Hán Vương phủ
Câu cửa miệng nói hay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Không lâu trước, Hán Vương phủ có thể nói là một trong mấy phủ
đệ náo nhiệt nhất kinh thành. Hoàng đế tu đạo, quốc sự giao cho Hán
Vương và Thái tử cùng xử lý, chẳng qua Thái tử bị tàn tật, quản lý công
việc rất ít, rất nhiều chuyện trong triều đều do Hán Vương tự mình hỏi
tới, rất nhiều quyết sách của Trung Thư Tỉnh, trước đó đều cần thông báo cho Hán Vương biết, cho nên Hán Vương phủ chưa bao giờ thiếu khách
nhân, trước phủ thường xuyên kín người hết chết, xe ngựa như nước.
Hiện giờ đã không giống ngày xưa, lúc trước đông như trẩy hội, hiện giờ cửa
lớn màu son đóng chặt. Lúc Sở Hoan theo Tề Vương tới Hán Vương phủ,
trước phủ quạnh quẽ, trái lại có vài Cận Vệ Quân từ trong nội cung phái
tới thủ vệ ngoài cửa phủ, cửa lớn đóng chặt, lộ ra không khí tiêu điều
lụi bại.
An Quốc Công mưu phản, Hán Vương cuốn vào trong đó. An Quốc
Công Hoàng Củ đã chết, sau đó lại rất ít người nghe được tin tức về Hán
Vương, tuy rằng không ít người âm thầm chú ý tới Hán Vương, nhưng đoạn
thời gian này cửa lớn Hán Vương phủ vẫn luôn đóng chặt, người không có
phận sự không thể tới gần. Binh sĩ Cận Vệ Quân thủ vệ tất cả các cửa của Hán Vương phủ, trong mắt không ít người, đây là Hoàng đế niệm tình phụ
tử, cũng không định chém Hán Vương, nhưng lại phái người giam cầm gã.
Chuyện Hán Vương điên, tuy đã có một số rất ít người biết rõ, nhưng cho tới giờ vẫn là một chuyện bí ẩn.
Tôn Đức Thắng tiến tới gõ cửa, Cận Vệ Quân nhìn thấy Tề Vương tới, đương
nhiên không dám ngăn cản. Cửa phủ mở ra một khe nhỏ, nhìn thấy Tề Vương, người bên trong nhường đường cho mấy người Tề Vương vào. Trong phủ sớm
đã quạnh quẽ, không khí trầm lặng, Tề Vương vào trong phủ cảm thấy toàn
thân lạnh lẽo, nhịn không được hỏi:
- Hạ nhân trong phủ chạy đi đâu hết rồi?
Một lão bộc hơn năm mươi tuổi dẫn đường, vẻ mặt cô đơn, lắc đầu nói:
- Đều đã đi rồi.
- Đi rồi?
Tề Vương cau mày nói:
- Chỗ Tam ca, lúc trước có không ít môn khách, chẳng lẽ tất cả đều đi rồi sao?
Lão bộc cười khổ nói:
- Sau khi Hán Vương điện hạ gặp chuyện không may, có một số người bị Hình bộ bắt đi, phần lớn đã sớm chẳng biết đi đâu... Ngay cả đám hạ nhân
trong phủ, cũng có không ít người vụng trộm rời đi... Trong phủ chỉ còn
lại năm sáu người già yếu... !
Một cơn gió thổi qua, dường như lão bộ cảm thấy hơi rét lạnh, nhịn không được xiết chặt xiêm y, hỏi:
- Điện hạ muốn gặp Hán Vương điện hạ sao?
Tề Vương hơi gật đầu, mắt thấy vẻ lụi bại của Hán Vương phủ, tâm tình rất sa sút, hỏi:
- Tam ca ở nơi nào? Ngươi dẫn bổn vương đi gặp hắn, tình hình của hắn hiện giờ thế nào?
