“Không phải.” Cho rằng y cũng hiểu lầm, Tang Kỳ có hơi xấu hổ, hắng giọng giải thích: “Chuyện là, chỉ muốn nói với ngài một tiếng, ta với Trác Văn Viễn thật sự...”
Hôm nay nàng đã nói câu này đến lần thứ ba, không thể lưu loát hơn, nhưng chưa kịp nói xong liền bị đối phương chặn họng.
“Ta không hiểu lầm, không cần giải thích với ta.” Yến Vân Chi bình tĩnh nói, nhìn ra được y đối với chuyện của nàng và Trác Văn Viễn không trách cứ, càng không tò mò hay để ý.
“Được rồi.” Mặt Tang Kỳ đỏ lên, kéo kéo góc áo, không hiểu bản thân tại sao nhất định phải chạy ra đây làm chuyện thừa thãi, giơ tay từ biệt nói: “Vậy ta quay về trước.”
Không ngờ chưa kịp chạy đã bị gọi lại.
Yến Vân Chi nhìn bước chân thoăn thoắt uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Yến Hạc Hành, giọng nói thanh như ngọc gọi nàng: “Dừng bước. Yến mỗ tuy không thèm để ý chuyện của ngươi và Trác Văn Viễn, nhưng có chuyện khác muốn hỏi.”
“Vâng?” Tang Kỳ kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
“Về chuyện thổ phỉ lần trước.” Y cố hết sức dùng ngữ khí đạm bạc như không có việc gì đề cập, “Đã giải quyết xong xuôi rồi sao?”
“Ờ.” Hóa ra là chuyện này, Tang Kỳ thở phào.
“Nếu không muốn nói là không giải quyết thì đúng là đã kết án, nhưng nếu là nói giải quyết rồi, lòng ta lại thấy có gì đó sai sai.” Nàng quay người, bình thản nói.
“Nói rõ hơn xem?” Yến Vân Chi hơi điều chỉnh tư thế, nghiêng người đi tới, đến gần một chút chuẩn bị nghe nàng nói chi tiết.
Tang Kỳ ngửi được một mùi hương cây cỏ tươi mát trên người y, không khỏi hít lấy mấy ngụm, cũng mượn hơi thở sâu này sắp xếp lại suy nghĩ, nói với y những chi tiết mà nàng từng nghi hoặc, kết luận: “Nói chung là cảm thấy không đơn giản chỉ là thổ phỉ như vậy.”
Nói đến đây, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện hắc y nhân tối hôm qua. Trong lòng nàng mơ hồ nhận thấy được dưới bầu trời xanh gió êm sóng lặng của Lạc Kinh này dường như không thái bình như tưởng tượng.
Nhưng hiện tại vạn dặm không mây, ánh mặt trời ấm áp, đến nỗi lưu lại hơi ấm trên người, cảm giác đang có âm mưu lốc xoáy gì đó đột nhiên sinh ra kia lại rất nhanh đã tan biến.
Tang Kỳ không biết vì sao Yến Vân Chi đột nhiên hỏi đến chuyện nhỏ này, điều tra ánh mắt của y. Nhưng y nghiêm túc nghe xong, vẫn chưa đưa ra bình luận gì, chỉ là dùng ngữ khí của thân phận thầy giáo dặn dò: “Nếu đã như vậy, ban đêm cẩn thận chút, đừng tự mình ra ngoài.”
Nhớ tới lần trước ở vùng ngoại ô ngẫu nhiên gặp y, y cũng từng dặn dò như thế, tuy rằng chỉ là một câu việc công xử theo phép công, Tang Kỳ vẫn hiểu ý cười, cảm thấy vài phần ấm áp.
Có lẽ, y không kiêu căng thanh lãnh xa cách vạn dặm như bề ngoài, thật ra cũng có mặt nhiệt tình, cũng biết quan tâm người khác.
Nàng giống như vừa phát hiện được bí mật nhỏ mà y che giấu, thật cẩn thận mà giấu đi, trong lòng có chút ít kích động.
Như vậy xem ra, nói không chừng chuyện tặng túi tiền vẫn còn cơ hội.
Yến Vân Chi không biết được tâm địa gian xảo này của nàng, cảm tạ tin báo của nàng liền rời đi.
Bây giờ đã bắt đầu tiết kinh sử của tiến sĩ Phùng Mặc, Tang Kỳ cân nhắc dù sao cũng trễ rồi, thay vì trở về nghe mắng, không bằng trốn học cho trót luôn. Vừa lúc cả phòng kia ai nhìn cũng sầu não, liền lén lút vòng ra sân sau, tìm được một chỗ sau hòn non bộ, ngồi xuống. Nhìn quanh bốn phía, tự thấy bản thân rất khó bị phát hiện, định bụng ngủ trưa một giấc.
Mới vừa dọn xong tư thế, đột nhiên một tiếng hắng giọng.
Dù sao cũng là đang lúc trốn học, nàng có tật giật mình phóng người đến hòn non bộ, sợ bị người ta phát hiện.
Nhưng tiếng bước chân kia lại đi về phía nàng, sau khi lại gần liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Đừng trốn nữa, không phải Tư nghiệp, cũng không phải tiến sĩ.”
