Đám người Sở Hoan vây quanh tên Đấu Bồng Nhân, Đấu Bồng Nhân kia trốn không thoát, nghe Sở Hoan hỏi lại, cười lạnh nói:
- Hôm nay ngươi đã chọc vào họa lớn, nếu thả ta rời khỏi, có lẽ có thể giữ lại mạng sống cho các ngươi, nếu không… !
Gã chưa nói xong, vút một tiếng, một mũi tên bắn trúng đầu vai gã, người
này kêu thảm một tiếng, bị mũi tên này bắn ngã trên mặt đất, ngẩng đầu
nhìn lại, thấy người bắn tên mặc quần áo da lông, tuổi còn trẻ, làn da
thô ráp ngăm đen, mặt không chút thay đổi, đúng là người dẫn đầu đuổi
theo.
Người bắn tên đương nhiên là Lang Oa Tử, Lang Oa Tử không
thể nói, nhưng đôi mắt đã biểu đạt ý tứ rõ ràng, mọi người có thể chết
hay không tạm thời chưa nói đến, nhưng mạng sống của Đấu Bồng Nhân lại
có thể gỡ xuống bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này lại nghe được một
hồi vó ngựa vang lên, mọi người lập tức cảnh giác, nhìn lại theo tiếng
động, liền thấy một đội nhân mã đang phi ngựa chạy tới, có khoảng hai ba mươi người.
Sở Hoan nhíu mày, người tới đều là người Tây Lương,
thậm chí Sở Hoan nhận biết mấy người trong đó, người béo mập đi đầu
chính là tộc trưởng Sơn Tháp Hỉ Minh của bộ tộc Thanh Đồng Sơn Tháp nhìn thấy đêm hôm đó.
Hơn ba mươi người Tây Lương cao lớn đi theo
phía sau Sơn Tháp Hỉ Minh, lưng đeo cung, tới gần ghìm chặt cương ngựa,
cao giọng quát:
- Thật lớn mật, biết đây là nơi nào không? Đây là địa phận Sơn Tháp Bộ ta, người Tần các ngươi lại dám dương oai ở đây!
Sở Hoan ra hiệu mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, quay đầu ngựa lại, chắp tay với Sơn Tháp Hỉ Minh, mỉm cười nói:
- Sơn Tháp tộc trưởng, xin chào, chúng ta lại gặp mặt!
Sơn Tháp Hỉ Minh không nhìn Sở Hoan trước, mà nhìn Lôi Hỏa Kỳ Lân Sở Hoan
đang cưỡi, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, ánh mắt lập tức chuyển lên
mặt Sở Hoan, Sở Hoan gỡ khăn vải che mặt lúc trước xuống, Sơn Tháp Hỉ
Minh nhìn thấy gương mặt Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ra, lập tức cười lạnh
nói:
- Lời này của ngươi ta không rõ, lại gặp mặt cái gì? Chúng ta đã từng gặp mặt sao?
Trong mắt Sở Hoan xẹt qua một tia sáng, người này rõ ràng đã gặp mình đêm
trước, đêm đó ánh trăng sáng người, Sở Hoan thấy rõ ràng tướng mạo đối
phương, hơn nữa hai người còn nói không ít lời, chỉ cần mắt Sơn Tháp Hỉ
Minh không mù, chắc chắn thấy rõ tướng mạo của hắn, nếu như không chóng
quên, vậy cũng không thể quên hắn nhanh như vậy.
Lúc này Sơn Tháp Hỉ Minh nói rõ không biết mình, Sở Hoan lập tức cảm thấy hơi kỳ quái.
Sơn Tháp Hỉ Minh nhìn miếu thờ vẫn còn đang cháy cách đó không xa, thần sắc trên mặt khó coi, lớn tiếng hỏi:
- Người Tần quốc, ta hỏi các ngươi, miếu thờ của Quỷ đại sư, là người phương nào thiêu hủy?
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Sơn Tháp tộc trưởng nói thật đúng lúc, chúng ta bắt được một hung thủ trong đó!
