CHƯƠNG 45: Nỗi lòng khó tỏ
Sóng gió từ vụ án soán ngôi ở Nam quốc cuối cùng cũng đã lắng xuống, mấy ngày nay, Viên Liệt cố tình xa lánh Ân Tịch Ly, chỉ chuyên tâm nghe Tước Vĩ dạy học.
Tước Vĩ đưa hắn đi bách bộ một vòng bao quát Nam quốc, giảng cho hắn về địa hình núi sông, về hướng đi và hình thức của mạch núi, lại thêm cả nhân văn phong tục của vùng Tây Nam. Thoạt đầu, Viên Liệt vẫn còn nghĩ đến Ân Tịch Ly, nhưng nghe được một hồi thì cũng đặt hết tâm trí vào trong đó.
Về phần Ân Tịch Ly dạo gần đây đang làm gì?
Dù hắn không bị Viên Liệt đến ‘quấy rầy’, tuy nhiên đây lại chính là vấn đề khiến hắn đau đầu nhất.
Còn Viên Lạc và Tô Mẫn thì chẳng biết mắc chứng gì, cứ thay phiên nhau tìm hắn làm phiền, rồi ríu ra ríu rít không ngừng.
Tô Mẫn mời hắn dự yến tiệc, Ân Tịch Ly tuyệt nhiên không dám sơ xuất, bèn rủ rê Viên Lạc cùng Hạ Vũ theo hỗ trợ, ngồi trong bàn tiệc, Viên Lạc và Tô Mẫn ngầm tranh trộm đấu, giơ thương múa gậy, nói cạnh khóe nhau; chung quy là không khí rất ngột ngạt.
Ban ngày Ân Tịch Ly không tìm thấy Viên Liệt, buổi tối thì đợi đến khi hắn ngủ mất Viên Liệt mới trở về, nhưng sáng sớm hôm sau, hắn còn chưa thức giấc Viên Liệt đã lại vội vàng ly khai.
Ân Tịch Ly đâm ra bực bội, Viên Liệt bị cái chi vậy? Tìm kiểu gì cũng không thấy bóng dáng đâu… Phải chăng là đang cố ý tránh mặt hắn.
Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, Ân Tịch Ly nhìn ai cũng thấy gai mắt, cho nên cả ngày chỉ bám dính Tương Vân.
Tương Vân thấy hắn nhàn rỗi mà phát hoảng. Hơn nữa, cũng nhìn ra Tô Mẫn có tình ý với Ân Tịch Ly nhưng Ân Tịch Ly lại hoàn toàn không hứng thú gì, cho nên đành giúp hắn tìm giải pháp.
Có điều, việc Ân Tịch Ly cứ bám lấy Tương Vân khiến Man vương bực bội hết sức.
Buổi chiều hôm đó, Tước Vĩ bảo không thích nghi được với thời tiết nên muốn nghỉ ngơi một lúc, Viên Liệt cũng chẳng thiết tha gì quấy rầy hắn, đành hảo hảo tự giác quay về doanh trại.
Vừa vào đến quân trướng, đã thấy Ân Tịch Ly đang ngồi trên quân sàng, tay cầm khúc xương, dụ một con tiểu hắc cẩu bụ bẫm, tay còn lại thì cầm sách, có vẻ rất buồn chán.
Viên Liệt bước đến, “Chó ở đâu ra vậy?”
“Nhặt được đấy, hai ngày nay nó luôn đi chung với ta a, ngươi không phát hiện ra sao?” Ân Tịch Ly hỏi ngược lại, “Cũng phải a, ngươi lúc nào cũng cáu kỉnh như thế, tiểu cẩu thấy ngươi còn chẳng dám lên tiếng, đúng không? Diệt Diệt.”
Viên Liệt thấy hơi khó nghe, “Chó tên là Diệt Diệt?”
“Chính xác!” Ân Tịch Ly đưa khúc xương cho tiểu hắc cẩu, đồng thời nheo mắt lại, “Tiêu diệt hết những kẻ khi dễ ta và những người ta muốn khi dễ!”
