Quốc Thuật Hung Mãnh

Chương 5: Q.4 - Chương 5: Luyện chỉ pháp.




Tháng mười đúng là thời gian Bắc Thượng bề bộn nhất. Lúc này mời người thu thập phòng ốc hiển nhiên là không thích hợp. Ngày nghỉ chỉ còn có vài ngày, Khang Thuận Phong cùng với Hướng Sơn chuẩn bị mọi chuyện một chút, đi thăm gia đình nhà chị gái. Chị hắn cũng đồng ý chiếu cố bên ngoại. Anh rể hắn Trương Thắng Lợi thân thể vẫn chưa tốt hơn nhiều, bất quá công việc của anh em Trương gia cũng không thiếu hắn.

Một ngày dường như đều rất mệt nhưng hai người cũng luôn kiên trì, mỗi ngày đều luyện công phu đủ ba giờ.

Trong nháy mắt đã hết thời gian nghỉ quốc khánh, Khang Thuận Phong phải đi. Hướng Sơn vốn nghĩ lưu lại thêm hai ngày giúp đỡ nốt mọi chuyện trong nhà nhưng cha hắn chết sống cũng không cho. Ông cảm giác con mình có thể thoát khỏi nới thôn dã nghèo khó này đến thành thị S làm việc mới là việc cần thiết. Hơn nữa mọi việc tuy có chút bề bộn nhưng cũng không bận rộn hơn ngày trước là mấy.

Bên nhà Khang Thuận Phong, anh em Trương gia cũng đồng ý hỗ trợ chiếu cố gia đình hắn, cũng không có nhiều điều phải lo lắng.

Hướng Sơn vừa nghĩ, bên phía thành thị S cũng đã gần tới ngày đấu quyền giữa Bưu Thịnh đường và Hà Nam bang. Nếu mình đánh thắng một trận, được hơn trăm ngàn, cũng đủ giúp cha mình đỡ bận rộn hơn nhiều.

Cho dù không có đánh thắng, chỉ cần không mất mạng, cũng được gần trăm ngàn tiền tới tay, đủ để cha mẹ sống tốt một thời gian. Bởi vậy hắn cũng không kiên trì, chỉ dặn dò cha hắn bảo trọng thân thể, nếu không có sức khỏe làm được thì thuê người. Có Khang Thuận Phong lưu lại mấy chục ngàn cũng đỡ lo hơn nhiều.

Quan trọng hơn là trước khi đi, bọn Tam Tử đã đưa cho bọn họ vé máy bay đến thành thị S.

Hai người thu thập tốt mọi thứ rồi đi lên Nhai Thượng trại từ biệt Hồ Tà Tử. Nghe hai người nói chuẩn bị đi đến thành thị S, lão nhân làm ra bộ dáng rất vui vẻ rồi cho người nhà mang rượu và thức ăn đến. Thừa dịp con thứ hai của Hồ Tà Tử đang ở bên ngoài, Khang Thuận Phong liền lấy hai mươi ngàn tiền giao cho hắn.

Người con thứ hai của Hồ Tà Tử ban đầu còn chết sống cũng không nhận, sau lại nghe nói là Khang Thuận Phong cấp cho lão nhân để cải thiện cuộc sống thì thu lấy. Bồ Châu thịnh võ thuật, đệ tử kính biếu sư phụ, hắn cũng không tiện từ chối ý tốt của hai người.

Trở lại trên bàn, Hướng Sơn đang cùng với lão uống rượu. Khang Thuận Phong ngồi xuống bàn, cùng với hai người uống rượu nói chuyện phiếm.

Lão vẫn giống như trước, vừa uống rượu vừa kể lại một chút điển cố võ lâm cho bọn hắn. Chờ đến lúc tàn rượu, mọi việc đã nói xong, lão nhân mới đứng lên, lấy ra một cái túi trên giường rồi nói: “ Cái túi này cũng nên đưa cho Thuận Phong. Thiết sa chưởng của con cũng đã luyện được hai năm. Cái này có thể giúp ích cho con, phương pháp luyện tập cụ thể, con có thể hỏi Hướng Sơn…”

Khang Thuận Phong thu lấy cái túi, mặc dù không biết là vật gì nhưng thấy lão trịnh trọng như vậy, khẳng định là thứ quan trọng.

