Kể từ sau khi tình cảm hai người có biến hóa, Tư Mã Vô Úy phát hiện trong lòng hắn muốn nàng mọi lúc.
Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ không ngừng giãy giụa trong lòng hắn, hắn không nhịn được thở dài.
Con vật nhỏ này theo chân chủ nhân của nó, nếu nó không muốn khuất phục thân thể sẽ giãy giụa phản kháng đến cùng.
Tư Mã Vô Úy đưa tay nhéo đầu mèo, một mèo một người bốn mắt đối diện, miệng hắn hung ác uy hiếp: “Nếu không ngoan sẽ treo ngược ngươi trên cây.”
Không biết có phải nghe hiểu lời hắn nói hay không, mèo nhỏ chỉ kêu meo meo hai tiếng, sau đó lập tức khuất phục.
“Vậy mới đúng!”
Nhưng vào lúc này, chỗ phòng bếp truyền đến tiếng thét chói tai dọa người.
“Phu nhân, mau ra đi, cháy rồi.”
Gia đinh gấp gáp lớn tiếng kêu ở cửa ra vào, trong lòng Tư Mã Vô Úy hoảng hốt.
“Như Ý!”
Hắn mới định xông vào phòng bếp thì một thân thể nhỏ nhắn đã chạy như bay ra ngoài từ trong đám khói dày đặc đưa tay không thấy năm ngón.
Hắn không nói hai lời tiến lên, lo lắng nhìn Như Ý ho khan không ngừng.
“Nàng không sao chứ?”
Nàng một đầu tóc lung tung lộn xộn, trên mặt còn vết đen của than đá, y phục trên người bẩn thỉu, giống như mèo con rơi vào trong bụi than đá.
“Đừng sợ, ta không sao, chẳng qua hơi tức giận, không làm khó được ta đấy.” Nàng cười hết sức rực rỡ, đưa tay vỗ vai hắn, muốn hắn thả lỏng.
Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng nhất định có thể làm thê tử tốt, Như Ý nghĩ lạc quan mười phần.
Nhưng Tư Mã Vô Úy không cho là như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm phòng bếp tỏa ra khói đen đáng sợ, đáy lòng cũng lạnh một nửa.
Nếu hôm nay nàng không chạy thoát ra được, nếu nàng bị thương, vậy hắn nên làm gì?
Như Ý phát hiện nét mặt người nào đó khó coi đến cực điểm, “Tướng công, chàng không thoải mái sao?”
Hắn đột nhiên túm lấy vai mảnh khảnh của nàng, gầm nhẹ với nàng: “Nói cho ta biết, cả ngày nay nàng làm những gì?”
Như Ý hoang mang mà chớp chớp mắt, lông mi thật dài như nan quạt mê người chớp chớp: “Ta làm cái gì? Ta nghĩ -”
Lại một lần nữa, mọi người bắt đầu xếp thành một hàng trước mặt Tư Mã Vô Úy, từng bước báo cáo hành trình hôm nay của phu nhân.
“Sáng sớm, phu nhân nói muốn nấu cháo cho Tướng quân, kết quả cháo cháy hết.” Gia đinh thứ nhất cung kính trả lời.
“Lửa hơi khó khống chế, ta cũng không có cách nào.” Như Ý bĩu môi chống chế, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Mã Vô Úy đang ngồi trên ghế vẻ mặt không có gì.
“Vào buổi trưa, phu nhân nói muốn tự tay giặt quần áo cho Tướng quân, chỉ có điều khiến toàn bộ những bộ y phục kia – nát vụn rồi.” Vẻ mặt gia đinh thứ hai là lạ, dáng vẻ bị dọa dến còn chưa lấy lại được tinh thần.
“Nát vụn, làm sao có thể?” Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía đầu sỏ gây nên.
Như Ý cắn môi dưới, mười ngón tay xoay vặn khăn, khiếp sợ nói: “Ta giặt rất sạch sẽ, quần áo cũng rất tốt!”
“Vậy sao lại – nát vụn?” Thật sự từ lỗ tai tới nay còn chưa từng nghe nói có người giặt y phục nát vụn.
