"Không phải có vấn đề muốn hỏi sao? Nói đi." Yến Vân Chi phẩy nhẹ tay áo, chỉ vị trí đối diện ra hiệu cho Tang Kỳ ngồi xuống.
Tang Kỳ do dự ngồi xuống, mở sách ra.
Yến Vân Chi cũng không nóng vội, thong thả đĩnh đạc cầm quyển sách mà đọc, dường như đang chờ nàng nói chuyện, cũng giống như thể nàng không hề tồn tại trong căn phòng này.
Y mặc y phục mỏng nhẹ, lất phất phiêu dật xuất trần dưới những cơn gió lạnh thổi xuyên qua khung cửa sổ. Vải vóc may y phục không có hoa văn phức tạp nhưng chế tác tinh tế. Cả người từ đầu đến chân không hề đeo nhiều trang sức như các công tử thế gia khác, nhưng từng sợi tóc vô cùng trơn mềm sáng bóng. Chỉ là y phục màu trắng mộc mạc đến cực điểm, chỉ là một mái tóc suông dài như thác nước, gương mặt tuấn tú vô song, mà lại vô cớ sinh ra một vẻ khí tức cao ngạo hiển quý.
Tang Kỳ không phải chưa từng nghe qua lời ca tụng y ở trong Lạc Kinh. Nếu Yến Vân Chi đứng hàng thứ hai trong số danh sĩ ở Lạc Kinh, e là cũng chỉ có nhị thúc đã có tuổi kia của y là có thể xưng thứ nhất. Nhưng vị này đã đi ẩn cư tu đạo từ lâu. Có câu nói là "tuấn dật Yến gia tử, phong lưu thiên hạ nghe"(*). Vốn dĩ cho rằng đều là người ta nịnh nọt, cũng không có gì kỳ lạ, cái gọi là phong lưu cùng lắm là có phần rảnh tình lại có phần rảnh tiền giả bộ mà thôi.
(*)Câu này mình hiểu là con nhà họ Yến tuấn tú, có tiếng phong lưu trong thiên hạ, kiểu kiểu vậy.
Bây giờ người này ở trước mặt, im lặng, chỉ là nhàn nhạt xem sách, trên người toát ra phong thái phi phàm, ngược lại khiến nàng không tin vào mắt mình, không khỏi cụp mắt cười một tiếng, tán dương: "Người như ngươi, khá là thú vị."
Tâm tình của Yến Vân Chi cũng không vì câu khen ngợi này mà rung động, chỉ nhàn nhạt đáp lại, "Cô nương quá khen."
Lời nói ra là lời khiêm tốn, trong giọng nói lại lộ ra sự bình tĩnh và tự tin khó nói thành lời.
Tang Kỳ nói thêm một câu, "Đáng tiếc tính cách quá kém, lại không có chí tiến thủ, nếu không cũng rất gì và này nọ."
Y chỉ cười không nói.
Nàng vốn là tới xem trò cười, không phải thật sự cần thỉnh giáo, tuỳ tiện hỏi vài vấn đề. Yến Vân Chi đều đối đáp trôi chảy, Tang Kỳ liền cảm thấy vô vị muốn đi. Nàng đứng lên, cũng nói cảm ơn, ngoái đầu nhìn y.
Đúng ra tuổi tác hơn kém không lớn, nhưng ở Quốc Tử Giám, y là tư nghiệp, nàng là đệ tử, theo lẽ thường hẳn là nên tôn kính y. Nhưng đối với y, nàng thế nào cũng không thể kính sợ được, mà luôn có một cơn ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực. Thật sự nghĩ không thông, đám người Diêm Diễm kia vì sao lại một mực cung kính với y, chẳng qua cũng chỉ là một người cùng thế hệ thôi mà!
Xem chừng là vì Diêm Diễm quá không có thành tựu, nàng nghĩ đến tên đồng lứa kia của mình, vẫn còn giống như một thiếu niên tính tình y như con nít, bi ai thở dài.
Đang muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy Yến Vân Chi ở phía sau mở miệng, giọng nói như gió mát nhè nhẹ, gọi: "Tang nhị tiểu thư, mời dừng bước."
Tang Kỳ nghi hoặc quay lại, "Tư nghiệp có việc gì sao?"
"Yến mỗ muốn hỏi một câu, ngươi cảm thấy thế nào về chuyện của Diêm Diễm?"
Tang Kỳ ngẩn người, "Chuyện gì?"
Yến Vân Chi hời hợt liếc qua những món đồ chơi nhỏ sinh động trong phòng.
Tang Kỳ liền hiểu ra, y đều biết hết trò vặt của mình và Diêm Diễm, thế là đành phải nhún vai, đường hoàng nói: "Chơi đùa thôi mà, còn cảm thấy thế nào được nữa."
"Ah?" Yến Vân Chi hơi nâng giọng lên.
"Diễm tiểu lang chỉ là không cao hứng, muốn tìm chỗ trút giận, đều không phải thật sự muốn đả thương hay làm hại ta." Tang Kỳ hất cằm, bĩu môi nhìn hai con rắn không độc nhỏ trên mặt đất kia, "Nếu không ta bị cắn mấy lần từ lâu rồi. Ta đã là không chịu thiệt gì, cứ để hắn chiếm chút tiện nghi đi."
Nói xong thoải mái cất bước đi ra ngoài.
Yến Vân Chi nhìn theo bóng lưng của nàng, đưa tay đụng đụng con rắn nhỏ lười nhác bất động.
Nó là loài rắn, liền bị người ta gán cho cái mác ngoan độc từ thâm căn cố đế, chỉ sợ cho cũng không tránh kịp, nhưng trên thực tế lại không hề đáng sợ như lời người ta nói, có phải cũng có chút thú vị không?