Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41: Tâm ngoan ý độc

Hoàng cung Nam Quốc khác biệt rất xa so với Nhạc Đô uy nghi hoa lệ kiểu hoàng thất vương cung vùng Trung Nguyên, Ân Tịch Ly bám vào lưng Viên Liệt dáo dác quan sát xung quanh, nhận thấy nơi đây còn không sánh bằng những trang viên bề thế của các phú hộ Nhạc Đô. Nhưng nhà ở được kiến tạo rất đẹp, tất cả đều dựng từ tre trúc, có vẻ tinh xảo.

Ân Tịch Ly phục ở tường chắn bên ngoài, trông thấy rất nhiều binh sĩ vũ trang đầy mình đang tuần tra qua lại.

“Oa! Thật nhiều nữ binh a!” Ân Tịch Ly tròn mắt trầm trồ, “Không nói thì thôi a, nữ binh vận khôi giáp như thế trông cũng rất khá đó.”

Viên Liệt hơi bất đắc dĩ nhìn sang hắn, thấy Ân Tịch Ly cười híp mắt, vài lọn tóc đen nhánh rơi xuống bờ vai Viên Liệt, Viên Liệt chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc kỳ lạ, bèn nói khẽ, “Hảo hảo mà túm tóc đi.”

Ân Tịch Ly không hiểu lắm lại đưa tay nắm lấy tóc của Viên Liệt, Viên Liệt bị giật ngửa đầu lên trời một phát, Hạ Vũ ở bên cạnh nhịn không nổi bật cười, Tiêu Lạc vội vàng che miệng hắn lại.

Tương Vân và Man vương liếc nhau__Tại sao phải túm tóc?

Lúc bấy giờ, khi toán binh mã tuần tra vừa khuất dạng, Ân Tịch Ly vỗ vỗ Viên Liệt, “Đi!”

 Nhưng Viên Liệt vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, ý bảo Ân Tịch Ly đợi một chút.

Quả nhiên, không lâu sau lại có thêm một đội binh mã tiến đến, dĩ nhiên là để tuần tra.

Ân Tịch Ly thoáng bực bội, “Ai, sao cứ đi tuần hoài vậy a?”

“Chột dạ chứ gì?” Tương Vân lắc đầu, “Chắc là sợ có kẻ đến hành thích hoặc sợ bị phát hiện.”

“Chuyện về Nam vương giả đang là đề tài gây xôn xao mà.” Man vương nói, “Cái chính không phải là ai lên làm tân Nam vương, mà là việc lão Nam vương bị người ta sát hại! Nam vương đức cao vọng trọng, có ân huệ đối với rất nhiều quý tộc ở Nam quốc, nếu quả thực bà ấy bị hại chết, xem ra cả bách tính Nam quốc lẫn tuyệt đại đa số các quan lại của Nam quốc đều không thể nào dung thứ được!”

“Ân, đúng vậy.” Tương Vân cũng gật đầu, thoáng chút thương xót, nói, “Con người của lão Nam vương rất tốt, nếu là bị kẻ khác sát hại thì quả thật đáng tiếc.”

Ân Tịch Ly gật đầu, lúc này, toán lính tuần thứ nhì cũng đã đi mất, Viên Liệt chỉ chờ có thế liền thừa cơ phóng người nhảy lên tường viện của hoàng cung Nam quốc, quan sát bên dưới rồi nhướn mày một cái với tất cả mọi người__rất thuận lợi để ẩn nấp a, cây cối rậm rạp!

“Ai!” Tương Vân và Man vương vội vàng cản không cho Viên Liệt nhảy xuống, khuyên, “Cẩn thận a, phía dưới toàn là cạm bẫy đó!

“Cạm bẫy?” Ân Tịch Ly ôm cổ Viên Liệt, Viên Liệt thiếu điều bị hắn xiết chết, mắt trợn trắng dã.

“Đi theo ta!” Tương Vân giải thích, “Lúc trước ta đã từng đến đây một lần rồi, nên biết được cơ quan nằm ở đâu!” Dứt lời, liền nhảy ngay xuống dưới, Man vương và Viên Liệt cũng bắt kịp.

Hạ Vũ cùng Tiêu Lạc không tiến vào, chỉ ghi nhận đường lối xong, âm thầm ẩn nấp trên đỉnh tường, vạn nhất xảy ra biến cố gì thì có thể kịp thời xông ra hỗ trợ.