“Giặt xong muốn diệt khuẩn, ta ném toàn bộ vào trong nước nấu, ai ngờ - nấu nhừ rồi, ta cũng không có cách nào.” Giọng nàng nói càng lúc càng nhỏ.
Tư Mã Vô Úy kinh ngạc nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì với nữ tử bẩn thỉu trước mắt đều chỉ vì tốt cho hắn?
Cảm động.
Một cảm giác trước nay chưa từng có khiến trái tim hắn nóng rực.
Nàng rất nghiêm túc muốn trở thành thê tử tốt của hắn.
“Ta cũng không biết, ta chỉ hy vọng có thể nấu xong canh hải sản chàng thích ăn nhất trước khi chàng về phủ ai ngờ bốc khói – Tướng quân!”
Lời nàng còn chưa nói xong, đã bị hắn ôm mạnh mẽ vào trong ngực.
“Nam Như Ý, ta cảnh cáo nàng, từ hôm nay – à! Không! Từ giờ phút này trở đi, không cho phép nàng lại gần phòng bếp nửa bước.
Mệnh lệnh của hắn vừa ra, tất cả mọi người bị nàng tra tấn đều bùng phát tiếng hoan hô.
Vui mừng khôn xiết giống như được giải thoát khỏi tay ác ma.
Dọc theo đường đi, Như Ý cúi gằm mặt mà đi trước mặt Tư Mã Vô Úy.
“Phu nhân.” Hắn ở phía sau khẽ gọi nàng một tiếng, lại khiến nàng đi nhanh hơn.
“Như Ý.” Lần này nàng định chạy.
Như Ý thở hổn hển xông về phòng, nàng vốn định xoay người khóa cửa, nhưng lần cảnh cáo trước của hắn khiến nàng bỏ ý định.
“Tiểu thư, sao cả người tiểu thư bẩn thỉu?” Quyên nhi ở trong phòng quét dọn vừa thấy dáng vẻ Như Ý không khỏi kêu to.
“Ta – đừng nói ahhh... Rối loạn!” Nàng thở dài, “Quyên nhi, giúp ta cởi quần áo, chờ chút ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.”
Quyên nhi đang bắt tay vào làm thì Tư Mã Vô Úy đi vào.
“Tướng quân.” Quyên nhi cung kính hành lễ với hắn.
Còn Như Ý mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn chằm chằm, mà hắn không khách khí nhìn lên áo trong mới cởi một nửa không thôi.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, ánh mắt nóng bỏng khóa mặt Như Ý lại, “Quyên nhi, ngươi có thể lui xuống, tối nay phu nhân không cần ngươi.”
Như Ý bị lạc trong nụ cười của hắn, cho đến khi Quyên nhi sắp đi ra đến cửa mới tỉnh táo lại.
“Chờ một chút, nàng ấy phải phục vụ ta tắm mặc quần áo.”
Khóe miệng cười của Tư Mã Vô Úy vì ánh mắt thay đổi mà có vẻ không đứng đắn vô cùng.
“Không cần làm phiền, dù sao lát nữa ta cũng cởi y phục của nàng rồi.”
Như Ý cảm thấy mặt mình như thiêu đối, đốt tới tận tai.
“Lui ra.” Hắn ra lệnh, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn không rời khỏi người nàng.
“Vâng.” Quyên nhi đỏ mặt, hơi tỏ vẻ mập mờ rời đi, trước khi đi còn quan tâm đóng cửa phòng giúp hai người.
Hắn mỉm cười đi về phía nàng, bộ dạng kia làm Như Ý không khỏi liên tưởng đến con sư tử đang them thuồng bước từng bước đến gần động vật nhỏ, mà nàng chỉ có thể giả chết.
“Chàng muốn làm gì?” Nàng ép mình tỉnh táo đối mặt với hắn, cố gắng xem nhẹ quần áo mình không chỉnh tề, thậm chí có thể nói trong suốt đứng trước mặt hắn “Ta cảnh cáo chàng đó...”
Nàng nói nửa câu, liền nhìn thấy Tư Mã Vô Úy ôm con mèo béo ú đến trước mặt nàng, nhìn móng vuốt của nó quơ loạn giữa không trung, dáng vẻ không đáng yêu.
“Meo, meo!”