Hướng Sơn hiển nhiên biết nó là cái gì, liền cười nói: “ Nha, người bất công. Nếu để con luyện cái này thì nhanh hơn rất nhiều, thiết sa thủ cũng đã lâu không luyện.”

Hồ Tà Tử thở dài, dù biết Hướng Sơn nói giỡn nhưng vẫn giải thích: “ Không phải ta bất công mà ngày trước luyện thứ này không thích hợp, công phu tàn nhẫn chỉ sợ gây chuyện đả thương người. Ấn theo tuổi của Thuận Phong cũng không nên luyện thứ này. Bất quá hiện giờ các con ra bên ngoài làm việc, cần phải bảo toàn thân thể, không luyện chút công phu tàn nhẫn cũng không được.”

Trong mắt Hướng Sơn có chút xúc động, bưng rượu lên nói: “ Mời người.” Hai tay dâng chén rượu lên.

Hồ Tà Tử nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

Khang Thuận Phong cũng mời lão một chén, hai tay dâng lên.

Hồ Tà Tử cũng cạn một hơi.

Sau đó đột nhiên như kích động, nhịp một tiếng rồi hát một bài kịch Tần Khang: “ Hảo binh sĩ canh năm tập võ nghệ, rời gia nương cầu cánh cửa công danh, đi ra ngoài chỉ sợ bảo kiếm bất lợi, chưa đạt được công danh chết cũng không trở về…” Tần Khang là người nước Tần, ngày trước là quân nhân, phạm vào việc bị đem ra chém đầu. Trước khi chết xướng lên một đoạn này. Trong nhà mỗi khi có chuyện đều tự ca xướng bài này suốt một đêm. Khang Thuận Phong thích ngồi nghe, cũng không xướng theo.

Lão nhân vừa xướng vài câu, thanh âm lãng đãng ẩn chứa sự thê lương, làm cho mấy người ở ngoài cửa đều cảm thấy kỳ quái tiến vào.

Lão xướng xong, phất phất tay nói: “ Hôm nay cứ như vậy thôi, các ngươi đi đi, còn chút rượu này để ta uống hết…”

Hướng Sơn biết lão xướng bài Tần Khang này là để tiễn mình và Khang Thuận Phong, liền kéo Khang Thuận Phong khấu đầu thật sâu với lão rồi cáo từ.

Hai người cáo từ lão, vừa ra đến cánh cửa trong viện, Hướng Sơn cũng nhịp một tiếng rồi rống lên: “ Tiền tài vây khốn anh hùng, đại trượng phu cúi đầu lệ như mưa, một ao nước được gió cũng cuồn cuộn sóng, chí khí ta so với trời ai dám bảo ít hơn, khi tĩnh như giao long tiềm tàm lục địa, như kỳ lân nghỉ ngơi điều dưỡng, khi động như sấm động mùa xuân, thế mạnh như nước biển trở mình…” Thanh âm mang theo phẫn hận, buồn bực, không cam lòng. Chính là bài xướng khi năm đó Trương Nghi bị Tô Tần kích động chí khí. Xướng đến cuối cùng thì phát ra tiếng khóc nức nở.

Khang Thuận Phong cảm giác được tâm ý không muốn xa rời Hồ Tà Tử của Hướng Sơn, cũng cảm thấy rất đau lòng.

Ngày thứ hai, hai người tới trấn Bình Hậu, trước tiên Hướng Sơn mang theo Khang Thuận Phong đến bãi kiến sư huynh là Cao lão đầu, đem quyết định của chính mình nhất nhất nói lại cho sư huynh. Cũng nói sắp tới mình không có ở đây, chuyện của Hồ Tà Tử xin sư huynh quan tâm nhiều hơn.