“Trước đây ngươi đã từng đột nhập hoàng cung Nam quốc sao?” Ân Tịch Ly hỏi Tương Vân, “Đến để làm cái gì a?”

Tương Vân gật đầu, “Lúc ấy, nghe nói bệnh tình của Nam vương nguy kịch, mà vương vị của Man thì vẫn chưa vững chắc, bọn ta lo ngại gian tế trong nội bộ Man quốc sẽ tìm cách cấu kết với phái chủ chiến của Nam quốc để ám hại Man, cho nên mới đến đây thăm dò.”

“Vậy về sau thì sao?” Ân Tịch Ly hỏi, “Chuyện đó xảy ra được bao lâu rồi?”

“Rất lâu, tới thời điểm Man vương tại vị, cũng không còn ai dám làm càn nữa, bởi vì sau đó sự việc đã được trấn yên, cho nên tính ra Nam vương có ân đối với bọn ta.”Tương Vân cẩn trọng tránh đi cơ quan then chốt, đưa mọi người đến một chỗ bí mật bên ngoài vương cung đại điện.

“Về sau, lúc bọn ta diệt trừ xong lũ gian tế kia thì lại bất ngờ hay tin lão Nam vương  băng hà.” Man vương tiếp lời, “May mà nghe nói người kế tục đăng cơ chính là Tô Mẫn nên bọn ta cũng yên tâm, bởi vì nhân cách Tô Mẫn cũng không tệ lắm…”

“Ân.” Ân Tịch Ly sờ cằm.

Lúc này, cách đó không xa chợt có tiếng cười đùa truyền đến.

Nhà ở của Nam quốc đều là trúc lâu, để tránh xà trùng nên xây cách xa mặt đất một khoảng, Tương Vân ra hiệu cho mọi người đến trốn ở phía dưới, Viên Liệt khi tiến vào lại hoàn toàn quên mất có Ân Tịch Ly đang bám trên lưng, báo hại hắn đột ngột bị va đầu vào xà trúc, “A…”

Viên Liệt vội vã che miệng hắn lại rồi đưa hắn đi tới, Ân Tịch Ly bị đụng đến thất điên bát đảo, nhấc chân đạp mạnh một phát vào Viên Liệt__Cố ý hả!

Viên Liệt lắc đầu bó tay.

Chỉ chốc lát sau, lại có ba cung nữ tay vừa cầm hộp đồ đi ngang qua, vừa thỏ thẻ cười đùa.

“Ai, các ngươi có nghe gì không?”

“Cái gì?”

“Vừa rồi hình như có người la lên!”

Cả nhóm đang trốn ở dưới lầu trúc liếc mắt nhìn Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly tức tối nhìn Viên Liệt.

“Hắc hắc, hay là Nam vương ở phía sau lại đang khoái hoạt rồi…”

“Ai nha, muốn chết ư, ngươi không sợ bị chém đầu a.”

“Chẳng ai nghe được đâu… Đúng rồi, hôm qua các ngươi đều nhìn thấy phải không?”

“Ân! Đó là Hạt vương sao? Hảo khôi ngô trẻ trung a.”

“Không thấy Nam vương được hầu hạ thoải mái đến thế nào sao? Tiếng kêu mới nãy a, biết đâu lại nhờ Hạt vương nữa rồi.”

“Hắc hắc…”



Mấy người cung nữ tán gẫu vừa đi khuất, mọi người liền hai mặt nhìn nhau.

Tương Vân vuốt cằm, hỏi Man vương, “Hạt vương chẳng phải là nam sao?”

Man vương nhếch nhếch khóe miệng, “Đúng vậy, cả vùng Nam man, ngoài Nam quốc còn chỗ nào khác có nữ vương a.”

“Chẳng lẽ?!” Tương Vân tỏ ra kinh hãi, “Nam vương cùng Hạt vương yêu đương vụng trộm?!”

Tất cả mọi người có chút bất lực nhìn hắn__Đến bây giờ mới hiểu được a, đúng là trì độn.

“Thế hiện tại Nam vương đang ở đâu đây.”Viên Liệt hỏi, “Lúc này hẳn là phải ở thư phòng hoặc phòng ngủ rồi?”

Tương Vân và Man vương cùng lắc đầu, hai người bọn họ đâu rành nền nếp sinh hoạt của cô nương, ai biết được hiện tại là lúc người ta nên làm gì chứ?

