CHƯƠNG 36: Chỉ mành treo chuông
Ân Tịch Ly thật sự đã hảo hảo khích cho Tiêu Lạc tức tối một trận, khiến Tiêu Lạc uống không ít rượu, tâm trạng tột cùng bất mãn.
Nguyên bản hắn là một kẻ cực kỳ ngạo mạn, từ nhỏ đến lớn ai cũng khen hắn hảo, thông minh, tuấn mỹ, bởi vậy hắn rất tự tin. Hơn nữa hắn vốn thiên phú dị bẩm tư chất hơn người, lại thêm xuất thân vọng tộc, tất cả mọi người chung quanh đều hành xử theo ý hắn, một kẻ duy ngã độc tôn.
Tự dưng đến ngày nọ hắn sinh bệnh phải đi tìm thần y cứu chữa, nhờ vậy gặp được người thiếu niên so với mình còn tuấn mỹ hơn, chính là Hạ Vũ lúc thiếu thời, rồi nhất kiến khuynh tâm[44], nên hắn muốn thân cận một chút, tiếc rằng Hạ Vũ tính tình bảo thủ, đối với mấy chuyện này dốt đặc cán mai đã đành, lại còn thẳng thắng khước từ hắn.
Vì thế mà Tiêu Lạc gặp phải đả kích nặng nề, hắn nghĩ Hạ Vũ không thể tiếp nhận được nam nhân nên mới cự tuyệt hắn, đúng là chính hắn có mắt như mù!
Nói cho cùng, dưới quan điểm của Tiêu Lạc, Hạ Vũ hoàn toàn không có lý do để cự tuyệt, hơn nữa trước đây Hạ Vũ cũng đối xử với hắn rất tốt, chính vì Hạ Vũ chủ động tỏ ra như thế nên hắn mới có thể động tâm với người này, nhưng rốt cuộc Hạ Vũ lại khước từ. Đây rõ ràng chẳng phải Tiêu đại thiếu gia đã bị người ta đùa bỡn ư, bảo hắn phải làm sao để nuốt được mối hận này chứ?!
Hai ngày trước Hạ Vũ không hề đoái hoài tới hắn, có điều Tiêu Lạc vẫn nhìn ra được , trong mắt Hạ vũ còn có hắn, bởi vậy hắn nhiệt tình bám theo Hạ Vũ khắp nơi…Rốt cuộc hôm đó Hạ Vũ uống quá chén, động lòng nói ra tâm ý, Tiêu Lạc được dịp ăn miếng trả miếng, tàn nhẫn sỉ nhục.
Lúc đó, vẻ mặt bị tổn thương cùng nhãn thần của Hạ Vũ khiến Tiêu Lạc trong một khắc cảm thấy áy náy, nhưng vẫn thừa nhận là đã báo được thù.
Có điều hôm nay, Tiêu Lạc bị Ân Tịch Ly gạt cho há hốc mồm, bản thân thì lăn qua lăn lại nửa ngày, tự cho là trả thù thành công rồi nên uống mừng, không ngờ Hạ Vũ đã có ý trung nhân, hay là thanh mai trúc mã gì đó, thảo nào từ nhỏ tên đó đã ghét hắn. Tiêu Lạc đột nhiên nhớ đến hiện tại Hạ Vũ phỏng chừng đang ở bên ái nhân cùng nhau ôn tồn, lòng hắn liền lo âu sợ hãi…Mà việc khiến hắn khó chấp nhận nhất chính là ngày trước hắn tự cho mình thông minh, giờ thật sự chẳng còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa.
Suốt hành trình Tiêu Lạc mang tâm trạng bất an, Ân Tịch Ly thì cố chọc tức hắn, trả đũa thay cho Hạ Vũ, còn Viên Liệt cũng cảm thấy có phần quá đáng.
Bắt gặp Ân Tịch Ly đang bưng chén rượu loạng choạng bước đến đuôi thuyền, Viên Liệt vội vàng tiến lại, mở lời can ngăn, “Sao ngươi lại đặt điều gạt hắn? Ngộ nhỡ hắn và Hạ Vũ song phương đều có ý với nhau, rồi bị lời ngươi nói phá cho bất thành thì làm thế nào đây?”