Nàng như một tiểu cô nương nhận được quà, vui vẻ ôm con mèo nhỏ đùa nghịch, hôn lại hôn.
Trong khoảng thời gian ngắn Tư Mã Vô Úy sinh ra chán ghét đối với con mèo nhỏ.
“Sao chàng có thể có con mèo này?”
“Ta đến cửa tiệm nàng nói, tìm chút bạc mua được.”
“Thật sao? Nhưng con mèo này vốn không phải của ta, là con mèo lạc đường của ta, ta sẽ không nhận nhầm.”
Hắn trừng mắt liếc con mèo, thấy thế nào mèo cũng cùng một dạng, nếu là hắn, tuyệt đối nhận không ra.
Nhưng tặng mèo cho nàng là một trong những nguyên nhân làm nàng vui vẻ, một nguyên nhân khác là hy vọng có thể được nàng khen ngợi.
Hắn dùng một tay ôm nàng và con mèo nhỏ vào lòng, mặt cách nàng rất gần, rất gần, Như Ý không khỏi sa vào trong mùi hương tinh khiết của nam nhân, ý loạn tình mê.
“Ta vất vả mới tìm được con mèo này, nhưng lại bị móng vuốt của nó làm cho bị thương.” Hắn duỗi cánh tay cường tráng ra, phía trên có thể thấy rõ ràng dấu vết mèo cào.
“Thật sự! Có đau không?” Trong lòng nàng không muốn.
“Có!” Hắn khẩu thị tâm phi gật đầu.
Thật ra vết thương nhỏ này không đáng nhắc đến với hắn, hắn còn chịu được vết cào lớn gấp mười lần.
Hơn nữa hắn cũng báo thù con mèo nhỏ trở thành “không có móng vuốt”, hung khí có thể gây thương tổn của nó đã bị hắn nhổ triệt để.
Nếu không phải trên người lưu lại vết cào khó coi của Như Ý, vậy nhiều người không đành lòng à?
Nói cái gì hắn cũng không chắc chắn có chuyện như vậy xảy ra.
“Vậy ta giúp chàng bôi thuốc.”
“Không cần, ta muốn nàng hôn chỗ ta bị thương.” Môi của hắn dừng trên môi nàng nỉ non, “Ta muốn nàng toàn tâm toàn ý an ủi ta, thỏa mãn ta, nếu không ta sẽ không để cho nàng ra khỏi phòng.”
Hàm răng của hắn chợt khẽ cắn vành tai của nàng, làm cả người nàng không ngừng run rẩy, nhưng lần này không phải bởi vì sợ hãi, mà vì dục vọng.
Trong lúc bất chợt, trên mặt nàng nở nụ cười xấu xa.
“Tư Mã Vô Úy, ta biết rõ, có phải chàng muốn ta giúp chàng 'cái kia' không?”
“Cái nào?” Hắn nhíu mày, không hiểu nàng đang nói cái gì?
“Đúng vậy! Cái kia, nương ta vụng trộm nói cho ta biết.” Nàng đẩy hắn ra, xoay người lục lọi tủ đựng đồ.
“Nương nàng? Không phải nàng và bà ấy cãi nhau, nói cả đời sẽ không quay về sao?”
Như Ý trừng mắt liếc hắn, “Chỉ biết chàng xấu, thích ta và nương cãi nhau, vậy ta sẽ không có chỗ dựa, chàng có thể túy ý bắt nạt ta.”
Trời ạ, trong lòng của hắn, rốt cuộc hắn có vẻ đáng sợ như thế sao?
“Cho dù nàng có cáo trạng Hoàng thượng ta cũng không sợ, mọi người nhìn thấy vết thương chồng chất trên người ta nhất định ta mới là người bị hại.”
Mắt Như Ý không tự chủ rơi trên cổ hắn, vô số vết thương, còn có một chút máu ú đọng, hơn nữa cánh tay của hắn cũng có vết cào do nàng để lại, quần áo bên dưới càng không cần phải nói.
Những đó là do trong quá trình thỏa thích trên giường nàng đã lưu lại.
Nàng đỏ mặt vội xoay người tìm thứ nàng muốn, dùng cách trốn tránh xin lỗi người kia.