“Vừa…” Bấy giờ, Ân Tịch Ly gạt bỏ bàn tay Viên Liệt đang bịt miệng hắn ra, nói, “Các ngươi có ngửi thấy mùi hương hoa không?”

“Mùi hoa?” Cả nhóm ngạc nhiên.

Ân Tịch Ly cười giảo hoạt, “Ta biết ả đang ở chỗ nào rồi!”

“Ở đâu vậy?”

“Tắm gội a, tắm gội!”

“Nói tới tắm thì, hẳn phải là ở phía đằng sau Dao Trì đi.” Tương Vân nói, chợt thấy Ân Tịch Ly đã nhắm hướng chuẩn bị chạy, bị Viên Liệt kéo lại, “Làm gì gấp vậy chứ?”

“Nhìn ả tắm a!”Ân Tịch Ly trả lời rất lẽ thẳng khí hùng, “Tóm lại là tắm thì chắc sẽ không mang mặt nạ đâu ?!”

Tất cả mọi người cũng tán thành, bất quá bốn tên đại nam nhân chạy đi xem một nữ nhân tắm, quả thật quá lưu manh.

“Đi mau a.” Ân Tịch Ly vẻ mặt hưng phấn, “Ta lớn đến như vậy rồi, còn chưa được xem qua mỹ nhân tắm nha.” Nói xong, lôi kéo Viên Liệt chạy đi.

Man vương cũng vui vẻ hớn hở lao theo, Tương Vân ở phía sau bèn đạp cho hắn một cước.

“Gì thế?” Man vương xoa cái mông.

Tương Vân nheo mắt nhìn khinh bỉ, “Mất mặt!”

Man vương bĩu môi một cái, “Ngươi còn nói ta sao, ta lớn như vậy rồi mà mỗi lần nhìn lén ngươi tắm, ngươi đều tạt ướt cả người ta… Ai nha.” Chưa kịp nói dứt câu, liền bị cho ăn đập.

Nhóm Ân Tịch Ly tiến tới phía sau Dao Trì nơi Nam vương tắm gội, mới biết được vì sao lại gọi là Dao Trì.

Đó là một tòa trúc lâu rất cao rất cao, được thông với dòng suối trên đỉnh núi, nước theo đường dẫn chảy qua trúc lâu, rồi lại từ bốn bề đổ xuống, tụ về giữa dòng sông chảy đến hoàng cung, chẳng phải tựa như Dao Trì​[54]​ ở ngân hà sao.

Nhóm Viên Liệt ở phía xa trông thấy trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, đưa mắt nhìn nhau rồi thi triển công phu nhảy lên mái nhà.

Ân Tịch Ly thì được Viên Liệt cõng theo trên lưng, ngay khi mọi người vừa đáp xuống mái nhà, Tương Vân lập tức ghé vào nóc nhà nghe ngóng, Ân Tịch Ly thấy tác phong của hắn thành thạo, xem ra là hắn cũng quen với mấy việc này rồi.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Tương Vân ngẩng đầu, thần sắc trên mặt có chút quái dị, nháy nháy mắt với mọi người mấy cái rồi chỉ chỉ vào phía dưới mà xua xua tay.

Mọi người cùng thấy khó hiểu.

“Ai nha, mặc kệ, nhìn xem đang làm gì đã!” Man vương phán, lấy tay xốc mái ngói trên nóc nhà lên.

Mái ngói ở Nam quốc này cũng là dùng thanh trúc ghép lại, lật ngói lên xong thì phía dưới còn có thêm rơm rạ, vừa gạt qua hai bên để trông xuống, tất cả mọi người đồng loạt trợn tròn hai mắt.

Chỉ thấy bên dưới quả nhiên có một cái hồ lớn, ánh đèn mờ ảo, mà thứ khiến cho cả bọn á khẩu chính là, dưới kia đang có một nam một nữ ngụp lặn trong nước… “Nô đùa”

Chứng kiến một nữ tử trẻ tuổi và một nam tử trẻ tuổi đang lõa thể, trầm mình trong nước làm chuyện tư mật, cử chỉ táo bạo, khiến Ân Tịch Ly bọn họ hết thảy đều đỏ cả mặt.

Thấy hai người bên dưới cứ quấn lấy nhau mãi, Tương Vân khá là chướng mắt, ngồi trên mái ngói, hỏi Ân Tịch Ly, “Nhìn thấy mặt chưa?”

Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, mất một hồi lâu mới hiểu được, gật đầu, “Ngô, thấy rồi.”

