Lúc còn có mấy chục mét nữa, Chử Tương lấy tay dùng sức nhấn lên vết thương của mình một cái, vết thương đã cầm máu lần thứ hai rạn nứt, một dòng máu mới từ giữa tràn ra, Lam Giác còn chưa kịp biểu đạt cảm xúc kinh ngạc, chỉ thấy hai ngón tay hơi lạnh nhanh chóng sờ soạng trên khóe miệng hắn một cái, máu rời khỏi thân thể rất nhanh biến lạnh, lúc chảy tới bên mép đã là lạnh, mà Lam Giác như là rất nóng, hơi trách cứ:
“Ngươi đang làm gì vậy!”
Bạch Tĩnh An đã tiến lên đón, lúc hắn chạy đến, Chử Tương đang dựa vào trên vai Lam Giác, chôn mặt trong đó, tay cũng vô lực mà rủ xuống, một bộ trọng thương đến không có từ ngữ nào miêu tả được.
Nhìn thấy cảnh tượng thế này, lời Bạch Tĩnh An đến miệng lại đổi thành: “Lam quốc chủ bị đâm à?”
Lam Giác không vui sờ môi, kéo kéo khóe miệng: “Rõ ràng.”
“Vị này ——” Bạch Tĩnh An chần chờ chốc lát, cúi xuống đã nỗ lực kéo tay Chử Tương qua, Lam Giác bị đẩy về phía sau nửa bước, ánh mắt bất thiện nhìn hắn, hắn vội vàng cung kính giải thích, “Tại hạ chỉ là muốn nhìn thương thế của vị Chử công tử này.”
Bạch Tĩnh An tuy rằng kính cẩn, nhưng thái độ kỳ thực vô cùng cứng rắn, hắn tiến lên một bước, kéo tay Chử Tương qua —— mạch đập hỗn loạn run rẩy, xác thực không phải giả bộ, hơn nữa vừa tiếp xúc là biết, thể chất người này rất kém cỏi, không có bất kỳ căn cơ luyện võ nào. Để người như thế đi đánh nhau, không đợi rút được đao ra, chính mình đã mệt ngất đi trước.
“Không biết hai vị gặp dạng thích khách nào?”
Chử Tương đang giả bộ hôn mê lo lắng một giây, cũng may, Lam Giác chẳng hề không có đầu óc chỉ biết vũ lực như lời trong đồn, hắn nhanh chóng trả lời: “Bản vương còn chưa chất vấn Bạch vệ trường không làm tròn bổn phận hộ vệ, ngươi ngược lại là đến thẩm vấn ta trước? Lẽ nào ta đây tự cho người của mình một đao, lại tự đánh mình tới nội thương, rồi lại chạy lung tung trên phố, sau đó trở về lừa ngươi?”
Nói xong, hắn lại hất cằm lên, khoe ra vết máu ở trên khóe miệng.
Dương Phong đã tới, không biết thực hư, nhất thời vạn phần hoảng sợ: “Quốc chủ, ngài bị thương!!!”
“Nội thương thôi, còn tốt.”
Vì vậy tình cảnh nhất thời loạn cả lên, Lam Giác không muốn cùng thiết vệ cãi vã, với cấp bậc của Dương Phong thì việc này cũng không cần thiết, chưa kể còn một Chử Hà Tinh nhảy nhót tưng bừng không ngừng nói tục, Bạch Tĩnh An trầm mặc nghe hai người kia chỉ trích, đồng thời phải phái thủ hạ đi mời thầy thuốc.
Dương Phong giận dữ nói: “Quốc chủ nhà ta bị đâm, vì tránh né thích khách hung hãn không thể không chạy khỏi dịch quán, lại bị thương, kết quả cái tên Bạch vệ nhà ngươi lại cứ dông dài, lúc đến không nói hai lời liền bao vây bọn ta, hoài nghi bọn ta bao che thích khách, nếu bọn ta cùng một nhóm với thích khách, quốc chủ sao lại bị thương? Ngươi rõ ràng nói suông vu hại quốc chủ, vấy bẩn chủ một quốc gia, đây chính là tội lớn!”
