Qua một canh giờ, hắn đánh đến mệt mỏi, rốt cục thân thể cũng có thể nhúc nhích, hắn nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, liền nhìn thấy dưới ánh nắng giữa trưa, nhiệt độ có thể gây hại đến tính mạng con người, lại có kẻ can đảm dám động thổ trên đầu thái tuế.
Kế bên giá phơi quần áo, một thân ảnh lén lút, thần sắc khát vọng khẽ chạm vào kiện quần áo, kẻ trộm kia lấp ló thập thò, một bộ đáng khinh hạ lưu.
Mà kiện quần áo kia liền chỉ một màu xám, cũng không thêu hoa họa hổ, vừa không hoa mỹ, chất liệu cũng không tốt, cả một Quốc sư phủ người mặc loại đồ đơn giản như vậy, chỉ có một người.
Mà đến trộm, cũng chỉ có một người.
Hắn đang lửa giận đầy mình không chỗ phát tiết, liền vừa vặn gặp phải tên lạn thần này đi trộm quần áo Nguyệt Quý, hơn nữa cái mà Táo Thần mò mẫn vẫn là tiết khố của y, cơn giận của hắn toàn bộ bùng nổ, nhúng chân một cái, nhảy đến đến trước mặt Táo Thần.
“Oa nha —— ”
Táo Thần còn nghĩ Ma Ngạo đã nhiều ngày chăm sóc Nguyệt Quý, sẽ không để ý đến chuyện mấy bộ quần áo nho nhỏ này, nào biết đồ vật còn chưa trộm được, sát tinh kia đã đứng ngay ở trước mặt, hơn nữa sắc mặt xanh mét, nộ khí đằng đằng, xem ra là muốn đem mình ngũ mã phanh thây.
Một tay Ma Ngạo vươn ra, dùng sức ném một cái, Táo Thần rơi đến choáng váng đầu óc, mắt thấy mấy ngôi sao.
Bị người bắt quả tang tại trận, Táo Thần không thể chối cãi, đành phải khóc sướt mướt nhận sai.
“Quốc sư đại nhân, cầu ngươi tha ta —— ”
“Không tha ngươi được, dám ở trước sân ta thập thò rình rập, muốn trộm tiết khố Nguyệt Quý đem về làm chuyện này nọ, ta phải đánh chết ngươi.”
Hắn nói đến ác liệt như vậy, Táo Thần cũng biết chính mình đại họa lâm đầu, vừa khóc vừa biện bạch: “Quốc sư lời ấy sai rồi, ta nào dám làm việc thối tha gì, ta lấy về là để cúng bái, để ở nơi riêng biệt, ta chỉ lấy giấy, bút, quần áo của Nguyệt Quý công tử, cam đoan sẽ cất giữ cẩn thận.”
“Đợi sau khi ngươi chết, đến hoàng tuyền mà nói cho người khác nghe đi.”
Ngụ ý là lười nghe hắn nhiều lời, Ma Ngạo một tay đánh úp, Táo Thần nghiêng đầu lăn một vòng, quỷ khóc thần sầu kêu oan.
“Quốc sư ngươi cũng quá vong ân phụ nghĩa, được ta cho đồ tốt, không có đi có lại thì thôi, còn muốn giết người diệt khẩu, oa, ta số khổ nha —— ”
Hai mắt hắn đẫm lệ lên án, so với diễn kịch Đậu Nga còn muốn oan hơn, cái mũi củ tỏi đỏ au đã khóc đến nước mũi chảy ròng ròng.
Ma Ngạo nghe thấy càng thêm nổi giận, “Ngươi cho ta đồ tốt nào? Nói hưu nói vượn! Hôm nay ta phải đem cái miệng thối nát của ngươi xé bỏ.”
Táo Thần lần này mặc kệ, dù sao sợ cũng chết, mà không sợ cũng chết, hắn quay về chính nghĩa nói, “Có, ngươi có cầm bình sứ của ta, dùng trên người Nguyệt Quý công tử, chắc chắn tiêu hồn lại khoái hoạt, kết quả ngươi không cảm tạ ta thì thôi, ta bất quá mới lấy kiện quần liền đòi đánh đòi giết.”
“Bình sứ nào?”
Ma Ngạo nheo lại ánh mắt, hắn không nhớ rõ chuyện này.
