Xuống khỏi tàu hỏa, Khang Thuận Phong đeo túi lớn, xách túi nhỏ, hòa vào dòng người đi tới lối ra bến xe thành phố S.
Đi ra bến xe, hắn đặt đồ xuống đất, lau mồ hôi trên trán.
Rồi quan sát xung quanh bến xe.
Bến xe thành phố S xa hoa hơn bến xe tỉnh thành nhiều, không hổ là thành phố lớn bậc nhất cả nước. Đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại một nơi, ở đó có thể nhìn thấy một tấm biểu ngữ, đó là khu tiếp đón tân sinh mới dựng lên của đại học Kinh Tế Tài chính thành phố S.
Thì ra trường học đã dựng nơi tiếp đón tân sinh ở đây, tránh cho học sinh lạ lẫm với nơi mới.
Khang Thuận Phong xách đồ, đi về phía tấm biểu ngữ đó.
Đi gần tới lại thấy phía dưới biểu ngữ có một chiếc bàn dài, mấy nam nữ sinh viên đang ngồi sau bàn nói chuyện.
Khang Thuận Phong đi tới gần, nói: “Chào bạn, đây là giấy báo trúng tuyển của mình….”
Một sinh viên nữa dáng người cao, tóc ngắn liền đứng lên nói: “Bạn là tân sinh của trường Kinh tế tài chính bọn mình?”, nhận giấy thông báo xem qua, rồi lại nhìn Khang Thuận Phong với túi lớn túi nhỏ, cười nói: “Bạn mang thật nhiều đồ, cứ để đồ đạc xuống trước đã”.
Sau đó cúi đầu xem giấy thông báo trúng tuyển của cậu, rồi quay đầu nói với một nam sinh mập ú bên cạnh: “Triệu Triết, khoa quản lý các cậu này….”
Nam sinh kia liền đi tới, giơ tay chào Khang Thuận Phong: “Chào cậu, mình là Triệu Triết khoa quản lý, hơn cậu một khóa…nếu bạn không muốn đợi, thì phía tay phải cổng này là điểm đỗ xe taxi, tới trường chúng ta khoảng hai lăm đồng, nếu bạn muốn đi xe của trường, thì phải đợi hai tiếng nữa”.
Khang Thuận Phong liền hỏi: “Xe của trường thì bao nhiêu tiền?”
Một nữ sinh mặt tròn bên cạnh “xì” một cái rồi cười, mắt như trăng lưỡi liềm.
Khang Thuận Phong nhìn cô, thầm nghĩ thật xinh đẹp, không hề cảm thấy bị người đẹp cười nhạo.
Nữ sinh đáp lời cậu ban nãy liền đánh cô gái mặt tròn một cái, sẵng giọng: “Trương Mị”. Cô gái mặt tròn đó áy náy lè lưỡi, lại quay đầu nói với Khang Thuận Phong: “Xin lỗi nhé, con người tớ thích cười, xe của trường không mất tiền”.
Khang Thuận Phong nhìn cô đột nhiên nhớ tới em gái Thuận Yến, nha đầu Thuận Yến nói chuyện cũng thích lè lưỡi.
“Không sao, mình không sợ người khác cười”. Khang Thuận Phong chẳng để ý nói.
Triệu Triết bên cạnh liền nói: “Vậy thì để đồ đạc lên xe của trường trước đi, tranh thủ bây giờ trên xe ít người, để đồ cẩn thận trước”.
Khang Thuận Phong lại xách túi to túi nhỏ của mình lên.
“Mình giúp bạn…” Triệu Triết khách sáo nói, rồi do dự đi tới, giống như muốn giúp cậu xách đồ.
Khang Thuận Phong nhìn cậu ta cả người sạch sẽ, gọn gàng, liền hiểu ra nguyên nhân cậu ta lưỡng lự. Đồ đạc của mình mặc dù đều là đồ mới mua ở quê, nhưng vừa nhìn là thấy vẻ nhà quê rồi, vì thế vội vàng từ chối: ‘Không cần, tự mình mang được”.
Triệu Triết lại thuận thế dừng lại, nói: “Bạn mang được, không, không mang được, để mình giúp….”
Khang Thuận Phong vội hỏi: “Mang được, mình mang những từ này từ quê lên”.
Cô gái mặt tròn tên Trương Mị kia lại cười khì khì, xem ra đúng là cô rất thích cười.
