CHƯƠNG 85: Trận chiến cuối cùng
Ân Tịch Ly và Viên Liệt khởi hành chinh phạt phía Nam, trong cung người người dõi theo trông đợi, còn Viên Lạc thì tăng cường chuẩn bị.
Viên Liệt vừa đăng cơ, vẫn tồn lại rất nhiều quan lại từ thời Trần Tĩnh, đại thể là bọn tham ô phạm pháp, gốc gác thâm sâu. Viên Liệt đối nhân xử thế chính trực, trong mắt không thể có sạn, nên đã xét xử một bộ phận, những kẻ nằm trong bộ phận còn lại ai ai cũng thấy bất an.
Vừa hay tin Viên Liệt muốn đi bình Nam, đám quan lại kia hầu hết đều thở phào nhẹ nhõm, có thể kéo được chút thời gian, che giấu đi những chuyện xấu xa đã làm trong quá khứ, xem có thể đào thoát xét phạt không.
Chỉ là dưới sự tích cực của Viên Liệt lẫn sự thông tuệ đặc biệt của Ân Tịch Ly, muốn thoát được nguyên vẹn mà còn bảo toàn tiền của tham ô lúc trước khả năng rất thấp.
Bất quá dạo gần đây Viên Lạc chấp chính thay Hoàng vị trái lại mở ra một hy vọng mới cho bọn chúng, đừng tưởng Viên Lạc kia ngày thường vô thanh vô thức, tựa như một cái đuôi theo sau Viên Liệt, nhưng hiện tại xem ra…Tính cách rất linh hoạt, so ra tốt hơn ca ca hắn nhiều lắm. Con đường đế vương và con đường cầm quân có sự khác biệt cực lớn, không phải cứ chinh chiến được là có thể làm Hoàng đế tốt.
Các tướng lĩnh lãnh binh đa phần tính cách kiên cường, còn làm đế vương phải chú trọng vận dụng cương nhu!
Qua lại với nhau, Viên Liệt mới đi chưa tới nửa tháng, Viên Lạc đã lung lạc được một đại bộ phận, trong đó đủ cả từ văn thần hữu quyền hữu thế, hay tướng lĩnh trong tay nắm binh quyền.
Thấy vậy, Quý Tư bận tâm lo lắng, đi tìm Tước Vĩ thương nghị.
Nhưng Tước Vĩ nghe xong nỗi lo của Quý Tư đối với Viên Lạc, chỉ cười cười bế tắc, “Lão đầu nhi, ta e rằng lần này không giúp được ngươi rồi.”
Quý Tư nhíu mày, “Lão nhân gia, ngài có ý gì a? Dù sao Hoàng thượng cũng là đồ đệ của ngài!”
“Chậc chậc.” Tước Vĩ lắc đầu, “Tiểu tử Viên Liệt là đồ đệ của ta, tiểu tử Ân Tịch Ly cũng được lòng ta, chỉ có điều a… Đồ đệ ta không có tiền đồ, tính cách bẩm sinh không thích giang sơn mà thích mỹ nhân.”
Quý Tư sửng sốt, “Hả?”
“Kỳ thực vốn dĩ đây cũng là chuyện tốt.” Tước Vĩ vẻ mặt hờ hững, “Hắn và tiểu Ân tử cùng nhau đến chân trời góc biển, trải qua những tháng ngày mình thích là tốt rồi, chỉ tiếc…”
“Rằng trời không toại lòng người a!” Quý Tư cũng cảm khái một câu, “Hai người bọn họ đều là kẻ thiên phú dị bẩm, phỏng chừng đi tới đâu cũng chẳng yên thân!”
“Ngươi đúng là thư ngốc tử, tuổi tác chưa cao mà đầu óc so với tử lão nhân ta còn cứng nhắc hơn.” Tước Vĩ bất bình trả lại một câu cho Quý Tư, “Muốn làm khó hai người bọn họ cũng không phải lão thiên gia! Mà là tiểu tử Viên Lạc kia a…”
Quý Tư sửng sốt, “Không thể nào… Dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt, ta thấy Hoàng thượng đã làm tốt lắm rồi…”
“Ha hả, nhân tâm khiếm khuyết xà nuốt tượng, đặc biệt a, với kẻ không có quyền lực, hay kẻ bỗng nhiên có quyền lực, hoặc cả hai dạng đó, Viên Liệt chiếm giữ tất cả, rồi ban cho hắn, sẽ làm hắn nghĩ lệch lạc đi.” Tước Vĩ khe khẽ thở dài, “Ai, trên đời này không có gì khiến người ta tiếc nuối như thủ túc tương tàn.”
