Quốc Sư Là Thụ

Chương 10: Chương 10: Thiếu niên vô lại




Phong Tiêu Dương kéo thấp vành mũ xuống, ngáp dài đi trên phố, trong tay cậu còn cầm một chiếc bánh kem vị dâu tây, tuy mặc trên người chiếc áo lông màu đen, nhưng không dung tục chút nào, ngược lại nhìn bóng hình có chút cô quạnh ở trong gió rét đi tới đi lui chọc người yêu mến.

Kỳ thật cậu là một người rất thích ở bên ngoài, vốn dĩ đối với thế giới này không hiểu nhiều, nên cậu muốn từ sau cánh cửa kia mà biết nhiều hơn, ờm, phải trải qua nhiều chuyện đời.

Lúc này không còn sớm nữa, đã hơn mười hai giờ, Phong Tiêu Dương đang tìm kiếm chỗ ăn trữa, xung quanh thỉnh thoảng có vài nữa sinh đi ngang, nhìn cậu nhỏ giọng bàn tán.

“Anh điên rồi?!” Một tiếng hét vang lên cách chỗ Phong Tiêu Dương không xa, cậu ngẩng đầu nhìn qua, thấy nơi đó đã bị không ít người vây quanh xem náo nhiệt.

Cậu đi đến nhón rồi nhón, vẫn không nhìn được gì…

Phong Tiêu Dương cắn chiếc bánh bông lan vị dâu tây một cái, đeo túi xách chen vào đoàn người.

Khuôn mặt người đứng giữa đám người này cậu nhìn rất quen mắt, chính là Phương Thạch Ngọc, nhưng không thấy chiếc kính gọng đen mà hắn hay đeo đâu, cặp mắt Phong Tiêu Dương đảo qua mặt đất thấy chiếc kính đã bị vỡ vụn. Mà đối diện Phương Thạch Ngọc, là một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai, trong tay người đàn ông trung niên còn cầm một ly nước, vừa mới tạt vào mặt Thương Thạch Ngọc.

Ánh mắt Phong Tiêu Dương nhìn tới nhìn lui hai người đó… Oh, ấn đường càng đen hơn.

Trước mặt bao nhiêu người nháo thành như vậy cảm thấy đẹp mặt lắm à? Anh đừng có phát bệnh!” Mắt kính Phương Thạch Ngọc vỡ nát, cảnh vật trước mắt liền trở thành một mảnh mơ hồ, bởi vì đông không thấy tây không thấy, tâm tình của hắn trở nên rất nóng nảy.

Đàn ông trung niên nhìn hắn liên tục cười lạnh, “Sợ? Cũng đúng, mày là Phương đạo diễn ha. Đại đạo diễn, mày có tiền như vậy, năm mươi vạn thôi cũng không nở? A? Nếu mày không nỡ, được rồi, hôm nay cúng ta cùng lên báo đi!”

“Anh CMN!” Phương Thạch Ngọc giận đến chửi to, không quan tâm lát nữa thanh danh sẽ ra sao, “Tôi, một tiểu đạo diễn, có thể kiếm ra bao nhiêu tiền! Năm mươi vạn ư, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?”

“Phương Thạch Ngọc, mày muốn làm một đại đạo diễn danh tiếng, tao đây sẽ đeo bám mày! Bỏ ra năm mươi vạn mua danh tiếng, mày thấy không xứng sao?” Đàn ông trung niên rõ ràng đang ngụy biện.

Nhất thời mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn có ý định chụp hình đăng weibo.

Phong Tiêu Dương mờ mịt nhìn tình huống trước mắt, năm mươi vạn… Hình như rất là nhiều tiền a. Cậu xốc lại ba lô trên lưng, tiến lên, “Phương đạo.”

Đột nhiên Phương Thạch Ngọc nghe thấy một âm thanh hoàn toàn bất đồng, mặc dù không thấy rõ, nhưng hắn đại khái có thể phân biệt được âm thanh đó phát ra từ nơi nào. Hắn nhìn về phía Phong Tiêu Dương, “Cậu là ai?”

Cậu cũng không tức giận hắn không nhớ rõ, cậu nhàn nhạt nói: “Tôi nói ấn đường của ngài biến thành màu đen, sẽ có điềm đại hung. Ừm, tôi không cần năm mươi vạn, chỉ cần hai lăm vạn là được rồi, tôi sẽ giúp ngài giải quyết dứt điểm đại – phiền phức này.”

