Quốc Sư Là Thụ

Chương 6: Chương 6: Thiếu niên không có hộ khẩu




“Ừ ừ, được, tôi biết rồi, ngày mai chín giờ đến công ty phải không? Được tôi sẽ nói lại với hắn!” Trương Tuyết Mạn cúp điện thoại, ngoảnh đầu, nhìn Phong Tiêu Dương ngồi trên ghế salon, đang ôm gối ôm hình chim cánh cụt chơi game.

“Bị cậu đoán trúng, Ly Dương gọi điện thoại đến, hẹn chín giờ sáng mai thương lượng ký hợp đồng, cậu có muốn xem trước tài liệu về Ly Dương không?”

Phong Tiêu Dương ngẩng đầu lên, nhấn stop game tạm thời ngừng, “Được.”

“Đây là tài liệu về Ly Dương ảnh thị, hiện tại cậu có thể nhận ra được bao nhiêu chữ giản thể?” Trương Tuyết Mạn dùng máy tính xách tay của mình tìm Ly Dương ảnh thị (điện ảnh và truyền hình) ở trang web chính thức, mở ra sau đó đưa tới trước mặt Phong Tiêu Dương.

“Là hắn.” Phong Tiêu Dương nhìn một cái liền nhíu mày.

Trương Tuyết Mạn cũng tới gần nhìn, “Đây là một trong những người sáng lập nên Ly Dương ảnh thị hiện tại, cũng là chủ tịch Ly Dương lâm thời có cổ phần nhiều nhất, gọi là Mai Thiêm. Cậu sao lại biết hắn?”

“Mỗi Thiên?” Phong Tiêu Dương không hiểu tại sao người này lại có cái tên kỳ quặc như vậy. “Thời điểm tham gia buổi từ thiện, tôi gặp hắn ở bên ngoài thang máy, hắn mắng tôi là vịt con.” Phong Tiêu Dương có chút mất hứng.

(Měitiān - 每天, Méi tiān - 梅添 em nghe nhầm vì nó đọc hơi giống nhau)

“Hắn mắng cậu là vịt con?” Sắc mặt Trương Tuyết Mạn lập tức trở nên cổ quái.

Phong Tiêu Dương bỉu môi, “Hắn quá ngu ngốc, tôi liền dùng bùa làm hắn hôn mê.”

Trương Tuyết Mạn kinh ngạc nói: “Cậu biết dùng bùa?”

Phong Tiêu Dương miễn cưỡng nhấc mi mắt lên, “Tôi là quốc sư, dĩ nhiên biết”

“Tôi còn tưởng rằng...” Cậu cái gì cũng không biết.

“Tôi không muốn ký với công ty này.” Phong Tiêu Dương nhìn gương mặt hiện trên trang web, thấp giọng nói.

Tướng mạo của người đàn ông này ngược lại không tồi, mặc âu phục còn có chút khí tức tinh anh. Nhưng Phong Tiêu Dương đã tự động dán ba cái mác trên mặt hắn là ‘Hay mắng chửi người’ ‘Trình độ vắn hóa thấp’ ‘Ngư thần’.

Ngoài ra hai công ty ảnh thị còn lại không gọi điện thoại tới, mà Trương Tuyết Mạn cũng không hy vọng Phong Tiêu Dương bỏ qua cơ hội tốt như vậy, “Công ty sắp thay chủ rồi, nói không chừng đến lúc đó cậu căn bản không có cơ hội gặp được Mai Thiêm.”

Phong Tiêu Dương gật đầu, “Được.”

Ly Dương ảnh thị trực tiếp chọn địa điểm hẹn tại công ty

Trương Tuyết Mạn thân là nghệ sỹ của công ty khác, nhất định không thể đi theo.

Sáng sớm cô lo lắng theo sau người Phong Tiêu Dương, thỉnh thoảng lải nhải nói một câu.

“Còn nhớ tôi nói gì không? Đọc thật kỹ hợp đồng, thấy bất thường lập tức dùng điện thoại chụp qua cho tôi xem biết chưa?”

