm thấy hắn còn có thể trở về Tần quốc? Lần này Ma Ha La làm loạn,
Đại vương tử bình định, Sở Hoan một mực đi theo bên người Đại vương tử,
Sở Hoan đã hiểu rõ quân tình trên dưới Đại Tây Lương ta, thậm chí hắn rõ ràng ân oán của tất cả bộ tộc Tây Lương ta, con cảm thấy người như vậy, chúng ta còn có thể để hắn sống sót rời khỏi Đại Tây Lương?
Đôi tay trắng như phấn của Ỷ La nắm chặt, lạnh lùng nói:
- Vậy mọi người muốn làm gì?
Na Sử Bột Cổ Lợi nói:
- Tuy rằng Đại vương tử không muốn làm gì Sở Hoan, nhưng các tộc trưởng
đã đưa ra cái nhìn của mình trên hội nghị, Sở Hoan nhất định phải ở lại
Tây Lương.
Thần sắc của lão hơi bình tĩnh lại, giọng điệu cũng ôn hòa hơn một chút:
- Ỷ La, con gả cho Sở Hoan, cũng là cứu Sở Hoan, chỉ cần hắn thành hôn
với con, chính là Phò mã của bộ tộc Hoàng Kim Na Sử chúng ta, nếu như
lòng hắn hướng về Tây Lương chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi
hắn.
Lão thở dài, nói:
- Ỷ La, để cho Sở Hoan thay thể Nam Viện Đại vương sau này, chẳng qua là suy nghĩ trước mắt của Đại vương
tử mà thôi, Sở Hoan có thể đạt tới độ cao như vậy hay không, còn phải
xem năng lực của bản thân Sở Hoan. Nếu như Đại vương tử đã nhìn lầm
người, người này chỉ là một kẻ tài trí tầm thường, như vậy hắn cũng có
thể trông vào đất phong ta ban cho các con, dựa vào con mà sống.
Ỷ La cười lạnh nói:
- Con hiểu được, mọi người cho hắn lựa chọn, hoặc là đưa hắn vào trong lồng của mọi người, hoặc là bẻ gãy cánh của hắn !
Nàng dùng ánh mắt buồn bã nhìn Na Sử Bột Cổ Lợi, tự trách nói :
- Là con hại hắn… !
Đôi mắt nàng đỏ lên :
- Con muốn cứu vãn sai lầm của mình !
Na Sử Bột Cổ Lợi giận dữ, quở trách:
- Con chưa từng sai, là lỗi của ta, nếu như ta biết con thua kém như vậy, đã không nói cho con biết những lời này. Con nghỉ ngơi sớm một chút,
chậm nhất năm ngày sau, các con sẽ cử hành đại hôn!
- Con không gả cho hắn !
- Ôi Lang hội mọi người đều thấy, là Đại vương tử tự mình làm chủ hôn, con không có quyền lực phản đối.
Na Sử Bột Cổ Lợi vốn định nói chuyện nhẹ nhàng với Ỷ La, nhưng thái độ của Ỷ La lại vượt qua dự liệu của lão, lão cũng cực kỳ tức giận :
- Mấy ngày nay, con không được đi đâu, ở lại chỗ này, chờ làm tân nương của hắn.
Lão hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài, dừng một chút, lão quay đầu nói :
- Con cũng không nên âm thầm thông báo cho hắn cái gì, cho dù hắn biết
rõ, thì có thể làm gì ? Hắn chắc chắn không có cách nào rời khỏi Tây
Lương, lựa chọn cuối cùng, là ở lại Tây Lương thành hôn với con, làm
việc cho Đại Tây Lương ta, nếu như hắn không lựa chọn như vậy, hắn sẽ
không có cách nào sống sót rời khỏi Tây Lương !
Lão trầm giọng :
- Người tới, các ngươi thủ vệ chặt chẽ ngày đêm, Tháp Lan Cách thân thể
không khỏe, không thể gặp gió, từ giờ trở đi, không có sự cho phép của
ta, không để cho nó rời khỏi căn phòng này nửa bước !
Lão không nói thêm lời nào, mặt lạnh lùng, rời đi như vậy.