Viên Liệt nhìn trời, rửa mặt rồi xoay người xuất môn.
“Ngươi đi đâu vậy a?” Ân Tịch Ly hỏi hắn.
“Đi thị sát quân doanh một vòng.”
“Ta cũng đi.”
“Ngươi đi làm chi? Thư ngốc tử (mọt sách).”
…
“Ai nha…”
Viên Liệt vừa dứt lời lập tức đã bị cái gối đầu của Ân Tịch Ly bay tới đập ngay vào mặt.
“Tốt xấu gì ngươi cũng nên chừa cho ta một chút mặt mũi được không a?!” Viên Liệt nổi nóng, “Dù gì ta vẫn là thống lĩnh tam quân đó.”
Ân Tịch Ly nheo mắt lại, “Vậy ngươi vừa gọi ta là thư ngốc thì sao!”
“Ngươi còn không phải sao?” Viên Liệt nhướn mày, “Có bản lĩnh thì đánh thử vài đường quyền xem, rõ ràng trời sáng trưng rồi mà vẫn còn nằm trên giường.”
Ân Tịch Ly nhìn Viên Liệt bằng thái độ đầy oán giận, cứ thế mãi đến khi hắn bắt đầu đâm ra chột dạ. Viên Liệt vừa định nói vài câu dễ nghe hòng xoa dịu, chợt thấy Ân Tịch Ly đột nhiên ném chăn gối tới tấp vào hắn, “Cho ngươi chết a, hỗn đản!”
Viên Liệt né qua né lại chừng vài cái, “Đi thì đi, biết ngươi lợi hại, ta sợ ngươi được chưa.” Nói xong, tự khắc rời đi.
Ân Tịch Ly cũng ôm đầy bụng tức…Viên Liệt đáng chết!
Viên Liệt dạo một vòng quanh quân doanh, bắt gặp Viên Lạc đang ngồi ở cửa đại trướng, cầm đao và một thanh gỗ dài mà tước, hình như đang làm món đồ mộc gì đó.
Viên Liệt tiến đến ngồi xuống cạnh hắn, “Ngươi đang làm gì đấy?” Nhìn qua món đồ trên tay hắn thì nhận ra đó là một cây gậy.
Viên Liệt thắc mắc, “Dùng để làm chi vậy?”
“Nga…Chân Tịch Ly bị thương.” Viên Lạc lắc đầu, “Hôm qua không cẩn thận để ngã, trặc chân phải dưỡng đến vài ngày, ta sợ hắn gặp bất tiện nên làm gậy chống cho hắn.”
“Nga…” Giờ Viên Liệt mới hiểu được, thảo nào đã giữa ngày mà còn ngồi trên giường.
“Ca…”
Viên Lạc giương mắt nhìn Viên Liệt, vẻ mặt mang chút áy náy.
“Thế nào?” Viên Liệt khó hiểu.
“Ngươi…Phải chăng là vì lời nói của ta hôm đó nên mới né tránh Tịch Ly a?” Viên Lạc gượng gạo, “Sớm biết thế này ta thà không nói ra, cứ tiếp tục kiểu này hai ngươi đến bằng hữu cũng không làm được, ta cứ băn khoăn mãi.”
Viên Liệt nghe xong, mỉm cười, “Sao lại có thể như thế được.”
“Thực sự a.” Viên Lạc giương mắt nhìn hắn, “Ta thấy Tịch Ly mấy ngày nay luôn phiền muộn không vui.”
“Hắn không vui?” Viên Liệt bất ngờ, nghĩ bụng, tên kia có không vui thì cũng đâu thể là tại hắn chứ.
“Nếu không phải thế thì… chắc vì Tô Mẫn đeo bám dữ quá.”
“Tô Mẫn vẫn chưa chịu bỏ cuộc a?” Viên Liệt cười hỏi, “Ta còn tưởng nàng đã biết khó mà rút lui rồi.”
“Nữ nhân đó rất ngoan cố.” Viên Lạc hai tay chống cằm, “Ta nghĩ, nếu phải chọn nữ nhân, thà chọn Linh nhi còn hơn chọn nàng ta.”