“Đừng nói quá nhiều, nhất là những lời nói kỳ kỳ quái quái thời xưa, không thôi đối phương sẽ cảm thấy cậu là một người kỳ quặc.”

“Đến lúc đó không nên quá hốt hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh như bình thường là được.”

...

Trong miệng Phong Tiêu Dương ngậm chiếc bánh mì, động tác mở tủ lạnh lấy sữa bò rất thuần thục, xoay người đưa cho Trương Tuyết Mạn, “Giúp tôi hâm lại đi, thật là muốn uống.”

Trương Tuyết Mạn bị ánh mắt mong đợi của hắn một kích giết chết, thở dài, nhận lấy sữa bò đi hâm nóng như làm bảo mẫu.

Phong Tiêu Dương cầm chiếc bánh mì trên tay, liếm môi, như có điều suy nghĩ mà nhắc lại, “Không thể nói lời kì quái sao? Được vậy thì tận lực không nói lời nào.”

Ăn xong bánh mì, Phong Tiêu Dương đeo trên lưng một chiếc ba lô màu đen, bên trong chứa ipad cùng cục sạc điện thoại, còn có một ít bánh quy. Hắn một tay vừa cầm sừa bò nóng, ngậm ống hút hút, một tay vừa cầm yaourt sữa tươi.

Trương Tuyết Mạn không yên tâm đưa hắn lên taxi, thuận tiện trả luôn tiền xe cho tài xế, nói địa chỉ mới yên lòng trở lại.

Cuộc sống này của cô như nuôi đứa con trai lớn a...

Chuẩn bị đầy đủ như vậy, Phong Tiêu Dương đương nhiên là an toàn tới trước cao ốc công ty Ly Dương ảnh thị. Tài xế taxi tìm đưa lại tiền thừa cho Phong Tiêu Dương, hắn đem tiền nhét loạn vào trong ba lô, kéo khóa, xuống xe vào cửa công ty.

Nhân viên an ninh ở cửa công ty nhìn thấy hắn ăn mặc không tầm thường, tướng mạo rất xuất chúng, thức thời không cản lại. Phong Tiêu Dương đi vào dễ dàng, sau khi tiến vào có không ít người quan sát hắn, ngược lại Phong Tiêu Dương đột nhiên bất động, một mực cúi đầu tìm dãy số trong điện thoại.

Trước khi đi Trương Tuyết Mạn có lưu số điện thoại của người phụ trách vào di động của hắn.

Phong Tiêu Dương còn ngậm ống hút, khó khăn dùng tay thao tác trên màn hình điện thoại.

“Tút... Tút...” cuối cũng cũng được, Phong Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm

“ A lô.” Bên kia tiếp.

“Tôi là Phong Tiêu Dương, tôi đã đến công ty.” Phong Tiêu Dương nói một hơi dựa theo căn dặn lúc trước của Trương Tuyết Mạn.

Chốc lát sau, người của Ly Dương thấy tổng giám mang một cậu bé khoảng mười sáu mười bảy tuổi đi lên lầu.

“Công ty muốn nhận người mới?”

“Không biết, người kia nhìn thật quen mắt.”

“Tuổi tác nhỏ như vậy, con đường giải trí cũng không rộng mở đi, xí.”

“Đừng chua*, có tổng giám tiếp đãi, khởi – điểm người ta không thâp đâu.” (ghen tỵ)

...

“Mời ngồi.”

Phong Tiêu Dương bị người đàn ông gọi ‘Tổng giám’ mang vào phòng làm việc, sau khi tổng giám ngồi xuống, hắn mới ngồi theo ở phía đối diện.

“Phong Tiêu Dương đúng không?” Tổng giám liếc mắt nhìn bài báo trên tay, hỏi. Những tin tức trong bài báo đều là nói về hai ngày qua của Phong Tiêu Dương, có điều đến bây giờ phóng viên vẫn chưa thể moi ra thân phận của hắn, cho nên tính thần bí vẫn còn mắc lại ở chỗ đó. Đây cũng là điểm mà Lý Dương ảnh thị nhìn trúng.