Quần chúng vây xem bị dọa sợ lui về sau một bước, trong long không hẹn nghĩ: Ôi! Nhìn không ra thiếu niên này lại là một tay lăn lộn trong hắc đạo a!

Có vài bác gái bắt đầu não bổ nghĩ thời gian tới ở Dung Thành sẽ phát tin tức như vầy, người đàn ông trung niên sinh tiền hay vơ vét tài sản, sau đó bị người chém giết phân thây…

Não Phương Thạch Ngọc không bị hổng, hắn không tin trực tiếp hỏi: “Cậu giải quyết? Cậu có thể giải quyết như thế nào?” Trong lời nói mang theo ý tứ giễu cợt.

“Tiểu tử! không liên quan tới mày, Cút sang một bên!” Đàn ông trung niên hung thần ác sát trừng mắt nhìn Phong Tiêu Dương.

Quần chúng vây xem một lần nữa bị dọa sợ một có vài người cuống cuồng giải tán, ngược lại Phong Tiêu Dương đứng ở đó không nhúc nhích, còn lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Chỉ là con cọp giấy, mà muốn phô trương thanh thế.”

Người đàn ông trung niên nghe được những lời này của cậu liền giơ quả nắm, “Thằng nhóc mày khôn hồn thì cút xa một chút! Bằng không tao sẽ cho mày biết tao có phải là cọp giấy hay không!”

Phong Tiêu Dương không để ý đến ông ta, cậu quay đầu nhìn Phương Ngọc Thạch, nghiêm túc hỏi: “Tôi làm thế đối với ngài là rất tiện nghi rồi, hai mươi lăm vạn, ngài đồng ý không? Đồng ý, tôi liền lập tức ra tay.”

Phương Ngọc Thạch cuối cùng cũng nghe được giọng nói của Phong Tiêu Dương, liên tưởng đến câu nói ‘Ấn đường biến đen’, trong lòng vừa kinh lại vựa giận, “Mấy ngươi thông đồng với nhau? Nghĩ uy hiếp là tôi sẽ giao tiền sao? Tôi không cho! Không đi nữa tôi liền báo cảnh sát!”

Phong Tiêu Dương câu mày, lui về sau. Phần làm ăn này lại thất bại… Muốn có một công việc cũng không được, nhân sinh thật khó khăn.

Đàn ông trung niên liếc Phong Tiêu Dương, hướng về phía Phương Thạch Ngọc cười hai tiếng, dĩ nhiên không nói ra ý tứ yín – uế, “Tao không hảo tâm mà giảm bớt năm mươi vạn cho mày! Mày có bản lình thì lập tức báo cảnh sát đi, tao cũng muốn đem chuyện tao đâm thí – nhãn* của mày nói ra cho phóng viên… Xem thử đến lúc đó bộ dáng của mày sẽ ra sao ở giới giải trí? (*Đại khái là làm tình)

Phong Tiêu Dương nghe thấy ô ngôn uế ngữ, không tự chủ mà nhí chặt lông mày.

Tên đàn ông ngu xuẩn vô giáo dục!

Cậu lui về sau, ngón tay giấu ở tay áo hạ thủ, bắn ra một lá bùa, nhưng mà ở trong mắt người khác, chẳng qua cái gì màu hồng bay thoáng qua mà thôi, xem đó là ảo giác.

Lá bùa màu đỏ mới vừa đụng cổ của người đàn ông, ông ta liền bụm cổ hét một tiếng, lùi mấy bước, đặt mông ngồi xuống trước cửa hàng, dáng vẻ rất chật vật rất buồn cười.

Ông ta buông tay ra, để lại nới đó vết tích bị bỏng, cái nhọt ngước hiện lên rất ro ràng, thoạt nhìn rất đau đớn.

Mọi người thấy có người bị thương, lập tức như bầy chim mà tản ra, không còn ai vậy xem vở kích nữa.

Phương Thạch Ngọc nghe tiếng người đàn ông kêu lên thảm thiết, có chút mờ mịt, hắn vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh kính bị vở hợp lại mới nhìn rõ tình huống của người đàn ông.

Người đàn ông bum cổ, đau đến đọ muốn mắng mà không thể mắng.

