Trương Nguyên Đạt còn chưa dứt lời, một tiếng cười lạnh đã vang lên:
- Các ngươi muốn chết thì chết được rồi đấy.
Trong tiếng cười, Tề Vương được mấy viên quan hộ tống lại gần.
Thấy Tề Vương tới, Lô Hạo Sinh hơi cau mày, Trương Nguyên Đạt và chúng quan sai Hình bộ cùng quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến Vương gia!
Tề Vương đi tới trước cổng lớn, nhìn thấy một đám quan sai Hình bộ đông nghìn nghịt, nổi giận:
- Là Cầu Tuấn Cao bảo các ngươi tới náo Vương phủ hả?
- Ty chức không dám.
Trương Nguyên Đạt quỳ dưới đất, cúi đầu:
- Vương gia thân phận tôn quý, vạn bất đắc dĩ, chúng ty chức tuyệt đối
không dám tự tiện quấy rầy, quả thực là vụ án này quá trọng đại, chúng
ty chức phụng mệnh Bộ Đường đại nhân, nhất định phải đưa hình phạm về
bẩm báo.
Khẽ ngẩng đầu, nhìn vị Thiếu khanh Thái Phó tự Ngô Đường Xuân sau lưng Tề Vương, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh.
Tề Vương cười lạnh:
- Nếu hôm nay Bổn Vương không cho các ngươi bắt người ở đây thì sao?
- Vậy ty chức cũng chỉ có thể đợi ở đây, chờ hình phạm Ngô Đường Xuân
ra khỏi phủ. Chúng ty chức không dám tự ý xông vào Vương phủ mạo phạm
Vương gia, nhưng thân mang nhiệm vụ, cũng không thể không làm mà rút
lui.
- Các ngươi...
Tề Vương nổi giận lôi đình, lớn tiếng quát:
- Mã Trọng Hành, đuổi bọn chúng ra khỏi con đường này.
Mã Trọng Hành đang muốn hạ lệnh, Lô Hạo Sinh đã trầm giọng nói:
- Chậm đã.
Tề Vương quay sang nhìn Lô Hạo Sinh, Lô Hạo Sinh quay sang khẽ nói:
- Điện hạ, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, bọn họ là quan sai Hình bộ,
tay cầm chứng cứ, đuổi bắt phạm nhân, có lý có cứ, nếu Điện hạ ngăn trở, chỉ sợ việc này sẽ lại càng lớn....
Quay sang nhìn thấy chư quan Hình bộ đều đang quỳ gối bên ngoài Vương phủ, y càng hạ giọng:
- Điện hạ, nếu hiện giờ ngang nhiên đuổi họ đi, chỉ sợ bọn họ sẽ bị phạt...
Dẫu sao Tề Vương cũng không phải kẻ ngu xuẩn, y nhíu mày hỏi:
- Lô Trưởng sử, theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
- Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn.
Lô Hạo Sinh khẽ nói:
- Tình huống trước mắt, Điện hạ chỉ có thể nhịn việc này, tạm thời không thể xung đột trực tiếp với bọn họ...!
- Chẳng lẽ ngươi muốn giao Ngô Đường Xuân ra?
Lô Hạo Sinh khẽ thở dài:
- Với tình hình trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, trước hết cứ
phải giao người cho bọn họ, chúng ta sẽ bàn bạc đối sách sau...
Thiếu khanh Thái phó tự Ngô Đường Xuân tái mặt nghe Lô Hạo Sinh và Tề
Vương bàn chuyện nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, bèn đi tới quỳ
rạp xuống đất:
- Vương gia, hạ quan tuân theo pháp luật, bọn
họ muốn bắt hạ quan, việc này chính là âm mưu của bọn họ, Cầu Tuấn Cao
bịa tội hãm hại trung lương. Vương gia...Vương gia cứu mạng...!
Tề Vương cau mày, lúc này Trương Nguyên Đạt đã ở ngoài cửa lớn tiếng gọi:
- Ngô Đường Xuân, Bộ đường đại nhân vẫn còn đang chờ ngươi ở đại đường
Hình bộ, ta khuyên ngươi đừng để cho Vương gia khó xử.
