Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 2: Chương 2: Mặc Lý biết xướng hí khúc?




Edited by Cigar.

Khách sạn Mặc Thành có điều kiện tốt nhất thành phố, cũng là khách sạn bốn sao duy nhất của Mặc Huyền, hai cô cháu Yến thị đều nghỉ ngơi ở đây.

Cho dù là ở trong khách sạn tốt nhất thành phố, ở tại phòng cao cấp nhất của khách sạn, Yến đại tiểu thư từ trước đến nay luôn sống an nhàn sung sướng vẫn không hài lòng. Yến Phương ra lệnh thay mới hết tất cả đồ vật trong phòng, ngay cả vải bọc sofa cũng đổi. Yến Lẫm dựa theo tâm ý của cô sai người bố trí hơn nửa ngày, Yến Phương mới miễn cưỡng an phận.

Hiện tại đã ở đây xx ngày rồi, kiên nhẫn vốn không nhiều lắm của Yến Phương cũng sắp cạn.

Yến Lẫm đang đứng trước bồn rửa tay, đối diện với gương nghiêm túc chỉnh lại cà vạt. Đầu ngón tay dài nhỏ trắng muốt vuốt cổ áo, ở dưới ánh đèn gương chiếu rọi tản ra ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo. Âu phục tối màu tôn dáng được mặc trên thân hình cao to vẫn còn mang theo hơi thở thiếu niên, thành thục và ngây ngô va chạm lẫn nhau sinh ra một mị lực đặc biệt.

Yến Phương không có gõ cửa mà đi thẳng vào phòng của cháu trai. Cô mặc một chiếc váy đỏ thẫm bắt mắt, mặc dù từ khi đến Mặc Huyền chưa bao giờ ra khỏi cửa thì gương mặt vẫn trang điểm rất tinh xảo, cô ôm cánh tay dựa vào cạnh khung cửa nhìn Yến Lẫm tỉ mỉ chải chuốt chuẩn bị xuất hành.

“Cháu như vậy cũng thật là giống ba cháu. Không phải sáu giờ mới bắt đầu sao, hiện tại mới là giờ nào chứ?” Yến Phương vươn cổ nhìn đồng hồ ngoài phòng khách.

“Cháu không có thói quen đến trễ.” Yến Lẫm cười nói.

Yến Phương bày ra vẻ mặt mệt mỏi oán giận: “Cháu nghe cô thì tốt rồi, bữa tiệc xu nịnh này cần gì phải đi. Nghe nói là do bầu gánh của gánh hát kinh kịch địa phương tổ chức. Giờ là năm nào rồi còn bày đặt hát hí khúc, cũng không phải là nghệ thuật gia kinh kịch quốc tuý, chỉ là một đám nhà quê. Nhìn dáng vẻ này của cháu xem, không biết còn tưởng rằng cháu muốn đi gặp tổng thống đấy.”

Yến Lẫm mỉm cười lắng nghe, cũng không đánh gãy cô hắn ai oán hết câu này đến câu khác.

Yến Phương thổi thổi móng tay sơn đỏ tươi tiếp tục oán giận: “Thật không biết tại sao lại có một đống chuyện linh ta linh tinh như này, không phải đều có hợp đồng pháp lý sao? Chúng ta cứ theo lệnh của Chính phủ mà làm, ai không phục thì tống lên tòa án. Lải nhà lải nhải giằng co qua lại bàn nhân tình suốt, phiền muốn chết.”

“Trung Quốc không giống nước ngoài, nhân tình là không thể tránh khỏi. Có thể cùng nhau phát tài thì sao phải đuổi tận giết tuyệt.” Yến Lẫm cười nói.

“Ai đuổi tận giết tuyệt, không phải chúng ta cũng cho bọn họ tiền à. Trả tiền còn không chịu, thế giờ muốn thế nào? Sớm biết phiền phức như này cô đã không mở công ty bất động sản.”

“Cô, cô cứ giao mọi chuyện cho cháu giải quyết là tốt rồi.” Yến Lẫm dở khóc dở cười. “Cô tới nơi này đã nhiều ngày như vậy cũng chỉ mới đi shopping ở mall hai lần, mua quần áo thôi mà cũng cảm thấy phiền sao?”

“Phiền chứ, mall ở nơi này chẳng có gì để mua hết.” Yến Phương ghét bỏ nhíu mày. “Chán chết đi được, khi nào mới có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này vậy? Cô đã hẹn trước với mấy chị em cùng bay sang Anh chơi rồi.”

Yến Lẫm kiên nhẫn nghe cô hắn xả giận, quần áo cũng đã chỉnh tề, cầm lấy đồng hồ để ở bồn rửa đeo vào cổ tay. Thời điểm xoay người lại, vài sợi tóc mái màu đen ở trên trán rơi xuống.