Bạch Tĩnh An không hề dao động, trả lời: “Tối nay trưởng lão Chiêm Tinh Các bị đâm bỏ mình, ở trên thi thể, chúng ta tra được đao pháp đặc biệt của Tây Đường quốc, cho nên không thể không điều tra, mong rằng quốc chủ sẽ không trách tội.”
Trưởng lão Chiêm Tinh các?
Chử Tương một bên giả chết, một bên nghi hoặc trong lòng, bởi vì người trong xe ngựa của Chiêm Tinh Các trên đường cái kia là hàng giả, vậy nghĩa là, chính chủ thực sự cũng đồng thời bị ám sát? Hàng giả và hàng thật cùng chết?
“Ngươi là đồ ngu à!” Chử Hà Tinh chửi bậy, “Bọn trẻ đầu đường xó chợ như chúng ta còn biết lúc đánh nhau không thể để người nhận ra, ngươi không hiểu mấy trò nguỵ trang của thích khách sao?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Bạch Tĩnh An cũng không vì bị mắng người thân phận thấp hơn mắng mà biến sắc, vẫn bình thản lạnh lùng như trước, nói, “Thủ pháp của thích khách vô cùng mờ ám, nếu không phải tại hạ từng luận bàn với cao thủ đao pháp của Tây Đường quốc, hẳn là cũng sẽ không nhận ra.”
“Vậy ngươi cũng không thể khẳng định là vu oan giá họa nha, giá họa đến khá là mờ ám!” Chử Hà Tinh dùng chính câu từ của Bạch Tĩnh An, vẫn ở chỗ cũ cãi lại.
Bạch Tĩnh An trầm mặc, biên cảnh của Tây Đường quốc bất an, dân gian trọng võ, nghe nói đao pháp kia thịnh hành toàn quốc, còn được gọi là Đoạn Thuỷ Thập Tam Thức, được chính Lam Giác triển khai trên chiến trường vô số lần, vang danh xa gần, nếu muốn giả mạo quả thực vô cùng dễ dàng, trưởng lão bị đâm, trên người có dấu vết đao pháp của Tây Đường quốc, trò giá họa này quả thực có tính khả thi rất lớn.
Nhưng hắn vẫn không nhượng bộ: “Việc này liên quan đến trưởng lão Chiêm Tinh Các, thuộc hạ chỉ có thể theo lệnh làm việc, thuật sĩ của Chiêm Tinh Các cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, giờ khắc này, trong tình thế cấp bách phải dùng đến bản lĩnh sở trường cũng không phải là nói không có căn cứ, cho nên, kính xin quốc chủ tạm thời đừng rời khỏi dịch quán, chúng ta sẽ phái thêm người bảo vệ ngài.”
Trong tiếng mắng của Chử Hà Tinh, thiết vệ vệ trường vững bước rời đi, những thiết vệ còn lại nhanh chóng ẩn vào bóng tối, vẫn chưa rời đi.
Lam Giác vào cửa, xác nhận không có người nghe trộm, Chử Tương liền ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực của hắn.
“Đa tạ quân thượng.” Y nói, chậm rãi để Chử Hà Tinh đỡ đến ngồi xuống bên cạnh bàn, trời tối người vắng, thầy thuốc chậm chạp không đến, Chử Tương sầu khổ mà liếc mắt nhìn quần áo tanh đỏ một mảnh, không nhịn được nói với Chử Hà Tinh, “Giúp ca ca đun ít nước, ta muốn tắm —— “
“Không được.” Lam Giác ngắt lời y, “Ngươi thể chất yếu, đừng đụng nước.”
Chử Tương: “...” Thật nhớ thời đại mình nói một thì không có hai kia!