Phong tiêu dương [không thể tin] [kêu lên/nói to/la lên]. Phong Tiêu Dương thõa mãn mà đem bánh kem vị dâu tây ăn hết, rồi thò ta vào balo tìm khăn giấy, nhưng balo đâu… “Balo của tôi mất rồi!”

Phương Thạch Ngọc có hơi đi tới sau đó dừng lại cãi nhau với người đàn ông kia, Phong Tiêu Dương tức giận, nhìn thoáng qua Phương Thạch Ngọc quyết định sau này gặp lại cậu không bao giờ giúp hắn nữa.

Động tác trộm balo của tên cướp rất nhanh, ước chừng là đi có tổ chức, cho dù Phong Tiêu Dương có lợi hại hơn nữa cũng tìm không được tên trộm kia. Cậu luống cuống đi quanh bốn phía nhìn, chỉ thấy người từng đoàn đi tới đi lui…

Điện thoại của cậu, ví tiền của cậu, chìa khóa và ipad của cậu đều nằm trong balo.

Một chiếc xe màu đen đúng lúc dừng ở nơi cách Phong Tiêu Dương rất gần, cửa xe mở ra, hai người đàn ông từ trên xe bước xuống nhìn qua tựa hồ rất cao và cường tráng (?), cậu không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xông tới ôm lấy eo của người đi trước, “Balo của tôi bị trộm rồi, giúp tôi bắt tên cướp đi cảm ơn!” Phong Tiêu Dương nói một hơi.

Người đàn ông đơ người, người phía sau cũng đơ người luôn.

Người đàn ông không nhúc nhích, Phong Tiêu Dương không hiểu vỗ hông một cái, ngẩng đầu nhìn y, “Giúp tôi bắt lấy tên trộm đi, tôi sẽ cảm ơn anh.”

“Tiểu tử là cậu a.” khóe miệng người đàn ông cong lên, kéo ra một nụ cười, nhưng nụ cười này hơi quái quái, dường như đang nghiên răng nghiến lợi.

“Anh là?” Phong Tiêu Dương hoàn toàn không nhớ rõ khuôn mặt này.

Người đàn ông lạnh lùng lôi Phong Tieu Dương từ trong ngực ra, “Tối hôm qua vẫn còn gọi cho tôi cầu bao nuôi, hiện tại liền quên rồi?”

“Oh, anh là cây đại thụ kia?” Phong Tiêu Dương buộc miệng nói ra.

“Đại thụ?”

“Không cần nói nhiều, giúp tôi bắt tên cướp đi, toàn bộ thân nhân của tôi đều ở trong balo!” Phong Tiêu Dương lại ôm lấy eo của y, phải khiến cho y đáp ứng cho kỳ được.

Phong Thần vô lực nhìn tiểu tử đang ôm chặt lấy mình, “Kẻ trộm không ngu đi? Chắc chắn đã sớm chạy xa, làm sao mà bắt?”

Phong Tiêu Dương mím môi không lên tiếng, cậu nhắm mắt lại, như cũ tay vẫn ôm lấy Phong Thần không buông. Trí nhớ của cậu kỳ thật đã đạt đến mức đáng sợ, cậu đang nhớ lại từng khuôn mặt của những người bản thân đã nhìn thấy, phát hiện có một khuôn mặt ở gần mình nhất đồng thời mờ ám nhất…

Sau đó trong lúc cậu lơ đảng quay đầu nhìn mọi người tản đi, người kia lại chạy hướng ngược lại.

Phong tiêu dương [đột nhiên/bỗng nhiên/bất thình lình/chợt] [mở hai mắt ra] [thuyết/nói]. “Ở hướng nam! Tuổi không lớn lắm, mặc áo khoác màu xanh quần màu đen, vóc dáng không cao, rất gầy!”

Phong Thần che đậy vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Kim Trì sau lưng, cuối cùng phải từ bi mà giúp đỡ, “Dựa theo lời nói của cậu ta mà tìm kẻ cướp kia.”

Kim Trì gật đầu rời đi.

Phong Tiêu Dương buông lỏng eo của Phong Thần ra, ngược lại cậu nắm lấy cái nịch.

Phong Thần:...

“Tôi vẫn chưa ăn cơm trưa, anh ăn chưa?” Phong Tiêu Dương chớp mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Phong Thần hỏi, vào lúc này cặp mắt kia phá lệ trong veo như nước.”