Ỷ La nhìn bóng lưng Na Sử Bột Cổ Lợi rời đi, nàng thật sự không thể tưởng được Na Sử Bột Cổ Lợi dĩ nhiên lạnh lùng như thế, nghĩ tới tình yêu vốn tươi đẹp, lại biến thành công cụ lợi dụng của cao tầng Tây Lương, trong lòng nàng tràn đầy bi phẫn, thế nhưng lời Na Sử Bột Cổ Lợi nói vẫn
khiến nàng cực kỳ lo lắng, nàng biết người Tây Lương chưa bao giờ e ngại máu lửa, nếu như họ đã có mưu đồ đối với Sở Hoan, như vậy nhất định nói là làm được.
Nàng cảm thấy khí lực toàn thân tựa như bị rút đi,
không còn chút sức lực ngồi nhũn trên mặt ghế, dưới tức giận, lại mờ
mịt, không biết nên ứng phó thế nào.
…
…
Hiệu suất
làm việc của người Tây Lương quả thật không tệ, Đại lễ quan Cổ Tát Hắc
Vân dẫn đầu, trắng trợn thu xếp cửa hôn sự này, địa điểm tổ chức hôn sự
được thiết lập tại phủ đệ của Bắc Viện Đại vương Ma Ha Kim Cương. Ma Ha
Kim Cương không rõ tung tích, gia quyến lưu lại kinh thành sớm đã bị
giam vào ngục, tôi tớ hạ nhân trong phủ đều đã đưa đến Nô Nha thuộc quản hạt của Đại Dân Thự Tây Lương, đến thị trường buôn bán nô lệ của thành
Thanh La.
Cả tòa Bắc Viện vương phủ thu dọn lại một lần, Bắc Viện Đại vương Ma Ha Kim Cương bình thường sống vốn xa xỉ, tuy gia quyến
giam vào ngục, nhưng trong phủ còn giữ lại rất nhiều đồ đạc, tráng lệ,
màu mè khác thường.
Mấy ngày nay Đại lễ quan Cổ Tát Hắc Vân mấy
lần tới Bát Phương quán, khi nhìn thấy Tiết Hoài An hết sức nhiệt tình
đối với cửa hôn sự này, liền hợp tác với Tiết Hoài Anh, với tư cách đại
biểu hai bên, nhanh chóng đẩy mạnh việc này. Cho tới giờ Sở Hoan còn cảm thấy tâm tình phức tạp, mấy lần yêu cầu gặp Đại vương tử Ma Ha Tạng, hi vọng nói chuyện này trước mặt Ma Ha Tạng thậm chí Na Sử Bột Cổ Lợi,
nhưng Cổ Tát Hắc Vận rất khách khí hồi đáp, Ma Ha Tạng rất nhiều việc,
không thể rút thời gian gặp gỡ, chỉ có ngày thành hôn, mới có thể đến
chủ trì.
Còn Sở Hoan muốn lưu mà cầu tiếp theo muốn gặp Na Sử Bột Cổ Lợi, Cổ Tát Hắc Vân cũng mỉm cười đáp lại, Tây Lương có quy củ của
Tây Lương, mười ngày trước khi thành hôn, chẳng nhưng hai bên nam nữ
không thể gặp gỡ, ngay cả nhạc phụ con rể cũng không thể gặp mặt. Sở
Hoan biết rõ điều này chưa hẳn là thực, nhưng Ma Ha Tạng cùng Na Sử Bột
Cổ Lợi tránh không gặp lại không giả.
Mấy ngày nay Tiết Hoài An vẫn nghĩ tới lời Hiên Viên Thắng Tài nói đêm đó.
Gã cảm thấy Hiên Viên Thắng Tài nói không sai, chuyện này đã trở thành
chuyện lớn của người Tây Lương, nếu Sở Hoan đổi ý, chắc chắn đắc tội
người của bộ tộc Na Sử, thậm chí đắc tội toàn bộ Tây Lương, tại kinh
thành của Tây Lương, vì phá hỏng quy củ của Tây Lương mà làm địch với
Tây Lương, Tiết Hoài An cảm thấy đó quả thật là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Hiên Viên Thắng Tài nói không sai, tuy người Tây Lương học tập văn hóa Trung Nguyên, nhưng thực chất sự dã man bên trong vẫn không tiêu trừ, một khi đắc tội người Tây Lương, Tiết Hoài An lo lắng sẽ thực sự phát sinh
chuyện đổ máu, có lẽ sứ đoàn Đại Tần sẽ không cách nào trở về Tần quốc.
Tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của Tiết Hoài An, là có thể hoàn thành sứ mạng hòa thân, sau đó sớm ngày rời khỏi Tây Lương quốc quỷ quái này, trở lại đế quốc Đại Tần gấm vóc.
Gã không hi vọng bởi vì hôn sự của Sở
Hoan mà gây phiền phức cho gã, huống chi trong mắt gã, không phải lấy
một nữ nhân Tây Lương sao? Không có gì đáng lo, trong số những đồ chơi
trong phòng của rất nhiều quan lớn đế quốc Đại Tần, cũng không thiếu nữ
nhân Tây Lương nóng bỏng, hiện giờ Sở Hoan lấy một Tháp Lan Cách Tây
Lương, đối với nam nhân Tần quốc mà nói, cũng không phải một chuyện mất
mặt, hơn nữa đúng như lời gã vẫn khuyên bảo Sở Hoan, cửa hôn nhân này,
tiến thêm một bước khiến cho quan hệ nghị hòa của Tần quốc và Tây Lương
được củng cổ, cớ sao mà không làm.
Sở Hoan tỏ ra rất lãnh đạm đối với chuyện này, bởi vì các nguyên nhân, Tiết Hoài An lại rất để bụng,
liên hợp với Cổ Tát Hắc Vân xử lý hôn sự của Sở Hoan.
Sứ đoàn Tần quốc đã mang đến rất nhiều lễ vật, ngoại trừ sính lễ tặng cho Tây Lương Vương, còn có một phần chuẩn bị dùng để giao tiếp quan viên Tây Lương,
chỉ là lần này Tây Lương nội loạn, trên dưới sứ đoàn Tần quốc bị giám
sát, đừng nói tới đi kết giao quyền quý Tây Lương, chỉ đi ra ngoài một
chuyến cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, cho nên số tài vật này quả
thật không có cơ hội tặng ra ngoài.
Trong số này, có nhiều vật
phẩm xa xỉ của Trung Nguyên, vì để chuyện tình sớm thành công, sớm ngày
rời khỏi Tây Lương, Tiết Hoài An lấy ra một số nhỏ đưa cho Cổ Tát Hắc
Vân, giao tình với Cổ Tát Hắc Vân nhanh chóng ấm lên trong mấy ngày ngắn ngủn, hai người xưng huynh gọi đệ, rất thân mật, sau đó Cổ Tát Hắc Vân
còn chỉ điểm, dựa theo phong tục Tây Lương, quan viên lớn nhỏ của sứ
đoàn Đại Tần, mang theo mấy rương hòm Ma Ha Tạng ban thưởng, quy mô lớn
tiến tới phủ đệ Na Sử Bột Cổ Lợi ở tạm, đưa lễ vật đại hôn tới.
Trong mấy ngày nay hai bên quả thật một mảnh vui vẻ, Na Sử Bột Cổ Lợi nhìn
thấy Tiết Hoài An cực kỳ nhiệt tình đối với chuyện này, còn đi cùng một
chỗ với Tiết Hoài An, đặc biệt tới Bắc Viện vương phủ một chuyến, lại để Tiết Hoài An quan sát hiện trường đại hôn một chuyến, cho một số chỉ
điểm.
Cũng trong mấy ngày này, thái độ của người Tây Lương đối
với sứ đoàn Tần quốc trở nên cực kỳ nhiệt tình, đặc biệt đối với Chính
sứ Tiết Hoài An, lễ ngộ cực cao, sau khi Tiết Hoài An đi vào thành Thanh La, lần đầu cảm nhận được sự nhiệt tình của người Tây Lương, trong lòng rất thoải mái dễ chịu, ngẫu nhiên nói đến chuyện nghị hòa, Cổ Tát Hắc
Vân trả lời hết sức thoải mái, chỉ cần Sở Hoan đại hôn xong, lập tức sắp xếp sứ đoàn Tần quốc gặp mặt Tây Lương Vương hoặc Đại vương tử, xử lý
công việc nghị hòa cuối cùng.