Quý Tư nghe Tước Vĩ nói xong, kìm không được nhíu mày__Thứ đáng sợ nhất, chính ra không phải là hồng thủy mãnh thú ngay từ đầu, nhưng trong lúc không ai để ý thì ngầm phát triển lớn mạnh, chờ đến khi ngươi phát hiện ra, đã hoàn toàn vuột khỏi tầm nắm, xa lạ mà đáng sợ!
…
Tạm gác sóng ngầm dữ dội hoành hành trong hoàng cung, lại nói đến Tịch Ly và Viên Liệt một đường thẳng tiến phía Nam.
Nửa đoạn đường trước, hai người chẳng nói gì nhiều với nhau, tựa như đang cố ý lẩn tránh đề tài nào đó.
Nhưng khi sắp tiếp cận Nam Quốc, Viên Liệt đột nhiên vào xe của Tịch Ly, ngồi xuống đối diện hắn.
Tịch Ly cùng hắn nhìn nhau một hồi, vung chân đá hắn, “Không có tiền đồ.”
Viên Liệt nhíu mày tặng hắn một cái trừng mắt, “Đâu phải ta không có tiền đồ, là ngươi hại nước hại dân!”
“Phóng thí!” Tịch Ly ngồi xuống, với tay muốn tìm đồ chọi Viên Liệt, khiến Viên Liệt phải đoạt hết tất cả những thứ có thể đánh người, rồi bổ nhào tới, giữ chặt đối phương.
“Ngươi muốn gì?” Tịch Ly đạp chân lên ngực hắn cản lại, “Đừng làm bậy nha!”
Viên Liệt nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi có theo ta đi không?”
“Phải nói bệnh của ngươi không nhẹ đâu!” Tịch Ly nhíu mày, “Hơn mười vạn đại quân, đi thế nào đây?”
“Ta bảo sau khi chiến sự chấm dứt.” Viên Liệt nói, “Chúng ta giả chết, rồi bỏ trốn!”
Tịch Ly khựng mặt, “Ngươi đừng suy nghĩ viễn vông, ngươi từ bỏ hết những nỗ lực bấy nhiêu năm sao?”
“Từ bỏ?” Viên Liệt lắc đầu, “Đánh xong Man vương, thiên hạ có thể bình định chí ít mười năm hai mươi năm, lúc bấy giờ, hậu bối đều đã trưởng thành, ta làm thế đã là quá nhiều rồi!”
“Còn thiên hạ?” Tịch Ly cười nhạt, “Còn tâm nguyện của liệt tổ liệt tông Viên gia ngươi!”
“Viên Lạc cũng họ Viên!” Viên Liệt vươn tay, kéo Tịch Ly lại, “Ta không muốn làm Hoàng đế nữa!”
“Không có tiền đồ!” Tịch Ly thấy Viên Liệt tựa hồ quá táo bạo, bèn vỗ vỗ vai hắn, bất đắc dĩ mà nói, “Trước đó ta bực bội với ngươi, cũng không phải vì muốn ngươi từ bỏ giang sơn, cùng lắm quay về ta sẽ giúp ngươi làm Hoàng đế…”
“Vấn đề là ta không muốn làm Hoàng đế!” Viên Liệt lắc đầu, “Sao ngươi không chịu nghe ta nói?”
“Ngươi không sợ thiên hạ đại loạn a?” Tịch Ly đẩy hắn một phát, “Chỉ nghĩ đến bản thân.”
“Ta không nghĩ cho bản thân thì nghĩ cho ai? Kẻ nào làm Hoàng đế mà chẳng như nhau? Chính ngươi cũng nói, Viên Lạc thông minh hơn ta.” Tiếng của Viên Liệt dường như vượt quá độ, Tịch Ly vội che miệng hắn đi, “Ngươi muốn chết hả, không sợ quân tâm dao động a?”
Một hồi, không thấy Viên Liệt có động tĩnh.
Tịch Ly nhìn hắn, bắt gặp đối phương bỗng nhiên thành khẩn nhìn lại thật tình tứ, Tịch Ly cả kinh dựng tóc gáy, vội vã rút tay về, “Ngươi làm gì vậy?”