“Cậu trước tiên buông ra, tôi đang định đi, vậy cậu cùng tôi đi ăn đi.” Nếu như chần chừ thêm nữa hắn sẽ làm hư dây nịch rồi cái bản mặt này cũng ném đi luôn.

Phong Tiêu Dương ngoan ngoãn mà bỏ tay ra, đi bên cạnh Phong Thần đến chỗ vốn lúc đầu cầu sắp đi.

So với phần lớn nhân sĩ trong xã hội thượng lưu đều thích ăn cơm tây, Phong Thần ngược lại rất thích ăn móm ăn Trung Hoa, nhất là món tú thái khiến y thập phần vui vẻ. Bản thân Phong Tiêu Dương đúng là có chút ỷ lại, lúc đi tới trươc nhà hàng, Phong Thần còn hỏi một câu, “Có thích ăn món tứ thái không?”

Phong Tiêu Dương chưa từng nghe qua món ăn Quảng Đông nào, cậu nghe rõ ‘Tư phòng’ hai chữ, nghĩ rằng đầu bếp nơi này cho khách hàng tự nấu ăn, vì vậy liền gật đầu, “Thích.”

Bà chủ niềm nở dẫn hai người vào ghế lô bên trong, sau khi ngồi xuống, Phong Tiêu Dương có chút bất an mà đánh giá cảnh vật xung quanh. Cậu chưa bao giờ tới chỗ như vậy ăn bao giờ, nên đối với cậu rất là mới lạ.

Phong Thần nhìn Phong Tiêu Dương chẳng lớn hơn con nít bao nhiêu, đem menu đưa cho Phong Tiêu Dương.

Cậu nhìn tên món ăn xa lạ trên giấy, tùy tiện chọn vài món thoạt nhìn rất hấp đẫn, sau đó trả lại cho Phong Thần, y lại chọn cho hai người thêm hai món nữa.

Kim Trì chưa quay lại, thức ăn lần lượt được dọn lên trên bàn,

Hương vị thức ăn cứ vờn quanh trong mũi của Phong Tiêu Dương, Cậu híp mắt, giống một chú chuột nhỏ tham ăn, Đấy mới là cảm giác người say thần mê a…

“Ăn đi” Khuôn mặt Phong Thần măc dù băng lãnh, động tác hết sức dứt khoát, y múc cho Phong Tiêu Dương vài muỗng thang tiên lương, rồi cầm vài chiếc bánh ngọt đẩy tới trước mặt cậu. Y cảm thấy Phong Tiêu Dương sẽ thích, vừa nãy lúc Phong Tiêu Dương ôm y, trên người hình như có thoảng thoảng mùi bánh kem vị dâu tây.

Thời điểm cậu đối mặt với thức ăn, không có chút gì là ‘Không quen’, rất tự nhiên cầm đũa bắt đầu ăn, không queeng ngẩng đầu chân thành đối với Phong Thần nói một câu: “Anh thực sự là người tốt.”

Phong Thần cũng cảm thấy mình là người tốt.

Ở trên đường tự dưng có người xông đến ôm lấy thắt lưng của bản thân, mà mình không dùng chân đá văng, hay trực tiếp móc súng pằng một phát, cũng là lần đầu tiên.

Toàn bộ quá trình Phong Tiêu Dương chỉ có ăn và ăn, không thèm ngẩng đầu lên, Phong Thần vốn muốn hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sau đó cũng chỉ có thể bỏ đi không hỏi nữa.

Ăn xong, Kim Trì vẫn chưa trở về, Phong Thần gọi bà chủ tính tiền, xong xuôi quay đầu hỏi Phong Tiêu Dương: “Cậu chưa đi?”

Phong Tiêu Dương lý trực khí tráng lắc đầu, “Hiện tại tôi chẳng còn gì cả, không lẽ anh định vứt tôi sao, lỡ đâu tôi bọn buôn người bắt cóc thì sao?” Những hứ này đều là do Trương Tuyết Mạn dạy.

Phong Thần quả thật muỗn cốc cái đầu của cậu, nói cho cậu biết, cậu nghĩ nhiều rồi.

Nhưng cuối cùng Phong Thần chỉ lạnh nhạt hỏi cậu: “Vậy nhóc muốn thế nào?”

Hai con mắt của Phong Tiêu Dương phát sáng, nhìn y, “Đi theo anh.”