Cao lão đầu là đệ tử đã theo Hồ Tà Tử nhiều năm, lập tức đáp ứng. Chỉ nói con trai mình là Loa Tử, cũng luyện công phu từ nhỏ, cứ ở lại trên Bình Hậu trấn cũng không có tiền đồ, xem bọn hắn có thể cùng mang hắn tới thành thị S hay không. Loa Tử không những có công phu tốt, hơn nữa làm người rất quỷ quái, có tâm kế, lại là người nhà mình, có thể tin được, tự nhiên là một sự giúp đỡ thật tốt.

Hướng Sơn lúc ấy cũng đáp ứng. Chỉ là không chuẩn bị trước cho Loa Tử, vé máy bay cũng đã định rồi, để cho Loa Tử thu xếp mọi thứ rồi đến sau. Khang Thuận Phong để lại điện thoại cho hắn có thể liên lạc.

Vì cẩn thận, Tam Tử mua vé máy bay vào buổi tối. Lập tức hai người cũng không dừng lại mà trực tiếp ngồi xe chạy lên tỉnh thành. Khang Thuận Phong chỉ sợ chậm lên máy bay, hắn và Hướng Sơn đối với chuyện máy bay cũng không biết nhiều lắm. Kết quả là sau khi đến sân bay hai người phải đợi hơn mấy giờ, phải chờ đợi một hồi lâu.

Do máy bay buổi tối nên trừ vài ngọn đèn sáng cũng không nhìn thấy cảnh trí gì, Khang Thuận Phong vì điều này mà cảm thấy tiếc nuối cho Hướng Sơn. Dọc theo đường đi Hướng Sơn dường như rơi vào trầm mặc, còn chưa hồi phục lại tâm tình bất an sau khi rời khỏi Hồ Tà Tử.

Máy bay đến thành thị S, tới đón là A Bình, trực tiếp đem Khang Thuận Phong và Hướng Sơn đến một khách sạn.

Hướng Sơn mặc dù hồi nhỏ đã theo Hồ Tà Tử vào nam ra bắc nhưng cũng chưa từng thấy cảnh trí về đêm ở thành thị S như vậy, nhất thời cũng ngây ngốc. Khang Thuận Phong từ bản thân liền biết nên giới thiệu cho hắn. Ngày trước Khang Thuận Phong cũng không biết, đều là nhờ A Bình giải thích cho.

Tới khách sạn, đêm đã khuya, A Bình cũng không ngốc, chỉ nói là ngày mai Thịnh Tả sẽ đến chào bọn hắn rồi cáo từ rời đi.

Hai người tắm rửa một chút, bàn lại một chút chuyện ban ngày rồi đi ngủ.

Hai người đều có thói quen luyện công vào lúc năm giờ. Bốn giờ rưỡi rạng sáng đã rời khỏi giường. Bưu Thịnh đường chuẩn bị cho hai người căn phòng trong, giống như căn phòng lần trước Trần Nhị Trụ thuê. Trong phòng có chuẩn bị hai cái giường.

Hai người ra gian ngoài luyện công phu, đều luyện một loại quyền pháp giống nhau, phiên chưởng ( lật tay ), đẩu bàng, tham bàng ( ưỡn vai ), ngạnh thập bàn, nhuyện thập bàn ( cứng rắn, mềm mại va chạm nhau mười lần), tẩu sáo lộ (luyện bước chân), luyện bài tử thủ, cuối cùng là khái hoạt bàng ( sự linh hoạt của hai vai ), sáo hoạt bộ ( bộ pháp linh hoạt ). Bỗng nhiên, Hướng Sơn đặt tay lên miệng, hừ nhẹ một tiếng, Khang Thuận Phong liền an tĩnh theo.

Lúc này, hắn cũng cảm giác được vách bên cạnh tựa hồ cũng có người đang luyện công.

Dường như Bưu Thịnh đường đem mọi người an bài ở cùng một khách sạn.