“Ta vẫn chưa nhìn rõ…” Man vương còn chưa dứt lời, bị Tương Vân véo mũi một phát.

“Xong rồi làm gì đây?” Viên Liệt hỏi Ân Tịch Ly, “Chúng ta đi bắt người sao?”

Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, nói, “Trước tiên cứ từ từ, chúng ta sẽ gây hỗn loạn rồi mới bắt người!”

Ba người mặt ai cũng đầy ngờ vực__Hỗn loạn?

Lập tức, bốn người cùng nhảy xuống, đến mai phục bên dưới lầu trúc, chỉ chốc lát sau, có một cung nữ tay bưng rượu và thức ăn đi tới.

Ân Tịch Ly nháy mắt ra hiệu cho bọn Viên Liệt__Bắt nàng ta!

Viên Liệt nhăn mày, phóng ra điểm huyệt đạo của cung nữ kia, đồng thời đón lấy cái khay chứa đầy rượu và thức ăn.

“Đây là món gì nha?” Ân Tịch Ly nhìn nhìn một món ăn trong chén, hỏi Tương Vân.

“Nga, điền thất khí oa kê​[55]​ ” Tương Vân thấy Ân Tịch Ly nhấc muôi nếm thử một miếng rồi vội le lưỡi, “Mùi vị kỳ quái quá.”

“Bên trong có thêm dược, rất nhiều người ăn không quen.”

“Ân.” Ân Tịch Ly cầm bầu rượu lên vừa uống vừa chỉ cung nữ kia, “Cởi y phục ra!”

“A…” Tương Vân liền hít ngược vào một hơi, Viên Liệt đưa tay nhéo lỗ tai Ân Tịch Ly, “Ngươi chán sống rồi!”

“Ai nha, không phải đâu!” Ân Tịch Ly xoa tai, “Ta muốn nói, cởi áo khoác ra để ta cải trang thành cung nữ!”

“Ngươi?” Tất cả mọi người nhìn sang hắn.

Ân Tịch Ly quan sát cả nhóm một lượt, tự thấy bản thân có vóc người nhỏ hơn hết, sớm biết thế thì đã để Hạ Vũ vào theo, bèn cảm khái, “Ai, quên đi, là ta chịu thiệt thòi mà!”

Mọi người cũng không rõ trong đầu hắn đang tính toán gì, nhưng vẫn giúp cởi một lớp áo khoác của cung nữ ra, Ân Tịch Ly thay xong, lấy áo khoác của chính mình choàng lên cho cung nữ, nói khẽ, “Đắc tội chút nha, đại mỹ nhân.”

Mặt cung nữ kia tức thì đỏ bừng, không thể lên tiếng, bị đưa xuống giấu ở dưới lầu trúc.

May mà cung nữ Nam quốc đều mang mão lớn, đội xong, buông mạng phủ xuống thì vừa vặn che khuất được nửa khuôn mặt, Ân Tịch Ly vốn cũng trắng trẻo, cơ bản không thể bị phát hiện.

Ân Tịch Ly cảm thấy hài lòng, Viên Liệt hỏi hắn, “Ngươi muốn làm gì?”

Ân Tịch Ly nhướn mày một cái, “Bắt gian!” Nói đoạn liền xoay người tiến ra ngoài.

Mọi người âm thầm bám theo, chứng kiến Ân Tịch Ly đi được một đoạn thì phát hiện phía trước có quan binh tuần tra đang hướng tới, hắn vội vã làm bộ dạng cấp bách chạy đến, một mặt khéo léo cao giọng lên tiếng tri hô, “Người đâu, cứu mạng a! Không hay rồi!”

Viên Liệt cùng cả bọn run rẩy.

“Xảy ra chuyện gì đó?!” Thủ vệ kia lao đến.

“Có thích khách! Có thích khách đột nhập Dao trì của Nam vương!” Ân Tịch Ly nói, “Nam vương lệnh cho ta mau đưa viện binh tới!”

Đám quan binh lập tức gọi trạm gác, cả đội phóng nhanh tiến về hướng Dao trì. Song song đó, quan binh ở bốn phương tám hướng nghe báo động từ trạm gác cũng đông đảo kéo đến, nhất thời đồng loạt hô to có thích khách, rồi cùng hướng Dao trì của Nam vương tiến lên.