Viên Liệt thở dài thườn thượt, ngồi sát bên cạnh hắn, “Ta muốn đi, không muốn ở trong cung câu tâm đấu đá, ta muốn cùng ngươi phiêu bạt giang hồ, tự do tự tại, không màng đến quyền lực lẫn thị phi.”
“Như thế sao được.” Tịch Ly nhìn đi chỗ khác, “Ta còn ham mê phú quý mà.”
“Lừa gạt!” Viên Liệt nắm cằm hắn quay đầu hắn lại, cười khinh khỉnh, “Hôm đó ta đã thấy rồi.”
“Thấy cái gì?” Tịch Ly nhìn xoáy vào Viên Liệt đề phòng.
“Lúc nghe được chiếu thư của ta.” Viên Liệt tiến đến, cúi đầu xuống hôn, “Ngươi dám nói, rằng ngươi không phải là vui đến sắp khóc?”
Ngoài trướng bồng, Hạ Vũ thính lực cực tốt ngồi ở tiền phương đánh xe, lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh phía sau, thoáng lộ ra nét tươi cười, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Tiêu Lạc phía trước, lắc đầu__Chẳng phải ai cũng phóng khoáng được như vậy.
“Ngươi là tên quỷ ích kỷ.” Tịch Ly đẩy Viên Liệt ra, “Thế cha mẹ ngươi? Huynh đệ ngươi? Nghìn nghìn vạn vạn huynh đệ Viên gia quân? Những cựu thần sát cánh bên ngươi như Quý Tư? Rồi hàng vạn hàng ngàn triều thần và con dân ký thác vào ngươi? Có biết là chỉ cần ngươi rời đi thì sẽ để lại tiếng xấu muôn đời không? Lão tử theo ngươi cũng sẽ bị ngươi liên lụy để tiếng xấu muôn đời.”
“Sẽ không.” Viên Liệt lắc đầu, cười vô sỉ chưa từng thấy, “Chúng ta giả chết, ta vì thiên hạ bách tính tử trận sa trường, ai dám cười ta?”
“Viên Lạc sẽ không buông tha chúng ta đâu!” Tịch Ly đột nhiên phán một câu.
Viên Liệt nhíu nhíu mày, lắc đầu, “Hắn sắp sửa thú Linh nhi rồi.”
“Lời hắn mà ngươi cũng tin?” Tịch Ly phản vấn.
“Chúng ta đều chết cả, hắn làm được gì đây?” Viên Liệt cũng phản vấn, “Lại nói, nếu Viên Lạc muốn Hoàng vị, sẽ không để lộ tin chúng ta còn sống!”
Tịch Ly mấp máy miệng, chẳng biết nói gì hơn. Tên Viên Liệt này, không biết bị hỏng cái dây gì, trước thì liều mạng tranh giành Hoàng vị, hiện tại ngai vàng đã tới tay, hắn lại ngang nhiên đá đi! Tên hỗn đản này!
“Ta thật tình đó Tịch Ly!” Viên Liệt rướn tới, nắm lấy tay Tịch Ly.
Tịch Ly cũng không quyết liệt nữa, an tĩnh một hồi lâu, hỏi hắn, “Ngươi… Làm cách nào để hạ quyết tâm vậy?”
“Ta để tự bản thân lựa chọn.” Viên Liệt ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Muốn trải qua hai mươi năm sắp tới ra sao? Nhốt mình trong cung làm Hoàng đế? Hay cùng ngươi tự do tự tại du sơn ngoạn thủy.” Viên Liệt nói đoạn, mỉm cười, “Ta thậm chí chẳng cần nghĩ ngợi, liền chọn cách thứ hai! Ngươi bảo ta còn quay về làm hoàng đế thế nào đây? Ta có thể lãnh binh chinh chiến, nhưng ta lại không quen nhìn các trưởng bối và bằng hữu lúc trước ngày ngày quỳ tới quỳ lui, không muốn cả đám thái giám cung nữ trong cung giúp ta vận y phục, bưng trà rót nước, xuất cung phải kéo theo cả đoàn người. Không muốn mỗi ngày xem tấu chương, ta thích săn thú, kỵ mã, uống rượu với bằng hữu, ở cạnh ngươi.”
Viên Liệt trách khứ thao thao bất tuyệt, tuôn ra tất cả những chuyện không vui đã trải nghiệm trong một tháng làm Hoàng đế của hắn, Tịch Ly chỉ lẳng lặng ngồi đối diện hắn, yên lặng, chăm chú nhìn hắn.