Lão bộc thần sắc ảm đạm, lắc đầu nói:
- Thật sự không tốt... !
Lão thở dài nói:
- Điện hạ theo lão nô tới... Đã rất lâu rồi không có người tới... !
Lão dẫn đường phía trước, Sở Hoan cùng Tôn Đức Thắng đi theo sau lưng Tề
Vương. Dọc đường quẹo trái quẹo phải trên đường nhỏ đá xanh, đi được một lát mới tiến vào một viện nhỏ, Tề Vương cau mày nói:
- Đây là nơi nào?
- Chuồng ngựa!
Lão bộc đáp:
- Hán Vương ngay trong chuồng ngựa.
- Chuồng ngựa?
Tề Vương cau mày nói:
- Thân thể Tam ca không tốt, không nghỉ ngơi khỏe mạnh, tới chuồng ngựa làm gì?
- Điện hạ xem sẽ hiểu.
Lão bộc ảm đạm nói:
- Đã mấy ngày rồi, Hán Vương vẫn sống ở chỗ này... !
Lão chỉ phía trước, nói:
- Điện hạ, phía trước là chuồng ngựa, hôm nay Hán Vương chưa ăn uống gì, lão nô đi chuẩn bị một ít đồ ăn... !
Lão lắc đầu, thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Phía trước không xa, quả nhiên là một chuồng ngựa, trên đầu cửa chuồng ngựa, treo một chén đèn dầu, lúc này sắc trời hơi tối, gió nhẹ khẽ vuốt, ngọn đèn cũng lảo đảo trong gió.
Tới gần chuồng ngựa, liền nghe được bên
trong phát ra mùi lạ. Tề Vương đang muốn tiến lên, Sở Hoan tiến tới hai
bước, tới trước người Tề Vương, khẽ nói:
- Điện hạ, để ta đi xem một chút.
Tề Vương khẽ giật mình, nhưng hiện giờ gã cũng hiểu được, chỉ sợ trong
lòng Sở Hoan phát hiện có huyền cơ, sẽ gây bất lợi cho mình, cho nên
muốn đi dò xét thực hư trước, gã liền gật đầu. Lúc này Sở Hoan mới cẩn
thận nhích tới gần từng li từng tí, đi đến trước chuồng ngựa, nhẹ nhàng
đẩy cửa, một mùi hôi đập thẳng vào mặt, khiến người ta cảm thấy buồn
nôn. Sở Hoan đưa tay gỡ đèn dầu xuống, chiếu vào bên trong, bên trong
chuồng ngựa vô cùng rộng rãi, bên trong còn mấy thớt ngựa, âm thanh Sở
Hoan tiến vào hiển nhiên kinh động tới mấy thớt ngựa này, chúng bắt đầu
nôn nóng bên trong. Sở Hoan nhấc đèn, chiếu xung quanh, ánh mắt đột
nhiên dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ giật mình.
Thấy được một góc
chuồng ngựa có một đống cỏ khô, lúc này một người dựa bên cạnh đống cỏ
khô, quần áo tả tơi, lôi thôi không chịu được, tóc tai bù xù, hai tay ôm chặt một cây đao. Sở Hoan lờ mờ nhìn thấy hai mắt gã nhắm lại, dường
như đã ngủ, tuy rằng khuôn mặt vô cùng dơ bẩn, nhưng góc cạnh rõ ràng,
đúng là Hán Vương Doanh Bình.
Sở Hoan quả thực không ngờ, Doanh Bình lại biến thành bộ dạng như vậy.
Hán Vương Doanh Bình không lâu trước hào hoa phong nhã, vô cùng tao nhã,
cho dù là ai cũng không thể không thừa nhận Doanh Bình tướng mạo tuấn
mỹ, quý khí mạnh mẽ. Thế nhưng Doanh Bình trước mắt, đâu còn một chút
khí tức phú quý, giống như một gã ăn mày, trông đã gày yếu rất nhiều,
cách sự kiện Thông Thiên Điện không tới mười ngày, Doanh Bình đã từ một
nam tử tuyệt mỹ biến thành kẻ không ra hình người.