Có điều Trương Mị cười thì cười nhưng lại đi thẳng tới, không nói gì cả, liền xách chậu rửa mặt trong túi lưới của cậu, nói: “Cậu đó, sao lại mang cả chậu rửa mặt, mua trong trường là được rồi, mang từ nhà mấy nghìn dặm tới đây, có đủ tiền công mang không?”
Khang Thuận Phong liền cười nói: “Cha mẹ bảo mang đi, mình lớn thế này nhưng lần đầu tiên xa nhà, họ chỉ còn nỗi không bảo mình mang nhà theo thôi, mang theo có hơi phiền phức, nhưng là tấm lòng của cha mẹ, người làm con như mình cũng không tiện từ chối họ”.
“Không ngờ bạn lại hiếu thảo như vậy…” Trương Mị nói: “Đi, mình đưa bạn lên xe”.
Mấy nam sinh bên cạnh thấy một nữ sinh như Trương Mị còn bê đồ giúp, đều có chút ngượng ngùng, có hai người chạy tới, chia nhau xách túi cho Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong cũng không khách khí, liền để kệ họ mang đi.
Kết quả hai nam sinh đó vừa xách đồ lên, đều hơi lảo đảo, nói: “Trời, nặng vậy, sức tiểu tử cậu cũng không yếu nhỉ” Lúc này Khang Thuận Phong mới nhớ ra trong túi mình, một túi đựng túi hạt cát để luyện cước pháp, một túi đựng túi hạt sắt để luyện thiết sa chưởng, vội áy náy nói: “Xin lỗi, các bạn cầm đệm chăn giúp mình, để mình tự mang túi”. Hai nam sinh đó cũng không khách sáo, đưa túi cho cậu, một người ôm chăn, một người ôm đệm giúp cậu, cùng đi tới bãi đỗ xe của nhà xe.
Đến bãi đỗ xe, để đồ đạc đâu ra đấy cho Khang Thuận Phong, Trương Mị mới cùng hai nam sinh đó định đi.
Khang Thuận Phong nhớ ra trong túi có lạc rang mang từ nhà tới, liền mở túi, mang cả túi ra cho họ ăn. Hai nam sinh đều khách sáo từ chối, nhưng Trương Mị lại không khách sáo lấy một nắm, vừa đi vừa ăn.
Trên xe đã có bảy tám người cả trai lẫn gái, Khang Thuận Phong chào hỏi mọi người, tất cả đều là tân sinh năm nhất, quen biết nhiều bạn bè càng tốt mà. Hơn nữa, Khang Thuận Phong đoán, ngồi xe của trường, chắc tình hình kinh tế cũng không được tốt.
Khang Thuận Phong đang chào hỏi, lại bị người phía sau vỗ một cái, cậu quay đầu lại, thì ra vẫn là cô Trương Mị đó.
“Cái đó….bạn Khang, cái đó….lạc của bạn….” Trương Mị nói ấp a ấp úng.
Khang Thuận Phong lập tức hiểu ra, lại vội lấy ra một túi lạc, nói: “Nếu thích, bạn lấy cả đi”.
Trương Mị ngượng ngùng nói: “Lạc của bạn thật thơm, ngon hơn ở siêu thị nhiều, mình mang tới cho Ngô Ny Ny để họ thử…”Nói xong, tự mình cũng cảm thấy ngượng, liền lè lưỡi, nói: “Được rồi, được rồi, mình thừa nhận là mình ham ăn, nói dối thật là khó. Nhưng mà đúng là rất ngon….”Nói xong, liền nhìn túi lạc lớn, lại ngượng ngùng nói “Để lại cho bạn một ít”.
Khang Thuận Phong tươi cười nói: “Mình ăn ở nhà nhiều rồi, bạn thích thì lấy đi”.
Mắt Trương Mị lập tức lại thành trăng lưỡi liềm, vừa nói “Thế sao được” vừa ôm túi lạc vào lòng, dáng vẻ rất vui vẻ, nói: “Vậy hôm khác mời bạn ăn cơm nhé….Mình ở khoa ngoại thương”. Nói xong như sợ Khang Thuận Phong đổi ý, liền xuống xe, chạy nhanh như chớp ra khỏi bến xe.
Khang Thuận Phong thấy cô vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy buồn cười, xem ra người thành phố và người ở quê không giống nhau, người ở quê có thèm đến đâu cũng sẽ giả bộ không quan tâm.
Khang Thuận Phong tìm chỗ trên xe, thời gian cứ thế trôi đi, trên xe cũng dần đông người hơn.