“Cô Phương, là cô không chịu nghe theo sự sắp xếp đi xem mắt của ông nội. Đây là dự án đầu tiên của công ty cô thầu sau khi khai trương, nếu làm không tốt, cô không sợ khi trở về ông nội gả cô cho cháu trai của vị chiến hữu nào đó của ông sao?”

Yến Lẫm cười nói, Yến Phương lại tựa hồ bị dọa cho sợ hãi, khoa trương ôm lấy cánh tay chà xát.

“Miễn bàn đến chuyện đó ok?! Cái gì mà kết với chẳng hôn, cô phải nôn.” Yến Phương vỗ ngực làm bộ nôn ra mấy ngụm, theo sát bước chân của Yến Lẫm ra ngoài phòng khách, ân cần nắm lấy bờ vai của hắn tiễn đến cạnh cửa. “Được rồi được rồi cô biết rồi, tương lai tự do của cô hoàn toàn dựa vào tiểu Yến tổng của chúng ta! Cố lên tiểu Lẫm, mau thu phục đám nhà quê này! Lần nghỉ hè tiếp theo cô lại dẫn cháu đi chơi.”

Lời của Yến Phương lọt vào trong tai nhân viên hộ tống đứng ngoài cửa, ông lộ ra vẻ mặt hết sức khó tin.

Thì ra chuyện cực kì hệ trọng của tất cả mọi nhà trong thành phố Mặc Huyền chỉ là cách tiểu thiếu gia nhà người ta dùng để trôi qua kì nghỉ hè mà thôi —— Ngẫm lại thằng con nhà ông một khi nghỉ hè là lập tức cắm mặt vào chơi game, thật sự là so sánh giữa người và người với nhau cũng có thể khiến bản thân tức chết.

Ngoài cửa chờ hầu là ông Lý, một người địa phương do chủ tịch thành phố sắp xếp đi theo, chức vụ là một viên chức bình thường trong Uỷ ban thành phố Mặc Huyền. Trong quãng thời gian hai vị của Yến gia ở thành phố, ông bỏ hết mọi công tác, chuyên tâm đi cùng hai vị này.

Yến Phương cơ bản không ra khỏi cửa, vị thiếu gia này của Yến gia nhưng thật ra ra ngoài nhiều, ông Lý một tấc không rời theo sát, đỡ phải gặp chuyện lạ nước lạ cái dẫn đến phát sinh sai lầm gì đó. Trị an thành phố xem như không tồi, nhưng cũng có một chút nơi xưa cũ của thành phố vẫn còn tồn tại bọn du côn. Chủ tịch Mặc Huyền sợ vị thần tài này bị tên nào không có mắt va chạm, nghiền nát tài vận của Mặc Huyền, phá hủy đại sự của ông.

Chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh khỏi cửa khách sạn, Yến Lẫm ngồi ở ghế sau, mặt không chút thay đổi nhìn ngoài cửa sổ xe, bầu không khí trong xe có điểm nghiêm túc. Ông Lý theo hắn đã nhiều ngày, cũng thăm dò được vài phần tính tình của vị thiếu gia này. Ngoại trừ chuyện công việc, hắn rất ít khi nói chuyện phiếm. Cũng không phải do hắn mất hứng, chỉ đơn giản là không thích nói chuyện. Ông cũng thành thật ngồi ở ghế trước, ngậm miệng như pho tượng.

Thời điểm xe dừng trước vạch đi bộ chờ đèn đỏ, bỗng xuất hiện một đám thanh thiếu niên băng qua, tựa hồ còn đang la hét ầm ĩ cái gì.

Yến Lẫm vẫn như cũ mặt không đổi sắc, ánh mắt không có tiêu điểm tựa hồ dừng ở một người trong đám thanh niên chỉ vỏn vẹn trong chớp mắt, hơi hơi quay đầu nhìn bọn họ đi xa.

Ông Lý mắt sắc, lập tức bắt được hứng thú nho nhỏ đến từ vị Yến thiếu gia tính tình lãnh đạm không hề giống một thiếu niên tầm tuổi này nên có, miệng lập tức ân cần tung hứng.

“Đó đều là học sinh của trường trung học Nhất Trung của Mặc Huyền, lúc này mới vừa tan học. Yến thiếu gia nếu có hứng thú, tôi có thể đi liên hệ dẫn ngài thăm trường. Nhất Trung chính là trường điểm của thành phố, hai năm nay thành tích không tồi, trường không dạy theo lối bắt học sinh đọc sách học bài như vẹt để dự thi kì thi chung của Bộ giáo dục. Hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, tố chất giáo dục của trường thật rất đặc sắc, học sinh của Mặc Huyền ra ngoài cũng không phải loại mọt sách chỉ biết thi thi thi…”

“Không cần phải phiền toái như vậy.” Yến Lẫm cười cười, dừng một lát lại nói. “Dự thi mấy kì thi của Bộ giáo dục cũng không có gì là không tốt.”

