Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1159: Q.8 - Chương 1159: Vô đề.




Khẽ gọi thử một tiếng, thấy Lưu Ly phu nhân không đáp lại, hắn biết hẳn nàng đã bất tỉnh, hẳn là nãy giờ nàng vẫn cố gắng cắn răn chịu đựng, chỉ là đến cuối cùng, sự đau đớn khi nối xương thực sự khó có thể chịu nổi.

Ôm quốc sắc giai nhân trong lòng, làn da sáng bóng như lụa lấp lánh bọt nước lại càng khoe rõ đường cong ôn nhu của nữ nhân. Trước ngực nàng in hằn màu xanh của chiếc yếm thêu hoa ướt sũng ôm sát lấy bộ ngực căng đầy, gợi cảm mê người.

Đột nhiên Sở Hoan phát hiện ra, dường như Lưu Ly đặc biệt thích màu xanh. Hắn còn nhớ, lần đầu trong Tĩnh Hoa Cung nhìn thấy nàng, nàng cũng mặc áo xanh, yếm hôm nay cũng may từ gấm xanh.

Chẳng kịp do dự thêm, hắn ôm ngang hông nàng, tay luồn xuống cầm bó đuốc bế nàng tới bên đống gỗ. Hắn bước đi thật cẩn thận nhẹ nhàng, chỉ sợ lỡ một cái lại làm nàng đau.

Tới bên cạnh đống củi, cất kỹ bó đuốc, hắn lại cẩn thận từng chút đặt nàng nằm trên tảng đá bằng phẳng, rồi lập tức nhanh chóng đi tìm cỏ khô, trải ra cho êm, lại nhẹ nhàng đặt nàng lên đó. Thấy dáng người uyển chuyển trắng như tuyết của nàng khoe ra gần hết, Sở Hoan vốn định kiếm cái gì che lại, nhưng nhìn quanh, ngoài váy của nàng cũng chỉ có xiêm y của mình, đều ngâm nước cả, ướt sũng, đắp lên chỉ bị ngấm lạnh hơn, chỉ có thể cứ để nàng ở trần nửa thân trên, chất củi thật to xung quanh mà đốt lửa. Hắn bèn đi tìm củi cắm vào vách đá làm thành giá treo đồ, dùng lửa hong khô.

Xong xuôi hết thảy, nàng vẫn còn mê man, ánh lửa sáng ngời rọi trên thân thể trắng như tuyết của nàng, làn da trắng nõn lại hơi sáng đỏ lên, đẹp động lòng người. Sở Hoan ngồi bên cạnh, mặc dù không muốn tranh thủ lúc này mà ngắm, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là nam nhân, vẫn không nhịn được ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng.

Lưu Ly nằm yên tĩnh ở đó tựa như đang say giấc thiên tiên, theo hơi thở đều đều, bộ ngực sữa phập phồng. Sở Hoan lặng lẽ nhìn nàng, chẳng hiểu sao, trước mặt một vẻ đẹp có thể khiến cho tất cả nam nhân phải động lòng, hắn lại chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy đây là một tác phẩm nghệ thuật của lão thiên tặng cho nhân thế, không thể khinh nhờn. Chính hắn cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lại có được khí chất cả Liễu Hạ Huệ.

Không biết qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh như chết, hắn đứng dậy nhìn tứ phía, trong cả hang đá, ngoài chút ánh sáng ở đây, khắp nơi đều đen thẫm. Ở trong cảnh này, người ta cũng tự sinh ra một cảm giác cô tịch chưa từng có, tựa như thiên địa vạn vật đều không còn, cả thế gian chỉ còn có mình và Lưu Ly.

Hắn nhịn không được nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng lại nghĩ đến Dược Ông, cảm thấy, bàn quay kia chưa chắc đã là Dược Ông muốn đưa mình và Lưu Ly vào chỗ chết mà là có mục đích khác.

Nếu không, phía dưới cơ quan sẽ không may mắn là một hồ nước mà là nham thạch, lúc này mình và Lưu Ly đã tay trong tay thong thả đi dạo dưới âm phủ rồi.

Hắn cảm thấy, có lẽ trước khi chết Dược Ông hao phí bao nhiêu tâm lực như vậy hiển nhiên là có một bí mật to lớn muốn nói cho Lưu Ly, hẳn là trong hang đá này rất có thể giấu một bí mật khổng lồ.

Chỉ là, xung quanh tối đen, không có đấu người, đến tột cùng, bí mật mà Dược Ông có muốn truyền lại là cái gì đây?

