Trong đại sảnh, bạch y nam tử đứng ngồi không yên.
Lục y nam tử đi cùng hắn trấn an cười “Không sao đâu, Nhã Quân, Quốc sư pháp lực bất phàm, nhất định có thể giải quyết việc nhà của ngươi.”
Bạch y nam tử họ Trương, tên là Nhã Quân, lục y nam tử lại là con trai của đương triều Lễ bộ Thượng Lâm Vi Hòa, hai người cùng tuổi, vốn có thâm giao. Nghe xong việc lạ trong nhà chí hữu, Lâm Vi Hòa liền cam đoan có thể tìm cao nhân đến giúp hắn, muốn hắn không cần sầu lo.
Nhưng Trương Nhã Quân có thể nào không lo, nghĩ đến chuyện trong nhà, hắn thở dài một hơi.
Phụ thân thân thể luôn luôn khỏe mạnh, nhưng nửa tháng trước từ khi nhìn thấy đệ đệ Ấu Quân dùng tư thế quái dị nằm úp sấp bên cạnh ao, giống sâu lông nhúc nhích thân mình bất tiện, bướng bỉnh cắn cán bút ủy dị ngâm vào trong nước, sau đó liền uể oải té ngã xuống đất, đau ốm không dậy nổi.
Vốn phụ thân ít nói, lại biến thành suốt ngày không nói, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng, lệ già rơi xuống, vẻ mặt bi thương, mà chính mình lại bó tay không có biện pháp.
Dù sao người ở bên cạnh ao, nhúc nhích thân mình như sâu, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nước ao, hai hàng răng nanh cắn bút, lần lượt nhúng bút vào nước, là đệ ruột của hắn a.
Đệ đệ trúng tà, cơm không ăn, trà cũng không uống, suốt ngày ở bên cạnh ao, ngày qua ngày tẩy bút, tỳ nữ trong nhà gặp qua một màn kia sợ tới mức chân nhuyễn.
Trong lúc nhất thời, tất cả hạ nhân đều nói tiểu thiếu gia bị ma quỷ triền thân, bởi vì chỉ có bị ma quỷ triền thân, mới có thể lộ ra thần sắc quái dị như vậy.
Có người nói đây là báo ứng của Trương lão đầu, nhưng lại báo ứng trên người con hắn, là vì dạy cho ấu tử Trương gia kêu oan, bởi vì người nào không biết Trương lão đầu oán hận nhất chính là tiểu nhi tử của hắn!
Trái ngược Trương Nhã Quân từ nhỏ đã nhận hết yêu thương, nhận được truyền dạy của Trương lão đầu, còn chưa làm quan đã là họa sĩ nổi danh khắp thiên hạ.
Trương lão đầu lại đối đứa con nhỏ luôn hà khắc, thậm chí còn đem tranh hắn vẽ quăn ra khỏi cửa, liên tục rống giận nói tranh hắn vẽ căn bản không đáng để trên mặt bàn.
Trương Ấu Quân càng trở nên tự bế, nhiều lần trốn khỏi nhà, nhưng luôn bị Trương lão đầu phái người bắt trở về, nhốt lại trong phòng không cho ăn, để hắn đói đến vô lực trốn khỏi nhà, sau đó đem giấy bút ném cho hắn, cứ như vậy lặp đi lặp lại tra tấn đứa con nhỏ.
Dần dà, không chỉ là là bản thân Trương Ấu Quân, ngay cả người ngoài cũng hoài nghi, đứa nhỏ này không phải cốt nhục của lão họa sĩ Trương Kiện, cho nên Trương Kiện mới nhìn hắn như cừu nhân mà tra tấn.
Ngoài phòng, Quốc sư nhanh bước vào cửa, tuấn nhã phi phàm, ngọc thụ lâm phong, trái lại nam tử cùng đi bên cạnh hắn sắc mặt vàng như nến, mặt không đổi sắc, quốc sư ngồi ở chủ vị, nghe Lâm Vi Hòa một phen nói xong, nhìn lại Trương Nhã Quân.
Trương Nhã Quân này nửa tháng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mong muốn có người chỉ điểm cho chuyện kỳ quái này một phen.
Hắn rốt cuộc chịu không nổi, khi nhìn thấy đệ đệ bộ dáng ma quái.
“Vốn nghe thấy Quốc sư pháp lực thông thiên, bất luận chuyện khó cỡ nào cũng có thể giải quyết dễ dàng, mà việc này còn phải nói về thân thế của ngu đệ.”