Lam Giác còn nói: “Vừa rồi may mà tiên sinh nhanh trí hóa giải.”
“... Là nhờ quân thượng cứu tính mạng của ta trước.” Chử Tương nói, “Không cần báo đáp, thân này mạng này của ta, từ nay hết thảy đều theo quân thượng.”
Mặc dù sắc mặt y thảm đạm, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, càng khiến tiếng lòng Lam Giác loạn nhịp.
Hơi khác thường trong phút chốc, Lam Giác nhìn y không chớp mắt, Chử Tương thản nhiên nhìn lại, điều này khiến Lam Giác lại càng tán thưởng y hơn một chút.
Lam Giác hỏi: “Hiện tại ngươi cảm thấy là ai đang giá họa?”
Dương Phong càng không hiểu: “Tây Đường quốc chúng ta xưa nay điệu thấp*, tại sao bỗng nhiên có người giở trò với chúng ta?”
*khiêm tốn
“Dù không phải nhóm chúng ta, người chết vẫn là trưởng lão Chiêm Tinh Các đó, dám động đến Chiêm Tinh Các nóng rực bỏng tay ngay trước mắt hoàng đế, hơn nữa, còn động đến nhiều lần, ta không cho rằng chuyện này mấy thế lực bên ngoài cách Đông Đường quốc ngàn dặm có thể làm được, kẻ ám hại người của ngài nhất định là ở trong thành Thiên Diễn, mục đích cũng có thể đoán được, hắn muốn hoàng đế ra tay xử trí ngài. Hắn rõ ràng muốn khiến một nước chư hầu dao động, hoặc là lĩnh binh san bằng, hoặc là để hoàng đế ra tay, chiếm cái đạo lý tiên cơ*. “ Chử Tương trả lời, “Người này phải có địa vị đủ cao, mà cố tình là đêm nay ngài lại cho hắn cơ hội, ngài rời khỏi dịch quán. Thần cả gan xin hỏi, ngài sao có thể xuất hiện ở nơi đó vừa đúng lúc như thế?”
*kẻ ra tay trước là người cớ lợi, đại loại thế
Lam Giác vẫn chưa trả lời, hắn mặt không đổi sắc chuyển đề tài:
“Có thể đưa ra đối tượng tình nghi không?”
“Vẫn chưa.” Chử Tương cho rằng hắn không muốn bàn giao ra trạm gác ngầm mình đã bố trí, liền thuận theo mà chuyển đề tài, đáp, “Ngài ở kinh thành, vốn không nên có kẻ địch. Cầu thân không thành cũng không đến mức kết thù.”
So sánh với nhau, hẳn là Chử Tương đắc tội với người tương đối nhiều, người nguyền rủa kẻ làm thơ y đây chết đi còn đang mắng chửi đầy đường kìa.
Lam Giác cũng không vội, hắn nói: “Chúng ta ở ngoài sáng, bất kể là ai, cứ yên lặng xem dị biến đi đã.”
“Nhưng mà quân thượng, nếu hoàng đế hỏi đến, ngài tính ứng đối ra sao?”
Lam Giác cau mày: “Trả lời như sự thực.”
“Đối phương tính kế khiến tất cả thoạt nhìn trùng hợp như thế, hơn nữa tối nay quả thực là tự thân ngài có lỗ thủng, ngài có giải thích chỉ càng bị nghi kỵ hơn.”
“Vậy ngươi thấy thế nào?”
Chử Tương không nhịn được cười: “Trong lời đồn, ngài không phải mù chữ sao, ngài có thể chiếu theo truyền thuyết mà diễn một vở, ngài không cần tận lực giải thích, vì người bình thường đều sẽ thấy, đã mù chữ thì trí tụe kia cũng chẳng đủ tính kế gì.”
Chỉ là không biết, quốc chủ đây có học bổ túc kỹ năng diễn xuất hay chưa —— Chử Tương nghĩ.
