Quốc Thuật Hung Mãnh

Chương 22: Q.2 - Chương 22: Thang gia là của ta. (1+2)






Khang Thuận Phong xuống lầu, bốn mươi tên không thiếu một ai, đang luyện võ ở đó. Tam Tử, A Bình, Tài Ca, còn có một người lại nữa cùng ở một bên, Tam Tài và Tài Ca đang đấu đao.

Thấy Khang Thuận Phong đi vào, mấy người đó liền dừng lại, quây lấy hắn nói: “Anh Khang, cuối cùng anh đã về, bọn em hiện luyện thành thục rồi, luyện thêm đi”

Khang Thuận Phong cười tít mắt vào nhưng không nói gì.

Bọn Tam Tử cũng thấy hắn, bèn dừng lại đi tới.

Tài Ca rời Lão Viễn liền hỏi: “Sao rồi? Bên đó nói thế nào?”

Tam Tử kéo tay hắn: “Chuyện này đợi lên trên nói, Tiểu Khang đến xem mọi người luyện mà, xem có gì phải chú ý không, ai cũng tiến bộ nhanh lắm”

Khang Thuận Phong cười quay người nói với đám tiểu tử đó: “Mọi người luyện cho tôi xem xem!”

Khi đó thấy Hồ Viên nói: “Đội 2 lùi lại, để đội 1 chúng tôi luyện cho Khang Ca xem!”

Kết quả một đám thanh niên cường tráng lên tiếng: “Dựa vào cái gì mà bên đó luyện trước, mà chúng tôi không thể luyện trước?”

Hồ Viên liền giận dữ nói: “Thốn Tử, hai ngày nay cậu luôn chọc tức tôi, hiện có anh Khang đây, có bản lĩnh ra mà đấu với tôi đây!”

Cái người tên Thôn Tử đó nói: “Đấu thì đấu, xem ai sợ ai!”

Tam Tử thấy vậy thì giận dữ quát lên: “Tiểu Khang chưa nói, đâu đến lượt hai cậu lên tiếng, phạt hai cậu!”

Hai người không nói gì nữa, nhưng vẫn nhìn nhau với ánh mắt đấu đá bất phục.

Lúc này Thịnh Thư đi tới, mọi người đều quay ra chào chị, Tam Tử nhìn gương mặt chị, nụ cười thư thả bao năm rồi không nhìn thấy, dường như trong chốc lát nhìn thấy người con gái từng thuần khiết khiến mọi người thương yêu đó, trong lòng thầm nhủ: “Quái! Một lát không gặp mà Thịnh Thư như chợt thành người khác vậy!

Khang Thuận Phong cũng chào Thịnh Thư, nhưng ánh mắt thì trốn tránh không dám nhìn thẳng, điều này khiến Tam Tử càng mơ hồ, rồi lắc đầu, cười bí ẩn.

Tài Ca thấy vậy liền đập nhẹ nói nhỏ: “Một mình cười cái gì đấy?”

Tam Tử lườm hắn, nhưng lại nói nhỏ: “Mẹ nó, nói cho cậu mới là lại! Cái miệng cậu như cái loa, nói cho cậu khác gì bắc loa thông báo cả huyện đâu!”

Tài Ca năn nỉ: “Thấy anh cười ngẩn ngơ thế kia cơ mà, mau nói đi, em đảm bảo sẽ không nói cho người khác!”

Tam Tử mặc kệ hắn, Tài Ca liền giận dữ nói: “Hừ, không nói thì thôi, để trong bụng cho đến chết đi”

Tam Tử cười tít lấy tay xoa xoa cái bụng của mình, tỏ ra vô cùng thoải mái.

Tài Ca càng giận hơn, bực mình quay đầu, mặc kệ hắn.

Khang Thuận Phong có tật giật mình, vội lấp liếm nói với mọi người: “Được rồi, cũng không phân tổ nữa, từ trái sang phải, ở giữa một phần, người bên phải đứng sang bên này trước, để người bên trái luyện cho tôi xem trước”

Mọi người bắt đầu luyện tập theo yêu cầu của hắn.

Khang Thuận Phong chỉ xem, cho hơn hai mươi người tập diễn, yêu cầu nghiêm khắc động tác phải chính xác, để cự li xuất đao ngắn nhất, lan pháp hộ thân đặt ở vị trí thích hợp nhất.