Thanh thúy mà có chút non nớt, đúng là Diêm Diễm.
Đây đúng là... Oan gia ngõ hẹp mà. Tang Kỳ hơi đau đầu, thở dài, đi từ sau hòn non bộ ra, bất đắc dĩ nói: “Sao lại là ngươi, lại tới hỏi tội ta à?”
Da mặt Diêm Diễm mỏng, rất dễ đỏ mặt, Tang Kỳ cũng không biết mình nói gì sai, chỉ thấy hai bên gò má huynh đệ này chưa gì đã ửng hồng, nắm chặt nắm tay, sau một hồi rối rắm, mở miệng lại không giương nanh múa vuốt.
“Ta hỏi ngươi, những gì ngươi nói hôm nay có phải thật không?” Ngữ khí của hắn vẫn vậy, khí thế lại khiêm tốn rất nhiều, còn thêm yêu cầu: “Ngươi nhìn vào mắt ta, thành thật trả lời.”
Tang Kỳ không rõ nguyên nhân ngẩng đầu nhìn hắn, “Là thật đó.”
Liền thấy ánh mắt hắn không tự nhiên liếc sang bên cạnh, mím môi, lời ra kinh người nói: “Được rồi, ta tin ngươi.”
Thái độ thay đổi 180 độ này làm Tang Kỳ ngẩn ra rồi lại giật mình, hoàn toàn không hiểu hắn đang diễn gì.
Diêm Diễm dường như hơi xấu hổ, bản thân chủ động giải thích: “Ngươi nói đúng, về chuyện ngươi và Trác Văn Viễn mọi người đều không có chứng cứ. Nhưng Tống Lạc Thiên nói buổi tối thấy ngươi, chuyện này không có chứng cứ, ngươi lại thừa nhận... Ta cảm thấy ngươi chắc không phải loại người sẽ gạt người khác... Thế nên ta xin lỗi vì những lời nói vừa rồi.”
Tang Kỳ chớp mắt, biểu cảm kinh ngạc.
Đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi hắn lại chủ động xin lỗi. Thứ hai là cảm khái, bản thân sao lại không nghĩ ra sớm, có thể dứt khoát không thừa nhận ngày hôm qua nửa đêm gặp được Trác Văn Viễn! Đúng là ngu muội. Ngoài mặt chỉ giật giật khóe miệng, có hơi chột dạ nói: “Không có gì.”
Diêm Diễm còn đang nhìn chằm chằm hòn non bộ, hồng nhuận trên mặt chưa nguôi, dùng ánh mắt liếc nàng một cái, lại lúng túng nửa ngày, nói: “Còn chuyện lần trước nữa, ta cũng xin lỗi.”
Nói đến chuyện này, Tang Kỳ giống như lĩnh ngộ được gì, nhướng mày cười hỏi: “Vậy nên, ngươi đến là để tuyên bố ngừng chiến, làm hòa với ta?”
“Làm hòa gì chứ... Con gái như ngươi sao lại...” Diêm Diễm quýnh lên, đỏ hết lỗ tai, “Ta chỉ cảm thấy ngươi cũng không đáng ghét đến thế thôi.”
Được rồi được rồi, Tang Kỳ thấy hắn dễ dàng thẹn thùng như vậy, cũng không biết nói nhiều gì thêm, nhìn hắn cười cười, coi như là tiếp nhận hòa ý của hắn.
Hai người nhất thời không nói gì, có chút tẻ nhạt.
Tang Kỳ không biết nên tiếp tục ngủ trưa hay là cùng hắn nói chuyện, cảm giác cái nào cũng không thích hợp, có chút khó xử.
Mà nơi hai người đứng vừa hay là chỗ đón gió trong hòn non bộ, nên có hơi lạnh. Diêm Diễm không chịu nổi, chủ động đề nghị: “Ra ngoài nói chuyện đi.”
“Ừm.” Tang Kỳ đồng ý, ngồi trở lại trên khối đá bồ tát nàng đang nằm lúc nãy, Diêm Diễm mới lạnh quéo người đứng ở đây, vuốt vuốt cánh tay, mở miệng hỏi: “Ngươi với Tống Lạc Thiên cũng từng có thù sao?”
Vừa nhớ tới chuyện này liền phiền, Tang Kỳ đỡ trán, trầm trọng gật gật đầu.
Đôi mắt Diêm Diễm sáng ngời, gật đầu đi theo, giống như có chuyện lạ trịnh trọng nói: “Ta cũng vậy.” Tựa như chiến hữu cách mạnh chỉ hận gặp nhau quá muộn, lòng đầy căm phẫn kể rất nhiều chuyện xung đột của hai người.
“Lần đầu tiên là năm năm trước, trong yến hội cung đình, ta nhìn trúng một chùm nho từ Tây Vực đưa tới, mỗi bàn chỉ có một chùm. Hắn ăn xong rồi, nhất định còn phải giành với ta... Ta còn chưa có tranh của hắn!”