Ân Tịch Ly cười lạnh một tiếng, “Tách ra càng tốt.”
Viên Liệt nhíu mày, nói, “Ngươi làm vậy mà coi được ư? Chuyện ân oán của người khác, giải quyết ra sao là tùy ở người ta, ngươi dựa vào cái gì mà đi làm chủ?!”
Ân Tịch Ly nhận được những lời khó nghe này, bất mãn đáp, “Có chỗ nào sai chứ, ngươi không biết Hạ Vũ đã vì Tiêu Lạc mà ngày đêm kiên trì nghiên cứu y thuật suốt hơn mười năm sao?”
“Tại sao?” Viên Liệt thoáng mơ hồ, “Chẳng phải bệnh tình của Tiêu Lạc đã khỏi từ lâu rồi ư?”
“Hắn tưởng dược mà hắn dùng liên tục mấy năm qua là từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên vậy?” Ân Tịch Ly mỉa mai, “Sư phụ Hạ Vũ đã sớm bỏ mặc chuyện đó rồi, chính Hạ Vũ là người cứu cái mạng nhỏ của hắn đó!”
“Na…Ý ngươi là Tiêu Lạc trách lầm Hạ Vũ rồi?” Viên Liệt không thể lý giải, “Gần đây ta quan sát thấy Hạ Vũ cũng có cảm tình với hắn, vậy ra giữa hai người bọn họ có hiểu lầm sao?”
Ân Tịch Ly nhíu nhíu mày, thở dài, “Hạ Vũ tính tình ngay thẳng, mặc dù qua thời gian có thêm vài tật xấu, thế nhưng khi còn bé hắn là một người rất thuần khiết, lương thiện, ta với hắn là thanh mai trúc mã nên biết được từ nhỏ hắn đã coi Tiêu Lạc như chân mệnh thiên tử, tiếc rằng tên này không biết cách thể hiện, những điều Tiêu Lạc nói với hắn ngày ấy, đại khái hắn cứ tưởng Tiêu Lạc trêu đùa hắn… Hơn nữa ngươi bảo hắn phải làm thế nào đây? Chẳng qua chỉ là tiểu hài nhi thôi mà.”
Viên Liệt chau mày, “ Vậy chẳng phải là hiểu lầm rồi sao?”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Ân, còn nữa a, thời điểm sự việc phát sinh thì hắn đã được bao nhiêu tuổi? Còn nhỏ như thế, ai mà hiểu nổi cái loại tâm ý kia, người huynh đệ của ngươi thù dai quá đó!”
Viên Liệt cũng không nghĩ đến điểm này, nguyên lai toàn bộ đều là hiểu lầm a, “Vậy cớ gì cả một khoảng thời gian dài như vậy Hạ Vũ lại không hề để ý tới Tiêu Lạc?”
Ân Tịch Ly hung hãn trừng hắn, “Ngươi còn hỏi? Nhìn xem vị huynh đệ của ngươi đạo đức như thế nào, ba ngày thì hết hai hôm ôm một tiểu quan đi ăn chơi đàng ***, ta mà là Hạ Vũ, thì ta thẳng tay đầu độc cho hắn tàn phế luôn rồi a! Ngươi không biết Hạ Vũ đã chịu thương tâm đến mức nào đâu!”
…
Ân Tịch Ly nói xong, thấy Viên Liệt không có động tĩnh gì, chỉ chăm chú nhìn thẳng ra đằng sau hắn, Ân Tịch Ly thất kinh, quay phắt đầu lại, phát hiện ra Tiêu Lạc đang đứng mục trừng khẩu ngốc ở đó.
“Ách…”
Ân Tịch Ly cũng trợn tròn mắt, xong, đã bị nghe cả rồi.
Mà lúc này, bày ra sắc mặt xấu hổ nhất chính là Tiêu Lạc, giờ hắn mới hiểu được Hạ Vũ khi đó chỉ vì đơn thuần nên mới không biết biểu đạt, nhưng bản thân hắn lại ghi hận lâu như vậy… Vì sao chưa hề hỏi lại người kia lấy một lần? Thế nhưng biến cố này đến hơi bất ngờ khiến Tiêu Lạc không biết phải phản ứng thế nào, bản thân rốt cuộc có còn thích Hạ Vũ như hồi bé không… Chính hắn cũng chẳng xác định được.