Phong Thần ma xui quỷ khiến, gật đầu.

Tiếp đó thì y mất đi quyền đổi ý.

Phong Tiêu Dương căn bản không cho y cơ hội đổi ý, cậu siết chặt áo của y, nói dễ nghe hơn là không giúp thiếu niên thiếu niên liền siết chặt vạt áo của người đàn ông cao lớn, nói khó nghe hơn là đứa trẻ nhược trí bám người đàn ông có chết cũng không buông tay.

Cửa thang máy mở, Phong Thần mang Phong Tiêu Dương đi ra ngoài, Phong Tiêu Dương nói: “Được rồi, đặc biệt cảm ơn anh đã tiễn tôi đến đây, anh có thể cho tôi phương thức liên hệ, để sau này gặp lại, tôi sẽ báo đáp anh.”

“Tôi hiện tại là ông chủ của Ly Dương ảnh thị, sau này có rất nhiều cơ hội để gặp mặt.” Phong Thần mặt đén lại nói.

“À.” Phong Tiêu Dương không hứng thú đáp lại, bước nhanh về phía trước. “Anh không đi theo tôi à.” Nhứng lời này rõ ràng là nói với Phong Thần.

Phong Thần nhất thời cảm nhận một loại cảm giác gọi là bi thương.

“Tôi không cùng đường với cậu, tôi muốn đến văn phòng tổng giám.” Phong Thần chỉ chỉ hướng kia.

Phong Tiêu Dương ngậm, miệng không nói.

Bọn họ đến nơi, cửa văn phòng khép hờ, bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.

“Đọan tổng giám, tôi biết chỉ có Ly Dương mới có thể giúp tôi, Đọan tổng giám, thật sự lần này tôi rất cần giúp đỡ… Chỉ cần một câu nói của Phong tổng thôi, là có thể dễ dàng đè xuống những tin tức kia.”

Phong Tiêu Dương nghe được giọng cầu xin của Phương Thạch Ngọc.

Cậu nhanh tay gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh như băng bên trong truyền ra, phối với cái bản mặt lạnh lùng của Phong Thần đúng là có chút thú vị.

Phong Tiêu Dương và Phong Thần một trước một sau đi vào, ngồi trên so pha, vẻ mặt Đoạn Kích Âm trở nên rất vi diệu đứng dậy. “Các người… Sao lại đi chung với nhau?”

Phong Thần căn bàn không trả lời, đứng bên cạnh nhìn Phương Thạch Ngọc.

Phong Tiêu Dương thấy Phong Thần không trả lời, nên cũng im lặng, nhìn về phía Phương Thạch Ngọc.

Bị lưỡng đạo ánh mắt nhìn Phương Thạch Ngọc cảm thấy áp lực thật lớn, vội vã hướng Phong Tiêu Dương xin lỗi, “Ngày hôm nay hại cậu bị mất balo, thực sự không cố ý.”

“Chính là hắn hại balo của tôi bị trộm?” Phong Thần đọt nhiên chen miệng hỏi.

Phương Thạch Ngọc nhìn tên bình hoa kia rất áp lực, hắn không biết rõ quan hệ giữa phong Thần và Tiêu Dương, chỉ có thể tùy tiện suy đoán, sau bị suy đoán của mình dọa, Phong tổng cùng Phong Tiêu Dương … Là tình nhân?

Phương Thạch Ngọc bối rối nửa ngày chưa từng nói nữa chữ xin lỗi.

“Ông nghĩ phải xin lỗi tôi?” Phong Tiêu Dương bất thình lình hỏi.

Phương Thạch Ngọc không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Phong Tiêu Dương vuốt cằm đại khái là đang suy tư, mấy giây sau, một lần nữa cậu lại nhìn về phía Phương Thạch Ngọc, “Vậy ông cho tôi thử vai lần nữa, tôi sẽ không để bụng, bằng không ông phải đem những gì có trong balo đền cho tôi.”

Phương Thạch Ngọc không phải không biết đạo lý, ngay lập tức gật đầu liên tục, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía Phong Thần, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Trọng yếu là phải đả động được vị này, khiến Phong Thần bằng lòng mở miệng, chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết hết phiền phức trong lòng hắn.

Phong Thần quay đầu hỏi Đoạn Kích Âm, “Hắn muốn cin cái gì?”