Ân Tịch Ly cởi xiêm y, trở về chỗ bọn Viên Liệt bên dưới trúc lâu…

Vừa đổi lại y phục cũ xong, liền có cảm giác Dao Trì nổ tung như vỡ nồi, bỗng nghe bên trong có tiếng người quát to, “Cút ra mau, ai cho các ngươi vào, cút hết!”

Ân Tịch Ly nhướn mày một cái với Viên Liệt__Màn này đặc sắc đó!

Viên Liệt nhanh nhảu trèo lên mái nhà quan sát, chứng kiến một đại đội binh sĩ đang xấu hổ đứng bên ngoài Dao trì, Nam vương không kịp mặc y phục, chỉ ưu tiên vơ lấy mặt nạ bảo hộ che mặt lại, còn Hạt vương thì chật vật cầm mảnh vải bố che khuất □ của mình, ngã nhào trên bờ, rồi đào tẩu qua cửa sau, để lại Nam vương đang nổi cơn thịnh nộ.

Ân Tịch Ly thúc Viên Liệt một phát nói, “Ai, mau đi bắt Hạt vương!”

Viên Liệt sửng sốt, lập tức gật đầu, thả người nhảy xuống dưới, Hạt vương vốn công phu tầm thường, hơn nữa quần áo lại không chỉnh tề gây bất tiện, bị Viên Liệt đánh cho một quyền bất tỉnh, kéo lê sang một bên.

Song song đó, nhóm Ân Tịch Ly phát hiện xa xa có mấy nữ thần tử vội vã chạy đến, bộ dáng xem chừng cũng có chút địa vị, lúc đã gần kề, chợt nghe thị vệ bên cạnh khuyên ngăn, “Thừa tướng, khoan tiến vào đã, Nam vương đang nổi giận đấy!”

Thừa tướng kia nhíu mày, Ân Tịch Ly nháy mắt với Man vương và Tương Vân, ý bảo__Bắt lấy hai thần tử đó!

Tương Vân và Man vương gật đầu, kéo hắc sa (khăn đen) lên che mặt, nhảy xuống, đánh cho đám binh sĩ không kịp trở tay, bắt đi Thừa tướng cùng một nữ tử, còn Viên Liệt thì vừa cõng Ân Tịch Ly, vừa kéo theo Hạt vương đang bất tỉnh, mọi người rời khỏi hoàng cung.

Trong nháy mắt, hoàng cung đại loạn.

Nam vương mặc y phục xong, lao tới hỏi, “Chuyện gì?”

“Nam vương, có thích khách, Thừa tướng và đại cung nữ đã bị bắt đi!”

“Cái gì?!” May mà Nam vương nhờ có mặt nạ che nên mới tránh khỏi bị mọi người trông thấy biểu tình sợ hãi của ả, ả đẩy binh sĩ vừa bẩm báo một phát, quát to, “Còn ngẩn ra đó làm gì, truy đuổi cho ta a!”

Nhưng lúc bấy giờ, Ân Tịch Ly đã ra đến bên ngoài, gặp nhóm tiếp ứng của Hạ Vũ, mọi người theo đường cũ trở về…

Về tới tửu lâu, Viên Lạc đã đứng chờ sẵn, bên cạnh hắn là mấy vị phó tướng của Viên Liệt.

“Ca!” Viên Lạc phát hiện trước tiên, liền thất vọng, sao lại bắt hai nữ nhân, đã vậy còn lôi theo cả một nam nhân không mặc quần áo trở về?

“Đại quân tới rồi sao?” Viên Liệt bàn giao Hạt vương cho rảnh tay, hạ lệnh trói hắn lại.

“Tới rồi, đã hạ doanh trại ở mười dặm bên ngoài thành!” Viên Lạc trả lời.

“Tốt lắm.” Viên Liệt nhìn sang Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly gật đầu, “Tô Mẫn và Tước Vĩ cũng tới rồi chứ?”

“Đã tới.”

“Đúng lúc lắm.” Ân Tịch Ly đang cầm điền thất khí oa kê ban nãy thừa dịp náo loạn đem về, “Vẫn còn nóng này, có thể đem biếu lão đầu mã thí (lão già ngựa đ*ch) kia.”

Viên Liệt thấy tình hình ổn thỏa, bèn vung tay lên, “Hồi doanh!”

Mọi người lập tức mang tù binh bắt được thẳng hướng doanh trại, chuẩn bị cho bước hành động kế tiếp.

Tương Vân và Man vương cũng đi theo, kỳ thực là muốn xem thử, hơn mười vạn binh mã này uy phong đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.