Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 122: Chương 122: Ài, là ta diễn đó.(1)






- Không. . .

Chứng kiến bạch phát lão giả (lão giả tóc trắng) Murphy giống như một bao tải rách bị đánh bay, Paris đứng đằng xa gầm lên giận dữ, nàng như tia chớp phóng tới, lăng không đỡ lấy Murphy đang chuẩn bị rơi xuống đất.

Bộ ngực bạch phát lão giả bị lõm lại, hiện hình song quyền.

Hai quyền lõm sâu bốn năm cm trước ngực Murphy, thậm chí có thể thấy rỗ ràng ngón tay in trên ấy, khí kình cuồng bạo không có chút nào thoát ra ngoài, toàn bộ đánh vào cơ thể Murphy, hoàn toàn phá hủy kinh mạch và trái tim, máu tươi trong miệng vị cao thủ này chảy ra như nước suối, ở dưới tay Paris nâng đỡ, vị lúc nãy vẫn còn là siêu cấp cao thủ đại sát tứ phương mới có thể run rẫy miễn cưỡng đứng nguyên tại chỗ.

Ở cách mười mét phía trước.

Kỵ binh cuối cùng thất tha thất thểu bị chôn vùi dưới duệ kim đấu khí lúc trước, giờ phút này bỗng đứng thẳng lên đứng nguyên tại chỗ.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười quỷ dị, đưa tay lên đầu tháo mũ giáp, trong con mắt hoảng sợ của Paris và Murphy hiện ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng với mái tóc ngắn màu nâu sắc, đây không phải là một người võ sỹ cao lớn, thậm chí có chút gầy yếu thấp bé, thế nhưng, trên người hắn tràn ngập một cỗ khí tức thiết huyết đặc thù của quân nhân, hắn nhẹ nhàng đứng ở đó, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đang phải đối mặt với thiên quân vạn mã.

- A... Arshavin điện hạ?

Thấy rõ tướng mạo của người kỵ binh, sắc mặt của bạch phát lão giả và Paris trở nên trắng bệch, vẻ khiếp sợ không cần nói cũng hiểu.

Đường đường đại vương tử của đế quốc Zenit, “quân thần” Arshavin lại tự mình xuất hiện?

Điều này làm sao có thể?

Paris rõ ràng nhớ rõ, trước đó nàng đã lấy được tin tình báo, lúc này đại vương tử còn ở trong quân doanh tại đế đô. . . . Chết tiệt, vậy Đại tướng quân đang trấn thủ “thiết huyết doanh” tại đế đô là ai? Paris suy nghĩ trước sau, trong nháy mắt tính ra đáp án —— thực hiển nhiên, Arshavin điện hạ ở tại quân doanh lúc này, là một cái thế thân!

Đây mới là tuyệt sát!

Đây mới là con bài chưa lật!

Ai có thể nghĩ đến đường đường đại vương tử lại ko tiếc hạ thấp thân phận, lặng lẽ ngụy trang xen lẫn vào bên trong sắc phong sứ đoàn, sớm đi tới thành Hương Ba, sau đó ở thời điểm máu chốt, đột nhiên ra tay tập kích, dễ dàng đánh bị thương cao thủ phe đối phương, đem thế cục xoay tròn.

Một người vốn không nên xuất hiện, lại hiện ra.

Sau đó, hết thảy mọi việc đều bị thay đổi.

Mà lúc này thích khách Tôn Phi đang giấu minh trong đám bụi mù, thấy một màn như vậy cũng giật mình kinh sợ bởi vì hắn biết võ sĩ tóc ngắn màu nâu này ——nếu hắn nhớ không nhầm, trong ngày đầu tiên Zenit đế quốc sắc phong sứ đoàn đến Hương Ba Thành, thì thân phận của người võ sỹ này là người đánh xe ngựa của trưởng công chúa.

Lúc ấy Tôn Phi vừa mới đạt đến cấp 16, cảm giác không phải hoàn toàn chính xác, chỉ cảm thấy người phu xe này là một cao thủ, nhưng không nghĩ tới cao thủ này lại con mẹ nó mạnh tới như vậy.

Hơn nữa vừa rồi nghe Paris cùng Murphy hô lên, Tôn Phi rốt cuộc cũng biết thân phận tôn quý của võ sỹ tóc ngắn màu nâu kia——Đại vương tử Andrew Arshavin, tương lai rất có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế thống trị đế quốc Zenit, được xưng là “Zenit quân thần”.

Phát hiện này làm cho Tôn Phi hoàn toàn rung động.

Hôm nay mọi chuyện xảy ra ở đỉnh Đông Sơn thật là không thể tưởng tượng nổi, một đại nhân vật đột nhiên xuất hiện trước mắt của mình, chuyện phát sinh ngoài ý muốn liên tục xảy ra. . . Tôn Phi chỉ có thể lắc đầu, hắn phát hiện mình cùng đám đại nhân vật so ra vẫn kém một tầm mắt.

- Paris, hãy kêu bọn họ dừng tay lại đi!

Arshavin nở một nụ cười tự tin trên mặt, nhìn chằm chằm vào một già một trẻ trước mắt.