Lúc bọn họ đang nói, ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng gió yếu ớt, Lam Giác phất tay một cái, một cục đá phá cửa sổ bay vào, nằm gọn trong tay.
Trên cục đá có bốn chữ nhỏ dùng dao con khắc lên ——
“Bất cứ lúc nào xin đợi “
(Có bạn nào biết câu này trong tiếng bông không ạ, để mình sửa cho thành đúng 4 chữ)
Lam Giác không khỏi than thở: “Một tay ám khí thật giỏi, bên ngoài toàn là thiết vệ, vậy mà tên thích khách này thậm chí còn có thủ đoạn lan truyền tin tức! Xem ra, ánh mắt Chử tiên sinh thực lợi hại.”
“Quân thượng, thích khách cứ giao cho ta là được, ngài chỉ cần chuyên tâm ứng phó với hoàng đế.”
...
Chử Tương cũng không đoán sai, ngày hôm sau, sáng sớm hoàng đế đã thượng triều, chiếu lệnh đưa đến mỗi tận chỗ ngủ của mỗi quốc chủ các nước chư hầu sớm hơn tận hai canh giờ, nói hoàng đế hôm nay triệu kiến, cần phải trình diện.
Hoàng đế đã quá lục tuần* ngồi trên long ỷ, bên cạnh là sủng phi mỹ mạo lại trẻ tuổi, hai người phụ nữ nhu nhược không xương** nằm nhoài trên cái bụng to mọng của hoàng đế, mà hoàng muội gã ngồi ngay ngắn phía dưới, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ cao thượng.
*ngoài 60 tuổi
**ý là ẻo lả như không có xương, mềm nhũn
Sau khi quần thần hành lễ, người nói miễn lễ bình thân dĩ nhiên là Thanh Hà công chúa, ánh mắt hoàng đế vẫn luôn đặt ở trên người sủng phi, cũng không biết gã ngồi trên đó thì có cái ý nghĩa gì.
Mười năm trước hoàng đế đương nhiệm đăng cơ, liền chọn Trường Nhạc làm hào, lúc đó các thế lực trong thiên hạ cắt cứ đã lâu, quyền lực trung ương suy yếu nhiều năm, đã không phải một sớm một chiều là có thể cải tổ, mà hoàng đế lại là con trai độc nhất, chọn cũng chẳng có mà chọn, cho dù tư chất gã chẳng đủ để gìn giữ cái ngai vàng đã có, này cũng vẫn cứ leo lên đế vị, cảnh này khiến vận nước vốn đã tận lại càng thêm suy đồi, mấy năm gần đây, Trường Nhạc hoàng đế dường như đã chẳng quan tâm đến hết thảy, sẽ chờ trước khi giang sơn đổi chủ hưởng lạc nhiều thêm một ngày liền vui một ngày.
Quần thần đối với chuyện này dường như đã tư không kiến quán.
Bên dưới hoàng đế, có một vị trí cơ hồ bằng phẳng chỉnh tề cạnh trưởng công chúa, còn có một vị thanh niên mặc áo đen đang đứng, thanh niên mặc quần áo đen, toàn thân không có bất kỳ phục trang nào, chỉ có bên trái tóc mai có một sợi tóc dài xám trắng, tầm mắt của hắn dường như không có tiêu điểm, dừng ở hư không, lại như là ngàn sao chiếu vực sâu.
—— Các chủ Chiêm Tinh Các Khúc Lăng Tâm, người hoàng đế nể trọng nhất, địa vị so với trưởng công chúa thậm chí còn cao hơn.
Tuy rằng dân gian châm chọc những người này là “Thầy bà”, nhưng trong triều lập đài xem sao lại là chính kinh, nuôi đám “tinh quan” này, câu nói “Long Tước xuất thế, thiên hạ thái bình” này kỳ thực xuất phát từ một lần Khúc Lăng Tâm quan sát tinh tượng, cũng không ai biết bọn họ cho ra cái kết luận này từ bầu trời đầy kiểu gì, nhưng kết quả chính là, hoàng đế cực kỳ tin tưởng.