Tề Vương vừa muốn nói, Lô Hạo Sinh lại lắc đầu, ý bảo lúc này Tề Vương không nên can thiệp quá nhiều.
Ngô Đường Xuân cũng đã lăn lộn nhiều năm, vừa nhìn đã hiểu rõ Lô Hạo
Sinh đang muốn khuyên Tề Vương vào lúc này đừng để bị cuốn vào vũng nước đục, chỉ có thể nói:
- Vương gia, hạ quan sẽ tới Hình bộ, hạ quan chỉ mong người bình an...
- Dập đầu hai cái, y đứng dậy chắp tay với chúng quan viên, không nói thêm lời nào mà ra ngoài cửa.
Y vừa ra khỏi cửa, Trương nguyên Đạt liếc mắt một cái, mấy quan sai
Hình bộ liền nhào lên như lang như hổ, chớp mắt đã trói chặt Ngô Đường
Xuân lại.
Trương Nguyên Đạt đứng dậy, chắp tay với người trong phủ:
- Vương gia thông tình đạt lý, ty chức tạ ơn Vương gia.
Y khua tay:
- Đưa đi!
Một đám quan sai Hình bộ lập tức áp giải Ngô Đường Xuân rời đi.
Tề Vương siết chặt nắm tay, cắn chặt hàm răng lao tới trước cổng chính, trơ mắt nhìn đám quan viên Hình bộ áp giải Ngô Đường Xuân đi mà không
thể làm gì.
Chúng quan viên ngơ ngác nhìn nhau, đợi tới khi y ủ rũ đi vào trong phủ, lập tức một người cả giận đứng lên:
- Thế này còn có Vương pháp hay không? Người của Hình bộ lại đến Vương
phủ bắt người, chuyện này... Chuyện này thực quá đáng rồi.
- Vương gia, Hình bộ làm vậy căn bản là không coi Vương gia ra gì.
Một viên quan khác phẫn hận:
- Mặc dù Cừu Tuấn Cao tàn bạo, nhưng cũng không có được lá gan lớn như
thế, nếu không phải có người làm chỗ dựa đằng sau, tuyệt đối không dám
phách lối ngang ngược không coi ai ra gì như vậy...
- Câm mồm!
Lô Hạo Sinh trầm giọng quát:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Viên quan kia khẽ gật đầu, thấy sắc mặt Lô Hạo Sinh không tốt, cũng không dám nhiều lời.
Thấy thần sắc Tề Vương tiều tụy, hơi ngây ngẩn thất hồn lạc phách, Lãng Vô Hư đang muốn nói chuyện, Lô Hạo Sinh đã nói:
- Chư vị đại nhân, hôm nay Vương gia đã bận bịu cả ngày, giờ đêm đã
khuya, Vương gia cũng nên nghỉ tạm, các ngươi cũng nên về nghỉ ngơi
rồi...
Mọi người đều hiểu ý của Lô Hạo Sinh, quay sang nhìn nhau, Tề Vương cũng xua tay:
- Đi về hết cả đi, ngày khác ta sẽ nói chuyện với các ngươi.
Tề Vương cũng đã nói vậy, mọi người cũng không tiện ở đây, đều lần lượt cáo từ, Lãng Vô Hư là người cuối cùng rời đi, an ủi Tề Vương:
- Điện hạ, người phải bảo trọng.
Tề Vương gật gật đầu, nghiến chặt răng khẽ nói:
- Lãng đại nhân, chuyện ngươi nói, Bổn Vương nhất định phải chém kẻ đó làm muôn mảnh.
- Vương gia yên tâm, hạ quan sẽ toàn lực ứng phó.
Lãng Vô Hư nghiêm mặt.
Đợi tới khi Lãng Vô Hư rời đi, Tề Vương quay về trong sảnh, Lô Hạo Sinh mới nói khẽ:
- Điện hạ, bọn họ rối tung lên cả rồi, ngài tuyệt đối không thể rối loạn cho dù là một tấc vuông.