Bộ pháp linh hoạt, hai người lại bắt đầu động thủ, luyện tập đấu pháp. Hai người đều bắt tay thành chưởng giống nhau. Mặc dù nói Hồng quyền chú ý tới lá giấu trong hoa, hoa giấu trong quả nhưng hàng ngày luyện tập đều là dùng chưởng không dùng quyền. Dù sao dụng chưởng cũng không đụng đến căn nguyên, cho dù đánh vào da thịt cũng rất ít gặp phải trọng thương.

Hai người cùng là đồng môn xuất sư, đấu pháp lại thuần thục, sừ dụng bào quyền như lưới dệt từ tơ tằm, chỉ nghe binh binh bang bang, kín không kẽ hở. Đang đánh thuận tay thì vang lên tiếng gõ cửa. Mở ra thì thấy người phục vụ mang thức ăn tới. Hai người tùy ý dùng hết hai phần cơm. Vừa dùng hết, Khang Thuận Phong chợt nghĩ đến cái túi mà Hồ Tà Tử đưa cho mình liền lấy ra hỏi Hướng Sơn. Lấy cái túi từ trong ba lô ra để lên giường, bên trong cái túi có cái gì đó rơi ra ngoài, thì ra là một tấm da trâu dài rộng hơn mười ly, bên trên có rất nhiều nút thắt buộc.

Hướng Sơn cầm tấm da lên, lại lấy từ trong túi quần da một cái túi bằng nhựa, mở từ đó lại lấy ra hai tấm da nhỏ nữa, giống như cái của Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong nhận lấy, thấy trên tấm da dường như có chút ẩm ướt.

Hướng Sơn cười nói: “ Em mở phía trên ra.”

Khang Thuận Phong thử cởi ra, xé căng tấm da ra, lại thêm chút nước nhưng hồi lâu vẫn không được. Tấm da không có một chút sứt mẻ gì, ngược lại chỉ thấy đầu ngón tay lại hơi đau đau, liền nói: “ Tấm da này mở như thế nào, anh đem thứ này ra làm gì?”

Hướng Sơn cười tủm tỉm, cầm lấy tấm da từ trong tay Khang Thuận Phong, ngón tay động nhẹ đã mở ra.

Khang Thuận Phong thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.

Hướng Sơn thấy bộ dạng của hắn liền giải thích: “ Bình thướng chúng ta chú ý phát lực, chính là đầu ngón tay. Một bộ công pháp này của Hồ nha có thể đem khí huyết đến đầu ngón tay, luyện xuất chỉ lực, chỉ điểm một cái cũng có thể tàn nhẫn mười phần. Em xem một chút, trong túi hẳn là có một lọ rượu thuốc, mỗi ngày vào buổi tối dùng để hóa cân luyện cốt, dùng để luyện tập chỉ pháp.”

Thấy Khang Thuận Phong lộ ra ánh mắt khó hiểu, Hướng Sơn chăm chú giải thích: “ Võ đạo chúng ta thường nói tới khí huyết, vậy khí huyết là gì? Về điều này mỗi môn phái lại có cách giải thích khác nhau. Hồng quyền ta thì cho rằng, dùng ý để hành huyết. Tức là ý niệm chú ý tới nơi nào, khí huyết sẽ tới đó. Da trâu này là một công phu, chính là công phu như vậy, em dụng tâm dụng ý dùng sức giải khai cái nút thắt này, ý niệm chú ý tới cái nút thắt đó, lâu dài lực quán chú nơi ngón tay. Đương nhiên, đây chỉ là trên lý thuyết. Nhưng anh luyện gần năm năm, bây giờ đã có thể dùng ngón tay xé rách da trâu.”

Thấy Khang Thuận Phong lộ ra ánh mắt giật mình, Hướng Sơn nói tiếp: “ Công phu này đích xác khá tàn nhẫn, dùng để đối phó lại người cao to có năng lực mạnh mẽ. Với những người này cho dù có đánh quyền cước vào người cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng dùng chỉ lực đâm tới, ngón tay bén nhọn có thể gây thương tích rất nặng. Lấy tay xé rách da thịt hắn có thể làm cho máu huyết chảy không ngừng.”

Khang Thuận Phong gật đầu, đem những lời này ghi nhớ kỹ càng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.