Quốc Sư Siêu Tốc Trở Về

Chương 5: Chương 5




“Tên cũng không được, kêu lên nghe quá không trang trọng.” Chử Tương nói, “Sau này ngươi theo họ Chử của ta là được, tên... Ân...”

—— y gặp cô nhóc này ở bờ sông, còn được bé cứu một mạng, cô nhóc này gọi y là “Yêu tinh”, chẳng bằng ——

“Chử Hà Tinh, ta gọi ngươi là Hà Tinh, có được không?”

Chử Tương quay đầu lại, phát hiện cô bé đứng cách mình ba mét có hơn, đôi mắt to loè loè nhấp nháy trên khuôn mặt quá gầy, trừng tròn xoe.

Vì thế y trêu ghẹo nói: “Ngươi lại sao rồi, đứng ở đó y như một cái ET*.”

*Chắc là robot

Chử Hà Tinh nháy mắt một cái, có một đồ vật óng ánh lăn xuống, bé nghiêng đầu đi, hỏi: “ET? Đó là cái gì?”

... Không cẩn thận nói tới vật dụng ở thế giới tương lai, người cổ đại sao hiểu được. Chử Tương cười kéo tay cô nhóc: “A, đó là người ở trên những vì sao, lớn lên... Rất dễ nhìn, trong ánh mắt của bọn họ như phát ra ánh sao sáng.”

Chử Hà Tinh suy tư một lúc thật lâu: “Ngươi... Ngươi mua ta, đêm nay ta liền phải tới động phòng à?”

“Gì...” Chử Tương ngây ra, lập tức vỗ vào gáy bé một cái, “Đoán mò, ta không có cái đam mê này.”

Lần đầu tiên trong hai thế giới gặp phải kiểu tư duy nước đổ đầu vịt, cô bé kháng nghị nói: “Ta mười bốn, ta có thể làm tốt!”

Ngươi mới mười bốn a... Chử Tương nhẹ nhàng sờ sờ tóc của bé: “Ngươi bây giờ là em gái ta, lẽ nào, ở trong mắt ngươi ta là cầm thú?”

Chử Hà Tinh ngơ ngác nói: “Em... gái?”

“Đúng, em gái”

Chử Hà Tinh: “Kia... Vậy ta có phải làm —— “

Chử Tương đánh gãy lời bé: “Ta cần ngươi, bình an lớn lên.”

...

Khách sạn nhiều người hỗn loạn, Chử Tương dẫn em gái mới tìm một chỗ không tệ lắm thuê phòng.

Miệng ăn núi lở, nhưng nếu tiếp tục để Chử Hà Tinh đi Thiên Ngư hồ mò cá là biện pháp rất ngu, Chử Tương cần suy xét tương lai làm sao sinh sống. Đặc biệt là, lòng trắc ẩn của bé gái vô cùng lớn, ven đường mà có vài đứa trẻ ăn xin, cô nhóc sẽ khổ sở mà nhìn nửa ngày.

“Yêu tinh ca ca, ngươi không thể mua lại cả bọn họ sao?”

“... Ta không thể mua tất cả mọi người.” Chử Tương bất đắc dĩ nói.

Chử Hà Tinh tự nhiên cũng biết, bé mím mím môi, cưỡng ép mình không nhìn những đứa bé cùng lứa co rúc ở ven đường lại còn bị thủ vệ xua đuổi kia nữa, cuối cùng bé nói: “Chỉ cần tất cả mọi người có thể ăn no là tốt rồi.”

...

Xuân Yến còn chưa qua, hoàng gia lại mất trộm, mà Xuân Yến vẫn chưa bị trì hoãn. Đánh mất Long Tước - đao của đế vương trong truyền thuyết, hoàng gia căn bản không dám nói nửa lời, nếu bị truyền ra ngoài, chẳng lẽ không phải để người trong thiên hạ bàn tán số mệnh đương triều đã tận?

Chử Tương vẫn phải tham gia mấy cái nhã hội không ốm mà rên như trước, chỉ là y hiện tại đích đích xác xác một câu thơ cũng không làm, rập khuôn thơ cổ nổi danh ở thế giới khác? Quên đi thôi, mấy kẻ xuyên về cổ đại trong tiểu thuyết làm như vậy vô cùng... ngu xuẩn, hơn nữa rất không biết điều.

