Nhưng chuyện này tuy là chuyện nàng bận lòng nhất, lại không có cách nào nóng vội được. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là ngày mai còn phải đến Quốc Tử Giám tiếp tục lên lớp, nhưng lại không biết tiết đầu là lúc nào.
Tang Kỳ trở về phòng sớm hơn thường khi, tắm một cái rồi đi ngủ. Có chút ưu sầu nghĩ, đa số các vị tiến sĩ đều không vừa mắt nàng, bạn cùng lớp lại có vẻ không dễ đối phó, lại thêm cái tên Yến Vân Chi tính tình khiến người ta bó tay toàn tập kia... Con đường học tập này chỉ sợ là không dễ chịu.
Không ngờ rằng, sợ cái gì thì cái đó liền tới, ngày thứ hai nàng vừa mới rảo bước đi vào phòng học, liền thấy trên bàn của mình có thêm một tờ giấy.
Mở ra xem xét, phía trên lưu loát viết hơn một trăm chữ to đùng, tuy rằng nhiều nhưng so với tám chữ hôm qua Yến Vân Chi nói còn dễ hiểu hơn nhiều. Tang Kỳ tổng kết một chút, đại khái nội dung là nói tan học xong chớ có đi về ngay.
Cũng mất công viết ý tứ đơn giản như vậy thành phức tạp thế này, nàng thật nể sự kiên nhẫn của người này. Nhìn chỗ tên người gửi, chỉ thấy hai chữ to như rồng bay phượng múa, Diêm Diễm.
Vậy là hiểu, đây sợ là tiểu công tử Diêm gia mới bị mình cự tuyệt hôm qua. Không khỏi bật cười, hoá ra viết nhiều như vậy không phải để khoe khoang tài tình, mà là tức giận đến nỗi không ngăn được nhổ nàng.
Nhìn kỹ lại thấy trên thư chỉ viết tên người đe doạ, không chỉ đích danh người bị đe doạ. Tang Kỳ nhớ đến hôm qua trên lớp bị Trác Văn Viễn khoanh tay đứng nhìn, nghĩ ra một trò phúc hắc, đặt phong thư trên tay lên bàn của hắn. Lúc Trác Văn Viễn đến, nhìn mình bằng vẻ mặt không hiểu chuyện gì, hào phóng nắm vai hắn, nói: “Yên tâm, ta bảo vệ huynh.”
Trác Văn Viễn cong khoé môi, gấp lá thư lại, thâm thuý nhìn đáy mắt nàng nói: “Đa tạ.”
Yến Vân Chi làm tư nghiệp, không thường xuyên lên lớp giảng bài. Hôm nay Tang Kỳ không thấy y, nên cũng không tìm được cơ hội nào để đưa túi tiền, trôi theo tiết tấu thôi miên đặc trưng của dòng lịch sử trong lớp sử học của tiến sĩ Phùng Mặc, ngủ gật hết nửa ngày. Buổi chiều là tiết số học, bàn tính sôi nổi náo nhiệt một hồi liền đến giờ về.
Vừa muốn gọi Trác Văn Viễn cùng đi, lại thấy hắn ôm bụng mím môi, sắc mặt tái nhợt liền vội vàng hỏi: “Bị sao vậy?”
“Hơi đau bụng, muội đi trước đi, không cần chờ ta.” Trác Văn Viễn cười khổ, đứng dậy một đi không ngoảnh lại đi thẳng về phía nhà xí.
Tang Kỳ ngồi một hồi, thấy hắn đi lâu không trở về, sốt ruột muốn về nhà nghiên cứu công phu, lại không tiện đi đến nhà xí tìm người, đành phải đi trước. Thầm nghĩ tốt thôi, dù sao đối tượng thật sự của thư đe doạ kia là ta, không phải huynh...
Vậy là thu dọn đồ đạc đi ra cửa lớn Quốc Tử Giám, nàng nghĩ lề mề mất nửa ngày như vậy chắc Diêm Diễm sẽ không đợi nàng. Ai ngờ ngoài cổng có cả một đám người vây quanh, dẫn đầu ở giữa là một tiểu công tử mặc áo hoa, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt có vài phần khí khái hào hùng và quật cường. Nhìn một cái nàng liền âm thầm nghiến răng, chắc chắn là Diêm Diễm chứ không ai khác.
Tang Kỳ hít một hơi thật sâu, làm bộ như bọn họ không tồn tại, đi ngang qua.
Đương nhiên chuyện này là không thực tế.
Bên trong Quốc Tử Giám Diêm Diễm rất biết kiêng kỵ, không dám làm loạn. Chờ mãi mới thấy Tang Kỳ đi ra, tiến lên hai ba bước, vênh vang đắc ý chỉ vào mũi nàng, mắng: “Tang Kỳ, dám từ chối hôn sự với ta, ngươi nghĩ ngươi còn muốn sống ở Lạc Kinh này hay sao?”
Lời này nói ổn nhưng lớn, Tang Kỳ ngước mắt đường hoàng liếc hắn một cái, khẽ nói, “Còn.”
Bên cạnh lập tức có người không nhịn được cười.
Diêm Diễm cảm thấy nàng thế này chính là cố tình khiêu khích, càng thêm bực tức, “Ngươi...! Hừ, dương dương tự đắc, không biết kiêng nể gì, không có giáo dục không chút thục nữ, tưởng rằng tiểu gia nhìn trúng ngươi chắc?”