Tuy rằng hắn bên ngoài cố làm ra vẻ bình thản, nhìn chằm chằm vào hắc y nhân thần bí đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, nhưng thực tế trong lòng vô cùng căng thẳng, vừa lướt nhìn cửa lớn phía xa tìm cách trốn chạy, một mặt di chuyển bước chân, hai tay giấu sau lưng, lặng lẽ rút thanh trường kiếm để cạnh chiếc gương đồng.
Chỉ cần có kiếm trong tay, sức chiến đấu của Oleguer sẽ tăng nhiều, mà hắn có thể tự tin sẽ đỡ lại được vài chiêu của hắc y nhân thần bí này, đợi cho đến khi hộ vệ bên ngoài nghe được động tĩnh tới tương trợ thì hắn có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Thời gian dường như ngưng đọng lại.
Ngón tay đã gần chạm được vào chuôi kiếm, một giây sau, Oleguer thởi phào nhẹ nhõm khi cuối cùng đã nắm được kiếm trong tay.
Cầm thanh kiếm ngang ngực, hàn quang lóe trên mặt đất, khí thế của Oleguer tăng vọt, ánh mắt nhìn hắc y nhân cuối cùng cũng có một chút sức mạnh, đang muốn hét lớn gọi hộ vệ đến …
Nhưng…
- Dẫn ta đến đỉnh Đông Sơn, ta sẽ tha cho ngươi.
Hắc y nhân khẽ nhấc tay lên, miệng lẩm bẩm một đoạn chú ngữ khó hiểu, một cỗ ma lực thật lớn từ cơ thể hắn tuôn ra, sau đó năm ngón tay nhấn vào hư không, 5 ngọn lửa màu đen phóng ra từ những ngón tay ấy, giống như 5 con hỏa xà linh hoạt, chỉ trong nháy mắt đã quấn chặt lấy thanh kiếm trong tay Oleguer, theo ngọn lửa lan tràn cả lên thân Oleguer.
Lấy lực lượng đáu khí cấp nhất tinh cùng lực lượng cơ thể của một nhị tinh võ sĩnhư Oleguer, thế nhưng dưới ngọn lửa nhìn như yếu ớt kia, lại không chút sức lực kháng cự, mà dễ dàng bị khống chế.
Tiếp đó, ngón tay hắc bào nhân nhẹ run lên.
Động tác vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn chứa một uy lực vô cùng lớn.
Chỉ thấy ngọn lửa đen quấn quanh thanh kiếm kia đột nhiên lóe lên sáng rực trong khoảnh khắc rồi tiêu thất, chỉ còn để lại thanh kiếm rèn bằng tinh cương, thế nhưng giờ phút này tan chảy nhỏ từng giọt trên mặt đất.
- Nếu dám phản kháng nữa, cốt nhục của ngươi sẽ giống như thanh kiếm này.
- Ngươi… Ngươi rốt cục là ai?
Oleguer giờ phút này đã hoàn toàn mất dũng khí chống cự, thực lực của đôi bên vốn không cùng một cấp bậc, hắc y nhân này ít nhất cũng là một tứ tinh hỏa hệ ma pháp sư.
Oleguer cũng chỉ không cam lòng buông tha chống cự mà hỏi một câu, nào ngờ hắc y nhân nghe vậy, lại có đôi chút do dự nhưng rồi cũng vén áo choàng của mình lên, hé lộ ra gương mặt, chỉ trong tích tắc, nhưng Oleguer lại nhìn thấy một cánh rõ ràng.
- Điều đó không có khả năng... Như thế nào chính là ngươi?
Oleguer giống như nhìn thấy vong linh trong bóng tối, hai mắt trợn lên:
- Điều đó không có khả năng... Điều đó không có khả năng...
- Giờ thì ngươi nguyện ý đưa ta đến đỉnh Đông Sơn chứ?
Hắc y nhân lại khoác áo lên, giấu đi bản thân mình trong bóng tối, âm thanh vẫn tĩnh lặng, nhưng lại không che dấu được hận ý nồng đậm trong đó:
- Coi như không mang ta đi, ta cũng có biện pháp đi vào trong đó, chẳng qua là tốn thêm chút sức lực thôi, mà ngươi, lại phải chết!
- Ta mang ngươi đi!z
Oleguer hai chân mềm nhũn, khuất phục.
...
...
Xung quanh Hương Ba Thành ba mặt đều là núi, một mặt là sông nước chảy qua, địa thế hiểm trở.