Ông Lý đang thao thao bất tuyệt lập tức thức thời câm miệng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cặp mắt thông tuệ từ trước đến nay giỏi về thể nghiệm và quan sát đoán ý lãnh đạo của ông, vừa rồi giống như cảm nhận được sự khinh thường từ nụ cười khách khí của vị tiểu thiếu gia này…

Thiếu chút nữa thì quên, vị tiểu thiếu gia này còn đang đi học mà. Nhất Trung làm sao có thể so được với trường học của người ta. Ông nhắc đến chuyện này để làm chi?! Thật sự là ăn no rửng mỡ.

Ông Lý đang âm thầm ảo não vì chính mình thất sách, lại nghe vị ngồi ghế sau mặt lạnh nhạt nói: “Bọn họ muốn đánh nhau.”

Ông Lý nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên gặp đám học sinh vừa rồi ở cách đó không xa đang đẩy đạp, trung gian có một nữ sinh đang đứng, bối rối hết nhìn trái rồi phải, nhu nhược ôm ngực, vẻ mặt chực khóc.

“Không sao không sao, mấy đứa nhỏ của Mặc Huyền sống phóng khoáng quen, sẽ không xảy ra vấn đề lớn đâu. Tôi gọi cảnh sát xử lý là được.” Ông Lý đang nói thì đèn xanh sáng lên, xe chậm rãi khởi động, đám học sinh kia bị bỏ lại phía sau.

Dưới trời chiều, trên bãi cỏ, mười mấy học sinh phân biệt rõ ràng chia làm hai nhóm. Một bên đứng đầu là một học sinh vóc dáng to lớn tóc nhuộm vài cọng, phía sau có mười mấy đàn em đang đứng, người nào cũng bày ra sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hướng đối diện.

Bên kia lại chỉ có một người. Thiếu niên có vóc dáng cao gầy, hai tay cắm túi quần, mấy sợi tóc hỗn độn theo gió nhẹ lay lay, cổ thon dài ngẩng cao, hai mắt đảo qua lại quan sát, bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi.

Tóc của cậu đen tuyền, lông mi dài nhỏ đen nhánh, tròng mắt cũng là một màu đen hun hút, cổ và khuôn mặt lộ ra ở bên ngoài trắng nõn, ở dưới ánh chiều tà tưởng chừng đang sáng lên. Đồng phục Nhất Trung màu xanh trắng không gọn gàng tùy ý vắt tại trên người, lộ nửa xương quai xanh trắng nõn.

Nữ sinh đứng ở trung gian hướng về phía cậu nhìn một cái, sẽ không tự chủ được mà đỏ bừng mặt.

Tên nhóc cầm đầu vừa thấy cảnh này thì nổi khùng lên, giơ chân chỉ vào thiếu niên đối diện: “Mặc Lý! Thằng tiện nhân này, dám cướp bạn gái của ông đây à?! Mày hôm nay không quỳ xuống dập đầu gọi tao một tiếng ông nội, tin tao đánh chết mày không!”

Nữ sinh đứng ở trung gian hai mắt rưng rưng nhìn về phía đối phương: “Chu Phi, đừng làm vậy, anh hãy nghe em nói, không liên quan đến Mặc Lý.”

Thằng nhóc gọi là Chu Phi bày ra vẻ mặt đau lòng thâm tình, vươn một bàn tay về phía nữ sinh: “Linh Linh, nếu em còn yêu anh thì đi đến cạnh anh, anh sẽ không nhắc lại chuyện trước kia!”

Nữ sinh dùng một bàn tay che miệng lại, mạnh quay đầu nhìn về phía Mặc Lý, muốn nói nhưng nước mắt lại chảy xuống trước.

“Không, Chu Phi, em không thể…”

“Vì sao, Linh Linh! Không phải chúng ta đã đồng ý sau khi tốt nghiệp liền kết hôn sao?!”

Mặc Lý nâng tay ngoáy ngoáy cái lỗ tai: “Chu phế, mày còn muốn đánh không? Không đánh thì tao đi. Với cả bạn gái của mày là ai cơ? Tao không biết.”

“Mặc Lý, sao anh lại nói như vậy? Anh đã nhận khăn quàng cổ em tự mình đan cơ mà.” Nữ sinh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía cậu.

“Mỗi ngày có rất nhiều nữ sinh tặng quà cho tôi, tôi không thể nhớ hết.”

Chu Phi càng nghe lửa giận càng lớn, hô to một tiếng: “Mặc tiện nhân, mày đừng có ngông cuồng quá!” Đạp cỏ chạy vọt về phía Mặc Lý.