Viên Liệt chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc lẫn lúng túng của Tiêu Lạc, liền thể hiện ngay thái độ huynh trưởng ra, nghiêm khắc nói, “Ngươi đùa giỡn đủ rồi thì mau mau đi tìm Hạ Vũ để tạ lỗi!”
Tiêu Lạc lúc này không nói nên lời, thành ra thụ động chỉ biết cúi gầm mặt, sau một hồi lâu mới có thể gật đầu, tâm trí ngày càng hỗn loạn.
Viên Liệt đi phân phó cho người lái thuyền quay đầu trở lại, Ân Tịch Ly theo sau nói, “Ai u, Tiêu Lạc rất mực nghe lời ngươi a, thật không hổ là Viên đại ca.”
Viên Liệt nhìn Ân Tịch Ly một chút rồi hỏi, “Tịch Ly, đôi khi ngươi cũng giống như Tiêu Lạc, ỷ vào sự thông minh và cái dung mạo kia, đi hoành hành ngang ngược, không để ý gì đến cảm nhận của người khác, hành sự thì bất chấp hậu quả, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, cẩn thận kẻo hối tiếc cả đời.”
Ân Tịch Ly chột dạ, trừng mắt liếc Viên Liệt, “Ngươi lại như vậy nữa rồi, ta đã trêu chọc gì ngươi chưa!”
“Ngươi thường xuyên khiêu khích ta, ngươi đừng bảo bản thân ngươi không biết điều đó!” Viên Liệt lắc đầu nói, “Ngươi đùa giỡn như thế, vạn nhất khiến Tiêu Lạc và Hạ Vũ từ nay thật sự trở mặt thành thù thì ngươi yên lòng được sao a?”
Ân Tịch Ly nghe xong có chút ủy khuất, Viên Liệt biết cái gì mà dám lên mặt giáo huấn chứ, hắn đã tính thấy Hạ Vũ cùng Tiêu Lạc bát mệnh tương khắc lẫn nhau, chỉ cần tách ra thì cả hai sẽ thăng tiến rất nhanh, một khi hợp lại tất hai người sẽ khốn khổ vô cùng… Cho nên Ân Tịch Ly mới có ý đồ ly tán bọn họ. Viên Liệt chẳng hiểu gì cả, bản thân hắn bất chấp việc phạm vào số mệnh để lưu lại giúp Viên Liệt đoạt giang sơn, vậy mà tên này còn nặng nhẹ chỉ trích hắn máu lạnh.
Viên Liệt nhận ra vẻ mặt Ân Tịch Ly âm tình bất định, biết hắn chẳng hờn giận gì, nhưng bản thân hình như cũng hơi quá lời…Ít nhiều muốn xoa dịu, “Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi…” Tiếc là Ân Tịch Ly đã xoay mặt đi mất, tiến đến mũi thuyền uống rượu giải sầu.
Viên Liệt kỳ thực không ngờ Ân Tịch Ly sẽ sinh khí, ngẫm lại cũng đúng, Ân Tịch Ly vẫn còn trẻ, tự cao một chút là chuyện thường tình. Có điều, hắn thật tâm cho rằng Ân Tịch Ly đã được nuông chiều quá, có thể nghiễm nhiên gọi gió gió tới gọi mưa mưa về, nên không tiếp thu nổi nửa điều phật ý.
Cả ba người hiểu lầm càng thêm hiểu lầm, chật vật lắm, rốt cuộc cũng hồi phủ được.
Nhưng vào đến phủ nha, lại gặp ngay Tước Vĩ vừa tản bộ bên ngoài về, tay cầm một con gà nướng, đang ung dung nhàn nhã ngâm nga đôi câu hát, hỏi mọi người, “Về rồi ư?”
“Ân.” Ân Tịch Ly gật đầu rồi vác bộ mặt khó chịu bước vào trong.