Sau đó lại cho những người còn lại vào sân thay thế tập luyện.

Mọi người liền nhộn nhạo hỏi: “Anh Khang, chiêu này dùng nhiều, chúng ta đã luyện thành thục rồi, có thể dạy thêm cái gì mới không?”

Khang Thuận Phong thì lắc đầu cười nói: “Các cậu luyện vẫn còn kém xa lắm! Xoay đao qua đầu, thiên hạ đao pháp luyện một nửa! Chiêu đao pháp này, mọi hiện mới chỉ mới có một chữ thục, cách tinh và thần còn xa đến mười vạn tám nghìn dặm cơ! Nhưng nếu mọi người cảm thấy khô khan thì có thể dùng tay trái để luyện chiêu đao pháp này”

Mọi người xôn xao lên không hiểu: “Tay trái? Dùng tay trái luyện làm gì?”

Khang Thuận Phong không nói gì, Tài Ca đứng một bên mới mắng mỏ: “Cái này mà cũng không biết, nhỡ tay phải bị thương thì phải dùng tay trái chứ sao!”

Khang Thuận Phong nghe vậy liền cười nói: “Tài Ca nói đúng một nửa …”

Tài Ca nghe mà không phục: “Cái gì mà nói đúng một nửa, chẳng nhẽ còn có nguyên nhân khác?”

Khang Thuận Phong nghiêm mặt, gật đầu nói: “Có câu, kiếm vi bách binh chi quân, khi dùng phải nhanh và khéo, thương vi bách binh chi soái, có sự tiên phong tinh nhuệ, côn vi bách binh chi vương, có sự linh hoạt khi xảo đả, sức mạnh hoành tảo thiên hạ! Còn đao thì sao? Đao vi bách binh chi bá, có sự hung hãn sát phạt!”

Nói đến đây, thấy mọi người vẫn chưa hiểu, liền ngẩng đầu lên nói: “Nói những cái này chưa chắc mọi người đã hiểu, để tôi nói thẳng ra vậy: một chữ bá, không thể thiếu dĩ lực phục nhân, nói trắng ra sát pháp của đao là phải dùng lực phát huy, không có lực không thành đao. Nhưng lực khí của con người có hạn, một khi bắt đầu chém giết thì kẻ địch sẽ không để cho mình nghỉ ngơi, vì vậy người luyện đao phải thành thục cả hai tay trái phải, chính là để luyện lực. Mọi người nghĩ mà xem, đấu đao với một người, đến cuối cùng hết sức lực rồi, lúc đó đổi tay mà đao vẫn đưa thành thục, còn đối phương chỉ thuận một tay, còn không ngoan ngoãn để mình xử sao?!”

Mọi người ồ lên, Tam Tử, Tài Ca, A Bình đều hết sức vui mừng.

Quyền hành một câu nói, ẩn ý như kim, mở ra ngọt như nước! Câu nói này hôm nay của Khang Thuận Phong, mọi người đều biết là đạo lí này, người tinh ý chắc chắn nắm được tầm quan trọng của nó, người không tỉnh thì có thể nói, điều này có gì? Nhưng, một chút này không biết cao thủ đao pháp phải mất mạng mới lĩnh ngộ được.

Thịnh Thư đứng một bên, hai mắt sáng long lanh nhìn Khang Thuận Phong hiện đang tràn đầy tự tin.

Tam Tử lại lắc đầu lẩm bẩm: Người con gái này, ăn phải bả rồi! Mình thì không chú ý đến, mình trong lòng đã gọi Thịnh Thư là người con gái này, hoàn toàn không có sợ kính phục như trước nữa.

Thịnh Thư không biết, cô đã từ một đại lão hắc đạo khiến người ta sợ hãi, bị thuộc hạ của mình hạ tới mức này.

Cô vẫn hai mắt sáng long lanh nhìn Khang Thuận Phong, thần tình như thiếu nữa lần đầu tiên bị tiếng sét ái tình vậy, đương nhiên body thì đẹp hơn thiếu nữ nhiều.