Hai người từ thuở còn đi nhà trẻ không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, hai bên đều kinh nghiệm mười phần. Mặc Lý lui về phía sau hai bước, chân dài nhanh chóng né sang một bên, khiến Chu Phi đang tiến công bị mất đà ngã gục.

Chu Phi lập tức xoay người, động thân tiến lên, cánh tay to khỏe đánh về phía Mặc Lý.

Nữ sinh nhìn thấy hai đại soái ca vì mình đánh nhau, trên mặt lộ ra biểu cảm của nữ diễn viên chính, khóc nức nở khuyên can.

“Hai người đừng đánh mà. Chu Phi, em theo anh, sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho anh….”

Mấy đàn em của Chu Phi không cổ động màn diễn ngôn tình của đại tẩu, làm thành một vòng tròn không biết xấu hổ chơi trò bao vây.

Một đám người đánh đến khó phân thắng bại, trên cỏ trong lúc nhất thời vang vọng tiếng la hét liên tục. Bầm tím trên mặt Chu Phi càng ngày càng nhiều. Thân hình đối thủ nhỏ hơn hắn rất nhiều, lực tay lại một chút cũng không kém, hễ nắm tay đánh vào mặt hắn thì sẽ cảm thấy một trận đau rát cực kì, đối phương lại linh hoạt nhanh nhẹn liên tục né tránh, mặc hắn cố gắng thế nào cũng không đắc thủ.

Phe bọn họ nhiều người thế mạnh, lại không có biện pháp đánh bại cậu.

Chu Phi tức giận đến mức phát cuồng: “Mặc tiện nhân mày là châu chấu đầu thai à?! Có giỏi thì đừng có tiếp tục né!”

“Ngu xuẩn.” Mặc Lý hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe phải tiến gần lại đây, một cái tát vung vào phía má trái của Chu Phi.

Bốp một tiếng, mọi người giống như nghe được âm thanh lòng tự trọng của ai đó bị vỡ nát ——

“A a a, Mặc tiện nhân, tao không chơi với mày nữa!”

Chu Phi đang muốn nảy sinh ác độc, một bóng người đột nhiên đi ngang qua tiến vào, mỗi tay nắm một người, tách hai người ra.

“Đừng đánh nữa!” Tay trái của Lý Thiếu Thiên vận lực đẩy Chu Phi té ngã, tay phải nhẹ nhàng ngăn lại Mặc Lý. “A Ly, đừng quậy!” Lại nhìn về phía Chu Phi đặt mông tròn trên mặt đất mắt sưng vù.

“…. Oạch, Mặc Lý xuống tay không đúng mực, tôi thay em ấy nói lời xin lỗi. Bọn tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, đi trước.” Lý Thiếu Thiên nói xong, lôi kéo Mặc Lý mặt không tình nguyện chạy biến nhanh như một cơn gió.

Chu Phi bị mấy đàn em vây quanh, sau một lúc lâu run run giơ tay chỉ hướng hai người kia: “Anh ta, anh ta giải thích với tao? Vậy vì sao đẩy tao té lại đi ôm Mặc tiện nhân?!”

Mấy đàn em đều mắng to Lý Thiếu Thiên không biết xấu hổ.

“Đại ca, em nghe nói công ty nhà anh trúng thầu dự án khai phá Nam thành, ba anh không phải được ba của Mặc Lý mời đi xem kịch sao? Cơ hội báo thù của đại ca tới rồi!”

Chu Phi nghi hoặc nhìn về phía đàn em ra chủ ý: “Có mời, nhưng ân oán của tao và Mặc tiện nhân thì liên quan gì đến ba tao? Việc này không thể quậy đến trước mặt ba tao, bằng không người bị đánh vẫn là tao.”

Mấy đàn em nghe được gợi ý, đều bắt đầu nghị luận: “Đúng đúng, bọn em cũng có nghe nói. Đại ca, anh không biết Mặc Lý hôm nay bị ba ép về nhà hát hí khúc sao? Lý Thiếu Thiên tìm nó khẳng định là vì việc này.”

“Mặc tiện nhân xướng hí khúc?”

“Đúng vậy đại ca, em từng cùng ông ngoại xem tuồng của gánh hát Mặc gia lần ở nông thôn, một đám trét phấn như khỉ, đội hoa đỏ thẫm mặc trường y lòe loẹt, khàn cổ rú hét, nam không ra nam nữ không ra nữ hài hước miễn bàn. Mặc Lý không phải ỷ vào bộ dáng tiểu bạch kiểm của nó nơi nơi dụ dỗ nữ sinh sao? Chúng ta mang theo camera chụp nó lúc nó xướng hí, ha ha ha, sau đó ở trường học dán bố cáo, nó không phải thích náo động sao? Chúng ta cho nó nổi nhất toàn trường luôn!”

Con ngươi của Chu Phi lập tức sáng ngời, từ mặt đất đứng phắt dậy: “Kia còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh đi đến Nam thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.