Tuy là việc xấu trong nhà, nhưng tới cục diện này, cũng không thể không nói rõ ràng.
“Gia phụ Trương Kiện trước nay luôn giữ mình trong sạch, ngày thường cũng không làm việc gì tà ác, lấy họa làm sinh lực, nhưng ông thiếu thời thành danh quá sớm, bị một số người đố kỵ, cho rằng ông nhất định là ra vẻ thanh cao. Ăn uống và tính dục là hai bản năng của con người, ai có thể tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.), ông lo nghĩ đến uống quá chén, mới tìm tới kỹ nữ thanh lâu ——”
Trương Nhã Quân sắc mặt đỏ bừng, việc xấu khó xử trong nhà, hiện tại không chỉ nói ra, còn là ở trước mặt chí hữu nói ra, càng thêm thống khổ.
Quốc sư chống cằm, chỉ còn kém không ngáp. Chuyện nhàm chán mà cũng có thể nói đến thống khổ như vậy, không phải chỉ là tìm nữ nhân vui đùa một chút thôi sao.
Loại chuyện chó mà này, rốt cuộc vì sao phải tìm tới hắn? Hắn nghiến răng, nhưng vì vị trí Quốc sư, hắn không thể không nể mặt quan Thượng thư, mới miễn cưỡng đáp ứng gặp mặt.
Thấy chung quanh không có phản ứng, chỉ có chí hữu vỗ nhẹ vai hắn, giống như cổ vũ hắn nói thêm, Trương Nhã Quân lúc này mới run rẩy rồi nói tiếp: “Qua hai, ba tháng, kỹ nữ kia bỗng chạy đến tìm cha ta, nói nàng có thai, cha ta biết rõ nàng nói dối, dù sao nàng cũng là kỹ nữ chắc chắn không chỉ tiếp qua một khách nhân là ông, huống hồ cũng chỉ một lần say rượu loạn tính, nhưng đối phương thà chết không buông, lại sợ truyền ra ngoài tổn hại danh dự Trương gia, cha ta cho nàng rất nhiều ngân lượng, đợi đưa bé sinh hạ liền đưa về Trương gia, gọi là Trương Ấu Quân.”
“Vậy thì sao? Muốn ta dùng chú thuật mưu sát Trương Ấu Quân sao?” Nghe tới nghe lui, cũng không biết trọng điểm hắn muốn nói là gì, quốc sư lời lẽ sắc bén thẳng thắng hỏi.
Nghe vậy, Trương Nhã Quân kinh ngạc vô cùng, sắc mặt trắng bệch lập tức lắc đầu.
Nguyệt Quý nghiêng đầu qua, cho hắn một cái liếc —— mà người bình thường gọi là “Xem thường” đi.
Chưa từng có ai đối đãi với hắn như vậy, Quốc sư trong lòng phẫn hận trừng lại. Hắn nói sai cái gì? Trương Nhã Quân này nói đến nói đi, không phải là đang chán ghét đệ đệ của mình sao?
Trương Nhã Quân vội vàng làm sáng tỏ, “Không, ta và Ấu Quân tự nhỏ huynh đệ tình thâm, còn không nhẫn tâm lại hại một cộng lông của hắn.”
Đừng nói sát chú này nghe thật hoang đường, cho dù thật có thể, hắn cũng sẽ không dùng sát chú cho chính đệ đệ ruột của mình.
Sách, đã đoán sai!
Nguyên lai tưởng rằng Trương Nhã Quân là muốn giết người, thì ra không phải, nếu không giết người, tìm hắn làm chi?
Hắn vốn sinh ra là để giết Nguyệt Quý, cho nên chú thuật trên người hắn chính phần là dùng để giết người, một phần chỉ dùng hộ thân, mà ngay cả lúc trước lão hoàng đế kia đau bụng, cũng là do hắn dùng độc chú, sau đó giả thần lộng quỷ thu hồi.
Hoàng đế lão nhân sau khi bình phục còn cho hắn là thần tiên hạ phàm, ngay cả đương kim thiên tử cũng bị hắn gạt, trên đời này còn có ai là đối thủ của hắn đây?
Nghĩ lại, có, hơn nữa còn làm cho hắn kinh ngạc, còn là đang ở ngay bên cạnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn địch thủ lớn nhất cuộc đời, nhưng Nguyệt Quý lại không hề để ý đến hắn, sắc mặt nhu hòa nhìn về phía Trương Nhã Quân.