Sở Hoan khiếp sợ,
cảm thấy tiếng bước chân vang lên bên người, quay đầu nhìn, thấy được
Doanh Nhân tiến tới. Lúc này đôi mắt Tề Vương cũng đang nhìn Doanh Bình, thần sắc trên mặt vô cùng chấn động, trợn mắt há mồm, sau nửa ngày,
thân thể Doanh Nhân bỗng nhiên run lên, tới gần từng bước, sắp đến cạnh
Doanh Bình, hai mắt Doanh Bình đột nhiên mở ra, thê lương kêu lên:
- Không được qua đây, các ngươi không được qua đây, đừng giết ta... Ta không dám... Van cầu các ngươi, ta không dám... !
Doanh Nhân khẽ giật mình, bước chân dừng lại, nhẹ giọng kêu lên:
- Tam ca, là... là ta, ta là Doanh Nhân... !
Tuy rằng Doanh Nhân bướng bỉnh, nhưng không phải kẻ tâm ngoan thủ lạt lòng
dạ độc ác, tuy bình thường gã không hòa hợp với Hán Vương, nhưng dù sao
cũng là huynh đệ, lúc này thấy bộ dạng Doanh Bình thảm như vậy, gã rất
thương cảm trong lòng.
Doanh Bình ôm chặt đao, thân thể co về phía sau, vẻ mặt sợ hãi:
- Ta... Ta không dám... Các ngươi đừng mang ta đi... Các ngươi đều là
quỷ... Quỷ.... A, đám quỷ quái các ngươi, ta không sợ các ngươi, không
sợ các ngươi... !
Gã đột nhiên chĩa đại đao về phía trước:
- Nếu các ngươi tới, ta... ta sẽ giết chết các ngươi... Ta không sợ các ngươi... !
Sở Hoan cau mày, tới gần bên người Tề vương, đề phòng Doanh Bình.
Sau khi hắn biết được Doanh Bình điên từ miệng Tiết Hoài An, suy nghĩ đầu
tiên chính là Doanh Bình có thể đang giả ngây giả dại, làm ra chuyện mưu phản đại nghịch bất đạo như vậy, nếu giả ngây giả dại, Hoàng đế niệm
tình phụ tử, có thể sẽ mở một lối thoát, trước khi tới đây, Sở Hoan vẫn
cảm thấy khả năng Hán Vương giả ngây giả dại lớn hơn rất nhiều điên thật sự.
Lúc này hắn ngưng thần quan sát cẩn thận, lại mơ hồ cảm thấy
Doanh Bình không giống đang giả ngây giả dại, đôi mắt con người thường
sẽ để lộ ra nội tâm của gã, hắn nhìn thấy đôi mắt Doanh Bình tan rã, con ngươi trong mắt đã sớm không còn tinh khí ngày xưa, trái lại là vẻ sợ
hãi sâu tới xương tủy, thần thái như vậy, rất khó có thể làm ra vẻ được.
- Không có ai giết huynh.
Giọng Doanh Nhân hơi nghẹn ngào:
- Tam ca, ta là Doanh Nhân, là đệ đệ của huynh, huynh... sao huynh lại trở nên thế này?
Thấy Doanh Nhân không tiếp tục đi tới, Doanh Bình chậm rãi thu hồi đao, ôm
vào trong ngực, đôi mắt ngây ngốc, núp trong đống cỏ, thì thào tự nói:
- Ta không sợ các ngươi... Ta không sợ quỷ... Các ngươi đều muốn hại chết ta... Ta biết rõ các ngươi đều muốn hại chết ta, ta không sợ các
ngươi... !
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng, Sở Hoan
quay đầu lại, nhìn thấy lão bộc kia cầm một chén cháo tới, đi qua nói
khẽ:
- Hán Vương, nên ăn thứ gì rồi... !