Quả nhiên, đúng hai tiếng sau, cả nhóm Triệu Triết, Trương Mị đều lên xe. Bác lái xe cũng tới, thì ra họ làm thay phiên nhau, giờ có nhóm khác tới thay, nhóm họ được về.
Nhóm người Trương Mị lên xe, Khang Thuận Phong mới phát hiện Trương Mị cau mày, bĩu môi, dáng vẻ thâm thù đại hận gì. Cô gái người cao tóc ngắn đó vừa lên xe, vừa an ủi cô. Khang Thuận Phong muốn hỏi cô làm sao, nhưng lại nghĩ vừa mới quen, thân thiết với người mới quen sẽ làm người khác hiểu lầm, nên lại ngồi yên ở chỗ, quan tâm nhìn cô.
Những cô gái xinh đẹp luôn dễ khiến người khác quan tâm mà.
Trương Mị vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu, tức giận đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, vừa ngồi xuống liền tủi thân nói: “Họ cướp hết lạc của mình rồi….”
Giờ Thuận Phong đã biết nguyên nhân cô tức giận, không khỏi bật cười.
“Cười, cười, không có chút đồng cảm gì cả”.
Cô gái dáng cao tóc ngắn đi tới, ngồi xuống ghế trống cạnh lối đi, nói: “Được rồi, được rồi, mèo tham, bảo bạn Khang cho cậu không phải là ổn sao?”
“Cho cái gì mà cho, cậu ấy cho mình cả túi rồi….”Trương Mị nói, đột nhiên chớp mắt, quay sang nhìn Khang Thuận Phong nói: “Khai thật đi, cậu còn không?”
Khang Thuận Phong liền lắc đầu nói: “Mình chỉ mang có một túi….”
Trương Mị không nói gì, tức giận ngồi ở đó.
Cô gái dáng cao tóc ngắn đó liền đứng lên, ghé vào tai cô nói gì đó, lát sau, cô lại cười khì khì, giơ tay đánh cô gái đó, cô gái đó liền trốn về chỗ ngồi, nhìn Khang Thuận Phong cười khanh khách. Trương Mị liền đuổi theo, hai cô ầm ĩ cả chỗ bên đó.
Khang Thuận Phong cũng không nhịn được bật cười, thầm nghĩ: “Cuộc sống đại học, thật đáng mong chờ”.
Đến trường, Khang Thuận Phong biết Trương Mị và cô gái dáng cao tóc ngắn tên là Ngô Ny Ny, là cán bộ hội sinh viên gì đó. Mấy người đón tân sinh ở bến xe cũng đều là thành viên hội sinh viên. Mọi người đều đi hết, chỉ có Triệu Triết ở lại dẫn họ tới chỗ đăng ký tân sinh.
Khang Thuận Phong tới chỗ đăng ký tân sinh nộp học phí, nhận giấy đánh số ký túc xá, rồi xách túi lớn túi nhỏ tới ký túc. Tổng cộng cậu mang theo hơn bảy nghìn đồng, nộp học phí xong chỉ còn lại một nghìn, thầm nghĩ chắc đủ cho phí sinh hoạt cho mình trong một học kỳ.
Một chàng trai cùng xe và trùng hợp lại học cùng lớp nên được phân tới cùng một ký túc. Chàng trai đó tên là Lưu Chính Vĩ, tới từ một vùng nhỏ ở Hồ Nam, thấy Khang Thuận Phong nhiều đồ, liền cầm chậu rửa mặt giúp cậu.
Hai người cùng đi tới khu ký túc nam, tìm ký túc số 308, đẩy cửa đi vào, trong phòng đã có bốn người đang ngồi ăn cơm.
Thấy họ đi vào, một nam sinh cao to liền bỏ bát cơm, đứng lên nói: “Hoan nghênh huynh đệ mới tới”., nói xong liền mang đồ giúp Khang Thuận Phong. Ba người còn lại, một nam sinh thấp bé đeo kính gật đầu với họ coi như chào hỏi, hai người khác quần áo vô cùng ngăn nắp, bĩu môi, chẳng buồn để ý tới hai người họ.
Khang Thuận Phong nhìn mình và Lưu Chính Vĩ, ăn mặc đều như những đứa trẻ nông thôn điển hình, cũng có thể hiểu được nguyên nhân tại sao họ lại bĩu môi như vậy. Chắc hai người này là tiểu thiếu gia đến ngũ cốc cũng chẳng phân nổi.