Cạnh đống lửa tương đối ấm áp, hơi lạnh ban đầu đã tan dần, Sở Hoan biết chắc chắn mấy người Kỳ Hồng đã phát hiện ra biến cố, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn lúc này bọn họ đang chia ra khắp núi tìm mình là Lưu Ly, chỉ là, sợ rằng bọn họ tuyệt không thể ngờ mình và nàng lại rơi vào trong hang đá, hơn nữa, hang đá này được che giấu kỹ như vậy, chưa chắc bọn họ đã tìm được.

Hắn cũng chỉ biết chờ nàng tỉnh lại rồi tính tiếp nên làm gì tiếp theo.

Nhưng nàng đã bất tỉnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện vô cùng khẩn cấp, tâm tình vốn hơi thả lỏng một chút lập tức lại căng lên.

Đồ ăn!

Củi rất nhiều, cho dù bị nhốt ở đây ba năm ngày cũng không lo thiếu lửa, bên kia còn có một cái hồ nước, đương nhiên không lo thiếu nước uống, nhưng đồ ăn lại là một vấn đề lớn.

Đoàn người tới trước Dược Cốc đương nhiên có chuẩn bị lương khô, nhưng Sở Hoan và Lưu Ly đều có tùy tùng bên cạnh, hai người chẳng mang theo lương khô bên mình, lúc này, đột nhiên rơi vào hang đá, toàn thân hai người cộng lại không ra lấy nổi một mẩu đồ ăn.

Chính bản thân Sở Hoan cũng không biết khi nào mình có thể ra, nếu có thể tìm được lối ra trong khoảng thời gian ngắn thì cũng không sao, chỉ lo là không thể. Nếu phải ở lại trong này lâu thì đồ ăn sẽ là một vấn đề lớn, vừa nghĩ tới đồ ăn, hắn chợt cảm thấy bụng hơi đói. Hôm nay đến Dược Cốc, trên đường đi vẫn ra roi thúc ngựa, đến rồi, lại đối diện với việc Dược Ông bị giết, cũng không có tâm tư ăn gì, vốn định trước khi ra khỏi Dược Cốc thì tìm chỗ nào nghỉ ngơi ăn uống một chút, nhưng ai ngờ lại bị rơi vào đây, tính ra đã hơn một ngày không ăn uống gì.

Hắn cũng không để ý lắm, cho dù bị bỏ đói hai ba ngày hắn cũng chịu được, chỉ là Lưu Ly cũng cả ngày chưa ăn gì, thân thể nàng mảnh mai, mấy năm nay ở trong phủ Thái tử đều ăn ngon mặc đẹp, không biết có chịu khổ như vậy được không, hơn nữa, vừa rồi nối xương đau như vậy, thể lực tiêu hao không ít, chỉ sợ đã yếu lắm rồi.

Nghĩ tới đây hắn mới ý thức được vấn đề khá nghiêm trọng. Đầm nước kia đương nhiên không có cá nào sống được, nơi này tứ phía là đá, ngay cả chuột cũng không nhìn thấy, nói gì đến đồ ăn.

Trầm ngâm một lát, nhìn đống cỏ khô, tới lúc này hắn vẫn không xác định được đống củi và cỏ khô này có phải do Dược Ông chuẩn bị không, nhưng chắc chắn đã có người chuẩn bị. Nếu đã có ai chuẩn bị trước những thứ này, không biết có chuẩn bị chút đồ ăn không? Nghĩ tới đây, tinh thần hắn rung lên, thầm nghĩ, nếu quả thực có đồ ăn, thì cần phải tìm ở đâu?

Điều đầu tiên hắn nghĩ tới là đống gỗ chồng chất ở đây, bèn tìm cẩn thận xung quanh đống củi này, ngay cả khe đá cũng cẩn thận tìm một lượt, nhưng chẳng thấy gì. Chưa chịu từ bỏ, hắn lại bê hết củi ra, hy vọng sẽ tìm được đồ ăn dưới đống củi. Hai đống củi lần lượt đổi chỗ, phía dưới vẫn là nền đá bóng loáng, hắn lại dùng Huyết Ẩm Đao chém vài cái, chỉ thấy vụn đá bay tứ tung, chẳng có gì thay đổi.

Sở Hoan nhíu mày, châm một bó đuốc nữa, cũng không dám rời đi quá xa, tìm tứ phía xung quanh nơi có thể nhìn thấy đống lửa một lượt, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, nửa ngày liền, ngay cả một hạt gạo cũng không thấy. Hắn hiểu tìm được thức ăn là một hy vọng cực kỳ xa vời, bèn quay về bên cạnh đống lửa, đống lửa đã nhỏ đi trông thấy, lại thêm vào một ít củi nữa.