Thanh Hà trưởng công chúa đánh mất Long Tước đao, thế nhưng cũng không dám để hoàng đế biết, sự kiện kia được âm thầm đè xuống, Bạch Tĩnh An dẫn đầu đám thiết vệ bận bịu tứ phía, đối ngoại giương cờ “Bắt lấy thích khách và nghĩa quân gây sự”, bản thân hoàng đế biết Long Tước ở đâu là được rồi, về võ nghệ gã một chữ cũng không biết, cũng không phải dạng có thể thao túng chơi đùa.
Hoàng đế dựa vào trên tấm đệm mềm uống rượu, nhất thời không một tiếng động, một lát sau Khúc Lăng Tâm vẫn cứ không biết nhìn về nơi nào, nhưng hắn bỗng nhiên nói: “Đêm qua trên đường về nhà Lâm trưởng lão của Chiêm Tinh Các bị đâm bỏ mình, tinh tượng nói cho ta biết, thích khách đến từ Cẩm Châu, thiết vệ vệ trường Bạch Tĩnh An cũng xác nhận điều này, xin hỏi Lam quốc chủ, lúc xảy ra chuyện ngài ở đâu?”
Trước khi đi, Chử Tương ở trên giường không để ý lời dặn của thầy thuốc mà bò dậy, tóc tai bù xù vọt vào phòng Lam Giác, người kia đi chân đất chạy vào, không đủ tao nhã, cũng rất không đoan chính, thậm chí tóc dài ở trên giường xoã tung đến hơi rối, trong lúc lơ đãng toát ra vẻ đẹp tràn đầy tùy tính cùng tản mạn, thần sắc lại nghiêm túc, kéo tay Lam Giác, nói:
“Không được, ngươi chuyến đi... này, đối thủ đều là người lão luyện*, ta không yên lòng.”
*gốc: nhân tinh
Trái tim Lam Giác ngừng một nhịp, sau đó nhảy lưng tưng như một chú sói con nhìn thấy mặt trăng mà vui sướng quá mức.
“Ngài phải lưu ý cạm bẫy trong lời nói của đối phương, thời gian, địa điểm...” Chử Tương nói liên miên cằn nhằn đến nửa ngày, cuối cùng trực tiếp lắc đầu, “Nhớ tới những gì người của ngài bố trí, không được biểu hiện ra quá thông minh quá lễ độ, không được, ta phải để ngài diễn lại một lần nữa...”
Hồi tưởng lại tên kia đóng vai “Tây Đường quốc chủ ngờ nghệch hữu dũng vô mưu”, làm bộ chính mình rất uy vũ, Lam Giác thiếu chút nữa bật cười.
Ánh mắt Khúc Lăng Tâm từ hư không trở về, rơi vào trên người Lam Giác.
Vì vậy Lam Giác dựa theo kịch bản, thong dong nói: “Tối hôm qua ta cũng bị ám sát ở ngoài dịch quán, Lâm trưởng lão bị đâm lúc nào, có phải bọn ta gặp cùng một nhóm thích khách không?”
Hắn thậm chí còn học theo cách Chử Hà Tinh giả khẩu âm bối rối của con buôn, biểu hiện vô cùng tức giận.
“Kinh thành Thiên Diễn, quốc chủ các nước chư hầu bảo chúng mau trốn đi, bằng không ta không thể không đánh chết bọn chúng!”
Không ít đại thần vốn biểu tình ẩn nhẫn lại lộ ra chút không đành lòng nhìn thẳng—— Tây Đường quốc chủ Lam Giác bây giờ đã trưởng thành đến mi thanh mục tú, phi phàm tuấn mỹ, thế nhưng...
Nói chuyện thật quê mùa! Bạo lực như vậy, một chút rèn luyện hàng ngày đều không có.