Sơn Tháp Hỉ Minh ồ một tiếng, giục ngựa tiến lên. Sở Hoan vung tay lên, có
mấy người tránh ra nhường một con đường, đám người Sơn Tháp Hỉ Minh liền thấy Đấu Bồng Nhân đang ngồi dưới đất.
- Hắn là hung thủ?
Sơn Tháp Hỉ Minh chỉ Đấu Bồng Nhân hỏi.
Sở Hoan gật đầu.
Sơn Tháp Hỉ Minh nói vài câu với Đấu Bồng Nhân kia, đám người Sở Hoan nhất
thời nghe không hiểu Sơn Tháp Hỉ Minh nói gì, lại nghe Đấu Bồng Nhân
cũng bô bô trả lời vài câu, thậm chí khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý.
Sở Hoan cảm thấy chuyện rất kỳ quái, cần biết không ít bộ tộc Tây Lương có thổ ngữ của mình, nhưng lúc trước Tây Lương học tập Trung Nguyên, chế
độ hành chính cùng văn hóa đều theo lệ Trung Nguyên, cũng bởi vì như
thế, phần lớn Tây Lương đều dùng tiếng Hán giao lưu, chẳng qua trong đó
đan xen một chút cách nói của bản quốc Tây Lương mà thôi.
Lúc này Sơn Tháp Hỉ Minh bô bô nói chuyện, rõ ràng là thổ ngữ, Đấu Bồng Nhân
này đeo mặt nạ, dựa theo lẽ thường, Sơn Tháp Hỉ Minh không có khả năng
nhận ra Đấu Bồng Nhân, càng không có khả năng xác định Đấu Bồng Nhân này hiểu được thổ ngữ, gã vừa tới liền nói thổ ngữ, Sở Hoan lập tức phát
hiện tình huống khác thường, trầm giọng ngắt lời:
- Sơn Tháp tộc trưởng, ngươi biết hắn?
Sơn Tháp Hỉ Minh gật đầu nói:
- Đương nhiên nhận biết, hắn là bạn tốt của Sơn Tháp Bộ chúng ta!
- Bạn tốt?
- Không sai.
Đôi mắt Sơn Tháp Hỉ Minh híp lại:
- Hắn là dược thương, thường xuyên tới Sơn Tháp Bộ chúng ta mua thảo
dược, hơn nữa ta còn khoản đãi hắn rất nhiều, sao có thể không biết!
- Xem ra ký ức của Sơn Tháp tộc trưởng đối với vị bạn tốt này vẫn còn rất mới mẻ.
Sở Hoan cười nói:
- Không cần nhìn mặt hắn, đã có thể biết hắn là bạn tốt của Sơn Tháp Bộ các ngươi!
- Hàng năm hắn đều tới Sơn Tháp Bộ chúng ta vài lần, ta rất quen thuộc thân hình của hắn.
Sơn Tháp Hỉ Minh nhìn chằm chằm Sở Hoan nói:
- Vừa rồi các ngươi nói hắn là hung thủ thiêu hủy miếu thờ?
Sở Hoan không nói lời nào, chỉ khẽ vuốt cằm.
- Nhưng theo lời Ô Qua thì không giống như vậy.
Sơn Tháp Hỉ Minh cười lạnh nói:
- Hắn nói miếu thờ do các ngươi thiêu hủy, hắn đi ngang qua nơi này, phát hiện việc ác của các ngươi, các ngươi liền muốn giết người bịt miệng!
Ô Qua trong miệng gã, hiển nhiên là chỉ Đấu Bồng Nhân kia.
Đám người Sở Hoan nghe vậy đều ngẩn ra, không ít người đều lộ ra vẻ tức
giận, nhưng cũng may đám người kia huấn luyện tốt, tuy rằng phẫn nộ
trong lòng, nhưng cũng không nói ra miệng.
Đầu tiên Sở Hoan ngẩn ra, lập tức thản nhiên cười nói:
- Như vậy Sơn Tháp tộc trưởng cho rằng ai nói đúng sự thật?