Viên Liệt lắc đầu, quan sát cây gậy chống một chút, cầm lấy rồi phụ hắn vót.
Viên Lạc xích lại gần, nói, “Ca, chốc nữa Tô Mẫn sẽ đến đó.”
“Nàng đến thăm Tịch Ly?”
“Không phải đâu.” Viên Lạc nheo nheo mắt lại, “Mấy ngày nay nàng luôn đến đều đặn, hôm qua ta còn thấy thủ hạ của nàng đi mua y phục hồng sắc cùng với mấy thứ linh tinh dùng để lo hỷ sự.”
Viên Liệt nhướn mày một cái, “Chính sự trong nội bộ Nam quốc hầu như đã được xử lý xong, hơn nữa chúng ta cũng phải nhanh chóng quay về, nếu Tô Mẫn không nhân lúc này mà mau ra tay, e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”
“Chính đó a, nên hiện tại mới giám sát Tịch Ly chặt chẽ đến thế.” Viên Lạc nghiêm túc nói, “Đại ca, võ công của ngươi hảo, tư chất cũng khá lanh lợi, ngươi trông chừng Tịch Ly giúp ta để ta chuyên tâm đối phó với Tô Mẫn, chúng ta là huynh đệ một nhà cùng chiến tuyến!”
“A?” Viên Liệt hơi khó xử, “Ta còn phải đến chỗ Tước Vĩ học, ngươi nhờ Hạ Vũ hỗ trợ không được sao?”
Viên Lạc phất tay áo, “Ai nha, vô phương, mấy ngày nay Hạ Vũ và Tiêu Lạc cùng nhau mua dược thảo, Tiêu Lạc đeo bám cứng ngắc, bình thường khó mà gặp được! Tương Vân với Man Vương cũng vậy…Tuy Tương Vân đáng tin cậy, nhưng Man Vương giám sát kỹ quá.”
Viên Liệt gặp phải vẻ mặt cầu khẩn của Viên Lạc, khó lòng mà từ chối, đành gật đầu, “Thôi được…Ta sẽ tận lực.”
“Hảo! Cứ thế mà làm, tiêu diệt nàng ta không còn manh giáp!” Viên Lạc cười vung tay, Viên Liệt theo thói quen đánh tay với hắn…Đây là tập quán có được qua nhiều năm của hai huynh đệ, ra trận giết địch lúc nào cũng sát cánh bên nhau, Viên Liệt giữ vai trò chủ chốt Viên Lạc theo hỗ trợ, đây là lần đầu tiên đảo ngược lại, Viên Lạc xung phong, Viên Liệt bọc hậu cho hắn.
“Ngươi cứ làm thong thả, ta về nghỉ trước, hôm nay Tước Vĩ không khỏe.” Viên Liệt đứng lên, “Ta sẽ phân phó nhà bếp chuẩn bị chu đáo thức ăn cho hắn.”
“Ân.” Viên Lạc gật đầu, chờ Viên Liệt đi khỏi lại cúi đầu hát khẽ một khúc dân ca, chuyên tâm làm gậy chống.
Lúc Viên Liệt sắp đi khuất thì bỗng quay đầu lại liếc nhìn Viên Lạc…Thái độ hiện thời của Viên Lạc rất hào hứng, từ nhỏ hắn đã vậy, có phật ý cũng không để người khác biết, thế nhưng khi vui thì có thể dễ dàng nhận ra ngay, dù gì lâu nay hắn vẫn luôn bị đem ra so sánh với mình, những lúc hắn vui vẻ rất hiếm hoi.
Viên Liệt lắc đầu, nghĩ việc bản thân từ bỏ Ân Tịch Ly thật sự là đáng giá…Chí ít… Tâm tình Viên Lạc cũng được tốt đến thế.
Mang tâm sự chồng chất trở về quân trướng, bắt gặp Ân Tịch Ly đang tựa vào giường, dùng một nhánh rễ cây không biết kiếm đâu ra, nghịch nghịch cái đuôi của tiểu hắc cẩu.