Linh Sen hồ, phong hào trưởng công chúa là Thanh Hà, đủ để nhìn ra ả quả thực yêu thích hoa sen. Mùa này, trong hồ nước của ả nở đủ loại sen, cũng có lẽ là thợ trồng hoa bẻ đi nhiều ít rồi mới trồng ra những chủng loại quái lạ. Chử Tương một mình đứng ở bờ ao hoa sen, tránh khỏi yến hội náo nhiệt nơi sảnh chính.

“Noãn ngọc thơm ngát xuân sắc bên trong...”

Xa xa, từng câu từng câu thơ truyền đến, Chử Tương lại nhớ hai má hõm xuống của Tiểu Hà Tinh.

Âm thanh vui cười truyền đến, tiếng lanh lảnh của lục lạc trên chân vũ nữ vang đi rất xa, giữa cảnh hỗn tạp lại có vài câu thơ ám muội, Chử Tương một mình ở bờ ao sen, không nhịn được hừ một tiếng.

“Dâm từ diễm khúc.” Y cho ra cái đánh giá này.

Vị công tử một thân áo xanh yên tĩnh đứng ở cạnh ao sen, một bể hoa sen hồng nhạt xa xa nở rộ, trái lại thành làm nền cho y, nhưng câu nói sát phong cảnh này của y, quả thực vô cùng không phong nhã.

Thế nhưng không có cách khác, người đến lặng lẽ đi tới sau y, âm thanh rộn ràng của vũ hộ rất lớn, đủ để che giấu tiếng bước chân của hắn, huống hồ hắn đặc biệt để ý, quý công tử đứng ở bên cạnh ao chỉ thấy hoa sen, không có ý quay lại nhìn sau lưng chút nào.

Hắn nghĩ: Xin lỗi.

Hắn đưa tay ra, sau đó ——

Trong nháy mắt, vị công tử đương đợi làm thịt kia bỗng nhiên nghiêng người, một tay nắm lấy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng kéo về phía trước một cái, quán tính làm hại hắn không kịp phanh xe, tự mình một đầu nhào vào ao sen.

“Quá tam ba bận.”

Chử Tương đứng cạnh ao sen, lạnh lùng nhìn về phía người giãy giụa trong nước: “Ngươi là... Triệu... Cái gì ý nhở?”

Người trong nước sặc một ngụm lớn, bọt nước tí tách nổi lên, mắt thấy cũng là một tên vịt cạn. Vì vậy Chử Tương nhanh tay ôm một cái, miễn cưỡng đem hắn xách tới bên cạnh ao, rồi để hắn nằm úp sấp, trực tiếp kéo lên là không thể, Chử Tương phải dùng một chút thủ đoạn—— y hiện tại không phải là hạm trưởng truyền kỳ lấy một địch trăm kia nữa, chán!

Ký ức phủ đầy bụi rõ ràng hơn chút, Chử Tương do dự một lúc: “Triệu Lâm Chi, đúng không?”

Người trong nước cũng không phải sát thủ, mà lại là một vị văn sĩ tham gia Xuân Yến, hơn nữa, tựa hồ là vị đứng đầu Tứ công tử mới được bổ nhiệm*.

*QT ghi: tựa hồ hoàn là vị đứng đầu...=> xét nghĩa chữ “hoàn” cộng thêm trước đó tác giả có ghi Chử Tương mới là người đứng đầu Tứ công tử nên tui để là “bổ nhiệm”

Chử Tương hỏi: “Kỳ quái, ngươi giết ta để làm gì?”

“Ngươi không biết?” Triệu Lâm Chi hỏi ngược lại.

Chử Tương: “Ta phải biết?”

“Ngươi đắc tội trưởng công chúa chỗ nào, tự mình nghĩ đi.”

Chử Tương nghiêm túc nghĩ, y quả thực không nhớ ra được những việc này. Mà, từ phản ứng của Triệu Lâm Chi cùng với hai lần ám sát trước để phán đoán —— trưởng công chúa muốn giết hắn, đây là tin tức thật, chỉ có trưởng công chúa mới không e ngại sự dò xét của thiết vệ bên đường; mà trưởng công chúa không sử dụng thiết vệ, không dùng tới các thế lực quan lại, mà lại tìm một vài người thượng vàng hạ cám đến động thủ, vậy nói rõ y xác thực không có phạm tội, mà là âm thầm đắc tội.

Âm thầm đắc tội, Chử Tương cau mày.