Nhìn thấy lão bộc tới
gần, Hán Vương lại giơ đao chỉ tới lần nữa, lão bộc không dám nhích tới, chỉ đặt chén cháo kia lên mặt đất, lui về sau hai bước. Doanh Bình nhìn chằm chằm chén cháo kia, sau đó quát to một tiếng, một đao bổ thẳng vào chén cháo kia. Trong lúc mọi người giật mình, thấy Hán Vương hung ác
nói:
- Ta chém chết ngươi, chém chết ngươi, ngươi muốn hại ta, các ngươi đều là quỷ, ta không sợ các ngươi, ta chém chết ngươi... !
Một lát sau, chén cháo đã bị chém nhão nhoẹt.
Doanh Nhân thấy bộ dạng Hán Vương điên cuồng như thế, trong lòng càng khó chịu, tiến lên hai bước run giọng nói:
- Tam ca, huynh đừng như vậy, huynh... !
Gã chưa nói dứt lời, Hán Vương đã nâng đao trong tay lên, chém về phía Doanh Nhân, lạnh lùng nói:
- Ta không sợ ngươi, ngươi muốn hại ta, ta chém chết ngươi trước... !
Tuy rằng gã thần chí không rõ điên điên khùng khùng, thế nhưng bổn sự trong tay lại không yếu bớt chút nào, một đao kia vô cùng lăng lệ ác liệt,
lưỡi đao gào thét. Doanh Nhân không ngờ Doành Bình lại dùng đao bổ về
phía mình như vậy, trong lúc kinh hãi, dĩ nhiên ngây người, quên né
tránh. Sở Hoan đề phòng mọi lúc, nhìn thấy Doanh Bình chém tới, đã sớm
xông về phía trước, kéo cánh tay Doanh Nhân, thuận tay kéo về, một đao
kia của Doanh Bình liền chém hụt.
Sở Hoan kéo Doanh Nhân qua, sợ
Doanh Bình còn muốn tiến tới, thuận tay kéo lùi Doanh Nhân, lập tức nắm
một cây côn gỗ trên mặt đất, xoay người lại, phát hiện Doanh Bình hai
tay cầm đao đang lui về phía sau.
Tôn Đức Thắng sớm đỡ lấy Doanh Nhân, vội la lên:
- Điện hạ, ngài không sao chứ?
Doanh Nhân thần sắc đờ đẫn, lắc đầu, lão bộc kia cười khổ nói:
- Điện hạ bảo trọng, Hán Vương đã ở nơi này vài ngày, từ khi đi vào nơi
này, thì không ra ngoài một bước. Mỗi ngày hắn đều nói bốn phương tám
hướng là quỷ quái, hắn còn nói có rất nhiều quỷ quái muốn hại hắn, dường như rời khỏi chuồng ngựa này sẽ bị quỷ quái hại chết.
- Vậy những ngày này huynh ấy ăn thứ gì?
- Cách mỗi một canh giờ, lão nô sẽ đưa đồ ăn tới, loại tình huống này lão nô đã tập mãi thành quen, mỗi lần đưa đồ tới đều bị Hán Vương chém
thành mảnh vụn.
Lão bộc thở dài:
- Cũng may tới lần thứ mười, hắn thật sự đói bụng, cũng sẽ ăn một chút... !
Lão quay đầu nhìn hán Vương, ảm đạm nói:
- Điện hạ, lão nô nói lời không nên nói, Hán Vương điện hạ như vậy, đó là sống không bằng chết... !
Doanh Nhân lại nhìn về phía Doanh Bình lần nữa, thấy Doanh Bình lại ngồi trên mặt đất tràn đầy nước bùn, tựa vào đống cỏ, ôm đại đao, thần sắc ngây
ngốc, hai mắt không ánh sáng, miệng thì thào tự nói.