Tiểu hắc cẩu kia phe phẩy đuôi, khiến Ân Tịch Ly có vẻ vui thích.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, Ân Tịch Ly để chân trần, hẳn là mới vừa đắp thuốc xong, ống quần vẫn còn xắn lên trên đầu gối, lộ ra cẳng chân khẳng khiu, trông hoàn toàn khác với đám mãng phu nhà binh, rất thon và sạch sẽ … còn trắng nữa.
Viên Liệt thở dài một cái nhìn đi chỗ khác.
Ân Tịch Ly thấy hắn quay lại, tiện bảo, “Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đói quá!”
Viên Liệt chau mày, “Sao ngươi không kêu người dọn lên cho ngươi ăn?”
Ân Tịch Ly cười châm chọc, “Làm gì dám sai bảo người của Viên gia quân chứ, phải giữ hình tượng tốt cho đại gia mà.”
Viên Liệt thở dài, cho gọi một tiểu giáo đem đồ ăn tới, vừa lúc hắn cũng chưa cơm nước gì. Thức ăn được dọn hết lên cái bàn cạnh giường, kéo sát đến bên cạnh Ân Tịch Ly, cùng hắn dùng bữa.
“Chân ngươi thế nào rồi? Ta không biết là ngươi bị thương.” Viên Liệt liếc qua giường của Ân Tịch Ly, thấy một cuốn Giang Nam địa lý, còn có cả một bản địa đồ phía đông.
“Hôm qua bị ngã.” Ân Tịch Ly tách ra một khúc xương, thảy cho tiểu hắc cẩu đang vẫy đuôi bên cạnh.
“Viên Lạc bảo mấy ngày nay Tô Mẫn truy đuổi ngươi căng lắm.”
Viên Liệt vừa nói dứt câu, Ân Tịch Ly liền trưng ra vẻ mặt bí xị lẫn biểu tình đầy phẫn uất, “Thiếu điều muốn chết quách cho xong, chúng ta mau rút đi thôi, ta hết chịu nổi nha đầu kia rồi!”
Viên Liệt trêu chọc hắn, “Như thế chẳng phải rất tốt sao? Người khác mơ còn không có được diễm phúc đó a!”
“Ta vô phúc tiêu thụ a!” Ân Tịch Ly rầu rĩ, “Ngươi định bao giờ thì đi a?”
“Quay về Nhạc Đô ư?”
“Ân… Không phải quay về!” Ân Tịch Ly nhoẻn miệng cười, “Chúng ta sang phía đông thôi.”
Viên Liệt hiểu ý, cười, “Đi diệt bọn hải khấu, tạo dựng uy danh sao?”
“Ân, quân tử sở kiến lược đồng[64].” Ân Tịch Ly nhướn mày, “Tước Vĩ lão nhân cũng nói như vậy đúng không?”
Viên Liệt gật đầu, “Hải khấu ở phía đông đúng là hung hăng bạo ngược, chỉ có điều hiện nay chúng ta không cách gì khởi hành được.”
Ân Tịch Ly nhăn mặt nhăn mũi.
“Ngươi cũng biết rõ mà,” Viên Liệt nhìn hắn, “Tô Mẫn đã nắm được chủ quyền trong triều rồi, những tiểu quốc khác quanh Nam quốc lực lượng hữu hạn, nếu ngươi không thể trấn yên được nàng ta thì sẽ có ngày gặp phải phiền phức!”
Ân Tịch Ly rầu rĩ, “Thế a…Làm sao để trấn yên a? Hơn nữa, vương vị của nàng là nhờ vào chúng ta mà đoạt lại được, chắc không đến nỗi lấy oán trả ơn đâu?”
“Việc đó cũng chưa chắc!” Viên Liệt cười khẩy một tiếng, tiếp cận nhắc nhở hắn, “Ngươi đừng quên, Tô Mẫn là nữ nhân! Đích xác là một nữ nhân cầm quyền đầy cố chấp! Ai biết nóng giận lên sẽ trở thành như thế nào?”
Ân Tịch Ly miệng còn ngậm dở miếng nấm, lắp bắp bám víu cánh tay Viên Liệt, “Đại hiệp, ngươi cứu mạng ta a, ta không muốn lưu lại đây thành thân ở rể đâu!”