- Lô Trưởng sử, chẳng lẽ Bổn vương sẽ phải ngồi chờ chết như vậy?
Tề Vương cau mày.
- Điện hạ, thứ cho ty chức lớn mật, với thực lực hiện tại của Vương
gia, căn bản không phải đối thủ của Thái tử, cho dù nói quan viên bị bắt đều là người của phe Tề Vương, nhưng trước kia bọn họ đều là người phe
Hán Vương. Điện hạ cũng biết, phe Thái tử và Hán Vương minh tranh ám đấu đã nhiều năm, người phe Thái tử vẫn coi người của Hán Vương như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, những quan viên bị bắt ban đầu đều là
người của Hán Vương, đều là vô cùng thân thiết. Hôm nay Thái tử tính sổ
một lượt, đó cũng là chuyện đã có trong dự liệu.
Tề Vương nhìn y, không nói gì.
- Đám người này đến tìm Điện hạ để nương tựa, nói cho cùng cũng là vì
đã mất đi chỗ dựa, sợ bị Thái tử tính sổ, cho nên mới muốn nhờ Điện hạ
che chở. Điện hạ thân thể vạn kim, không nên để bị những kẻ này kéo vào
vũng nước đục...
- Ý ngươi là...
- Chỉ cần Điện hạ không hành động thiếu suy nghĩ, cho dù Thái tử có thái độ gì với Điện hạ cũng không dám làm gì Điện hạ.
Lô Hạo Sinh đanh mặt lại:
- Ty chức cho rằng Hình bộ gây chiến, thứ nhất là muốn túm người của
Hán vương về tính sổ. Thứ hai, cũng chưa chắc đã không có ý muốn để cho
Điện hạ bị cuốn vào. Hình bộ có thể nhanh chóng nắm được những bằng
chứng chính xác những kẻ này ăn hối lộ phi pháp chỉ có thể giải thích
rằng căn bản là mông của những kẻ này không sạch, nếu như Điện hạ cũng
bị liên lụy vào, chỉ sợ vũng nước bẩn kia cũng vấy lên người Điện hạ.
Tề vương ngồi dựa xuống ghế như có điều suy nghĩ.
Lô Hạo Sinh hơi trầm ngân, tiếp tục nói:
- Ty chức cho rằng hiện giờ chiến lược tốt nhất của Điện hạ chính là
đóng cửa từ chối tiếp khách, thậm chí có thể cáo ốm không ra mặt, chỉ
cần bên phía Thái tử không bắt được sơ hở của Điện hạ, cho dù bọn họ
huyên náo hung hăng nữa Điện hạ cũng sẽ bình yên vô sự.
Tề Vương thản nhiên:
- Ngươi cảm thấy bọn họ thực sự muốn tóm phe Hán vương về tính sổ? Lô
Trưởng sử, ngươi đừng quên, những người này hiện giờ cũng đã đến dưới
cửa nhà Bổn vương, coi như đã xem ta là chủ nhân. Thái tử để cho Hình bộ đuổi theo cắn bọn họ, Bổn vương không cho rằng bọn họ muốn tính sổ cái
gì, mà là trực tiếp muốn ngắm vào Bổn vương... Nếu như Bổn vương không
làm gì thì chính là ngồi chờ chết rồi.
Trong lòng Tề Vương
chưa hẳn đã không cho rằng Lô Hạo Sinh nói có lý, nhưng có một chuyện đã bén rễ thâm căn cố đế trong lòng y, ban đầu, khi ở Trung Nghĩa Trang,
thiếu chút nữa đã bị giết, chuyện này vĩnh viễn đã ghi dấu trong lòng y.
Trước kia, khi bị đâm sau lưng, điều đầu tiên y nghĩ đến là Thái tử,
tuy nhiên cũng chưa xác định, dù sao trước đó quan hệ giữa y và Thái tử
vẫn vô cùng hòa thuận, rất khó tưởng tượng được Thái tử sẽ hạ độc thủ
với mình như vậy.