Khang Thuận Phong vội vã hoàn thành xong mấy chuyện, nghĩ đến Tiểu Ngưu đã chạy theo mình cả ngày, muốn cảm ơn người ta, nhưng mình chẳng có vật gì đáng giá trên người, chỉ nói không với Thịnh Thư, Thịnh Thư chỉ cười, bảo Tam Tử mang ra mấy tấm thẻ VIP của Đế Đô và mấy sòng khác giao cho Khang Thuận Phong, Khang Thuận Phong không biết cái thứ đồ chơi này dùng làm gì, sau khi lên xe, ngần ngại cầm ra đưa cho Tiểu Ngưu: Đừng làm người khác cười.

Ai ngờ Tiểu Ngưu vừa nhìn thấy thì mắt mở tròn như mắt trâu thật vậy! Tay còn hơn run run, loại thẻ của Đế Đô đã đành, bên trong còn cố thẻ của những hội sở khác, đó là thứ mà có tiền cũng không có được.

Tiểu Ngưu chỉ lấy một trong năm tấm, cẩn thận cầm lấy nói: “Anh Khang, em chỉ nhận một vé, những nơi khác không phải là nơi em có thể đến được”

Khang Thuận Phong giờ mới nhìn lại mấy tấm thẻ, nhìn đi nhìn lại cũng không phát hiện ra cái gì, chỉ thầm nghĩ: Cầm về cho Tăng Cần Sinh vậy.

Về đến doanh trại tập quân sự, trời đã nhập nhoạng tối, Khang Thuận Phong đến phòng của Tăng Cần Sinh, Tăng Cần Sinh đang đọc sách.

Khang Thuận Phong đưa bốn nghìn tám trăm đồng còn lại cho hắn, Tăng Cần Sinh nhận tiền, đếm rồi cười trừ an ủi: “Không có chuyện gì, chuyện này anh cũng không có cách, huống hồ cậu cũng là người vừa mới từ nông thôn lên thành phố”

Khang Thuận Phong gật đầu nói: “Em cũng muốn tiêu sạch tiền của anh, tặng người thì tặng lễ to chút, nhưng đến chợ cái gì cũng tiếc, chẳng còn cách nào! Nhưng Dương lão tiên sinh lại nhận lời chuyện lời cho anh, kể ra cũng trùng hợp, tham mưu trưởng mà anh nói chính là đệ tử của Dương lão tiên sinh”

Tăng Cần Sinh trầm ngâm hồi lâu rồi mới vỗ vai Khang Thuận Phong nói: “Cậu cố tình đùa anh à?”

Khang Thuận Phong vội nói: “Không có, em nói thật mà, tiêu hai trăm đồng của anh, mấy cái thẻ này cho anh, coi như đền anh …”

Tăng Cần Sinh sầm mặt lại, miệng lắp bắp mãi mới nên lời: “I phục you rồi” Nói rồi nhận lấy mấy cái thẻ, giờ thì miệng không khép lại nổi nữa: “Cậu lấy mấy cái thẻ này để đổi lấy hai trăm đồng?”

Khang Thuận Phong thực thà gật đầu nói: “Bạn em cho em mấy tấm, em cho Tiểu Ngưu một tấm, nghe Tiểu Ngưu nói là cũng đáng chút tiền!”

Tăng Cần Sinh nói: “Tiểu Ngưu nói là đáng giá chút tiền á? Cái này có tiền cũng không có được, cậu lại cho Tiểu Ngưu một tấm …” Tăng doanh giận dữ, xông ra cửa phóng hét lớn: “Tiểu Ngưu, ra đây!”

Lúc sau, Tiểu Ngưu dè chừng đi đến, nhưng không vào trong phòng, đứng ngoài nói: “Anh tìm em có chuyện gì?”

Tăng Cần Sinh nói: “Tấm thẻ Tiểu Khang cho cậu đâu? Lấy ra tôi xem …”

Tiểu Ngưu mếu mặt nói: “Tăng doanh, đó là Tiểu Khang cho em, anh không thể tịch thu được”

Tăng Cần Sinh giận dữ nói: “Mẹ kiếp, tôi bảo cậu đi làm việc cho tôi, cậu nói xem, giờ rốt cuộc là tôi làm việc cho cậu hay cậu làm việc cho tôi?”

Tiểu Ngưu cười trừ nói: “Là Tăng Doanh giúp em, là Tăng Doanh giúp em!”

Tăng Cần Sinh chợt tươi cười nói: “Tấm thẻ đó là thẻ ở đâu?”