“Chính là cái bình lần trước ta đưa cho ngươi, thứ bên trong chỉ cần dùng một ít, xương cốt toàn thân liền lập tức mềm yếu, tim đập gia tốc, nếu bôi ở bí chỗ của đối phương hiệu lực càng mạnh, người nọ xuân triều liền tràn ra, kiều mỵ hơn người, ngoan ngoãn phục tùng…”
“Ta dùng cái quỷ đó để làm gì, nữ nhân khi thấy ta không phải sẽ —— ”
Hắn bỗng nhiên á khẩu. Cô nương ái mộ hắn đích xát nhiều vô số kể, ánh mắt các nàng nhìn hắn liền lộ ra khát vọng, mà ngay cả Vũ Y cũng yêu hắn say đắm không tha, nhưng Nguyệt Quý lại giống như không biết đối phó thế nào khi hắn cầu hoan, tuy rằng không có cự tuyệt, nhưng y luôn bị động, nếu mình yêu cầu, y liền khẽ thở dài cởi bỏ quần áo, bày ra bộ dáng mặc người xâm lược nằm ở trên giường, thần tình không trông đợi, ánh mắt mờ mịt nhìn không trung.
Y, nghĩ đến ai?
Đương nhiên không phải mình, bởi vì mình ở ngay trước mắt y, y lại làm như không thấy, tựa hồ hồn phách và thân xát đã chia lìa, chính là thân thể ở chỗ hắn, mà linh hồn y vẫn tự do, không chịu câu thúc.
Ma Ngạo thanh âm khàn khàn, “Dược kia của ngươi thật sự dùng tốt?”
“Đương nhiên rồi, tiên dược của ta chính là bí truyền, trên thế gian này không dược nào so được với…”
Không muốn nghe Táo Thần tiếp tục thổi phồng, Ma Ngạo quay bước trở lại phòng, xuất ra bình sứ, mở nắp ngửi thấy một mùi hương thơm, không có vị thuốc đông y, hắn nhét bình trở lại tay áo, đi đến phòng Nguyệt Quý.
Nguyệt Quý ngủ một hồi, tinh thần tựa hồ rất tốt.
Nhìn hắn vừa vào cửa liền đặt mông ngồi ở đầu giường, sau đó trừng mắt thu hút, Nguyệt Quý biết hắn có tính trẻ con, chỉ sợ còn đang giận chuyện tọa chú vừa rồi, y sờ sờ tóc Ma Ngạo, trấn an nói: “Ai bảo ngươi vừa rồi hung dữ như vậy, tính ngươi chỉ cần tốt hơn một chút, cộng thêm bộ dáng ngọc thụ lâm phong, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, ai lại không đổ ba phần.”
“Nguyệt Quý, nếu ta nói từ mai không bao giờ cần ngươi theo hầu nữa, ngươi cao hứng không?” Ma Ngạo chen vào hỏi.
Nguyệt Quý ngẩn ra, nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì.
Có thể với trái tim trống rỗng nên y đã quên đi thất tình lục dục, nhưng nếu ma thú không đến quấy rầy, coi như cũng là chuyện tốt.
Y cười nói: “Chỉ cần ngươi không nghi ngờ là ta hạ chú ngươi, ta đây đương nhiên cảm thấy rất tốt.”
Ma Ngạo ngẩng đầu lên, đem Nguyệt Quý không hề phòng bị hôn lên môi y, hắn miệng lưỡi dây dưa, cũng không nhẹ nhàng thương xót như thường ngày, mà ngược lại mang theo chút nổi giận khó hiểu.
Hắn đút cho y một thứ, thẳng đến khi Nguyệt Quý nuốt xuống, hắn mới đem miệng dời đi.
Nguyệt Quý sờ cổ họng, nghi hoặc nói: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Tại sao ta không tới tìm ngươi, ngươi lại cao hứng? Nữ nhân được ta ôm qua, nếu ta không tới tìm các nàng nữa, các nàng sẽ khó chịu thương tâm, Vũ Y tuy rằng cá tính cường hãn, vẫn vì ta lâu ngày không đến tìm nàng mà tức giận với ta, ngươi lại ước gì ta cách ngươi thật xa, Nguyệt Quý, đến tột cùng trong lòng ngươi ta là cái gì?”
Nguyệt Quý ngẩn ra, hoang mang liếc hắn một cái, hắn ở trong lòng y là cái gì?
Cũng chỉ là một ma thú mà thôi!
“Ngạo Ngạo, chúng ta quen biết rối rắm, ngươi là lợi khí dùng để giết ta, ta phải thoát khỏi lợi trảo của ngươi chạy trốn, cho nên ta mới phong ấn ngươi, sau khi thoát ra ngươi lại tìm ta, muốn ta, ta cũng không biết quan hệ chúng ta đến tột cùng là cái gì, nhưng cái này rõ ràng là nghiệt duyên.”
“Nghiệt duyên?” Âm điệu Ma Ngạo trầm xuống.
Nguyệt Quý lại hình dung duyện phận với hắn là nghiệt duyên?
“Cho nên, trong lòng của ngươi, ta với ngươi gặp nhau căn bản là một hồi sai lầm?” Ngữ điệu của hắn lạnh dần, sát ý nổi lên.