Phong Tiêu Dương gật đầu, mím chặt môi, không cẩn thận bóp hộp sữa bò trong tay ‘Phốc’ một tiếng, sữa và không khí còn sót lại bên trong đều bị ép ra ngoài.

Phong Tiêu Dương trợn to mắt nhìn tay áo bị dính sữa bò màu trắng.

Tổng giám bị hình dáng của hắn chọc cười, kéo ngăn kéo lấy ra hai tấm khăn giấy đưa tới, “Trước chùi đi.”

Phong Tiêu Dương nhận lấy khắn giấy chùi chùi tay áo. Tổng giám lại cười nói: “Đưa khắn gấy và hộp sữa bò đưa cho tôi, tôi giúp cậu vứt.”

Sắc mặt Phong Tiêu Dương ôn nhu một chút, đưa sữa bò và khăn giấy tới. Tổng giám này xem ra cũng không tệ nha...

“Tốt, bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự.” Tổng giám đột nhiên nghiêm túc, “Nếu đã đến đây, chúng ta phải nói rõ. Công ty xem trọng cậu bởi vì hiện tại cậu là trọng tâm của truyền thông, cùng vẻ bề ngoài vô cùng xuất chúng của cậu, nhưng trừ cái này ra, muốn tiến xa hơn ở giới giải trí, thì bản thân phải có một hai sở trường. Xin hỏi sở trường của cậu là gì?”

Phong Tiêu Dương chần chờ một chút, hỏi: “... Nhảy đại thần có tính không?”

Tổng giám bật cười, “Dĩ nhiên không tính.”

Phong Tiêu Dương nhíu mày, xem ra kỹ năng quốc sư ở nơi này không thể dùng được.

Tổng giám nhìn hình dáng khổ sở của hắn, vì vậy đổi phương thức khác hỏi: “Ca sĩ, diễn viên, người mẫu, đây là hướng phát triển phổ biến của giới nghệ sỹ. Yêu cầu của ca sỹ là có chất giọng vô cùng êm tai hoặc đặc sắc, tốt nhất là nên có tài hoa, biết soạn nhạc viết lời, điều đó chắc chắn sẽ thuận lợi hơn để công ty chiêu người. Còn đối với diễn viên điều đầu tiên chính là phải chuyên nghiệp, phải biết diễn trò, ít nhất ở cậu trên căn bản có thể bồi dưỡng kỹ năng biểu diễn. Đối với người mẫu thì phải cao, tỷ lệ vóc người đều có yêu cầu cực kỳ cao, ở điểm này cậu đã không thích hợp.”

Tổng giám nói một mạch dài như thế, nhưng Phong Tiêu Dương chỉ chọn nghe những từ mà mình hiểu. Sau khi cân nhắc một phen, Phong Tiêu Dương vẫn kiên định giữ vững lựa chọn ban đầu của mình, “Tôi làm diễn viên!”

Tổng giám gật đầu cười, “Vậy trước kia cậu đã từng trải qua khóa huấn luyện nào chưa? Hôm nay có mang học bạ - chứng chỉ tới?”

“Học bạ? Chứng chỉ?” Phong Tiêu Dương mờ mịt lắc đầu, “Đều không có.”

Tổng giám cũng không thất vọng, mấy năm này làm nghệ sỹ chẳng phải cần đến học bạ, ra ngoài đời con đường cũng rộng mở, chẳng qua là thiếu ánh hào quang mà thôi.

“Vậy cậu cảm thấy mình có sở trường diễn thể loại kịch nào?”

Phong Tiêu Dương bắt đầu trả lời theo khuôm mẫu, nhanh chóng nói: “Cổ đại!”