Bỗng nhiên, xe xốc một phát.
Viên Liệt và Tịch Ly cùng chấn động.
Vừa ngẩng đầu lên, Viên Liệt liền trông thấy Tịch Ly đang ngồi khoanh chân trước mặt hắn, biểu tình bất mãn đã tan biến thay vào đó là nét cười mãn nguyện, dị thường xán lạn.
“Ngươi… chấp thuận rồi?” Viên Liệt ngỡ ngàng.
“Hắc.” Tịch Ly gàn rở cười một tiếng, nhào tới, ôm cổ Viên Liệt, đưa tay vỗ đầu hắn, “Ân, ngốc tử, đại gia nhiều tiền lắm, sẽ không để một công tử ca như ngươi phải ra ngoài lao động, lão tử nuôi ngươi!”
Viên Liệt chọc tay vào sườn hắn, Tịch Ly giật bắn, rốt cuộc Viên Liệt ôm lấy hắn, “Để xem đến lúc đó, ai nuôi ai!”
Tịch Ly chỉ cảm thấy đã quanh quanh quẩn quẩn lâu đến thế, lần đầu tiên bỏ xuống được gánh nặng trên vai, cũng là lần đầu tiên suy tính đến tương lai của bọn họ, cái tương lai ấy, tràn đầy hạnh phúc, hạnh phúc của tự do thư thái.
Bỗng dưng Tịch Ly nghĩ tới “chuyển cơ” trong quẻ nói lúc sắp lên đường, phải chăng chính là đây?! Có lẽ vì thứ hạnh phúc ấy vất vả lắm mới đến được, nên Tịch Ly phát thệ không xem bói nữa, bất luận con đường phía trước ra sao, cùng Viên Liệt vượt qua, thế là đủ rồi! Hắn không muốn đoán mệnh nữa, giữa lúc vận mệnh trêu người, cái ôm tối mỹ mãn tựa như một mảnh ấm áp sau cùng, đã là quá tàn nhẫn.
…
Nửa đoạn đường sau đó, tình hình ở chung của Viên Liệt và Ân Tịch Ly cải biến.
Viên Liệt trở nên thiếu đứng đắn, Tịch Ly vui vẻ trách mắng, nguyên bản luôn luôn mâu thuẫn, tuy hiện tại thỉnh thoảng cũng đấu võ mồm, nhưng sẽ không hờn giận, ngược lại còn dẫn đến những đụng chạm ngẫu nhiên…Tựa hồ lần này chẳng phải đang xuất chinh, mà chỉ là một chuyến ra ngoài dạo chơi.
Không khí thoải mái giữa hai người lan truyền đến các tướng soái trong quân, nỗi lo lắng từ khi rời thành của mọi người cũng dần dần thối lui, cơ hồ như những lần theo Viên Liệt xuất chinh trước đây, tràn đầy tự tin trở lại.
Nam Quốc đã ở trước mắt, hôm ấy, mọi người chọn một ngọn đồi cách ngoại thành Nam Quốc ba mươi dặm rồi an doanh trát trại.
Dù sao Nam quốc cũng nhiều nữ nhân, Ân Tịch Ly phái vài nữ quan liên lạc đến tìm Tô Mẫn, hỏi ý nàng, binh mã của Viên Liệt phải bài trí như thế nào.
Viên Liệt lệnh cho binh mã tại chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tịch Ly rời khỏi xe duỗi gân duỗi cốt, cùng lúc, trông thấy một vài lang trung trong quân doanh, không rõ đang bận rộn làm gì.
“Có chuyện gì vậy?” Viên Liệt chặn một đại phu lại hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, rất nhiều tướng sĩ bị thương ở chân, Hạ thần y đang lo chữa trị cho bọn họ.”
“Chân bị thương?” Tịch Ly thắc mắc, “Sao lại bị thương? Giày của các tướng sĩ không vừa chân à?”
“Vấn đề không phải là giầy, mà là dọc đường đến Nam Quốc, địa chất khá mềm, đôi khi có hang động, nhiều tướng sĩ bị sụp bẫy, nên sái chân! Vài trường hợp nghiêm trọng còn gãy xương nữa.”
“Nga…” Viên Liệt gật đầu, Tịch Ly bên cạnh nghe được, tiến tới hỏi thêm, “Ngươi là nói, có hố ngầm, bắt đầu từ khi nào?”