Thế nhưng, thời gian dần trôi, nhận định
trong lòng y càng lúc càng chắc hơn, tình hình đến thế này y đã hoàn
toàn khẳng định rồi. Chuyện lần trước xảy ra ở Trung Nghĩa trang nhất
định là do Thái tử sai sử sau lưng.
Nguyên nhân của nó y cũng hiểu, đơn giản là vì Thái tử muốn kế thừa đại thống, nhưng lại có rất
nhiều cục đá chắn trên con đường leo lên ngôi vị Hoàng đế của y, Tề
Vương vẫn được Hoàng đế yêu thích đương nhiên là một cục đá cứng nhất
trong mắt y, ném được cục đá này đi chính là việc Thái tử cần phải làm
để leo lên được ngôi vị Hoàng đế.
Cho nên Tề Vương rất khẳng định, trước kia hành thích thất bại ở Trung
Nghĩa Trang, nhất định Thái tử vô cùng thất vọng, y lại càng thêm khẳng
định, chỉ cần có cơ hội, Thái tử tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với
mình.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, việc Hình bộ gây chiến lần này, trong lòng Tề Vương cũng vô cùng khẳng định, hiển nhiên Thái tử
phải thừa dịp Hoàng đế bắc tuần, mình nắm quyền giám quốc mà chuẩn bị
xuống tay với mình.
- Điện hạ, cho dù bây giờ người đối chọi gay gắt với Thái tử thì cũng có thể thế nào?
Lô Hạo Sinh tận tình khuyên nhủ:
- Lúc trước, Hán vương đắc thế, đã từng gắt gao ngăn cản phe Thái tử,
phe Hán Vương trải khắp triều dã, ngay cả Hoàng tộc như An Quốc công
cũng là bạn của Hán Vương, bản thân Hán vương cũng văn võ toàn tài, tâm
cơ thâm trầm, cuối cùng, không phải vẫn là Hán vương suy sụp, mà Thái tử vẫn ngồi vững trên cái ghế của mình sao?
Tề Vương cau mày.
- Tâm cơ của Thái tử thâm sâu khó lường, thứ cho ty chức nói thẳng, nếu Điện hạ muốn chống đỡ tuyệt đối không phải đối thủ.
Lô Hạo Sinh cười khổ:
- Cơ hội của Điện hạ chỉ có ở chỗ Thánh thượng, chỉ cần Điện hạ có thể
bình an vô sự. Điện hạ đã lọt vào mắt xanh của Thánh thượng, Thái tử
cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách, cho dù tất cả quan viên tới tìm nơi
nương tựa đều bị Thái tử đạp xuống ngựa, chỉ cần Điện hạ không ngã thì
người có thể cười cuối cùng vẫn sẽ là Điện hạ. Nhưng nếu lúc này Điện hạ bị dính vào đám người như Lãng Vô Hư kia, để cho Thái tử bắt được cơ
hội, Điện hạ...Điện hạ nhất định là lành ít dữ nhiều.
- Bổn vương có thể không đối đầu gay gắt với Thái tử.
Tề Vương siết chặt nắm đấm nổi cả gân xanh:
- Nhưng con chó điên Cầu Tuấn Cao này, nhất định Bổn vương phải diệt
trừ. Bổn vương là Hoàng tử Đại Tần, Cầu Tuấn Cao là một kẻ ác quan, lại
dám phái người tới quý phủ Bổn vương bắt người, không kiêng nể gì cả.
Nỗi nhục lớn thế này nếu Bổn vương cũng phải nuốt xuống, cả triều văn võ đều biết rõ, Bổn vương làm sao có thể sống yên ổn được?
Ngưng mắt nhìn Lô Hạo Sinh:
- Nếu như quần thần đều xem thường Bổn vương, ngươi cảm thấy, cho dù
Phụ hoàng có che chở Bổn vương, thì Bổn vương có thể phục chúng sao?