Huyện Cổ Câu phía nam thành Thái Nguyên là một trong nhiều thị trấn của
An Ấp, dưới sự quản hạt trực tiếp của thành Thái Nguyên, mà thôn Kê Minh là một trong những thôn thuộc sự quản hạt của huyện Cổ Câu.
Huyện Cổ Câu ở An Ấp là một khu vực khá nghéo khó, thôn Kê Minh lại là một thôn nghèo trong huyện nghèo.
Những chuyện xảy ra gần đây trong thôn, làm trên dưới trong thôn đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thôn Kê Minh có tổng cộng 30 hộ, già trẻ lớn bé cộng lại cũng có gần hai trăm người.
Mười ngày trước, trong thôn lần đầu xảy ra một việc vô cùng kỳ lạ, gà
vịt mà dân trong thôn nuôi đều chết mà không để lại dấu vết gì.
Tất cả gia cầm, dường như trong một đêm đều chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa thi thể đều cứng ngắc như đá vậy.
Người dân trong thôn vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện này, chuyện xảy
ra sau đó càng làm cho mọi người thất kinh, 7-8 người đàn ông đang khỏe
mạnh cường tráng lại đột nhiên mất hồn, trở thành một cái xác không hồn.
Những người già đứng đầu thôn cùng nhau tụ họp lại, lập tức đưa những
người bị mất linh hồn này đến một căn phòng ở cửa thôn.
Người thân của những người này đương nhiên không đồng ý, nhưng trong thôn từ
trên xuống dưới đều sợ những người này sẽ làm liên lụy đến tất cả những
người khác, trưởng thôn lại gây áp lực với những gia đình đó, làm cho họ không thể cưỡng lại, cuối cùng, những gia đình đó cũng phải kìm nén nỗi đau mà đưa người thân của mình đi.
Trước khi những việc kỳ lạ này xảy ra ở thôn Kê Minh, kỳ thực đã nghe thấy rất nhiều điều kỳ quái truyền từ nơi khác đến.
Mọi người biết rõ gần đây An Ấp có rất nhiều địa phương xuất hiện những việc lạ này. Thậm chí cũng đã biết rõ đây là Âm Quỷ chui vào dương gian làm hại, đối với oan hồn Lệ Quỷ từ âm phủ, mọi người từ đầu đến cuối
đều vô cùng sợ hãi.
Qua những câu chuyện kỳ quái ở những nơi
khác Trưởng thôn đã hiểu rõ, một khi có người bị mất hồn, đó chính là bị Âm Quỷ quấn lên thân, bất luận dùng phương pháp gì trong bao ngày, đều
không có hiệu quả. Nếu như hành động thiếu suy nghĩ, không những chọc
giận Âm Quỷ lại còn khiến sẽ càng có nhiều người bị hại.
Bị
Âm Quỷ nhập vào người, chỉ có một biện pháp, chính là chờ quỷ Vô Thường
đến đây, đem Âm Quỷ mang đi, chỉ cần Vô Thường đuổi được quỷ Âm Hồn, thì thôn sẽ không chịu bất kỳ tổn hại nào nữa.
Những người dân
trong thôn đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, không ai muốn rời khỏi nhà
của mình đến một nơi khác, sau khi những việc kỳ lạ này xuất hiện ở thôn Kê Minh, trưởng thôn và những người cao tuổi trong làng nhanh chóng đưa ra quyết định, chỉ còn cách hi sinh mấy người kia để đảm bảo sự an nguy của toàn bộ thôn.
Căn phòng ở cửa thôn được dọn dẹp để
trống, bảy nam nhân trai tráng kia sau khi được người thân tắm rửa, thay y phục, tất cả đều được đưa vào đấy.
Bọn họ không thể chống
lại áp lực của thôn, mặc dù biết sau khi người thân được đưa đi, lành ít dữ nhiều, nhưng căn bản vô lực kháng cự.
Tin tức từ một địa
phương khác, một khi bị nhập, sớm thì ba ngày, muộn thì năm ngày, quỷ Vô Thường nhất định sẽ đến câu hồn, dẫn theo Âm Quỷ bên người. Đối với
bách tính mà nói, chuyện ma quỷ này đương nhiên không thể bẩm báo với
quan phủ. Chuyện Âm Quỷ trong dân gian, xưa nay đều do bách tính tự mình giải quyết, bọn họ cũng không muốn để quan phủ tham gia vào việc này.
Theo phân phó của trưởng thôn, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho toàn
thôn, bắt đầu từ ngày thứ 3, trời vừa sẩm tối, tất cả hộ dân trong thôn
đều đóng cửa nhà, tắt đèn, bất luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng
không ai được phép ra ngoài, để tránh gia tăng thiệt hại, trên dưới
trong thôn, nhất định phải trải qua năm ngày mới có thể khôi phục lại
cuộc sống bình thường.