“Ta... Ta cũng không muốn giết người.” Triệu Lâm Chi nằm nhoài bờ nước, giãy dụa nói, “Chúng ta quen biết khá lâu, có tình nghĩa đồng môn, ta chỉ có thể nói, Thiên Diễn này không dung nổi ngươi nữa, chạy đi.”

Chử Tương gật đầu: “Cảm tạ.”

Sau đó một cước đem người đạp trở về trong nước.

Năm đó y mang đội ngũ đến tinh vực hải tặc hoành hành giết vào giết ra, không phải dựa vào hai chữ tha thứ.

...

Chử Tương trở lại tiệc rượu ở sảnh chính liền thấy người không phù hợp nơi này cũng không chỉ có mình y.

Yến hội đang chơi một trò chơi, vũ nữ vừa múa vừa rót rượu cho toàn hội trường. Ả xoay tròn nhẹ nhàng nhảy, đây là một loại vũ đạo nào đó của dị vực. Ả đem một bầu rượu màu vàng đội ở trên đầu, sau đó tùy tiện mà lộ liễu nhảy múa, nhảy đến bên người ai, liền rót một ly rượu cho hắn, sau đó người này liền đứng lên ngẫu hứng sáng tác một bài.

Mà trong đám quý tộc, Tây Đường quốc chủ Lam Giác đặc biệt nổi bật, ngay cả Chử Tương cũng không ngoại lệ mà nhìn hắn nhiều thêm hai lần.

Quốc chủ trẻ tuổi ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn, vừa không chú ý ca vũ, cũng không ăn đồ ăn, chỉ nhìn chằm chằm cái chén không trong tay. Vũ nương cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, đoán chừng cho là vị quý này nhân muốn ngâm thơ, mặc dù trên bàn của hắn không có tiền thưởng, vũ nương vẫn xoay chuyển qua, xinh đẹp mà đem chén rượu của Lam Giác đổ đầy.

Vì vậy bốn phía liền an ổn yên lặng xuống.

Tây Đường quốc Lam thị trước kia đại quốc chủ đã từng vì đắc tội tiên hoàng mà bị biếm trích, đất phong cũng bị tước đoạt. Sau đó tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. Lão quốc chủ chết tha hương, tân đế cảm thấy trong lòng băn khoăn, liền chọn ra một nửa đất phong trước kia của Đường quốc đem trả lại cho đứa nhỏ Lam gia, chính là Tây Đường quốc chủ Lam Giác bây giờ.

Lam Giác chậm rãi bưng chén rượu đứng lên, tất cả mọi người đều nhìn hắn, chỉ là, người chế giễu chiếm đa số. Ai cũng biết, Tây Đường quốc chủ thời thiếu niên là lớn lên tại mảnh đất Man Hoang hẻo lánh. Nơi đó không có thầy dạy thi thư lễ nhạc, chỉ có người man rợ cùng dị thú bình nguyên. Câu chuyện Tây Đường quốc chủ mười tuổi mang binh chém chết thủ lĩnh Xà Nhân* đã danh chấn một thời, mà làm bạn với câu chuyện này chính là —— tương truyền, người này mù chữ.

*Đây có lẽ là tên tộc của ngừoi ta như thế chứ không phải nửa người nửa rắn đâu

Quý tộc ở đây hơn nửa cho rằng Lam Giác sợ là ngay cả tên mình cũng không viết được, làm thơ á, chỉ có thể là tấu hài.

Làm thơ?

Lam Giác không ngoài ý muốn không có chút tài năng thơ ca nào, hắn thản nhiên nói rằng: “Ta sẽ không làm thơ.”

Xung quanh vang lên một mảnh tiếng cười trầm thấp.

Trên ghế thủ toạ, trưởng công chúa cũng không có mặt, Phò mã trưởng công chúa chỉ là một quan văn phụ thuộc vào ả. Hắn đến là lễ phép hòa ái mà nói rằng: “Nếu không làm thơ được, thì phải phạt rượu.”

Lam Giác lại như hoàn toàn không nghe ra cái bậc thang Phò mã cho mình kia, nói tiếp: “Ta cũng không vào kinh để làm thơ.”

Xung quanh liền an ổn yên lặng xuống.