Tiểu Ngưu đỏ mặt,chi chi cha cha nói: “Là thẻ của hội sở Yến Sa …”

Tăng Cần Sinh nghe vậy còn bốc hỏa hơn: “Khốn kiếp, tên tiểu tử cậu đúng là biết chọn! Không được, cậu đổi thẻ khác đi, tấm đó cậu mà lấy là tôt xử cậu!”

Gương mặt Tiểu Ngưu nặng xuống: “Tăng Doanh,đến Yến Sa em cắn răng còn có thể đi được một lần, những nơi khác, em bán máu cũng không đi được đâu!”

Tăng Cần Sinh buột miệng ra mắng nhiếc: “Mẹ, thế tao thì không thế chắc?” Nói rồi mới thấy mình lỡ lời, bất giác đỏ mặt.

Khang Thuận Phong không biết hai người đó tranh cái gì, liền nói: “Hay là em cho thêm hai người một cái thẻ gì đó!”

Tăng Cần Sinh nói: “Không phải vấn đề đó, tôi cũng là vì trách nhiệm với hắn không phải sao? Hắn trẻ như vậy, không thể để hắn hư người được đúng không?”

Tiểu Ngưu dưới ánh nhìn của Tăng Cần Sinh, biết mình chắc chắn không giữ được tấm thẻ nữa, chỉ đành lấy ra nói: “Vậy anh cho em đổi lấy tấm của Đế Đô đi!”

“Biết Tiểu Ngưu là đồng chí tốt mà!” Tăng Cần Sinh lập tức tươi cười, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt coi thường của đồng chí Tiểu Ngưu: “Người trẻ cần đi nhảy disco nhiều có ích cho sức khỏe” Nói rồi lấy ra tấm thẻ Đế Đô đưa cho Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu nhận lấy tấm thẻ của Đế Đô nhưng vẫn nắm chặt tấm thẻ của Yến Sa: “Tăng Doanh, thi thoảng, em nói là thi thoảng, có thể cho em mượn thẻ này để dùng được không?”

Tăng Cần Sinh giật mạnh lấy tấm thẻ nói: “Để xem biểu hiện của cậu đã”

Tiểu Ngưu chỉ đành cất tấm thẻ Đế Đô đi, rồi tiếc rẻ nhìn tấm thẻ trong tay ai đó rồi ngậm ngùi bỏ đi.

Tăng Cần Sinh há to miệng, suýt cười thành tiếng, cất tấm thẻ đi với thái độ y như Tiểu Ngưu. Sau đó lại rút ngăn kéo ra, tìm một hồi, lấy ra một cái phong bì, đưa cho Khang Thuận Phong cùng với bốn nghìn tám trăm vạn lúc nãy mà Khang Thuận Phong trả lại hắn, nói: “Ở đây còn có năm nghìn đồng, cũng là số hôm qua tôi chuẩn bị, vốn định đưa cậu một vạn, về sau chỉ muốn hôm nay đi thử xem, không đưa cho cậu ngay. Chỗ này tuy không đủ mấy tấm thẻ của cậu, nhưng anh gần đây chắc chắn cần dùng tiền, cho dù lần này không qua, về sau sẽ còn có tấm lòng này của cậu! Mấy tấm thẻ này tôi định khách khí với cậu mà không khách khí được, vì đang cần. Lúc này mấy tấm thẻ này có tác dụng hơn tiền”

Khang Thuận Phong nghe rồi mới yên tâm cười, nói: “Anh dùng được thì cầm đi. Số tiền này em không cần, không phải khách sáo gì đâu, anh cũng biết, em không phải vì tiền, không có công không nhận thưởng. Nhưng, đúng như anh nói, giờ anh đang cần, em có lấy cũng để đó, huynh đệ một nhà, anh dùng trước, anh qua rồi, cái em muốn có được sẽ nhiều hơn chỗ này, có phải không anh Tăng?”

Tăng Cần Sinh cũng là người thẳng thắn, lập tức hiểu ý của Khang Thuận Phong, cái hắn cần nhiều hơn cơ!

Cười ha ha cất tiền đi, đưa mấy tấm thẻ Đế Đô lại cho hắn nói: “Mấy cái thẻ sàn nhảy này anh không cần, cậu cầm đi chơi gái đi!” Nói rồi gói bốn tấm thẻ lại, cẩn thận cất đi.

Khang Thuận Phong cáo từ Tăng Cần Sinh rồi quay về doanh địa.