Trong đó sự hiểm trở của đỉnh Đông Sơn lại mang một ý nghĩa trọng đại, bởi nơi đó là nơi an nghỉ của quốc vương các triều đại Hương Ba Thành, cũng là nơi an nghỉ của những người anh hùng, những binh lính, vương tôn quý tộc đã hi sinh để bảo vệ quốc gia, linh hồn của họ dưới ánh sáng rọi lên đỉnh Đông Sơn luôn thủ vệ Hương Ba Thành.
Địa thế Đông Sơn đều là những dốc dựng đứng, muốn lên chỉ có thể bằng hai con đường, một đường tổng cộng phân làm 12 vòng, 3100 bậc đá, giống như một cầu thang lên trời vậy. Một đường khác hiểm trở hơn, dựa vào những điểm gồ ghề trên núi mà đóng đinh tạo thành từng khóa mắt xích, người có sức mạnh cao siêu có thể lợi dụng số xích này để lên Đông Sơn trong thời gian ngắn.
Đám người của Tôn Phi theo đường cầu thang đá lên phải mất hơn một giờ mới đến nơi.
Bọn họ không biết rằng, trước khi họ lên đỉnh Đông Sơn, có hai bóng đen vây trong đôi cánh lửa màu đen đã bay lên trước, xác thực mà nói, là một bóng người mặc trang phục người hầu nắm lấy một người béo đầu trọc, không ngừng nương theo xích sắt mà lao lên đỉnh núi.
Thời gian bình minh còn không đến nửa giờ nữa.
Khi Tôn Phi cùng đám Angela lên xe ma pháp tới đỉnh núi, dường như tất cả mọi người đều đã đến, đến từ Lake quốc, Shenhua quốc, Chanba quốc cùng với Luneng quốc, hơn hai mươi vị vương tử cùng sứ giả, còn có thị vệ Hương Ba Thành, cùng với những tu sĩ đến từ Thần thánh giáo đình tới hỗ trợ việc chuẩn bị trước đại lễ, đương nhiên, còn có những người trong đoàn sắc phong sứ đoàn nước quân chủ Zenit.
Xe của công chúa Natasha điện hạ sớm đã đến và dừng trước tế đàn, nàng tới sớm hơn Tôn Phi, nhưng nàng lại chưa muốn xuất hiện, nữ võ sĩ Suzanne cùng kỵ sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko theo sát hai bên tả hữu, mang theo hơn 200 kỹ sĩ vũ trang đầy đủ bảo vệ xung quanh chiếc xe ma pháp.
Tuy Đông Sơn dốc đứng vô cùng nhưng đỉnh núi lại giống như bàn đá nhẵn nhụi, khoảng 4-5 nghìn mét vuông, bình đài khu vực trung ương vồng cao lên đường kính khoảng 10m, tế đàn cao khoảng 6m, đây là quốc vương tế đàn mà hơn 250 nước phụ thuộc đều có, là nơi mà mỗi quốc vương mới chính thức được nhận sắc phong đăng cơ. Qua một lát nữa, khi ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi, Tôn Phi sẽ tiếp nhận sắc phong của trưởng công chúa Natasha, đội lên đầu chiếc vương miện quốc vương.
Mà ở bốn phía quốc vương tế đàn, trên bình đài, dựng lên 66 pho tượng kiếm sĩ cao tới ba bốn mươi mét, vẻ mặt sinh động như thật, cao lớn uy nghiêm, tượng trưng cho chính nghĩa cùng vinh quang, tượng trưng cho linh hồn của biết bao anh hùng đã bảo vệ cho Hương Ba Thành suốt lịch sử hơn 200 năm.
Mà các sứ giả, vương tử cùng đám thị vệ đến từ các quốc gia, được sắp xếp bình ổn ở xung quanh tế đàn.
Drogba, Barak và 10 dũng sĩ theo Tôn Phi lên đỉnh núi, giờ cùng với đám người Frank Lampard đã đến từ sớm mang theo hơn hai mươi binh lính đứng thủ vệ xung quanh quốc vương tế đàn.
- Alexander bệ hạ!
Giám ngục quan Oleguer hai chân run nhè nhẹ lên, đi nhanh tới hướng Tôn Phi hành lễ.
Phía sau hắn, một người hầu trung tuổi cũng theo sát, mọi người đều biết đây là thị vệ tùy thân mà Oleguer luôn mang bên mình. Tuy cảm thấy khó hiểu khi hôm nay tên mập chết tiệt này lại mang theo thị vệ tới đỉnh Đông Sơn nhưng đây cũng không phải việc quá đáng gì nên cũng không cần để ý.
- Bắt đầu chuẩn bị đi!