Sơn Tháp Hỉ Minh cười lạnh nói:
- Các ngươi là người Tần, Ô Qua là bạn tốt của Sơn Tháp Bộ chúng ta, hắn
đã lui tới Sơn Tháp Bộ chúng ta rất nhiều năm, ngươi nói ta sẽ tin tưởng ai?
Phía sau Sơn Tháp Hỉ Minh có người giận dữ hét:
- Mau giao Ô Qua ra, đám người Tần quốc đê tiện các ngươi, không ngờ thiêu
hủy miếu thờ, hại chết Quỷ đại sư, chúng ta nên báo thù cho Quỷ đại sư…!
Người này vừa hô, những người khác đều kêu lên, quơ dao bầu trogn tay, họ có
vài chục người, trong khoảng thời gian ngắn cũng hùng hổ.
Sở Hoan đã ý thức được tình huống không ổn, trong lòng rõ ràng, vừa rồi Sơn
Tháp Hỉ Minh nói thổ ngữ một phen, mười phần là muốn thông đồng với Đấu
Bồng Nhân ngay trước mặt mọi người, hai người này muốn vu oan hãm hại,
đẩy hung thủ thiêu hủy miếu thờ hại chết Quỷ đại sư lên người sứ đoàn
Tần quốc.
Đám người Sơn Tháp Bộ thần tình xúc động, khóe miệng Đấu Bồng Nhân kia lộ ra vẻ đắc ý, chậm rãi đứng dậy lớn tiếng nói:
- Bọn người Tần các ngươi, không ngờ thiêu hủy miếu thờ trên đất Tây
Lương ta, Quỷ đại sư tế thế cứu người, rất nhiều người từng nhận ân huệ
của Quỷ đại sư, các ngươi hại chết Quỷ đại sư, rốt cuộc có mưu đồ gì?
Lúc này gã đổi khách thành chủ, dương dương đắc ý, cho rằng Sơn Tháp Hỉ
Minh tới giúp, đám người Sở Hoan không dám hành động thiếu suy nghĩ, vai gã trúng tên, đau đớn không ngừng, một tay ôm vai, muốn đi ra theo con
đường kia.
Phốc!
Tiếng tên vang, Lang Oa Tử mặt không đổi
sắc lại bắn một mũi tên, mũi tên này bắn trúng đầu gối Đấu Bồng Nhân,
Đấu Bồng Nhân vạn lần không ngờ được lúc này Lang Oa Tử còn dám ra tay,
đầu gối đau đớn, ôi một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Sơn Tháp Hỉ Minh lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là lòng lang dạ sói, các ngươi còn dám nói Quỷ đại sư không phải bị các ngươi làm hại?
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Sơn Tháp tộc trưởng, là ngươi muốn vu cáo hãm hại chúng ta, hay là còn có người làm chủ sau lưng?
- Nói hươu nói vượn.
Sơn Tháp Hỉ Minh lạnh lùng nói:
- Vừa rồi chúng ta cách đây không xa, các ngươi thiêu hủy miếu thờ, ngọn
lửa ngút trời, còn cho rằng chúng ta không thấy sao? Quỷ đại sư tu hành
trên đất Sơn Tháp Bộ chúng ta, đó là vinh quang của Sơn Tháp Bộ chúng
ta, chúng ta cũng vâng mệnh phải bảo vệ nơi này, hiện giờ miếu thờ bị
bọn người Tần quốc chết tiệt các ngươi thiêu hủy, Quỷ đại sư bị các
ngươi làm hại, chẳng lẽ các ngươi còn muốn rời đi sao?
Gã đưa tay chỉ Sở Hoan, lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi thức thời, hiện giờ xuống ngựa bó tay chịu trói, chúng ta sẽ không thương tổn các ngươi, chỉ giao các ngươi cho Trác Nhan tộc
trưởng xử lý!
Khóe mắt gã co giật, cười lạnh nói:
- Nếu còn muốn quát tháo ở Tây Lương ta, dũng sĩ Đại Tây Lương ta cũng không để các ngươi tùy ý!
Gã lời lẽ chính nghĩa, trong lúc nói xạo đã cài tội đốt cháy miếu thờ lên người Sở Hoan.