Sở Hoan không gặp được Ma Ha Tạng
cùng Na Sử Bột Cổ Lợi, trong lòng biết chỉ sợ khó có thể cứu vãn được
chuyện này, lẳng lặng suy nghĩ hai ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, về
công, sứ đoàn Tần quốc do Tiết Hoài An dẫn đầu cùng triều đình Tây Lương do Ma Ha Tạng dẫn đầu hết sức coi trọng, cũng rất tán thành hôn sự này, hai bên đạt được nhất trí ở điểm này, mình cũng không nên phản đối quá
mức. Về tư, mặc dù tình cảm của mình đối với Ỷ La còn chưa đạt tới trình độ hôn phối, nhưng tình thế trước mắt như thế, hơn nữa dùng lòng mà
nói, mình cũng không ghét Ỷ La, Ỷ La yêu mình rất sâu đậm, hơn nữa mặc
kệ lúc trước có phải mình bất đắc dĩ hay không, quả thực tiếp nhận đai
lưng của Ỷ La, lấy Ỷ La, coi như một công đạo cho Ỷ La.
Lúc trước hắn một mực do dự, lo lắng sau khi cưới Ỷ La, không thể ở cùng một chỗ, sẽ chậm trễ tuổi trẻ của Ỷ La, mà không cưới Ỷ La, một màn trên Ôi Lang hội sẽ trở thành sỉ nhục Ỷ La, hiện giờ xu thế đại hôn đã không cách
nào thay đổi, như vậy bây giờ mình phải nghĩ, là sau khi thành hôn, dùng lý do nào để đưa Ỷ La về Tần quốc.
Sở Hoan cảm thấy, thân là nam nhân, thì nên có trách nhiệm của nam nhân, bất kể là tự nguyện hay bất
đắc dĩ, đã kết hôn với Ỷ La, sau này đương nhiên không thể vứt bỏ Ỷ La,
Tần quốc, mình nhất định phải về, một khi Ỷ La trở thành thê tử của
mình, như vậy mình có nghĩa vụ phải che trở Ỷ La, đây là trách nhiệm
không thể chối từ.
Một ngày trước đại hôn, Đại lễ quan lại đến
thăm một lần nữa, đón Sở Hoan tới Bắc Viện vương phủ ở tạm trước, đó là
nơi Sở Hoan tạm thời thành hôn, những người khác của sứ đoàn đương nhiên không thể ở lại đó, xử lý sự vụ ban ngày, vẫn phải đi tới Bắc Viện
vương phủ, tuy rằng Bắc Viện vương phủ đã bố trí tỉ mỉ, nhưng Tiết Hoài
An vẫn lôi kéo Sở Hoan kiểm tra lại một lần nữa, thay đổi mấy nơi, mang
theo một số đồ từ số hàng hóa để trang trí.
Bắc Viện vương phủ
giăng đèn kết hoa, hết thảy vui mừng, quan viên dân chúng thành Thanh La đều xôn xao đàm luận chuyện này, trên dưới sứ đoàn Tần quốc cũng không
rõ ràng lắm, trong lời đàm luận của người Tây Lương, lúc nói tới hôn sự
này, đều liên quan đến Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn, bởi vì rất
nhiều người Tây Lương hiểu rõ, trước đó, chỉ có một tiền lệ Tháp Lan
Cách Tây Lương gả cho người Trung Nguyên, đó chính là Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn.
Hiện giờ Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn đã là nhân vật nổi tiếng Tây Lương, hơn nữa rất được người Tây Lương kính
yêu, có uy vọng cao thượng tại Tây Lương, vài chục năm trước, lúc Tiếu
Thiên Vấn còn chưa phải Nam Viện Đại vương, không ai biết đến tên hắn,
chỉ là từ khi két hôn với một Tháp Lan Cách Tây Lương, Tháp Lan Cách mà
Tiếu Thiên Vấn lấy lúc đó, chỉ là Tháp Lan Cách một bộ tộc Bạch Ngân chi nhánh của Vương tộc Ma Ha, lúc này Sở Hoan lấy lại là Tháp Lan Cách của bộ tộc Hoàng Kim Na Sử.
Tháp Lan Cách Hoàng Kim gả cho người Trung Nguyên, ở Tây Lương, đó là lần đầu tiên.