“Ngươi mà cũng có lúc phải lo sợ sao?”
Ngoài cửa truyền vào tiếng cười, Viên Lạc xuất hiện cầm theo một cây gậy chống tiến đến, đưa gậy cho Ân Tịch Ly.
“Oa, tay nghề khá thật a.” Ân Tịch Ly nhận lấy thử một chút rồi trầm trồ khen ngợi.
Viên Lạc với tay vào bát Viên Liệt đoạt lấy cái đùi gà, hai huynh đệ tranh nhau một trận, cuối cùng Viên Lạc cũng ngồi xuống, ôm lấy tiểu hắc cẩu, nói với Ân Tịch Ly, “Chúng ta nên tìm ra cách gì đó để đối phó với Tô Mẫn mà không phải đắc tội với nàng ta!”
“Ngươi có hảo kế chi không?” Ân Tịch Ly trông Viên Lạc uống trà của Viên Liệt rồi đùa giỡn với hắn, liền nghĩ bụng… Hai huynh đệ này đã giảng hòa rồi sao?
“Ngươi thông minh mà, tự nghĩ đi a!”
“Bắt ta nghĩ a.” Ân Tịch Ly nheo mắt nhìn Viên Lạc và Viên Liệt mỗi người một chút, “Thẳng thắn thế này đi, chỉ cần trong hai ngươi có một người đứng ra thú nàng, thì ta đây không cần phải lo lắng nữa?!”
Viên Liệt và Viên Lạc không nhịn được mà co giật khóe miệng, sau đó đồng loạt lấy bánh màn thầu chọi hắn. Ân Tịch Ly tuy bị chọi song lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, hai huynh đệ đã hòa hảo…Trong lòng cũng hiểu ra, thảo nào mấy ngày nay Viên Liệt không quan tâm đến hắn, nguyên lai là bởi vì thế. Bất quá, Ân Tịch Ly cũng hoan hỉ hết sức, đây chính là lựa chọn tối ưu.
Thấy hai người kia lấy màn thầu chọi xong lại chực đoạt mất bánh bao của mình, Ân Tịch Ly vội vàng bảo vệ.
Đang lúc cực kỳ bát nháo, chợt nghe bên ngoài có người cười, “Hảo náo nhiệt.”
Mọi người trông ra, bắt gặp Man vương và Tương Vân đang bước vào.
“Tiểu Vân Vân!” Ân Tịch Ly thiếu điều muốn bổ nhào vào Tương Vân đang ngồi xuống bên giường, sắc mặt Man vương ngay lập tức sầm xuống.
Tương Vân nói với Ân Tịch Ly, “Bọn ta phải đi đây, phía Nam Man có rất nhiều việc cần phải xử lý, Man cũng đã đi vắng rất lâu rồi.”
“A?!” Ân Tịch Ly nghiễm nhiên không muốn, “Phải đi thật sao? Hay là ta cùng quay về Man quốc với các ngươi để lánh nạn được không?!”
Tương Vân vừa định đáp ứng, Viên Liệt ở bên cạnh liền túm Ân Tịch Ly lại, “Ngươi đừng làm phiền người ta nữa!”
“Không phiền đâu.” Tương Vân vội cười.
Viên Lạc khoát khoát tay, “Vậy sao được a, lần sau bọn ta sẽ đến thăm các ngươi, hiện tại còn có việc trọng yếu phải làm.”
Tương Vân vốn phi thường ngưỡng mộ Ân Tịch Ly, ý thức được nếu người này có thể phò trợ Man thì việc Man muốn hoàn thành đại nghiệp chẳng khó gì, song hắn cũng không ngốc, chỉ cần là Ân Tịch Ly thì Viên Liệt sẽ nắm lấy không buông.
Cuối cùng, mọi người hẹn nhau ngày sau tái kiến, Man vương và Tương Vân đối Viên Liệt chào một tiếng, “Sau này sẽ còn gặp lại.” Rồi rời khỏi Nam quốc, trở về Man quốc.
