Thao Thiết là một quái vật trong truyền thuyết thần thoại Trung Hoa, đại diện cho lòng tham không đáy của con người.
- ---------------------------
Tự đi hỏi trực tiếp là chuyện không thể, Tang Kỳ đang buồn bực, Yến Vân Chi bên kia đã đi xa. Nàng nhìn qua bóng lưng y, mới đột nhiên nhớ ra, ah, đây không phải là cơ hội tốt ư, vội vàng đuổi theo.
“Đa tạ Yến tư nghiệp giải vây, đệ tử có một tạ lễ...” Tang Kỳ chạy đến trước mặt hắn, hí hửng cười móc túi tiền ra.
Yến Vân Chi lịch sự dừng bước, lườm nàng một chút, nghi ngờ nói: “Cảm tạ chuyện gì?”
“...Vừa rồi nếu không có tư nghiệp ngài,“ Tang Kỳ vừa tính nói “Diêm Diễm chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, có khi sẽ phải dây dưa một hồi, lỡ như bị người ta bắt thóp thì coi như tiêu rồi”, lại nhớ ra nói vậy chẳng khác nào đang tự chui đầu vào rọ, thừa nhận mình gây chuyện trong Quốc Tử Giám hay sao?
Thế là lời ra khỏi miệng lại chuyển thành, “Nếu không nhờ ngài, ta vật tay chắc chắn không lại Diêm Diễm.”
Yến Vân Chi cười nhạt một tiếng, ánh mắt rơi trên cổ tay ửng đỏ một vòng vì bị Diêm Diễm nắm của nàng, giọng điệu bình tĩnh không lay động, “Vậy sao? Khách khí rồi.” Sau đó liền cất bước muốn đi.
Tang Kỳ vội vàng lợi dụng đúng cơ hội đưa túi thơm lên, cười nói: “Chỉ là túi tiền nho nhỏ, không có gì lớn, mong tư nghiệp vui lòng nhận cho.”
“Không cần thiết.”
Tang Kỳ vừa sốt ruột, bận bịu lại nói thêm một câu, “Ngài xem, túi tiền này rất đẹp, rất hợp với ngươi....” Lúc nói những lời này, trong đầu hiện ra cây dù hôm qua y cầm, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Không ngờ Yến Vân Chi thật sự dừng lại, nghiêm túc liếc mắt nhìn túi tiền của nàng một cái, gật đầu nói: “Thêu Thao Thiết đúng là rất sáng tạo, đáng tiếc Yến mỗ cảm thấy quá có cá tính, ngàn vạn lần không dám đeo, cô nương vẫn nên tự giữ lại cho mình đi.”
Nói xong chắp tay, không quay đầu đi thẳng ra xe ngựa.
Thao Thiết... Tang Kỳ nhìn thoáng qua chú nai con(*) mình thêu, khoé miệng giật giật.
(*)Nai phát âm giống với Lộc, là lời chúc tài lộc dồi dào, còn Thao Thiết lại là tượng trưng cho sự tham lam, là ý không tốt.
Không nhìn thấy, nàng ở phía sau hừ hừ hai tiếng, cất kỹ túi tiền rồi trở về tìm Trác Văn Viễn.
Chỉ thấy vị trúc mã này đang ngồi trước cổng chính của Quốc Tử Giám, co chân dài lên, phe phẩy quạt xếp, nhắm mắt tựa vào tường phát ngốc.
Tang Kỳ đi qua vỗ đầu hắn một cái, “Đi thôi.”
Hắn ngước mắt một chút, mũi hừ nhẹ.
“Phì... Lớn già đầu rồi mà vẫn còn tính tình đùa nghịch của con nít thế,“ Tang Kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng tựa vào tường, “Làm sao vậy?”
“Cố tình giúp người kéo đại Phật trấn địa ra để giải vây, người ta lại không cảm kích, tổn thương.” Trác Văn Viễn chậm rãi phe phẩy quạt, lạnh lẽo nói.
Hoá ra là hắn sắp xếp trước... Tang Kỳ bất đắc dĩ cười, “Được, được, muội sai rồi, được chưa?”
Lúc này Trác Văn Viễn mới chịu mở mắt ra, tia sáng trong mắt lưu chuyển, xếp quạt lại, bĩu môi nói: “Biết lỗi rồi?”
“Ừ.” Tang Kỳ gật đầu, thành khẩn nói.
“Vậy muốn cảm ơn ta thế nào đây?” Hắn vừa nói vừa đứng lên, ở trước mặt nàng cúi người, dùng quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, “Hay là lấy thân báo đáp đi?”
Lúc nói nửa câu sau, dung mạo tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc, giọng nói mị hoặc mê người, làm bầu không khí lập tức trở nên thập phần mờ ám.
Nhưng một trong hai nhân vật chính bên trong bầu không khí đó lại không hợp với tình hình chút nào, đưa tay hất rơi cây quạt của hắn, giận nói: “Mơ đẹp thế.”
Sau đó đứng dậy kéo ống tay áo của hắn, “Đãi huynh ăn một bữa tiệc lớn, đi thôi.”
Động tác trên tay Trác Văn Viễn cứng đờ, sau đó bật cười, để mặc cho nàng lôi kéo, ngoài miệng không quên than một câu, “Không lấy thân báo đáp thì cho cái túi tiền cũng được mà, thật không công bằng.”
“Không chịu nói sớm, chớp mắt muội bảo Liên Phiên thêu cho huynh mười tám cái.”
Đúng là hết chuyện để nói, lại theo đến đây gây náo nhiệt, Tang Kỳ tức giận nói.