Hôm nay lại có một trận tuyết rơi, mặc dù đã dừng lại lúc hoàng hôn, nhưng tuyết đã đóng lại chưa tan, mặt đất được phủ một lớp tuyết, cho dù là trong đêm cũng có thể lờ mờ nhìn thấy mặt đất trắng xóa.
Đã qua giờ Tý, toàn bộ thôn vô cùng yên
tĩnh, giống như yên tĩnh của sự chết chóc, trong ngày mùa đông lạnh thấu xương, nhưng không khí trong thôn, càng làm cho bất kỳ ai bước vào
trong thôn đều cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Đêm khuya lúc Sở Hoan đến thôn, cũng cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo.
Cách mười dặm bên ngoài thôn, ba người Sở Hoan xuống ngựa, lần mò đi bộ đến thôn, ở đây tất cả vô cùng yên tĩnh, ba người có đủ thời gian thăm
dò tình hình, hơn nữa căn phòng ở đầu thôn kia là nơi duy nhất đốt đèn
dầu.
Mặc dù các nhà trong thôn đều đã tắt đèn, nhưng chỉ có
ngọn đèn trong căn phòng đó là sáng, giống như là để quỷ Vô Thường biết
rõ vị trí của mục tiêu.
Có thể chỉ đường cho cái gọi là quỷ
Vô Thường kia, người dân trong thôn cũng không dám chắc, nhưng hiển
nhiên bọn họ không ngờ là đã chỉ đường cho Sở Hoan.
Khi đã xác định được căn phòng giam mấy nam nhân trai tráng bị yểm trong thôn, Sở Hoan cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Ba người không vào từ cửa chính, mà nhảy qua cửa sổ đi vào trong phòng. Căn phòng này có một gian chánh đường, trái phải đều có một gian phòng, căn nhà dân cư bình thường. Bên trong đồ dùng trong nhà cơ hồ cũng đã
bị chuyển không, an trí giường gỗ thập phần đơn sơ. Ba người Sở Hoan đi
vào trong phòng, nhìn thấy chánh đường, ngoại trừ chiến giường gỗ đã mục nát, không có vật gì khác. Trên giường gỗ, có hai gã đàn ông mặc y phục bằng vải thô còn mới. Hai gã tráng hán nằm ở trên giường, giống như đã
chết, vẫn không nhúc nhích. Lúc ba người Sở Hoan đi vào trong phòng, ba
người này không hề động đậy. Thậm chí Sở Hoan đi đến bên người bọn họ,
bọn họ cũng không có phản ứng.
Mã Chính và Liễu Tuỳ Phong hai người một trái một phải đi bên cạnh Sở Hoan. Ba người đi lần này không
mang theo tùy tùng nhưng vẫn mang theo dao găm. Hai người đi bên cạnh Sở Hoan, không dám lơ là. Sở Hoan lần này vào miệng cọp để tìm ra căn
nguyên sự thật, nhằm giấu kín hành tung, chỉ dẫn theo bộ hạ xuất thân từ lạc đà khách đi theo.
Hai người bọn họ cũng biết việc này
nguy hiểm đến mức nào, đã hạ quyết tâm, bất luận có chuyện gì xảy ra,
cho dù phải chết cũng phải đảm bảo an toàn cho Sở Hoan.
Sở
Hoan nhờ ánh sáng lờ mờ của ngọn dầu, thấy rõ ràng hai nam nhân bị yểm
hai mắt mở lớn, chợt nhìn thấy, vô cùng kinh hãi quỷ dị, chỉ là hai
người này đồng tử mờ đục, vô cùng rã rời.
- Đại nhân, người xem, sao lại biến thành cái dạng này?
Mã Chính hạ thấp giọng hỏi:
- Thoạt nhìn bọn chúng, thật giống như là bị quỷ ám...!
Mã Chính và Liễu Tùy Phong chỉ cảm thấy trong phòng này đầy âm khí, lại nhìn thi thể hai nam nhân nằm trên giường, trong lòng có chút sợ hãi.
Bọn họ không giống với Sở Hoan, Sở Hoan không tin các loại ma quỷ,
nhưng Mã Chính và Liễu Tùy Phong đương nhiên không như thế. Cổ nhân đối
với Quỷ Thần mà nói vẫn là vô cùng mê tín, cho dù là giờ này khắc này,
Mã Chính và Liễu Tùy Phong cũng không hoàn toàn phủ nhận đây là do Quỷ
Thần quấy phá.
Sở Hoan cũng không nói lời nào. Hắn nhìn trước sau hai cái phòng khác, tất cả đều có bốn cái giường, hầu hết đều là
nằm trên giường, nhưng trong cái phòng bên trái có một người ngồi trên
giường, giống như là tảng đá.
Sở Hoan trở lại chính đường, thấp giọng nói:
- Mã Chính, ngươi nhìn qua cửa sổ, chú ý động tĩnh bên ngoài.
Mã Chính một tiếng tuân lệnh, lách mình đi qua, Sở Hoan lại phân phó Liễu Tùy Phong nói:
- Tùy Phong, ngươi xắn ống tay áo người này lên... !