“Ca.” Viên Lạc nhìn Viên Liệt, “Man vương là một nhân tài a, ngươi không giữ hắn lại sao? Để hắn đi như thế, ngộ nhỡ trong tương lai hắn trở nên hùng mạnh, sẽ trở mặt thành địch nhân đó!”
Viên Liệt cười một cách bất đắc dĩ, “Chịu thôi, Tương Vân đúng là nhân tài, nhưng tên Man vương này khí phách quá mạnh, chỉ muốn làm đế vương chứ không phải loại chịu nghe theo lệnh của người khác đâu.”
“Vấn đề này coi vậy mà rất có đạo lý.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Cùng lắm thì, Nam Man trở nên hùng mạnh cũng có lợi điểm thôi, như thế sẽ khống chế được Nam quốc, song song đó, chúng ta vẫn có Nam quốc làm khiên chắn lúc cần thiết, nếu gặp phong xuy thảo động[65], các nàng ta sẽ ngăn được một phần… Mấu chốt là phải bảo đảm được Nam quốc đứng về phe ta.”
“Chính đó!” Viên Liệt cùng Viên Lạc đồng loạt xoay sang trừng hắn, “Ngươi không muốn bị đem đi kết thân cầu hòa thì tốt hơn nên hảo hảo mà nghĩ cách giải quyết với Tô Mẫn!”
Ân Tịch Ly bực bội lao lên giường đấm gối, “Hảo phiền a!”
Màn đêm buông xuống, một cung nữ của Tô Mẫn dâng thiệp mời đến, thỉnh cá nhân Ân Tịch Ly đi dự yến tiệc.
“Chỉ mình ta?!” Ân Tịch Ly toàn thân sởn gai ốc.
Viên Liệt và Viên Lạc xem thiệp mời, “Một mình a…”
“Không được a!” Ân Tịch Ly lắc đầu, “Giả bệnh tới cùng a, dù gì chân ta cũng bị trặc sẵn rồi!”
“Ngươi trốn được một ngày, có trốn được cả đời không?” Hạ Vũ chất vấn hắn.
Ân Tịch Ly ngó mọi người, “Các ngươi không định để một mình ta đi thật chứ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng tỏ ra khó xử, Tô Mẫn đã nói rõ ràng chỉ mời Ân Tịch Ly đi thôi, làm sao có thể dày mặt mà theo hắn được chứ.
“Uy.” Ân Tịch Ly ngồi xuống thở dài, “Các ngươi nhẫn tâm, để một thư sinh trói gà không chặt như ta đến gặp một tiểu nữ tử uy phong dũng mãnh a, ngộ nhỡ nàng chính là loại bá vương bạo ngược thì ta biết phải làm thế nào đây?!”
Mọi người càng bế tắc hơn.
“Thế này đi.” Viên Lạc nghiễm nhiên rất lo lắng cho Ân Tịch Ly, “Bọn ta ngầm bám theo, nếu thực sự không ổn, bọn ta sẽ lập tức yểm trợ!”
Viên Liệt ngẫm nghĩ một chút, “Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi… Có điều ngộ nhỡ chúng ta phải ra mặt, nhất định Tô Mẫn sẽ thẹn quá hóa giận!”
“Đừng lo!” Ân Tịch Ly xua tay, “Cho dù Tô Mẫn lập tức trở mặt muốn xung đột vũ trang với phe ta, ta cũng không sợ nàng!”
Tất cả mọi người sững sờ nhìn hắn.
Viên Liệt nhíu mày, “Nam quốc địa hình hiểm yếu, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”
Ân Tịch Ly khiêu mi, “Ân! Cam đoan tất thắng, chỉ cần ba ngày là giải quyết được nàng ta!”
Mọi người nhìn nhau trao đổi ý tứ, Viên Lạc như thể trút được gánh nặng trong lòng, vỗ vỗ vai Ân Tịch Ly, “Vậy chẳng việc gì phải lo lắng nữa! Bất luận thế nào bọn ta cũng không để ngươi gặp tổn thất gì đâu! Cứ yên tâm, đã có bọn ta đi cùng ngươi!”
…