Mặt Tôn Phi không chút thay đổi gật đầu, ý bảo Oleguer tự động thực hiện các bước cho lđại lễ đăng cơ. Bởi vì truyền lệnh quan Best bị Tôn Phi không cố ý lưu lại dưới chân núi, nên Oleguer ngoài dự đoán của mọi người nhận lệnh trở thành trật tự quan điều hành buổi lễ, điều này nằm ngoài dự đoán của khá nhiều người.
Đại lượng đồ tế được bày ra đàn tế quốc vương, công việc chuẩn bị trước nghi thức được tiến hành.
Tôn Phi đứng trên chiếc xe ma pháp, hướng mắt nhìn một lượt, ngoài đoàn sứ giả nước Thrace bởi vì bị cao thủ thần bí thủ tiêu không còn một nhân chứng sống nào ra thì tất cả các quốc gia khác đều có mặt. Tôn Phi nhận ra hoàng tử Mola Ridge nước Lake từ trong đám người, người này là một thiếu niên anh tuấn tác phong nhanh nhẹn, dáng vẻ thanh lịch, phong thái cao quý như ngọc, bất kỳ nơi nào cũng là tiêu điểm thu hút mọi người.
Cảm giác được ánh nhìn của Tôn Phi, Mola Ridge tao nhã gật đầu mỉm cười đáp lại.
Tôn Phi gật đầu sau đó tiếp tục quan sát.
Lúc này trên bình đài đỉnh Đông Sơn có tất cả 500 người, ngoài hơn 200 kỵ sĩ đế quốc Zenit theo bảo vệ trưởng công chúa Natasha, hơn 200 sứ giả các nước thì những người thực sự thuộc Hương Ba Thành không tới đến 60 người, hơn nữa đa số lại là những người hầu không hề có sức chiến đấu. Ánh mắt Tôn Phi đảo qua đảo lại phía đám kỵ binh Zenit cùng sứ giả của các quốc gia, dưới hình thức người man rợ, hắn đã mơ hồ cảm giác được một mối nguy hiểm cực lớn nhưng mối nguy hiểm này từ đâu mà đến, là do kẻ nào mang lại, thì không thể biết được.
Cuối cùng, phía xa nơi chân trời mặt trời đã dần lộ ra.
Một vòng tròn đỏ rực phát ra luồng ánh sáng đầu tiên trong những đám mây ở phía Đông.
Trưởng công chúa Natasha dưới sự bảo vệ của nữ kiếm sĩ Suzanne từng bước tiến lên quốc vương tế đàn, theo phía sau có thị vệ bưng một chiếc khay bằng bạc được phủ tấm lụa đỏ, phía trên bày một chiếc vương miện tạo hình đơn giản có những dây vàng ròng từ trên đỉnh buông thõng dạng những nửa hình bán cầu xếp quanh mũ. Đây chính là vương miện mà đế quốc Zenit ban cho quốc vương Tôn Phi.
Tôn Phi vung tay lên.
Những người hầu không hề có sức chiến đấu này nhận mệnh, nhiều người ngoài ý muốn đều đồng loạt lùi xuống phía dưới tế đàn, chậm rãi xuống khỏi bình đài, không ngờ là trực tiếp xuống núi.
Lúc này trên bình đài đỉnh Đông Sơn còn lại chưa đến 20 người của Hương Ba Thành.
Sứ giả của các quốc gia ở phía dưới tế đàn nghị luận sôi nổi, đôi mắt xanh thăm thẳm khiến kẻ khác sa vào của trưởng công chúa Natasha điện hạ cũng phải lộ ra ánh nhìn khác thường, nhưng đối với Tôn Phi mà nói, đây cũng là việc ngoài ý muốn, tuy hắn có thể dự liệu được sự việc nguy hiểm sẽ xảy ra hôm nay nhưng chưa biết nguy hiểm đến từ đâu, cho nên chỉ có thể để người của mình lại ít một chút, tránh thương vong không đáng có khi nguy hiểm xảy ra.
Luồng ánh sáng đầu tiên cuối cùng cũng rọi qua tầng mây.
Đã đến giờ!
Chính là lúc này..
Trưởng công chúa nâng chiếc vương miện trong khay bạc lên, theo lệ của đế quốc, đợi đến khi ánh ban mai đầu tiên kia xuyên qua màn mây rọi vào chiếc vương miện, thì lập tức nói lời tuyên thệ xa xưa cùng lời chúc phúc từ Chiến Thần, sau đó chính thức đội chiếc vương miện lên đầu Tôn Phi…
Mọi người đều tập trung sự chú ý vào tia sáng đó.
Đương nhiên, cũng có người hai mắt tỏa sáng.
Chính là lúc này…
Không ai chú ý đến, phía sau trật tự quan Oleguer, thị vệ trung niên từ lúc xuất hiện chưa nói một lời đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt bắn ra tia hận thù.