“Sau đó tức quá, mỗi lần gặp hắn trên phố, đều cố ý phải đi trước xe ngựa của nhà hắn. Ngươi đoán hắn làm gì? Hắn cư nhiên ngấm ngầm giở trò, làm hỏng bánh xe ngựa của ta!”
“Càng sau càng quá đáng, chỉ cần là ngọc ta nhìn trúng muốn mua, hắn đều giành cho bằng được, bản thân đeo vào không đẹp cũng không muốn cho ta như ý... Ngươi nói hắn có xấu tính không chứ?”
Diêm Diễm càng nói càng giận, xoa tay hầm hè, hận không thể ngay lập tức đấm cho Tống Lạc Thiên một cái, căm giận nói: “Đáng tiếc phụ thân không cho ta trả thù hắn, nói không thể chọc vào Tống gia, nếu không tiểu gia đã sớm cho tên mặt trắng đó hai đấm hả giận rồi.”
Tang Kỳ xem dáng vẻ kia của hắn, không nhịn được phì cười, “Nói người ta mặt trắng, chắc ngươi không phải?”
Diêm Diễm bất mãn nhíu mày, “Ta trắng thật sao?”
“Ừ.” Tang Kỳ xác nhận. “Đặc biệt trắng, còn mềm, làm da vô cùng mịn màng, quả thật xinh đẹp như hoa.”
“Hừ.” Diêm Diễm bất mãn đẩy nàng, thẹn quá hóa giận nói: “Có ngươi ấy, những thứ đó mà miêu tả ta sao! Đó đều là để tả con gái! Tả ta phải dùng là mày kiếm mắt sáng, phấn chấn oai hùng, uy vũ hùng tráng... Linh ta linh tinh.”
Tang Kỳ nghe những từ này, nhìn lại thân thể nhỏ của hắn cười đến không dừng được.
Có lẽ bản thân Diêm Diễm cũng cảm thấy có chỗ không thỏa đáng, nhíu mày mặt đỏ, hô “Không cho cười” hơn nửa ngày mới có hiệu lực.
Chờ đến lúc Tang Kỳ bình thường lại, hắn mới sáp lại chỗ nàng, chân thật nói ra ý đồ của mình, đề nghị: “Ngươi xem, nếu hai ta đều muốn đối phó Tống Lạc Thiên, chi bằng liên thủ, cùng nhau trừng trị hắn, thế nào?”
Lúc nói lời này, trong mắt hắn lạp lòe ngo nghoe ngọn lửa nhỏ, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Diêm Diễm thấy nàng cũng có hứng thú, cao hứng nói ra kế hoạch của mình.
Nhưng Tang Kỳ nghe xong liền thấy không đáng tin cậy, đều là một ít trò xiếc con nít, nhưng đúng là rất hợp với phong cách của Diêm Diễm, đáng tiếc đối phó loại người như Tống Lạc Thiên, e là kỹ xảo này hơi thấp, dễ dàng bị đối phương nhìn ra.
Thế nên lắc đầu, khuyên nhủ: “Không thể không đề phòng người khác, nhưng không được có chủ ý hại người. Hay là bỏ đi, mọi người nước sông không phạm nước giếng, phận ai nấy sống là được rồi. Lần sau gặp hắn, ngươi cách xa một chút là được.”
Diêm Diễm không vui, “Nhưng hắn khi dễ ngươi như vậy, ngươi không thấy tức giận, không muốn diễu võ dương oai với hắn sao? Diêm gia ta không muốn đắc tội Tống gia hắn, chẳng lẽ Tang gia các ngươi cũng không dám sao?”
Tang Kỳ nghe đến đây xem như đã hiểu, hắn muốn liên hợp với mình, mượn chỗ dựa, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, thành khẩn nói: “Đúng vậy, ta cũng không dám. Tuy rằng ta hiện giờ chưa làm được chuyện gì có ích cho gia tộc, nhưng ít ra cũng không muốn gây rắc rối cho Tang thị.”
Diễm Diễm hừ nhẹ một tiếng, “Còn có thể làm chuyện có ích gì, tìm một nhà chồng tốt không phải là được rồi sao. Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, chúng ta giống nhau, có thể thông qua liên hôn đem hai nhà Tang Diêm liên hợp với nhau chính là tốt nhất rồi, ngươi còn không vui.”
“Ài, ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu.” Tang Kỳ cười cười, chân hơi tê, đứng dậy cử động, giơ tay vỗ vai hắn, thấm thía nói.
Sắc mặt Diêm Diễm tối sầm, âm thanh bất mãn động đất phản biện: “Ta lớn hơn ngươi ba tháng đấy nhé.”
Tang Kỳ bên kia đã vặn eo xua tay đi xa, đi một hồi lại nhớ đến biểu cảm sinh động kia của Diêm Diễm, vẫn thấy buồn cười.
Đúng vậy, người này rõ ràng lớn hơn ba tháng, năm nay cũng mười bảy, ba năm nữa là phải làm lễ gia quan, thế mà vẫn cứ như một đứa con nít, không biết nên nói hắn ấu trĩ hay là đơn thuần, ngây ngốc nữa... Chắc là có thể dùng từ đáng yêu nhỉ?