Bọn Lưu Bằng đang nằm dài trên giường buôn chuyện, vừa lo cho hắn, từ sáng sơm đến giờ đi chưa về. Vừa thấy Khang Thuận Phong, vội vã quan tâm vây lại hỏi: “Đi đây đấy, sao đi cả ngày vậy, không có chuyện gì chứ?”

Khang Thuận Phong đắc ý cười: “Đi ra ngoài hóng gió thôi, đi loanh quanh bên ngoài cả ngày rồi” Nói rồi liền kể lại chuyện hôm nay, nhưng không nói cụ thể mình làm gì.

Bọn Lưu Bằng nghe thì oán trách, rằng đi hưởng phúc mà không nói một câu, khiến họ lo lắng cả ngày.

Khang Thuận Phong liền cười, cầm mấy tấm thẻ Đế Đô nói: “Sao mình lại không nghĩ đến các cậu chứ, nhìn xem đây là cái gì, khó khăn lắm mới có được đó” Nói đến đây, hắn thấy xấu hổ, sao mà học Tăng Cần Sinh nhanh thế.

Bọn Lưu Bằng nhìn thấy mấy tấm thẻ VIP của sàn nhảy Đế Đô thì không cầm được hoan hô. Lưu Nguyên và Vương Vinh đều muốn, nhưng Lưu Bằng gạt tay họ đi: “Những thứ này cần nhiều làm gì, mấy người chúng ta một tấm là đủ, còn lại để Tiểu Khang tính đi”

Vương Phàm dè chừng nói: “Có cần cho Thạch Thanh Hàm và Tiểu Tiểu một tấm không?”

Lưu Bằng không nói gì, Vương Vinh cốc đầu hắn nói: “Đồ con lợn! Cho bọn nó, bọn nó đi với người khác làm thế nào? Không cho bọn nó, chúng chỉ có thể đi với chúng ta”

Vương Phàm lấy tay ôm đầu, ai oán nói: “Cái đầu lợn của mình không phải vì bị các cậu đánh mà ngu đi sao!” Cả phòng đều cười ồ lên.

Khang Thuận Phong thấy họ nói có lý, liền gói ba tấm thẻ còn lại vào tự nhủ: Mình giữ một tấm đề phòng, một tấm cho Dương Tịnh Dư, tấm còn lại thì cho Trang Phi đi, cô ấy hình như là chị em họ với Trang Nghiên, cho cô ấy không khác gì cho Trang Nghiên. Nghĩ đến Trang Nghiên, trong lòng hắn chợt cảm thấy dịu hẳn.

Chuyện chua xót nhất nhân gian không phải sinh ly tử biệt mà là hiện bạn không đủ tư cách theo đuổi người bạn thích. Nhưng thực ra tình cảm của Khang Thuận Phong giành cho Trang Nghiên chỉ là bản năng theo đuổi cái đẹp của một thằng đàn ông, một tiểu tử đến từ Khang Gia Nguyên nghèo khó, sao mà với tới được.

Ra quyết định xong, mọi người liền cười nói buôn chuyện.

Trại tập quân sự khác với kí túc xá, là con trai một phòng lớn, con gái một phòng lớn. Khi bọn Khang Thuận Phong cười nói thì trên một cái giường khác có hai con mắt không vui đang nhìn họ.

Thang Văn Sinh lúc này không cui chút nào, hắn không quen với cái bộ dạng đắc ý của tên nhà quê như Khang Thuận Phong, không thích bộ dạng vui vẻ của mấy tên lang thang Lưu Bằng. Cứ cho chúng đắc ý thêm mấy ngày đi, hắn lẩm bẩm, đợi tập quân sự xong, thì bảo Xích Huyết Hùng đến dạy dỗ Khang Thuận Phong, hơn nữa không thể dạy ở nơi không người, phải trước mặt nhiều người, đánh bại hắn, phải cởi bỏ võ thuật thêm vào hào quang trên người hắn.