Tư Mã Vô Úy lặng lẽ từ phía sau ôm lấy vòng eo của nàng, ở lỗi tai nàng xấu xa nói nhỏ: “Ai sẽ đoán được thiên kim của Tướng quốc, trên giường lại thích cuồng dã như mèo thế?”
“Câm mồm!” Nàng xấu hổ nhỏ giọng khiển trách.
“Ta không ngại, thật sự.” Hắn quay nàng lại, vây giữa ngăn tủ “Nhưng, lần sau đừng cào mặt ta, khi ta vào triều tất cả mọi người đều nhìn.”
Ánh mắt tò mò làm cả người hắn không được tự nhiên.
Nghe vậy, Như Ý chậm rãi nở nụ cười, ý cười kia làm cho người khác nín thở, làm hắn mê muội.
Nàng đưa tay bưng lấy gương mặt tuấn mỹ của hắn, đáy mắt hiện lên vẻ xấu xa “Thì ra chàng cũng có điểm sợ hãi?”
“Đây không phải sợ hãi, mà là...Mà là...” Thật khó nói lúc này hắn lại cà lăm “Vấn đề mặt mũi.”
Nàng cười đến rạng rỡ “Con mèo nhỏ này lưu lại dấu vết trên mặt chàng, chẳng phải chàng muốn trốn tránh không gặp người sao?”
Nghe được ý đùa giỡn trong giọng nói của nàng, làm hắn không khỏi hơi tức giận.
Nhưng trên người nàng truyền đến mùi hương thoang thoảng đánh tan cơn giận của hắn, có một ý niệm trong lòng hắn trồi lên.
“Đúng vậy, trước khi vết thương trên mặt ta biến mất, ta cũng không muốn gặp người khác, ta muốn ở trong phòng với nàng, chỉ có hai chúng ta.”
“Cái gì?”
Trước khi Như Ý mở miệng kháng nghị, hắn đã ôm nàng lên, bước đến bên giường.
“Ta có rất nhiều việc bận rộn, chàng đừng quên có rất nhiều việc nhà họ Lý cần ta xử lý.” Như Ý cố gắng bình phục trái tim muốn đập loạn của mình, đang nhìn đến cánh tay và lồng ngực cường tráng của hắn.
“Không cần, nàng suýt chút nữa đã hủy nhà của ta, bọn hạ nhân cũng bị nàng hù chết.” Hắn cởi bỏ đai lưng.
“Nhưng ta rất cố gắng.” Trời ạ, hắn muốn cởi quần rồi, nàng nhìn không dời mắt vào nhất cử nhất động của hắn.
“Nàng nên cố gắng lấy lòng ta, làm cho trượng phu của nàng được thỏa mãn.”
Như Ý đỏ mắt lui vào góc tường: “Chàng càng lúc càng lớn mật.”
“Nàng là thê tử của ta, có liên quan gì sao?”
“Bỏ đi.”
Hắn cũng không muốn nhượng bộ, nếu hắn muốn lấy được nàng, hắn phải kiên trì. Hơn nữa, phản kháng của nàn bất quá là vì rụt rè, đến cuối cùng nàng phải khuất phục.
Hắn bò lên giường, từng bước đến gần nàng.
“Chúng ta yêu nhau, ta rất tò mò nương nàng với nàng “cái kia” là cái gì?” Có lẽ suy đoán của hắn cũng không sai.
Hắn cười xấu xa với nàng, đưa tay vuốt ve cánh tay nàng, lập tức làm nàng run rẩy một trận.
“Không cần chạm lung tung!”
Như Ý đánh vào bàn tay đang vuốt ve của hắn, nàng muốn lui về sau, hắn lại không chịu thua, ngược lại nắm thật chặt.
“Như Ý, không phải nàng muốn trở thành một thê tử tốt sao?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ta giúp nàng cái kia, ta biết rõ nam nhân khác đều thích gì?” Giọng hắn khàn khàn nói với nàng, vừa lôi vừa kéo, ôn nhu hôn nàng.
Lúc nàng hồi phục tinh thần thì đã nằm dưới thân hắn, khi cánh tay cường tráng vuốt ve cơ thể nàng, nàng cảm nhận hơi thở mạnh mẽ tràn ngập nam tính.