Trông thấy Viên Liệt theo sau, Tước Vĩ khẽ nhíu mày, hỏi Viên Liệt, “Sao lại chọc hắn giận đến thế?”
Viên Liệt hơi ngượng ngùng, đáp một câu lấy lệ, “Nga, đại khái là ta lỡ lời đụng chạm đến hắn.”
“Cớ chi ngươi cứ đi gây gổ với hắn hoài vậy?” Tước Vĩ tỏ ra khá bất mãn, “Tiểu Ân tử coi vậy chứ chính là quý nhân của ngươi đó, phải hảo hảo đối đãi với người ta a.”
Viên Liệt miễn cưỡng cười cười, thầm nghĩ, ai, nhờ được những người như các ngươi dung túng nên hắn mới trở nên ngang tàng xấc xược, kiêu ngạo ương ngạnh như thế.
Tiêu Lạc cũng đã vào tới, hỏi, “Hạ Vũ sao rồi?”
Lão đầu đến bên bàn ngồi xơi gà, lắc đầu, “Không biết nữa a.”
Ân Tịch Ly tiến về phía viện, đi đến cổng, thấy cửa viện đóng chặt, bên ngoài còn được khóa lại nữa.
Ân Tịch Ly nhíu mày, trong viện chẳng có gì ngoài mấy thứ dược liệu chi đó, sao phải khóa nha.
Quay đầu lại bắt gặp Tiêu Lạc vừa đến, Ân Tịch Ly lắc đầu với hắn, “Chắc người không có ở đây đâu.”
Tiêu Lạc nhìn hắn một chút rồi hỏi, “Hắn đi với ai vậy?”
Ân Tịch Ly bật cười đầy ác ý, “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, hắn đi tiếp đãi thân hữu mà.”
Tiêu Lạc sầm mặt lại, “Ngươi…”
Ân Tịch Ly nhướn mày, không hề tỏ ra yếu thế đối đầu với hắn.
Tiêu Lạc dù sao cũng biết điều, đành bất đắc dĩ quay người bỏ đi, “Ta ra ngoài tìm thử đây.”
Viên Liệt định chủ động nói vài câu làm hòa với Ân Tịch Ly, ai ngờ Ân Tịch Ly lại ngoảnh mặt trở vô phòng, đóng sập cửa lại.
Vô duyên vô cớ bị ăn một cái dộng cửa, Viên Liệt thoáng bực bội, liền xoay người xuất môn cùng Tiêu Lạc đi tìm Hạ Vũ, tự nhủ, ta có nợ nần gì ngươi đâu, cớ sao cứ phải thăm chừng sắc mặt của ngươi chứ?!
Sau khi vào phòng, Ân Tịch Ly chợt cảm thấy rất mệt mỏi, lại còn hơi váng đầu, liền nằm xuống đánh một giấc, có lẽ ban nãy uống rượu bị trúng gió sông rồi nên mới vậy…
Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, Ân Tịch Ly cảm giác một cơn ớn lạnh phát ra từ lòng bàn chân xông thẳng lên tới óc, trời đất đen kịt đi trước mặt, giữa bóng tối, dường như có người đang tiến về phía hắn, Ân Tịch Ly thấy người nọ hao hao giống Hạ Vũ… đầu cúi gầm, tóc rối tung, trông như thể xác chết trôi vừa mới trồi lên, thật sự rất đáng sợ.
Thế nhưng tâm trí của Ân Tịch Ly vẫn còn thanh tỉnh, tự nhận thức được rằng mình đang nằm mơ, có điều muốn tỉnh mà không cách nào tỉnh được, cơ thể tựa hồ như bị một tảng đá nghìn cân đè chặt khiến cho vô pháp cử động, hắn biết mình đang gặp ác mộng, cảm giác tay chân rã rời, ra sức vẫy vùng để mau chóng thức tỉnh bản thân, nhưng thân thể cứ ngoan cố bất tuân theo.
Giữa lúc khó chịu nhất, Tịch Ly chợt cảm giác có người đang lay hắn, “Tịch Ly! Tịch Ly!”
Tịch Ly choàng tỉnh lại, mở mắt nhìn liền thấy Viên Lạc và Tề Linh ngay bên cạnh.