Vừa khách sáo cảm ơn, Khang Thuận Phong vừa nói với người cao to đó: “Mình là Khang Thuận Phong, là người Thiểm Tây…..” Người cao lớn đó liền cười: “Người Thiên Tân, Lưu Bằng, để đồ xuống đã, rửa mặt đi”.
Vì một phòng có sáu người, tầng dưới đều bị người tới trước chiếm rồi, Khang Thuận Phong và Lưu Chính Vĩ liền để đồ lên hai chiếc giường tầng trên.
Vào phòng tắm múc nước rửa mặt, lúc ra phòng, người cao to đó đã ăn cơm xong, đang châm một điếu thuốc, đang phì phèo trong phòng.
“Thấy họ đi vào, liền đứng dậy, lấy ra một điếu thuốc đưa tới.
Khang Thuận Phong lắc đầu, ý bảo mình không biết hút, Lưu Chính Vĩ cũng không biết.
Hai người đều lắc đầu. Lưu Bằng liền ném thẻ cơm của mình tới, nói: “Đi ăn cơm trước đã, chắc hôm nay không làm được thẻ cơm, đợi ngày mai rồi làm”.
Khang Thuận Phong bắt thẻ cơm bay tới, nói với Lưu Chính Vĩ: “Không cần đâu, lúc bọn mình lên đã mua mì tôm rồi…”
“Mì tôm ăn không no được, cùng một phòng, không phải khách sáo, giới thiệu với hai người một chút” Lưu Bằng chỉ nam sinh thấp bé đeo kính nói: “Vương Phàm, Giang Tô”.
Nam sinh Vương Phàm liền gật đầu.
Lưu Bằng lại chỉ hai nam sinh khác: “Hai người họ là dân gốc thành phố S, một người là Lý Giang Giang, người kia là Thang Văn Sinh”. Cũng không biết do tự mình cảm thấy có vấn đề không, Khang Thuận Phong thấy lúc Lưu Bằng giới thiệu hai người đó, ánh mắt cũng có vẻ khinh thường.
Khang Thuận Phong và Lưu Chính Vĩ gật đầu chào hai người đó, kết quả hai người đó hừ mũi một tiếng, rồi ai nấy lên giường của mình.
Khang Thuận Phong và Lưu Chính Vĩ nhìn nhau cười, liền để chậu rửa mặt, đồ đạc xuống.
Khang Thuận Phong nói với Lưu Bằng: “Vậy bọn mình không khách sáo nữa”.
Rồi dẫn Lưu Chính Vĩ tới nhà ăn ăn cơm.
Nói chuyện trong phòng một lúc, Khang Thuận Phong đã nhìn ra, hai nam sinh gốc thành phố S ở trong phòng lúc nào cũng có vẻ ăn trên ngồi chốc. Vương Phàm vừa nhìn là biết là một cậu bé ngoan, đối xử với mọi người đều tốt, còn Lưu Bằng lại là người nhiệt tình, nghe cậu ta nói mình là chiêu sinh đặc biệt của bên thể dục, sở trường chơi bóng rổ.
Sáu người trong phòng đều cùng một lớp.
Hơn bảy giờ tối, lại có hai sinh viên, một từ Hắc Long Giang, một từ Chiết Giang tới, giới thiệu nhau xong, Khang Thuận Phong biết người từ phía Đông Bắc tên là Lưu Nguyên, người ở Chiết Giang tên là Vương Vinh. Như vậy, người trong phong đã đông đủ, Lưu Bằng liền đề nghị, mọi người tìm một nơi uống vài chén, có thể ở cùng phòng cũng là duyên phận.
Mấy người đều hưởng ứng, Khang Thuận Phong cũng muốn ra ngoài đi lại, một ngày không luyện ba ngày toi công, mười người không luyện trăm ngày nơi lỏng. Cậu phải tìm một nơi yên tĩnh luyện công mới được. Không ngoài dự đoán của Khang Thuận Phong, Lý Giang Giang và Thang Văn Nhị thoái thác nói có việc, từ chối đi chơi cùng mọi người. Lưu Bằng liền nổi giận, nói: “Thứ gì không biết, kiêu cái gì mà kiêu’.
Hai người đó liền thay đổi sắc mặt, nói: “Nói chuyện cẩn thận chút”.
Lưu Bằng liền đi nhanh tới, những người khác liền vội vàng kéo lại.
Hai người đó biến sắc, Khang Thuận Phong có thể nhìn ra, Lý Giang Giang có phần sợ hãi, còn Thang Văn Sinh, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại có gì đó thâm hiểm. Khang Thuận Phong liền ghi nhớ điều này.