Thấy sắc mặt hắn xanh mét, trong lòng Nguyệt Quý thở dài một hơi. Gần đây bọn họ ngày đêm ở chung, y có thể cảm giác được địch ý của hắn với y càng ngày càng ít, thậm chí còn là thương yêu bảo hộ, coi trọng y.
Nhưng mình là người sắp chết, chỉ mong có thể yên ổn trải qua những ngày cuối cùng.
Phẫn nộ, điên cuồng, thống khổ những tình cảm này quá mức tra tấn con người, y không muốn lại một lần nữa trãi qua.
“Bình tĩnh chớ nóng, Ngạo Ngạo, ta đã là người sắp chết, ngươi tội tình gì chấp nhất ta, ngươi đối với ta có vài phần kính trọng, bất quá là do ta phong ấn được ngươi, nhưng năng lực này cũng giống như sinh mạng của ta càng ngày càng kém, cho nên ngươi không cần quá lưu tâm, ngươi cùng ta chính là không hẹn mà gặp, Chú vương dưỡng thành ngươi, hắn lại cực độ hận ta, phần nhân duyên này bắt đầu bằng oán hận, và sẽ chấm dứt khi ta chết đi, chúng ta chỉ là bất đắc dĩ mới quen biết…”
“Bất đắc dĩ? Đây là lời ngươi muốn nói?” Thanh âm Ma Ngạo càng trầm thấp hơn.
Một trận nhiệt lưu bỗng nhiên từ tiểu phúc lủi thượng, mãnh liệt đến mức làm Nguyệt Quý ngừng lại hô hấp, mà nam tử tuấn mỹ trước mắt lại vén lên lọn tóc khô vàng của y, nhếch môi nở nụ cười sắc bén, Nguyệt Quý hồi hộp, nhưng tâm tình lập tức bình tĩnh trở lại.
Nếu Ma Ngạo thật muốn giết y, thì lúc ở trên đường cần gì cầu xin mình sống lại, còn đem hộ thân chú mạnh nhất của bản thân cho mình, Ma Ngạo muốn không phải của mệnh của y.
Một nghi vấn nổi lên trong lòng, kia, vậy hắn muốn là cái gì?
Kéo dài hơi tàn cho một người tựa như cái xác không hồn, còn nói cái gì ma thú thiên hạ vô song, trí tuệ hơn người?
Vén lên sợi tóc lộ ra cái cổ trắng muốt, Ma Ngạo cuối người, răng nanh tư ma, tựa như muốn một hơi cắn xuống.
Nguyệt Quý nắm chặt vạt áo chính mình, sức nóng dồn lên ngực, hai gò má y phiếm hồng, hô hấp bắt đầu không ổn, nhiệt khí làm cả người y run rẫy.
Cỗ động tình này xa lạ mà mãnh liệt, đầu óc y như say xe, tim đập thất thường, đột nhiên nhớ tới thứ kỳ lạ mà mình vừa nuốt.
“Ngạo Ngạo, ngươi cho ta ăn cái gì?” Y lớn tiếng hỏi, muốn đẩy ra người trước mặt, nhưng tay lại mềm nhũn vô lực khoát lên ngực Ma Ngạo.
Không trả lời, Ma Ngạo lại cuối thấp thân thể hắn.
Trong mắt Ma Ngạo, Nguyệt Quý nhìn thấy sự cuồng nộ, trào dâng cùng bất kể hết thảy, cũng nhìn thấy chính mình trong đó, vì yếu ớt bất an mà hai gò má kích hồng.
Y đôi môi hé mở, thấm ướt đỏ mọng giống như đang cầu ái nhân hôn môi, con ngươi lưu chuyển, thủy quang trong suốt.
Khuôn mặt y vô cùng hồng diễm, hơi thở dồn dập không xong, tay nắm chặt lấy quần áo đối phương, tựa như đầu ngón tay mọc rể.
Này, đây chính là mình sao?
Vỏ bọc tâm bình như nước mười mấy năm qua tạo ra giống như đều bị xé nát, khuôn mặt này tràn ngập sinh khí cùng sức sống, làm y nhớ lại thời thơ ấu, nhớ tới đứa nhỏ liều lĩnh, vì yêu mà dũng cảm tiến tới kia.
Cho dù cái chết liền ở phía trước, cũng kiên định tin tưởng mình có thể bình an trở về, bởi vì nàng đang đợi y.
Nhưng hết thảy đều là hư ảo không thật, chỉ là giấc mộng của y, so với sự thật tàn khốc thì càng thêm tàn nhẫn.
Không có ai đợi y!
Chờ đợi y, chỉ có vận mệnh vô tình, biểu tình hoảng sợ cùng hy vọng y thật sự đã chết rồi.
Có lẽ, chung quy y không nên còn sống.