“Phim cổ trang sao?” biểu tình tổng giám lộ ra vẻ trầm tư, “Vừa đúng lúc, công ty gần đây chuẩn bị làm một bộ phim mới, chính là phim cổ trang. Nếu như ký hợp đồng, tôi sẽ giới thiệu cậu đi thử vai.”

Phong Tiêu Dương lại nghe không hiểu lời của người đàn ông, nên chỉ ngồi đó không lên tiếng.

“Ngoại hình của cậu không có gì là không ổn, vừa rồi chẳng qua là tôi chỉ muốn cho cậu hiểu rõhơn thôi, bỏ qua cho, tới đây, nhìn hợp đồng một chút.” Tổng giám hài lòng đẩy hợp đồng đến trước mặt hắn.

Phong Tiêu Dương mở xấp giấy trước mặt, tỉ mỉ nhìn, mặc dù có rất nhiều chỗ xem không hiểu.

“Chúng tôi vì cậu sẽ sắp xếp một bộ phận hẹn, ngược lại quyền lợi đều do ảnh thị chúng tôi quản lí, ca khúc, về phương diện quảng cáo chúng tôi chỉ thay mặt cậu sắp xếp buổi hẹn. Nếu có ý kiến, có thể sửa đổi.”

Phong Tiêu Dương thấy nhức đầu, lấy di động chụp từ trên xuống, nhanh chóng gửi đi.

Tổng giám sững sốt, “Cậu đây là?”

Phong Tiêu Dương: “Hỏi ý kiến người nhà một chút.”

“Ồ...” Biểu tình tổng giám lộ ra ý vị sâu xa, đoán được hắn liên lạc với Trương Tuyết Mạn đây.

Một lát sau, một tin nhắn ngắn gửi đến điện thoại của Phong Tiêu Dương.

“Tiêu Dương, ký đi, dù sao chỉ có nữa năm, sau này không muốn chúng ta có thể đổi.”

Phong Tiêu Dương ngẩng đầu lên, “Chứng ta ký hợp đồng đi.”

“Có mang theo thẻ căn cược không?”

“Thẻ căn cước?” Phong Tiêu Dương ngẩn người.

“Cậu ra cửa mà không mang theo thẻ căn cước?” Tổng giám giật mình.

Phong Tiêu Dương lặng lẽ nhấn dãy số Trương Tuyết Mạn, “Này, cô có chững minh không?”

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng hét sợ hãi của Trương Tuyết Mạn, “A a a a a tôi sao quên mất cậu không có hộ khẩu!”

Phong Tiêu Dương lặng lẽ cúp điện thoại, “Tôi không mang thẻ căn cước.”

Tổng giám vô lực đỡ trán, “Thôi như vậy đi, buổi chiều hoặc ngày mai mang thẻ căn cước tới ký hợp đồng được không? Đúng rồi, người chưa thành niên cần cha mẹ kí tên.”

Phong Tiêu Dương há hốc mồm, “Tôi chỉ có sư phụ.”

“Không có cha mẹ?” Tổng giám kinh ngạc bật thốt lên, sau đó lại áy náy nói: “Xin lỗi, do tôi đường đột. Chỉ cần có người giám hộ ký tên là được.”

Phong Tiêu Dương gật đầu, trong đầu nghĩ, Trương Tuyết Mạn có thể coi là người giám hộ của hắn không?

Hiện tại là ký hợp đồng, mà tổng giám chỉ có thể đưa người đi.

Lúc xuống lầu, tổng giám đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gọi Phong Tiêu Dương lại, “ Trong phim cổ trang cái đó còn dư lại vài nhân vật, cậu diễn tốt nhân vật nào, trước hết để tôi giữ vai cho cậu.”

Phong Tiêu Dương suy nghĩ một chút, chần chừ đứng ở cửa, “Tôi... Tôi biết diễn!” Đến nữa câu sau, lại vô cùng nghiêm túc và tự tin.

Dù sao diễn... Và diễn xuất chỉ kém nhau một chữ, sao.

Khóe miệng tổng giám giật giật.

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.