Hai lần công khai giao đấu, lại giúp cho danh tiếng của Khang Thuận Phong nổi hơn, điều này khiến Thang Văn Sinh vô cùng khó chịu. Bản thân là thiếu gia của Trung Nghĩa đường mà lại chìm nghỉm như vậy, chẳng có lý do gì mà để cho một thằng nhà quê vênh vao! Hơn nữa còn có tiểu mĩ nữ Trang Nghiêm, thấy hắn thực thà, chỉ có xinh đẹp như nàng mới xứng với mình! Nhưng mà mấy lần đến đều bị Trang Phi đó phá rối

Nếu là người khác, Thang đại thiếu gia sớm đã kêu người xử rồi, nhưng thấy con bé cũng sắc nước hương trời, hơn nữa lại có chút gì đó hoang dã, nên tha cho con nhỏ đó.

Hơn nữa, còn điều này nữa, đó là nể con bé là em họ của Trang Nghiên.

Nghĩ đến hai chị em Trang Nghiên và Trang Phi, Thang Văn Sinh quên được ngay những phiền não liên quan đến Khang Thuận Phong, Trang Nghiên thật xinh đẹp, Trang Phi cũng rất phong tình, nếu được cả thì …, không được, nhưng vậy là mình không chung tình, Trang Nghiên chắc chắn sẽ không vui … Nhưng …nhưng mình là thiếu gia của Trung Nghĩa đường cơ mà, có được hai cô một lúc cũng đâu có thiệt thòi gì cho họ chứ? Trang gia cũng chẳng phải là người có quyền thế gì, chỉ cần có tiền, mời họ tách trà, không, mời họ uống vài tách trà! Mình cứ theo đuổi đã, dù gì thế cũng tự hào hơn, chỉ là, nếu hai người họ không biết trước sau thì không chừng phải ra tay với họ tộc nhà họ, với thực lực của Trung Nghĩa đường, thu dọn một Trang gia trung lưu quá dễ. Thang Văn Sinh nghĩ vậy mà lòng thấy vui vui.

Nghĩ rồi không biết sao tự nhiên lại nghĩ đến Á Thư.

Á Thư coi hắn lớn lên, lúc đó không bị bắt ra tiếp khách, hắn âm thầm bắt nạt cô, nhưng mỗi lần bị bắt nạt cô cũng không dám nói với ai.

Chỉ là, tuy hắn đã từng chạm, từng hôn, nhưng lần đầu tiên của Á Thư lại không phải là của hắn, tuy hắn là tiểu thiếu gia được Thang gia cưng chiều nhất, nhưng lần đầu tiên của tài nhân hắn vẫn không dám tùy tiện.

Lần đầu tiên của Á Thư nghe nói là cho một lão già hơn năm mươi tuổi, cái giá là một mảnh đất giao lại cho công ty Bất động sản của Trung Nghĩa đường với cái giá thấp hơn giá thị trường 20%. Nghe đâu mảnh đất ấy tạo cho Trung Nghĩa đường thu nhập hàng tỷ.

Nhưng Thang Văn Sinh có thể cảm thấy, Á Thư theo hắn, tài nhân gia thế Thang gia không ít, hắn cũng có thể gọi được vài người, phải thay đổi khẩu vị chứ. Những người đó cứ bắt hắn phải hứa này hứa kia, nhưng tuy thiếu gia kí nợ không thu tiền, họ vẫn thu đủ.

Chỉ có Á Thư là khác, chưa từng bắt hắn hứa gì tặng gì, thậm chí có một số thứ cô tự mình đổi lấy tiền cho mình.

Khi nghĩ đến Á Thư, Thang Văn Sinh lại nghĩ đến một người khác, Thịnh Thư đào hoa của Bân Thịnh Đường. Người con gái phong tình thục nữ, lại có chút cảm giác tàn nhẫn, khiến hắn thực sự cảm thấy kích thích.

Không biết bọn Đạo Phòng Tam và Bạch Nhãn Lang xử lý công chuyện ra sao rồi, lúc nào mới có thể cho hắn nhìn thấy toàn bộ sự hấp dẫn của Thịnh Thư đây.

Càng nghĩ hắn càng thấy nóng người, chuyện đầu tiên hắn làm khi có kẻng gõ báo tắt đền là tìm ngay năm cô nương.

Khi tay hắn dính đầy ***, hắn chợt có cảm giác trống rỗng, giống như những cô gái lúc nãy làm hắn *** bỗng chốc mất hết sức hấp dẫn, trở nên vô vị, trong lòng chỉ còn một cảm giác, đó là cảm giác quyền nắm giữ.

Thang gia, cuối cùng là của ta! Anh cả anh hai đừng có mơ.

Đó chính là ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.