Mọi người đều khuyên Lưu Bằng, cuối cùng sáu người ra ngoài uống rượu.
Xuống dưới nhà, Khang Thuận Phong nhớ tới ánh mắt có phần thâm hiểm của Thang Văn Sinh, liền nhắc nhỏ Lưu Bằng, để cậu cẩn thận với Thang Văn Sinh. Lưu Bằng lại đĩnh đạc nói: “Ta sợ tên đó sao, người như hắn, mười tên đến mình đánh cả mười”.
Khang Thuận Phong không nói gì nữa, dù sao mọi người mới quen nhau, cậu cũng không tiện nói gì nhiều.
Lưu Bằng đến đây từ hai ngày trước, đã nắm được phần nào tình hình xung quanh, liền dẫn mọi người tới một quán ăn nhỏ gần trường.
Quán ăn không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ.
Vừa ngồi xuống, bất ngờ nhìn thấy Trương Mị và Ngô Ny Ny và hai cô gái nữa cũng đang ăn trong quán.
Khang Thuận bất giác nhìn tới, ai ngờ Trương Mị cũng ma xui quỷ khiến thế nào nhìn tới, ánh mắt hai người nhìn nhau, Khang Thuận Phong tự nhiên vẫy tay với cô.
Trương Mị cũng vẫy tay chào cậu.
Lúc này Ngô Ny Ny liền nhìn theo hướng tay Trương Mị, thấy Khang Thuận Phong, liền cười nói gì đó với hai cô gái kia, sau đó Khang Thuận Phong thấy Trương Mị rất hung hãn đứng lên, cù Ngô Ny Ny, Ngô Ny Ny liền cười ầm ĩ.
Mấy người Lưu Bằng cũng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Khang Thuận Phong, thuận theo ánh mắt cậu nhìn tới, liền thấy bốn mỹ nữ đang đùa giỡn bên đó.
“Cậu quen bốn mỹ nữa kia sao?” Lưu Bằng thấy mình phải thay đổi cách nhìn anh bạn học dáng vẻ quê mùa này.
“Hai cô gái đang đùa giỡn kia là thành viên hội sinh viên đón bọn mình ở bến xe hôm nay, hai cô kia mình không biết”. Khang Thuận Phong cười nói.
“Vậy thì gọi tới ăn cùng đi, mỹ nữ làm bạn cùng ăn cơm, hôm nay đón bọn mình, nhìn chẳng ai ra hồn cả”. Mắt Lưu Nguyên bắt đầu lóe sáng.
Khang Thuận Phong nói: “Gọi tới ăn, chúng ta không phải trả thêm tiền sao?”
Nói xong, liền thấy không ổn, chỉ thấy Lưu Bằng, Lưu Nguyên, Vương Vinh đều vẻ mặt ngơ ngác, Vương Phàm lại hơi đỏ mặt, Lưu Chính Vĩ cũng cười nhìn cậu.
Vương Vinh nói: “Cậu gọi đi, gọi tới ăn cùng, bữa cơm hôm nay mình mời”.
Khang Thuận Phong nói: “Người ta đã bắt đầu ăn rồi….”
Kết quả lại đổi lấy những cặp mắt khinh khỉnh.
Khang Thuận Phong ngượng ngùng tiếp tục tìm lý do: “Mới quen, chưa chắc người ta đã lại….”
Vương Vinh liền nói: “Cậu gọi đi, cho dù lại hay không lại, bữa cơm hôm nay đều do mình mời”.
Thế là vài người lại bắt đầu ầm ĩ.
“Mình bao cậu một tháng cơm” Lưu Bằng lấy thẻ cơm ra cho cậu.
Lưu Nguyên nói: “Mình lấy nước rửa chân cho cậu một tháng”.
Họ đều có thể nhìn ra tình hình kinh tế nhà Khang Thuận Phong không ổn, dụ lợi mà động tình.
Nhưng không biết, từ nhỏ tới lớn, Khang Thuận Khong hoàn toàn không biết ngượng ngùng là thế nào, không biết thế nào là tự ti. Từ nhỏ cậu đã theo Hồ Tà Tử luyện võ, cơ thể khỏe mạnh, tất nhiên cũng thông minh hơn, hơn nữa từ nhỏ cậu đã đọc thuộc tam quốc, với đạo lý đối nhân xử thế không dám nói là thấu suốt như lửa, nhưng cũng sớm thông suốt rồi.