“Chắc là đệ đệ của ngươi xảy ra chuyện, mới khiến cho ngươi buồn rầu như thế?”
Trương Nhã Quân thoáng nhìn qua. Vừa mớirồi quốc sư kia nói cái gì sát chú làm hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, may mà nam tử bên người Quốc sư mở miệng nói chuyện, tuy rằng y khí sắc không tốt, giống một ma bệnh, nhưng câu hỏi ngược lại đánh trúng yếu điểm, hơn nữa không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, phụ thân có lẽ bởi vì thân thế của đệ đệ, mà đối hắn cực kỳ nghiêm khắc, ”
Ngực Trương Nhã Quân cấp tốc phập phồng, nghĩ tới những đối đãi mà đệ đệ phải chịu, hắn không kìm chế chảy ra nước mắt đồng tình.”Không, không thể chỉ dùng nghiêm khắc để hình dung, mà là tra tấn bằng mọi cách, phụ thân chỉ cần nhìn thấy đệ đệ vẽ, giống như là bị mê muội, lần lượt xé nát, vứt bỏ, bằng không sẽ dẫm nát dưới chân, nói hắn vẽ người nhìn không ra, phải vẽ lại. Đệ đệ từ nhỏ sống trong loại tra tấn này, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhiều lần ta thật sự nhìn không được, liền giúp hắn trốn khỏi nhà, nhưng khi cha ta tìm được, thủ đoạn lại ác liệt hơn, đệ đệ thân tâm chịu đủ dày vò, cuối cùng —— ”
Hắn thở sâu, cố gắng đem phần bi kịch này nói ra.”Cuối cùng không biết là vô tình hay hữu ý tìm chết, hắn lau đầu ra xe ngựa, kết quả —— ”
Hắn phát ra thanh âm nức nở, hiển nhiên cực kỳ đau lòng, “Bánh xe hủy đi tay của đệ đệ, từ đó về sau, hắn không bao giờ có thể vẽ tranh, sau khi tỉnh lại đệ đệ lại vui vẻ nở nụ cười, hắn nói với ta hắn rốt cuộc tự do, hắn rất hận vẽ tranh, đời này lại không thể cầm bút, đây là đều hạnh phúc nhất đời hắn.”
“Phụ thân ngươi phản ứng thế nào?”
Không dự đoán được Nguyệt Quý sẽ hỏi như vậy, Trương Nhã Quân giật mình sợ hãi, mới trầm giọng trả lời, “Tinh thần phụ thân sa sút một trận, không biết có phải là do hối hận vì đã làm đệ đệ tự tử, hoặc là thấy thảm trạng của đệ, nên trừ đi oán giận trong lòng với mẹ của hắn, chờ sau khi hắn tỉnh, thường ngày sẽ luôn ôn hòa đối xử với đệ ấy, không hề bắt hắn tập vẽ, mà trên thực tế, đệ đệ cũng vô pháp có thể vẽ lại.”
Nguyệt Quý mềm nhẹ nói: “Phụ thân ngươi thái độ chuyển tốt, đệ ngươi lại bắt đầu không bình thường?”
Trương Nhã Quân khâm phục nhìn y. Người này chỉ cần một câu đã nói trúng mấu chốt vấn đề.
Hắn liên tục gật đầu, không hổ là người bên cạnh Quốc sư.
“Đúng vậy, đệ đệ giống như bị quỷ triền thân, rõ ràng tay hắn đã bị phế, ngay cả ăn cơm đều cần tỳ nữ hầu hạ, nhưng một ngày kia sau khi thân thể khỏe lại, hắn đột nhiên ở trong phòng phát điên, hắn…”
Nghĩ tới thảm trạng lúc đó, hắn cũng nhịn không được cả người phát run, “Hắn nhích thân thể, không ngừng dùng hai cánh tay đã tàn phế đụng vào cái bàn, ta tìm vài gia đinh cường tráng mới ép hắn về chỗ được, sau này mỗi ngày đều lại như thế, nếu không mạnh ép hắn uống thuốc an thần, thì không thể ngăn cản hắn tự làm bị thương chính mình.”
Nói tới đây, Trương Nhã Quân rơi lệ đầy mặt. Rõ ràng nên là thời khắc giải thoát, ngày đệ đệ bị thương, cũng có thể nói đây là ngày hắn hạnh phúc nhất từ khi sinh ra, vì sao lại vô duyên vô cớ mà phát điên?