Sở Hoan hiểu được trong lòng, đối phương đã có lòng muốn vu oan hãm hại,
vậy đã tính toán sẵn, Quỷ đại sư viên tịch quy thiên, trước khi chết đã
dặn dò phải thiêu cháy thân thể trong lửa mạnh, Nặc Cự La bị Bì Sa Môn
mang đi, Thú Bác Già mang theo Mị Nương rời khỏi, không biết thân ở nơi
nào, lúc này Sở Hoan phát hiện, đối phương muốn vu oan hãm hại, mình
cũng không có ai chứng nhận sự trong sạch.
Sở Hoan đương nhiên
không sợ đám người Sơn Tháp Hỉ Minh kia, thật sự muốn động thủ, cho dù
đối phương nhiều gấp đôi nhưng Sở Hoan cũng tự tin bên mình hoàn toàn có thể chiếm cứ thượng phong.
Chẳng qua nếu không thể chứng minh
việc này không phải đám người bên mình gây nên, tùy tiện động thủ với
đối phương, nếu giết chết người của đối phương, lúc ấy một khi bị thêm
mắm thêm muối lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành phiền toái
không thể đo lường cho toàn bộ sứ đoàn Đại Tần, người Tây Lương chắc
chắn đều nghĩ rằng sứ đoàn Tần quốc làm càn ở Tây Lương, thiêu hủy miếu
thờ, sát hại người Tây Lương, tội danh như vậy, rất có thể khiến sứ đoàn Đại Tần nửa bước khó đi ở Tây Lương, lại càng không thể mang Công chúa
Tây Lương trở về Tần quốc.
Thậm chí Sở Hoan cảm thấy được nếu quả thật xuất hiện hậu quả xấu, chỉ sợ trong triều đình Tây Lương sẽ có
người nhảy ra, mượn việc này gây sóng gió, một khi việc hòa đàm thất
bại, cho dù sứ đoàn có thể còn sống trở về Tần quốc, chỉ sợ cũng không
có ngày lành gì.
Sở Hoan nhìn chằm chằm Sơn Tháp Hỉ Minh, Sơn
Tháp Hỉ Minh thấy đôi mắt Sở Hoan rét lạnh, nhất thời cũng không dám đối diện, quay mặt tránh đi. Sở Hoan thấy người này ngay cả dũng khí đối
diện mình cũng không có, lại nghĩ tới lần trước lúc nhìn thấy Sơn Tháp
Hỉ Minh, Sơn Tháp Hỉ Minh cũng không có ác ý, hôm nay đột nhiên nghĩ hết biện pháp vu oan hãm hại, trong này nhất định có duyên cớ, lúc này tám
chín phần mười không phải chủ ý của Sơn Tháp Hỉ Minh, sau lưng gã nhất
định có người khác sai khiến.
Đột nhiên nghĩ đến Bì Sa Môn, mơ hồ cảm thấy rất có thể việc này liên quan tới Bì Sa Môn, chẳng qua trong
lúc nhất thời lại nghĩ mãi không rõ, Sơn Tháp Hỉ Minh này mặc dù chỉ là
tộc trưởng Thanh Đồng, nhưng dù gì cũng là một tộc trưởng, nếu như Bì Sa Môn sai khiến Sơn Tháp Hỉ Minh tới vu cáo hãm hại, như vậy thân phận Bì Sa Môn đương nhiên hơn xa Thanh Đồng tộc trưởng, vậy Bì Sa Môn rốt cuộc có thân phận gì?
Sơn Tháp Hỉ Minh thấy Sở Hoan trầm ngâm không
nói, dường như hơi mất kiên nhẫn, vung tay lên, phía sau lập tức có
người giục ngựa tiến lên, hơn mười chiếc cung đã cài tên, tên nhắm ngay
đám người Sở Hoan.
Bên này Sở Hoan có bốn năm người xách cung,
cũng nhanh chóng giương cung cái tên, hai bên đối cung, đều trợn mặt
nhìn nhau, cuộc chiến sống chết, hết sức căng thẳng.