Cậu cười nói: “Nếu mình đi, đại khái có thể gọi lại, có điều….” vừa nói vừa nhìn ba đôi mắt đang tức giận kia.
Lưu Nguyên cũng không rớt lại: “Mình cũng tỏ thái độ chân thành, nước rửa chân thì thôi đi, mình đảm bảo hàng ngày mình sẽ bưng cơm rót nước cho cậu”.
Khang Thuận Phong liền cười đứng lên, nói: “Mọi người nói phải giữ lời”.
Ba người cùng gật đầu.
Khang Thuận Phong đi tới, tới gần bàn Trương Mị: “Các vị sư tỷ, hôm nay đón tân sinh như bọn mình, rất vất vả, có thể để mình mời mọi người bữa cơm, tỏ lòng cảm ơn không?”
Trương Mị và Ngô Ny Ny đang đùa giỡn đều ngẩn ra, họ không ngờ cậu bé nông thôn quê mùa này lại có gan lớn vậy, cứ đi thẳng tới, mời ăn cơm. Phải biết rằng, mấy cô gái đều là mỹ nữ mặt mày sáng sủa, bình thường con trai mượn cớ đền mời ăn cơm không ít, nhưng phần lớn đều nhăn nhăn nhó nhó, mặt không đỏ, không thở gấp như Khang Thuận Phong này không phải không có nhưng không nhiều, người có vẻ quê mùa như cậu lại càng không.
Ngô Ny Ny dù sao cũng là cán bộ hội sinh viên, cũng rõ đạo lí đối nhân xử thế hơn ba cô còn lại, lấy tay vuốt tóc ngắn bị Trương Mị làm rối, nói: “Bạn thấy đấy, bọn mình đều gọi đồ ăn rồi”.
Khang Thuận Phong cười thầm, câu trả lời này gần giống suy đoán của cậu, vì thế cậu liền cười nói: “Việc này rất dễ giải quyết”. Liền quay đầu bảo nhân viên phục vụ: “Phục vụ, làm phiền ghép bàn này với bàn kia làm một, chúng tôi ăn cùng’.
Nhân viên phục vụ liền đáp một tiếng, quay đầu gọi một nhân viên phục vụ khác tới giúp ghép bàn.
Ngô Ny Ny nhất thời không phản ứng gì, thật là…thật quá…Lẽ nào không hiểu mình đang từ chối sao? Người này cố ý làm vậy? Nhưng mọi chuyện đã vậy giờ, nếu bây giờ bảo phục vụ không ghép bàn nữa, rõ ràng là không nể mặt người ta rồi. Lần đầu tiên Ngô Ny Ny gặp phải chuyện tiện thể thế này, nhất thời không biết phải làm sao, cầu cứu nhìn Trương Mị. Trương Mị cũng tròn mắt há miệng, hai cô gái kia lại như mọi chuyện không liên quan tới mình, nâng cao tinh thần.
Phục vụ nhanh chóng ghép thành một chiếc bàn lớn, bưng đồ ăn trên bàn Trương Mị đi, mấy người cùng phòng Khang Thuận Phong cũng trợn mắt há miệng, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tiểu tử quê mùa này đúng là có chút tài năng
Lúc này muốn từ chối đã không thể, mấy người Ngô Ny Ny và Trương Mỵ đành tới ngồi cùng.
Lưu Bằng, Lưu Nguyên và Vương Vinh xum xoe, niềm nở, Vương Phàm lại đỏ mặt, còn Lưu Chính Vĩ và Khang Thuận Phong lại rất bình thường. Họ đều là những đứa trẻ nông thôn điều kiện kinh tế có hạn, yêu đương, đặc biệt là yêu nữ sinh ở thành phố, họ không ôm hy vọng gì hết.
Ngô Ny Ny vẫn luôn lén quan sát Khang Thuận Phong, cô thấy chàng trai tới từ nông thôn này không đơn giản. Có con gái, bữa cơm cũng trở nên náo nhiệt, tất nhiên thời gian cũng trôi qua rất nhanh, gần như trong nháy mắt, đã hơn chín giờ. Vương Vinh đi thanh toán, mọi người cùng về trường.
Vừa vào cổng trường, Khang Thuận Phong liền nói với mấy người Lưu Bằng: “Các cậu đưa các tỷ về ký túc đi, mình có chút việc” Mấy người liền ồn ào, huyên náo bảo cậu đi đi.
Khang Thuận Phong liền tạm biệt mấy người họ rồi một mình đi dạo trong sân trường.
Cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh, làm nơi để mình luyện công.