Thần sắc của hắn không hiện ra chút gì vui vẻ, tuy rằng nữ nhân trước mặt hắn từng giúp đỡ đệ đệ không mấy thân thiết của mình, mang đến cho mình vô số phiên toái lớn tới mức làm cho hắn cơ hồ không thể thừa nhận được tổn thất, trước đó, hắn nằm mộng cũng vô số lần muốn giết nàng. . . . Thế nhưng, trong lúc đã nắm chắc sinh mệnh của nữ nhân này trong tay thì chính Arshavin lại có chút thương hoa tiếc ngọc.

Một nữ nhân hoàn mỹ như vậy, đang tiếc chính mình lại không thể sử dụng được. Nàng vốn là giai nhân, vì sao lại làm kẻ cướp.

Paris nhanh chóng ổn định lại dòng suy nghĩ của mình, khóe miệng của nàng ngậm chặt nỗi chua xót, sau đó thở dài, bàn tay búp măng trắng nõn nhẹ nhàng vung lên.

Toàn bộ chiến trường nháy mắt liền yên tĩnh lại.

Trên thực tế, sau khi đại vương tử Arshavin hiện thân, rất nhiều người đã tự giác đình cỉ trận chém giết không còn ý nghĩa này, đặc biệt khi nhìn thấy quyền ấn ghê người trước ngực bạch phát lão giả, cơ hồ trong nháy mắt tất cả mọi người trên đỉnh Đông Sơn đều hiểu được, đến lúc này, cuộc chiến đã phân ra thắng bại.

Ở đế quốc Zenit, đại vương tử Arshavin tồn tại như một thần thoại.

Vị điện hạ này không đến hai mươi lăm tuổi đã đem hỏa hệ đấu khí tu luyện đến lục tinh đỉnh cấp “Hàm thần nội liễm, đấu khí như đao”, cảnh giới hữu hình, có thể nói là đệ nhất nhân trong lớp trẻ của đế quốc Zenit trăm năm trở lại đây, ngoại trừ thực lực cá nhân cường hãn, hắn còn tinh thông binh pháp, mang binh trải qua sa trường, ở biên giới sáu năm lập được vô số chiến công hiển hách, một tay sáng tạo “thiết huyết doanh” đánh đâu thắng đó được xưng tụng là không gì có thể địch được, là đội quân tinh nhuệ nhất của đế quốc Zenit, được các nước khác gọi bằng cái tên “Chiến Thần chi tiên” (ngọn roi của Chiến Thần).

Nếu như trong tình huống bình thường, Murphy thân là cao thủ thế hệ trước còn có thể cùng vị quân thần Zenit đối kháng một phen, bất quá ở trong lúc không phòng thủ bị đánh lén bất ngờ, Murphy đã hoàn toàn bị trọng thương, kinh mạch đã đứt, tính mạng không còn bao lâu nữa, mà Arshavin trong lúc ngạnh kháng duệ kim đấu khí chỉ bị thương nhẹ một chút, một thân lục tinh hỏa hệ chiến lực ít nhất còn lại bảy tám phần mười, dựa vào lực lượng một người, vị điện hạ này hoàn toàn có thể chi phối toàn bộ chiến cuộc.

Khi hai bên đình chiến, tro bụi tràn ngập thành thiên không cũng dần lắng xuống.

Nơi nơi đều là những vũng máu đỏ cùng với phần còn lại của tay chân đã bị cụt.

Cả quốc vương tế đàn đã hoàn tòan sụp đổ, trở thành một đống phế tích.

Mà xung quanh quốc vương tế đàn, những người còn sống sót thần sắc khác nhau.

Những người trên cánh tay buộc mảnh vải màu đỏ nhiều hơn một chút, bọn hắn vốn đang nắm quyền chủ động trong cuộc chiến, thế nhưng, giờ đây nhân số cùng thắng bại không có ảnh hưởng, Arshavin là một cao thủ lục tinh có thể dùng một đầu ngón tay là có thể trong nháy mắt nghiền họ ra thành từng mảnh nhỏ, Shenhua quốc, Luneng quốc, Chanba quốc cùng nhân mã khắp nơi lộ ra một vẻ mặt tuyệt vọng cùng kinh sợ khó có thể che giấu.

Mà nhóm sứ giả cùng vương tử của các quốc gia gặp phải tập kích thì vui sướng ngây ngất, có người thâm chí còn vui mừng quá mà khóc ầm lên.

Theo Paris phất tay, đám người rất có trật tự tách ra.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập và chỉnh tề vang lên, tên thích khách lần lượt sử dụng kiếm, lợi trảo, loan đao cùng với tên cao thủ thổ hệ lúc trước đánh với Tôn Phi giờ trở về cả sau lưng Paris, đám sứ giả cùng với bọn hộ vệ trên tay buộc vải đỏ cũng mang vẻ mặt tuyệt vọng đứng ở bên cạnh Paris. Lúc này bọn họ rất hối hận, nhưng lại không có chút tác dụng, đây là một ván bài, mà bọn hắn đã tham gia nhầm phía, đồng nghĩa vận mệnh của bản thân và quốc gia đã được một cái án hủy diệt.