“Tây Đường đặt tại Cẩm Châu, nhiều năm liên tục gặp nạn châu chấu, bây giờ đã lưu dân đầy đường. Mà ta ở quý phủ*, mọi thứ chứng kiến được vẫn là cảnh thái bình ca múa vui mừng, hôm qua đại hồng lư Tần đại nhân cùng đình úy Trương đại nhân cùng nhau tổ chức yến hội, ta thậm chí nhìn thấy rất nhiều quý tộc, vì ăn nhiều loại điểm tâm khác nhau nên bây giờ còn đang ói liên tục, các ngươi có biết —— “

*Ý chỉ phủ công chúa, người xưa hay nói lịch sự kiểu nhà mình là “tệ xá”, nhà người ta là “quý phủ“. Ở đây còn có ý châm biếm

“Lam quốc chủ, hôm nay hoa triêu Xuân Yến, thời tiết vừa vặn, nói lời này có phải có chút mất hứng không?” Một người bỗng nhiên nói.

“Nếu làm thơ không được cũng không ai trách ngươi, hà tất gì phải nhìn trái nhìn phải mà nói họ mà.”

“Chính là...”

Nói chuyện là một quý tộc mập đến không thấy mắt đâu, một thân áo vàng hào hoa phú quý, chính là đại hồng lư Tần đại nhân mà Lam Giác nói tới. Một ông cụ khác thoạt nhìn tinh thần quắc thước mà già dặn chống một cái gậy ngọc, đầu gậy là một đóa ngọc phù dung điêu khắc tinh mỹ, nhưng đáng tiếc người này chính là vị đình úy Trương đại nhân kia.

Kỳ thực, từ lúc vừa vào kinh thành, Lam Giác đã không ngạc nhiên chút nào khi nhận được kết quả như thế, chỉ là hắn vọng tưởng, có lẽ sẽ có ngoại lệ ở đây.

Tại thời điểm binh lính đói bụng gối giáo chờ trời sáng, quý tộc bên trên đều ca múa mừng cảnh thái bình, đêm đêm xuân tiêu, coi rung chuyển thiên hạ như không.

Hắn chậm rãi cầm chén rượu trong tay uống vào, mùi rượu rất nhạt, mùi máu vậy mà rất nặng.

“Nếu Lam quốc chủ không làm thơ, cũng không chịu phạt, tại hạ thay hắn làm thơ có được không?”

Bỗng nhiên một thanh âm từ bên kia truyền đến, công tử áo xanh bên môi mang ý cười, mặt mày cong cong, một thân phong hoa, đứng ở trong đám quý tộc mềm nhũn lại như một cành trúc xanh.

“Đây không phải là Chử Tương sao, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi bị bệnh?” Phò mã trên ghế thủ toạ cười rộ lên, “Cũng tốt, vậy ngươi thay hắn làm thơ, ta không có bất kỳ ý kiến gì, dù sao tài thơ của Chử tiên sinh cũng đủ để lưu truyền ngàn năm a.”

Lưu truyền ngàn năm? Nụ cười Chử Tương từ từ mở rộng, vậy cũng không tệ.

Lam Giác nhận ra người này, lúc đó đánh nhau vị công tử văn nhược này cũng tham gia, cũng là người mua thiếu nữ ở trên đường kia, nghĩ thầm y có lẽ là muốn giải vây cho mình. Vì vậy, hắn liền trầm mặc đứng ở một bên, trong lòng tự biết tiền cứu tế là không thể lấy được, không khỏi phiền lòng. Chính tại lúc không biết nên tính toán thế nào cho phải, hắn liền nghe được thanh niên ôn nhu nói:

“Hoàng oanh tụng hoa xuân

Ngọc đẹp phù dung nở*.”

*Cháu nó không biết dịch thơ, nên nếu không ổn ở đâu thì các bác ới một tiếng nhé

—— đây đã là cực hạn của Chử Tương, nhưng các quý tộc ở đây lại liên tiếp cau mày, lòng nói: Tại sao đường đường Tứ công tử Thiên Diễn, một đời danh sĩ phong lưu, mà ngay cả áp vần cũng không làm được? Chỉ có vị đại hồng lư một thân áo vàng sửng sốt một chút, lại nhìn sang Trương đình úy chống gậy phù dung bên cạnh kia.

Lam Giác hơi nhíu mày, như là đoán được gì đó

Ngay sau đó, giọng nói thanh niên kia càng trở nên lạnh lẽo hơn, y nói:

“Thu đến gió lạnh lên

Cả hai đều đông chết.”

Tất cả đều yên tĩnh một cách chết chóc.

Chỉ chốc lát sau, tiếng vỗ tay của Lam Giác lẻ loi mà vang vọng, lại như một cơn gió lạnh tạt qua.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Tương: Ta chơi trò chơi mắng kẻ khốn nạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.