“Đã vài ngày!” Lang trung đáp lời, “Hầu như đều giẫm phải dọc đường.”
“Hố sâu không?”
“Cũng sâu lắm, thiếu chút nữa là rớt xuống luôn.” Quân y lắc đầu, “Nam Quốc này địa hình nhiều bãi đá, cho nên đất rất dễ sụp!”
Tịch Ly nghe xong, gật đầu sơ qua, chẳng biết đang nghĩ gì.
Trụ lại nghĩ ngơi một thời gian, Tô Mẫn đích thân dẫn người ra nghênh tiếp. Từ biệt đã lâu chưa gặp, hôm nay Viên Liệt đã đế vương vinh hiển, cũng khó tránh được có chút lúng túng.
Tô Mẫn đem người tới tham bái hắn, mặt khác liếc qua Tịch Ly bên cạnh hắn…Thấy Tịch Ly thoạt nhìn có vẻ tinh thần sáng láng, cũng yên tâm nhiều.
Sau đó, Tô Mẫn dẫn phái đoàn Ân Tịch Ly tiến nhập Nam Quốc, dọc đường đi, chẳng biết Tịch Ly khám phá ra điều gì, luôn bám theo Tô Mẫn hỏi này hỏi nọ.
Đợi dàn xếp xong chốn dừng chân, Tô Mẫn liền tìm thứ Ân Tịch Ly muốn đến cho hắn__tài liệu địa lý và phong tục Nam Quốc, kèm theo vài quyển sử sách.
Tịch Ly đem sách vào phòng, vùi đầu trong đống sách, cầm theo một cuộn da dê và một cây bút, chăm chú bận rộn, đến bữa cũng chẳng ăn.
Viên Liệt quá nửa đêm về tới phòng, bắt gặp Tịch Ly đang đọc sách ở đó, bèn bước qua, nhận ra hắn đang vẽ địa đồ.
Viên Liệt đến gần hỏi, “Tịch Ly, vẽ gì đấy? Có đói bụng không?”
Tịch Ly khoát khoát tay, ngẩng mặt nhìn Viên Liệt, đắc ý cười nói, “Ngươi biết không, dưới lòng đất nơi đây, có thể có địa đạo. Ta xem qua một ít tư liệu lịch sử, xưa kia có người đào một cái địa đạo thông nam bắc quốc gia, trải qua chút đổi thay, chắc đã sụp mất vài đoạn, nhưng chỉ cần chúng ta khai thông, đến thời điểm sẽ trở nên phi thường tiện lợi!”
Viên Liệt thoáng ngẩn người, ngồi xuống, “Ngươi muốn vẽ bản đồ đia đạo sao?”
“Chúng ta chinh chiến phía nam, điểm bất lợi nhất là không thông thuộc phương diện địa lý, nhưng nếu chúng ta nắm giữ được vị trí địa đạo thì có thể từ khách biến thành chủ!” Tịch Ly hưng phấn nói, “Còn nữa a, nếu hai ta thực sự muốn đào tẩu, nắm giữ địa đạo này, có thể độn thổ phi thiên, kẻ khác khó mà bắt được chúng ta!”
Viên Liệt thấy vẻ phấn khởi của hắn, bỗng dưng có chút cảm khái…
Tịch Ly bấy giờ đang nhìn Viên Liệt, thấy hắn biến sắc, trong lòng hoảng hốt, lo sợ, giữ lấy hắn hỏi, “Ngươi đổi ý rồi a?”
Viên Liệt ngẩn người, lắc đầu cười, “Sao lại có thể, ta chỉ tự thấy bản thân có chỗ ngốc.”
“Đúng nga, ngươi rất ngốc.” Tịch Ly thuận miệng ban một câu, “So với ngươi Viên Lạc khôn khéo hơn, ngươi bẩm sinh chỉ có khuôn mặt thông minh thôi.”
Viên Liệt ngồi xuống cạnh Tịch Ly, “Nếu ta có đủ khôn ngoan, sẽ không đẩy tình thế tới mức bất khả vãn hồi.”
Tịch Ly ngẩng đầu lên, trông ra ngoài cửa sổ, sao trời ở Nam Quốc chẳng giống với Nhạc Đô, trăng sao nơi này tỏa sáng hơn đôi chút.
“Đây là lần cuối.” Viên Liệt nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, “Chuyến này kết thúc, chúng ta sẽ ly khai!”