“Ân…”
Tịch Ly vuốt trán chậm rãi ngồi dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, trông lên chỉ thấy trời đã tối.
“Ngươi gặp ác mộng a?” Tề Linh lo lắng hỏi, đồng thời dùng tay áo lau mồ hôi cho hắn, “Ngủ như vậy có lạnh hay không?”
“Không sao đâu.” Ân Tịch Ly tỉnh táo trở lại, bước xuống giường, hỏi, “Hạ Vũ trở về chưa?”
“Vẫn chưa a.” Viên Lạc lắc đầu, “Đại ca cũng đi tìm giúp Tiêu Lạc, nhưng chẳng có manh mối gì.”
“Còn chưa trở về nữa sao?” Ân Tịch Ly sửng sốt, xoay người rời giường lao ra khỏi phòng, vừa tới cửa thì gặp ngay Viên Liệt và Tiêu Lạc trở về, Tiêu Lạc hỏi, “Tìm chỗ nào cũng không thấy, có khi nào hắn bỏ đi rồi không?”
Ân Tịch Ly cau mày, chạy đến sân trong, đứng trước cửa phòng của Hạ Vũ, gõ cửa, “Hạ Vũ? Ngươi có ở trong đó hay không a?”
“Cổng đã khóa từ bên ngoài mà.”Tề Linh nói, “Chắc là đi vắng rồi a?”
“Hạ Vũ biết võ công.” Viên Liệt nói, “Hắn hoàn toàn có khả năng khóa cửa rồi nhảy qua tường vào trong.”
Ân Tịch Ly nghe xong liền tái mặt, tự trấn an, chắc tên kia sẽ không nghĩ đến việc tự sát hoặc làm gì tổn hại đến bản thân đâu?!
“Hạ Vũ!” Ân Tịch Ly vừa gõ vừa tông cửa.
Viên Liệt ngăn hắn lại, Tiêu Lạc tiến lên tung cước__Oanh một tiếng, đại môn đã bị đá văng, sau đó mọi người chạy vào, lập tức phát hiện dù hai cánh cửa dược phòng vẫn đóng chặt nhưng bên trong lại có ánh đèn.
Cả bọn vô thức thở phào nhẹ nhõm__Hạ Vũ tính tình lập dị, đã vậy còn đang xích mích với Tiêu Lạc, cho nên mới tự nhốt mình vào dược phòng bào chế thuốc thôi…Tuy nhiên, ai cũng thấy hoài nghi trong bụng, vì sao ngay cả Ân Tịch Ly gọi cửa mà Hạ Vũ cũng không phản hồi?!
Chạy đến cửa phòng luyện dược, chợt phát hiện then cửa được cài xuống từ bên trong, Ân Tịch Ly đưa mắt nhìn Viên Liệt, Viên Liệt lao tới đá một cước.
Tiêu Lạc tâm trạng bất an, cổ họng nghẹn ứ, chỉ sợ một khi xông vào mà bắt gặp Hạ Vũ đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì sẽ hối tiếc cả đời.
Tuy nhiên, điều khiến tất cả bất ngờ nhất chính là, trong phòng đèn đuốc sáng trưng nhưng Hạ Vũ thì không thấy đâu, có điều ở giữa gian phòng lại hiện diện một cái bồn lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đây là cái gì?” Viên Liệt hỏi, “Lò luyện đan sao?”
Ân Tịch Ly mờ mịt lắc đầu, “Trước giờ ta cũng chưa thấy qua a… chẳng biết được chuyển vào khi nào nữa?”
“Các ngươi làm gì ầm ĩ vậy?” Lúc này, Tước Vĩ bên ngoài nghe có động tĩnh nên tìm vào, trách, “Tối rồi đó…”
Hắn bước vào dược phòng, vừa thấy cái bồn lớn liền hít vào một hơi, la toáng lên, “Ai nha, đây là bồn luyện người a! Thứ này không dùng để chế thuốc mà để luyện người a!”
Tất cả mọi người không thể lý giải được nhìn hắn__Luyện người cái gì kia?!