Liễu Tùy Phong không biết Sở Hoan muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo
hắn phân phó, lôi cánh tay của nam nhân từ trong đệm chăn cũ nát lôi ra, sau đó xắn tay áo lên... lộ ra cánh tay.
Sở Hoan lúc này mới cẩn thận lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp ngọc nhỏ. Liễu Tùy Phong
đang cảm thấy nghi hoặc, đã thấy Sở Hoan mở cái hộp ngọc ra, sau đó cẩn
thận đem cái hộp ngọc nhỏ đó tới gần cánh tay nam nhân tráng kiện đó.
Chỉ trong chốc lát gian, Liễu Tùy Phong kinh ngạc phát hiện ra, trong
hộp kia, hai con côn trùng toàn thân màu xanh bò ra, cái con côn trùng
nhỏ dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, màu sắc rất dễ làm người khác chú ý, bắt
đầu bò lên trên cánh tay người nam nhân.
Liễu Tùy Phong há
hốc miệng, không hiểu, y đương nhiên không biết, hai côn trùng màu xanh, chính là lễ vật Đại phi Cổ Tát đưa cho Sở Hoan, là kỳ vật hiếm thấy
trong thiên hạ.
Băng Tâm trùng là độc vật, có thể phóng ra ra kịch độc đối với thân thể con người, nhưng đồng thời lại là vua của vạn độc, có thể khắc chế rất nhiều độc tính, quan trọng nhất chính là, Băng Tâm trùng có một tuyệt chiêu đặc biệt đó là tìm ra độc tính không
người nào có thể xác định được, cao thủ nghề y có lẽ cũng không thể điều tra ra, nhưng Băng Tâm trùng lại có năng lực tra ra.
Những
nam nhân thất hồn lạc phách, giống bị rút đi hồn phách, trong mắt Sở
Hoan, cái gọi là Âm Quỷ nhập vào thân đương nhiên là lời nói vô căn cứ,
chỉ là bệnh trạng những nam nhân này, có chút quỷ dị, điều mà hắn nghĩ
đến đầu tiên là những người này có khả năng bị người hạ độc.
Liễu Tùy Phong mở to hai mắt, hai con Băng Tâm trùng trên cánh tay cử
động, Sở Hoan trong tay cầm cái hộp ngọc, vẫn không nhúc nhích, thời
gian trôi qua, Liễu Tùy Phong cuối cùng nói khẽ:
- Đại nhân, có thay đổi...!
Sở Hoan khẽ gật đầu, hắn đã nhìn thấy, hai con Băng Tâm trùng vốn toàn
thân màu xanh, màu sắc trên thân đã hơi có chút cải biến, bên trong sắc
xanh, lại có chút màu hồng.
Sở Hoan đem cái hộp ngọc nhích
tới gần, cái hộp ngọc này đương nhiên không tầm thường. Đại phi Cổ Tát
đưa cho hắn cái hộp này, mang mùi hương lạ, loại mùi thơm lạ lùng người
bình thường khó có thể ngửi thấy được, nhưng đối với Băng Tâm trùng lại
có sức hấp dẫn lớn. Hai cái Băng Tâm trùng rất nhanh liền bò vào trong
hộp, Sở Hoan nâng cái hộp ngọc nhìn kỹ, nhìn thấy hai con Băng Tâm trùng đi vào trong hộp, vẫn không nhúc nhích, lúc này nhìn thấy rõ màu sắc
phần lưng Băng Tâm trùng càng dễ làm người khác chú ý, trong xanh mang
hồng.
Trong lòng Sở Hoan có chút lo lắng. Hắn biết hai con
Băng Tâm trùng vô cùng quý giá, nhưng lúc này chúng vẫn không nhúc
nhích, không biết có bị độc tính trong hai người nam nhân kia gây hại
không.
Hắn lúc này đã xác định cái gọi là bị nhập kia là vô
nghĩa, xác định là trúng độc, hơn nữa chắc chắn những chuyện xảy ra
trong thôn không có quan hệ gì đến ma quỷ, chỉ là do người gây ra mà
thôi.
Nhưng hắn không cách nào xác định những nam nhân kia
trúng loại độc nào, càng không biết loại độc này nguy hiểm thế nào, có
gây tổn thương lớn với Băng Tâm trùng, nhưng sự lo lắng này nhanh chóng
biến mất, màu sắc trên người hai con trùng nhanh chóng thay đổi. Màu
hồng dần biến mất, nháy mắt, hồi phục lại màu xanh, hơn nữa hai con
trùng đã cử động trở lại.
Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra, đóng lại
cái hộp, cất vào ngực áo, trong lòng biết Băng Tâm trùng tuy mới vừa rồi bị độc tính trong cơ thể nam nhân xâm nhập, nhưng Băng Tâm trùng cũng
trong thời gian ngắn hóa giải độc tính xâm nhập.
- Bọn họ bị trúng độc.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Ta phải chờ một lát xem, không phải bị nhập, như vậy Vô Thường có phải là Vô Thường không?