Mà bên kia, số người vô tội còn sống sót vẫn chưa hoàn hồn lại, giống như gà con dưới sự tấn công của móng vuôt diều hâu đã tim được gà mẹ, nơm nớp lo sơ đứng ở phía sau đại vương tử cùng trưởng công chúa, tiểu vương tử Mola Ridghe Lake quốc trên người đầy vết thương phi thường chật vậ, nhưng cũng may mắn sống sót sau trận loạn chiến.

Đám người cứ như vậy chia làm hai tốp, hai tướng giằng co.

Không khí áp lực làm cho kẻ khác phải hoảng sợ.

Sau đó Tôn Phi nhe răng nhếch miệng xuất hiện, hắn chuyển sang hình thức người man rợ, chỉ là trên người mang theo vết thương không nhẹ, trường bào nguyên bản dùng để tham gia đại lễ bị xé thành từng mảnh nhỏ, lộ ra lớp giáp mềm nhuộm máu phía dưới, trên mặt hắn cũng tràn đầy máu tươi, chỉ lộ ra đôi mắt màu đen, cả người bị máu huyết bao phủ, quả thực là một huyết nhân, những nơi bước chân đi qua đều để lại những vết máu.

Thương thế như vậy quả thực thê thảm làm cho người ta rơi lệ.

Rất nhiều người thấy một màn như vậy đều hoài nghi, tiểu quốc vương này chỉ cần bị thêm một cước có phải sẽ chết ngay tại chỗ. Càng thêm thê thảm chính là, cả Hương Ba Thành trừ người tiểu quốc vương này bên ngoài, toàn bộ quan quân cùng thị vệ đều chết sạch, thi thể đám người Lampard, Oleguer cùng Barak đang lẳng lặng nằm ở bên ngoài đống hoang tàn đổ nát của quốc vương tế đàn, máu tươi trên người họ nhuộm đỏ cả đất sỏi.

- A… Alexander, ngươi còn sống, thật tốt quá.

Tiểu vương tử Mola Ridge Lake quốc sau khi đại nạn không chết có vẻ có chút nhân tình, thấy Tôn Phi liền nhanh chóng hô mọi người lên giúp đỡ hắn, lúc trước mọi người chứng kiến Tôn Phi bị lục tinh cao thủ Murphy một quyền đánh bay, bụi bay mù trời, mọi người cho rằng tiểu quốc vương này đã chết, không nghĩ tên này mạng so với chuột cống còn sống dai hơn, tuy rằng thoạt nhìn có chút chật vật, thê thảm không chiu nổi, thế nhưng hắn vẫn còn sống.

Mola Ridge giúp đỡ Tôn Phi đứng ở phía sau đại vương tử.

- Paris, thật là đáng tiếc a, xem ra, lần này ta đã thắng.

Arshavin mỉm cười nhìn Paris, trong lòng thở phào một hơi, rốt cuc, nữ nhân làm cho hắn đau đầu này đã không còn uy hiếp đến hắn được nữa.

Ba ba ba ba!

Paris nhẹ nhàng mà vỗ tay.

Nữ nhân tuyệt mỹ này bị rơi vào tuyệt cảnh mà biểu hiện còn hơn xa rất nhiều nam nhân, làm cho nhiều người phải kinh ngạc, trong thời gian ngắn nhất nàng ta liền khôi phục lại sự bình tĩnh, một bên nhẹ nhàng vỗ tay, một bên mang theo phong tình vô hạn mỉm cười mê hoặc, nói tự đáy lòng:

- Nói thật, ta thật sự không ngờ, đường đường là đại vương tử của đế quốc, thế mà lại vì ta mà đi đến cái tiểu quốc xa xôi lạnh khủng khiếp này, thậm chí không tiếc ngụy trang thành một binh lính thấp hèn ra tay đánh lén. . . Khách khách, Andrew điện hạ, ngài cảm thấy ta nên thấy vinh dự, hay là sợ hãi?

Arshavin đương nhiên nghe ra được ý tứ châm chọc của nữ nhân này, nhưng hiện tại hắn là người thắng cuộc, cho nên chỉ mỉm cười, không hề để ý

- Chẳng qua ta không thể không thừa nhận, lần này ngài làm rất tuyệt! Những binh lính kia chết vô cùng có giá trị, ít nhất bọn hắn đã kéo hết sự chú ý của Murphy, làm cho điện hạ có thể thoải mái đắc thủ đánh lén Murphy. . . Chỉ là, hoàng tử điện hạ ngài khiến cho bọn họ chịu chết, chẳng nhẽ không sợ những binh lính còn sống sót kia cảm thấy trái tim lạnh giá hay sao?

- Paris, đã đến nước này, hãy thu hồi tiểu tâm tư của ngươi đi, thần phục ta, dốc sức làm việc cho ta, nếu không hôm nay ta sẽ giết ngươi.

Arshavin vẫn mỉm cười như cũ, nhưng lời nói lại nghiêm túc, không chút quanh co. .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.