“Đây là bồn luyện người sống thành dược nhân a!” Tước Vĩ hô to, “Có khi nào Hạ Vũ tiểu tử nối gót tổ tiên dòng họ Dược vương của hắn, tự luyện chính mình thành dược nhân không?!”
Ân Tịch Ly vừa nghe xong thì sắc mặt trắng bệt, tổ tiên nhà Hạ Vũ đích xác đã có rất nhiều dược vương, tương truyền bọn họ đều muốn luyện chính mình thành thiên hạ đệ nhất dược nhân, nếu thành công, toàn thân kẻ đó sẽ hóa dược kịch độc…Tóm lại, thậm chí chạm vào một cái cũng không được!
Ân Tịch Ly chẳng hề do dự, lao đến cầm cái ghế đập mạnh vào bồn.
Viên Liệt vội vàng giữ hắn lại, có điều lúc này trên bồn đã xuất hiện một lỗ hổng lớn…Bên trong, một dòng dung dịch thuốc đặc quánh màu lục liền chảy ra.
“Đừng đụng vào dược kia, có độc đó!” Tước Vĩ quát, “Ai công phu tốt mau phá bể bồn, nhìn xem rốt cuộc có người ở bên trong không! Nếu có thì lập tức đưa ra ngay, những người khác đều lui ra ngoài.”
Ân Tịch Ly bị Viên Liệt tóm lấy lôi ra ngoài, những người khác cũng nhanh chóng chạy khỏi phòng. Tiêu Lạc nhảy lên cái bàn bên cạnh, nhấc chân đá một nghiên mực bay trực tiếp vào giữa vách bồn công phá… Sau đó, vài tiếng rắc rắc vang lên, toàn bộ cái bồn rạn nứt…
“Rầm” một tiếng, bồn vỡ vụn, dược trong bồn tuôn ra, Tiêu Lạc đảo mắt qua phát hiện trong bồn có người.
Hắn chau mày, nhanh chóng cởi áo khoác, phóng vụt đến, một phát lôi người nọ khỏi vũng dược.
Tước Vĩ lập tức phái người chuẩn bị một dục dũng (bồn tắm) nước nóng.
Tiêu Lạc đem người thả vào.
“Thế nào rồi?” Ân Tịch Ly hỏi.
Nhưng Tiêu Lạc lúc bấy giờ chỉ trợn mắt há hốc mồm đứng cạnh dục dũng, mặt trắng như giấy, nhìn người trong bồn mà không thể tin được vào mắt mình.
“Có gì bất thường a.” Vừa rồi, trong nháy mắt Viên Liệt cũng kịp nhìn qua hình dạng của người ở dục dũng, nhận thấy không giống Hạ Vũ a, trông như là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, vóc người cũng nhỏ gầy hơn nhiều.
Lúc này, chợt nghe từ dục dũng vang lên vài tiếng ho khan khe khẽ, thanh âm trong trẻo tựa như của một thiếu niên… rất êm tai.
Ân Tịch Ly sửng sốt, cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.
Song song đó, nước trong dục dũng bỗng gợn lên lăn tăn, một đôi tay trắng nõn, thon gầy chậm rãi bám vào thành dục dũng, người trong thùng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Người nọ đột nhiên đưa tay vén đám tóc vương trên trán qua, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, bất mãn nhìn mọi người rồi thản nhiên nói, “Đều tại các ngươi cả, chút nữa thôi là thành công rồi…”
Mọi người nhìn kỹ dung mạo của hắn lần nữa, trong phút chốc, tất cả tưởng như đều đông cứng lại.
“Ngươi…ngươi…” Ân Tịch Ly lắc lắc đầu tựa hồ không muốn tin tưởng.
Tề Linh thì trốn ra sau lưng Viên Lạc, hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra a, sao tự nhiên lại biến thành như thế?”
Viên Liệt nhìn sang Tước Vĩ ở bên cạnh, chỉ thấy lão đầu mang vẻ mặt tiếc hận mà lắc đầu một cách bất đắc dĩ, “Ai…đa tình muôn thuở đều dẫn đến tiếc hận vô nghĩa a, tính không ra, tính không ra a, sao đám thanh niên cứ phải ôm lấy chấp niệm trong lòng như vậy chứ.”
Nói xong, thở dài một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.