Hơn nửa ngày trôi qua, áo khoác để gần lửa đã gần khô, Sở Hoan lo lắng Lưu Ly tỉnh lại thấy mình nửa thân trần khó tránh khỏi xấu hổ, bèn lấy áo khoác của nàng xuống, ngồi xuống bên cạnh, nhìn làn da tuyết trắng đó mà lòng rung động. Bên đống lửa ấm áp, sắc mặt của nàng cũng hồng lên không ít, trắng trắng hồng hồng kiều diễm như hoa, đôi môi căng mọng cũng hồng lên, tán ra hương thơm ngòn ngọt. Sở Hoan nhìn dung nhan tinh xảo trước mặt, hơi run người, quên việc đắp áo khoác cho nàng mà kìm lòng không được chầm chậm ghé sát xuống muốn khẽ hôn một chút lên đôi môi anh đào kia. Hai cặp môi đã thật sát nhau, đến mức nghe được hơi thở thơm như hoa của nàng rồi, chỉ còn cách một chút nữa, đột nhiên hắn dừng lại, cảm thấy hổ thẹn.

Lưu Ly như tiên tử, hôm nay cùng mình rơi vào khốn cảnh này, còn bị thương, lại còn là phụ nữ đã có chồng, mình còn lợi dụng khi người ta gặp nạn, thực sự là lớn mà không nên nết, thầm tự trách mình phải sớm rời đi, lại thấy đôi mắt nàng thế nào lại may mắn mở ra vào đúng lúc này...

Đôi bích mâu đẹp như thủy tinh bảo thạch lấp lánh long lanh đầy linh hoạt vốn còn hơi ngơ ngác, nhưng thấy khuôn mặt Sở Hoan kề ngay sát, lập tức có vẻ nghi ngờ, giật mình thất thanh hỏi:

- Ngươi...ngươi muốn làm gì?

Sở Hoan cuống lên, đây thực sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói được, thầm nghĩ có phải lão thiên gia đang cố ý trêu mình không nữa. Sớm không tỉnh muộn không tỉnh, sao nàng lại tỉnh vào lúc này? Hắn hơi ngẩn ra, vội vàng ngồi thẳng lại, cười khổ hỏi:

- Phu nhân, nếu ta nói ta không làm gì, nàng...nàng có tin không?

Nàng hơi nhướn lông mày, thấy tay Sở Hoan cầm áo choàng lại càng lắp bắp kinh hãi ngồi thẳng dậy. Xương nàng đã được nối xong, mặc dù vẫn còn đau nhưng vẫn có thể cử động được, cúi đầu nhìn, thấy mình chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng như cánh ve, mà bên trong chỉ có một lớp áo lót màu xanh, một số thứ gần như lộ ra hết, vội vòng hai tay ôm lấy ngực, hơi giận:

- Sở Hoan, ngươi... Sao ngươi cso thể làm như vậy?

Hắn đau khổ giải thích:

- Phu nhân, nhất định người đã hiểu lầm rồi. Thực ra những gì người nhìn thấy đều không phải như người nghĩ, người nghĩ cũng không phải như người thấy, có đôi khi, những thứ người nhìn thấy cũng không nhất định là người muốn, mà việc người muốn, cũng chưa chắc đã là việc người thấy.

Cuống lên rồi, hắn nói chuyện như đọc chú ngữ, lời vừa thốt ra, cảm thấy mình quả có tiềm lực trở thành triết gia.

Đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhàn nhạt nhìn hắn, khóe mắt lườm tấm áo khoác trong tay hắn, nhàn nhạt hỏi:

- Cái gì ngươi cũng thấy?

Sở Hoan vội chối:

- Không có...không thấy gì cả.

- Có gì không thấy?

Giọng nàng hơi đanh lại, cắn chặt bờ môi mọng:

- Ngươi còn muốn thấy cái gì?

Sở Hoan đành hít một hơi thật sâu mà nói:

- Phu nhân, thực ra... vừa rồi phu nhân đã ngất đi, áo này ướt sũng, nếu đắp lên người nhất định sẽ sinh bệnh, cho nên ta hong khô đi. Vừa lúc đồ cũng gần khô rồi, nên muốn đắp cho phu nhân. Ai ngờ... Ai, lại xảy ra hiểu lầm. Mặc kệ phu nhân có tin hay không, ta dám dùng nhân cách của mình để bảo đảm tịnh không có ý muốn khinh nhờn phu nhân.

Thấy hắn chân thành tha thiết, nàng cũng tin vài phần, lại nhìn chiếc áo trong tay hắn quả thực đã gần khô, nàng bất đắc dĩ thở dài, khóe mắt hơi hồng lên, cúi đầu, dường như nơi khóe mắt có lấp lánh nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.