“Đừng, nương nói muốn ta có thể cam tâm tình nguyện, khi đối với người nam nhân mình yêu mới có thể như thế.” Nàng thích cảm giác vuốt ve của hắn, cảm giác lòng bàn tay hữu lực và mạnh mẽ của hắn.
Người nam nhân đang bận rộn cởi sạch quần áo của nàng chợt dừng động tác, ánh mắt đen như sao lóe lên lửa giận chăm chú nhìn nàng.
“Nói cái gì? Nàng nói là nàng tâm không cam tình không nguyện...”
Nàng chợt hôn hắn: “Đừng tức giận, ta không nói chàng không phải là nam nhân ta yêu.”
“Vậy ý của nàng là...”
“Xem biểu hiện của chàng, nếu...” Nàng dừng lại một chút, cố ý treo khẩu vị của hắn.
“Nam Như Ý.” Hắn cảnh cáo.
“Nếu chàng biểu hiện tốt, ta liền giúp chàng... Cái kia”. Nàng đỏ mặt nói ra điều kiện.
Trời ạ! Quá mất mặt, lại chủ động đưa ra yêu cầu này, Như Ý bị sự can đảm của bản thân hù chết.
“Là sao?”
Hắn thích nghĩ như vậy, tuyệt không có vấn đề.
“Chúng ta làm đi, vậy nàng tiếp chiêu đi, ta nhất định phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện.”
Vừa nói xong, hắn liền như sói đói tấn công về phía nàng.
“A!”
Theo tiếng thét chói tai của Như Ý truyền ra ngoài cửa, tất cả mọi người đều dừng động tác, nhìn nhau, sau đó hiểu ý cười.
Mọi người đều biết Tướng quân đang thuần phục thê, đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Đúng lúc Tống lão đi ngang qua, hắn vội vàng đến bên cạnh tiểu nha hoàn: “Buổi tối hầm một thang thập toàn đại bổ cho Tướng quân tẩm bổ, ngài ấy thật vất vả, đang cố gắng vì hương khói Tư Mã gia!” Hắn đứng trước cửa hai tay nắm thành quyền hô to: “Tướng quân, cố gắng lên! Cố gắng lên! Ngài có thể.”
“Cút!” Trong phòng truyền đến một tiếng rống giận.
Vẻ mặt Tống lão như không có việc gì gấp rút vừa đi vừa giao việc cho tiểu nha hoàn.
Ánh trăng xuyên vào cửa sổ, sau cơn kích tình qua đi trong phòng yên lặng chỉ nghe tiếng hít thở của hai người, xung quanh tràn ngập cảm giác bình thản.
“Tốt lắm, nàng có thể giúp ta “cái kia” chứ?”
Như Ý mệt muốn chết, nàng vùi trong ngực hắn lầm bầm nói: “Không được, ta mệt quá, ta muốn ngủ.”
“Không được cũng được, nhưng nàng phải nói cho ta biết 'cái kia' rốt cuộc là cái gì?”
Nếu hắn không biết rõ 'cái kia' là gì...Vậy hắn nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Như Ý nhìn ra suy nghĩ của hắn, ở bên tai hắn nói vài câu.
“Hiểu không? Quỷ tò mò.” Nàng xấu hỏ đỏ mặt khiển trách.
Trên mặt hắn nở nụ cười tươi, cánh tay càng dùng sức ôm lấy nàng.
Một lúc sau...
“Như Ý, khi nào nàng giúp ta “cái kia”?”
Nàng dùng sức đánh hắn vài cái thay cho câu trả lời.
“A! Đau quá, cũng không phải bây giờ.” Hắn vô tội nói.
“Ngoan ngoãn ngủ đi, chờ sau khi tỉnh lại rồi nói sau.” Nàng chọc chọc vào ngực hắn ra lệnh.
“Vâng, phu nhân.”
Tư Mã Vô Úy cảm thấy vô cùng thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, đón nhận giấc mơ ngọt ngào.
Lần đầu tiên trong đời hắn có giấc mơ thật tuyệt vời.
Đó chính là Như Ý giúp hắn...Cái kia.