Đoạn Kích Âm nhàn nhạt nói: “Phương đạo muốn ký hợp đồng với chúng ta, nhân tiện cầu công ty chúng ta giúp hắn giải quyết một số tin rức bất lợi cho hắn.”

Phong Thần gật đầu, “Càng nhiều người giúp công ty kiến tiền càng tốt, ký đi.”

Trên mặt Phương Thạch Ngọc hiện lên sự vui mừng, ngay lập tức nói với Phong Tiêu Dương: “Nếu Không chúng ta lập tức thử vai luôn đi?”

Đầu tiên Đoạn Kích Âm nói ‘Được’, hắn thật tò mò với năng lực mô phỏng lại của Phong Tiêu Dương là cái dạng gì, rất muốn nhìn hiện trường thử vai nhìn một lần.

Phong Thần cũng không có ý kiến.

Lần thử vai tại phòng họp của Ly Dương ảnh thị nên bình tĩnh hơn nhiều.

Để miêu tả hình tượng nhân vật kịch bản, Phương Thạch Ngọc đã chủ động ra tay giúp Phong Tiêu Dương mượn cổ phục màu trắng.

Phong Tiêu Dương thay cổ phục, đội đầu tóc giả. Dung mạo của bản thân cậu cực kỳ xuất chúng hơn người, căn bản không cần trang điểm, thế là cứ như vậy đi ra.

Thoáng chốc đồng tử Phong Thần lớn hơn.

Qúa giống…

Không có con cháu giá nhà giàu nào làm bản mô phỏng cho Phong Tiêu Dương xem, lần này thử vai cũng chẳng tiến bộ hơn, như cũ rất có bản lĩnh học thoại, còn biểu tình và động tác một chút cũng không thay đổi.

Khóe miệng tươi cười của Phương Thạch Ngọc nhanh chóng biến mất, cuối cùng nhìn Phong Thần và Đoạn Kích Âm đứng một bên, trái lương tâm nói: “Tốt! Có tiến bộ! Nhân vật này do cậu đảm nhận.”

Phong Tiêu Dương híp mắt, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt. Cái này cậu chưa bao giờ trải nghiệm, là vai diễn đầu tiên của cậu đó! Cậu nóng lòng muốn thử, giống như là đối mặt với trò chơi khó chinh phục, cảm giác rất muốn khiêu chiến.

Kim Trì đẩy cửa đi vào, phun ra một hơi thật dài, “Boss, tên cướp kia rất khó tìm, nhưng mà tìm vẫn được, đợi lát nữa thủ hạ đem hắn tớ.”i

Phong Thần gật đầu, tâm tư căn bản không ở đây.

Hắn gần như lầm bầm hỏi Kim Trì: “Cậu xem, cậu ta có phải rất giống không?”

Phong Tiêu Dương cởi cổ phục xuống, tháo mái tóc giả đi tới, Kim Trì nhìn cậu một cái, khóe miệng giật giật, “… Boss, này giống chỗ nào?” Hắn nghiêm trọng hoài nghi boss có phải bởi vì thức khuya làm việc quá nhiều, nên mắt bị mờ luôn rồi không.

“Không, thực sự rất giống!” Phong Thần kiên định nói. Nhìn thấy thiếu niên trong ngõ hẻm ngày đó mặc cổ phục dáng vẻ lạnh lùng, hôm nay lại nhìn thấy dáng điệu mặc cổ phục đó, chỉ có một mình hắn.*

(*Hắn -> thiếu niên ánh trăng = Phong Tiêu Dương ban đầu mới gặp)

“Lấy balo về chưa?” Phong Tiêu Dương đi tới, bổ nhào về phía Kim Trì.

Kim Trì bị dọa sợ lui về sau, “Nè nè.”

Phong Tiêu Dương cười híp mắt xoay người, “Cảm ơn, tôi đi tìm ăn đây.”

Phong Thần nhìn bóng lưng cậu rời đi, giống như một phép màu, “… Chắc chắc là hắn*” Đột nhiên y giật mình, vội vàng lấy điện thoại ra quay về phía Phong Tiêu Dương rời đi chụp một tấm, “Kim Trì, cậu cầm tấm này và tấm trước đi đối chứng.”

Kim Trì há to miệng, “Boss, ngài đây là muốn tiểu nhân cầm bức ảnh đi đến cục cảnh sát mượn thiết bị sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.