“Hiện tại mỗi ngày đệ đệ đều ngồi bên cạnh cái ao, miệng hắn cắn bút, không ngừng nhúng vào trong nước, sau đó lại để trên mặt đất vẽ loạn, nếu có người cuối sát nhìn vào, hắn liền lập tức lau đi, giống như sợ bị ai đó cướp đi vậy, phụ thân nhiều lần đi đến bên cạnh hắn, hắn càng thêm kịch liệt đem mặt cọ xát hủy đi thứ đã vẽ, thậm chí còn ăn cả đất, bộ dạng kia…”
Hắn thở sâu, “Hắn tóc tai bù xù, hai mắt đỏ đậm, trong miệng thường phát ra quái thanh, bất luận chúng ta đánh bất tỉnh hắn vài lần, cách ngày liền sẽ thấy hắn mài mực nước bên cạnh ao, người không giống người, quỷ không giống quỷ, cho nên ta muốn kính nhờ quốc sư vì đệ đệ trừ tà, cuộc đời hắn đã khổ tận cam lai, có thể nào lại bị một ác quỷ hủy diệt!”
Giết người thì được, hơn nữa thực dễ!
Còn trừ tà, xin lỗi hắn mạn phép không biết.
Quốc sư có lệ ân hai tiếng, nhưng hắn lừa được người khác, làm sao có thể lừa được Nguyệt Quý.
Nguyệt Quý quay đầu hỏi hắn, “Trương công tử nói như vậy, ngươi hiểu không?”
Nói đến như vậy sao lại không hiểu?
Nguyệt Quý thật đúng coi thường hắn là hài tử ba tuổi. Quốc sư có chút tức giận bĩu môi, lại nhớ tới, Nguyệt Quý nói hắn xuất thế ba năm, cho nên kiến thức không nhiều lắm, những lời này thực chói tai, hắn không muốn yếu thế.
Hừ! Trừ tà hắn không biết, nhưng hắn có thể thi chú trên người Trương Ấu Quân, làm hắn không thể động đậy nằm trên giường, sau đó nói ác quỷ đã lui, bất quá hồn phách của Trương Ấu Quân đã bị câu đi, cho nên sau này chỉ có thể nằm ở trên giường, kể từ đó, việc này liền viên mãn chấm dứt.
Một bên tính toán, hắn một bên trả lời vấn đề của Nguyệt Quý “Không phải là lão cha kia hoài nghi đứa nhỏ không phải con mình, nên mới hành hạ Trương Ấu Quân, Trương Ấu Quân không thể chịu nổi, tự sát không thành, cuối cùng hóa điên.”
Nguyệt Quý một trận cười khổ, “Ngươi thực cảm thấy là như vậy?”
“Bằng không thì là thế nào?” Thấy bên trong lời nói của y có ẩn ý, hắn trực giác hỏi lại.
Nguyệt Quý không đáp, ngược lại quay qua Trương Nhã Quân nói: “Lệnh đệ cảnh ngộ tuy rằng bi thảm, nhưng kỳ thật không quan hệ đến quỷ thần, hết thảy đều là do lệnh tôn gây ra, bị quỷ triền thân, không phải lệnh đệ, mà là lệnh tôn.”
Lời vừa thốt ra, Trương Nhã Quân sắc mặt đỏ lên, “Con không thể nói cha, phụ thân tuy rằng nghiêm khắc, nhưng xuất phát đều là muốn tốt cho chúng ta, khi còn bé, ta cũng từng vì phụ thân nghiêm khắc mà bất mãn, thẳng đến khi có thể tự đảm đương, mới biết được phụ thân dụng tâm lương khổ, nếu không có ông, ta cũng không có thể trở thành ngự dụng hoạ sư.”
“Ngươi đối tài hoa của mình có thấy kiêu ngạo không?”
Thanh âm Nguyệt Quý ẩn ẩn mang theo sầu khổ, ánh mắt nhìn Trương Nhã Quân cũng tràn đầy thương hại, Trương Nhã Quân nắm chặt nắm tay, hắn quả thật đối tài hoa của mình cảm thấy kiêu ngạo.
Hắn không phụ lòng phụ thân kỳ vọng, hắn tài hoa còn hơn đệ đệ gấp trăm ngàn lần