Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 127: Chương 127: Cho ngươi một cơ hội (1).




Bất luận là trưởng công chúa hay là Paris, thời gian nửa năm trước khi không hẹn mà cùng có ý nghĩ đọ sức ở Hương Ba Thành, một thành nhỏ lạnh lẽo xa xôi, cũng tuyệt đối đều không để Hương Ba Thành yếu ớt cùng với gã quốc vương ngu ngốc kia vào mắt, bởi vì không đáng... Trên thực tế, đừng nói những người cao cao tại thượng như các nàng, cho dù là các thuộc hạ đắc lực dưới trướng của các nàng , cũng chưa bao giờ đặt Hương ba thành vào trong mắt.

Trong tưởng tượng của mọi người, từ khi bắt đầu được chọn làm nơi đọ sức, Hương Ba Thành cùng tiểu quốc vương Alexander đã được chú định sẽ biến thành một màn hài kịch có cái kết bi thảm, một kẻ làm nền có cũng như không, kết cục duy nhất của hắn là chứng kiến cuộc chiến giữa trưởng công chúa và Paris xem ai là kẻ chiến thắng, sau đó làm bạn với kẻ bại trận, cùng nhau rơi vào Địa Ngục Thâm Uyên vĩnh hằng, biến thành khối xương khô cùng với đống hoang tàn đổ nát.

Tại đại lục theo luật rừng này, có ai thèm để ý một kẻ yếu van xin cầu khẩn?

Thế nhưng hiện giờ, tình thế trước mắt này lại lật nhào nhận định của mọi người.

Chính là trong lòng các nàng sớm đã chẳng thèm ngó ngàng tới kẻ yếu, thế nhưng chẳng những kẻ yếu đó không có cầu khẩn van xin, ngược lại lại dùng chính bàn tay hung hãn dã man, đem một đám cao ngạo mắt để trên trán hoàn toàn bóp nát, dùng bàn chân hung hăng đem những kẻ cao cao tại thượng lỗ mũi hướng lên trời dày xéo giống như là đạp phân chó, làm cho tất cả mọi người kinh sợ không thể không nuốt sự lăng nhục này!

Ai mới là vai hề?

Khẳng định không phải là tiểu quốc vương ở trước mắt này.

Ai mới là Chúa Tể Giả?

Chắc chắn cũng không phải là đám trước đó tự cho mình là nắm giữ hết thảy bọn hắn.

Ánh sáng mặt trời đỏ như máu, đỉnh Đông Sơn chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy.

- Điều này sao có thể? Ngươi sao làm tất cả mọi chuyện được như vậy?

Lãnh huyết ma nữ rốt cục nhịn không được run giọng hỏi vấn đề làm cho trong lòng mọi người muốn phát điên.

- Rất đơn giản, giả chết a, cũng không phải là một kỹ thuật khó...

Tôn Phi nhếch miệng đáp, trong lúc đó đem số nước lạnh cuối cùng vẩy lên mặt tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma đang nằm trên đất, tiểu la lỵ là thi thể cuối cùng, lúc trước nàng bị lãnh huyết ma nữ đánh một chưởng trúng ngực, bị tổn thương rất nặng, được Tôn Phi nâng dậy, rốt cục tiểu la lỵ cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn tiếp tục nói:

- Hắc hắc, đám đại nhân vật như các ngươi, một đám mũi phổng lên trời, như thế nào lại chú ý tới tiểu nhân vật chết đi sống lại...

Những lời này, làm cho mọi người cứng miệng, toàn bộ im lặng không nói được gì.

Đúng vậy, lúc trước bọn hắn căn bản là khinh thường đám nông phu thấp hèn trong Hương Ba Thành, cho nên không để tâm tới sống chết bọn hộ vệ trong thành, trong lúc kịch liệt chém giết, cũng không có ai phí thời gian đi xem những người này rốt cuộc chết thật hay chết giả... Đây là chỗ thiếu sót trong suy nghĩ, cũng là điểm mù trong mắt bọn hắn.

Nhưng lãnh huyết ma nữ Paris không chịu được những lời châm chọc như vậy, lông mày nhíu lại, lấy tay chỉ Angela và Ji Ma ở phía sau Tôn Phi phản bác nói:

- Điều đó là không có khả năng, lúc đó rõ ràng là ta đã cảm nhận được tim của cô ta đã hoàn toàn ngừng đập, mà tiểu nha đầu này lại trúng một chưởng của ta...

Tôn Phi liếc mắt nhìn Paris giống như xem thường, tay quơ quơ một tiểu giáp che ngực cho nữ giới, trên bề mặt tiểu giáp bằng tinh cương kia còn hằn rõ dấu chưởng mảnh khảnh ghê người:

- Ngươi nói không sai, nếu không có tiểu giáp này, tiểu tiểu nha đầu này hôm nay sinh tử khó liệu, mạo hiểm vạn phần a!

Chung quanh mọi người trợn tròn cả con mắt.

Ai cũng không ngờ một tiểu quốc vương thoạt nhìn thô lỗ lại có một tâm tư tinh tế đến như vậy, hơn nữa lại không phải là người keo kiệt, ngay cả một người thị nữ không quan trọng gì cũng được hắn trang bị đến tận răng, có tinh cương hộ giáp dày như thế che chắn trước ngực, tiểu thị nữ tóc vàng có thể bảo toàn tính mạng khi bị lãnh huyết ma nữ Paris đánh một chưởng, cũng là dễ hiểu.

Chỉ có lãnh huyết ma nữ là khẽ lắc đầu.

Nàng biết nguyên nhân chân chính tuyệt đối không đơn giản như những lời Tôn Phi vừa nói, thế nhưng, cái tên giảo hoạt kia không muốn nói, thì nàng có cố hỏi thì cũng uổng công, nên chỉ im lặng không hỏi tiếp nữa.

Chỉ là đến bây giờ, Paris phát hiện ra nàng càng lúc càng nhìn không thấu được tiểu quốc vương này, rốt cuộc hắn là dạng gì chứ? Ngu ngốc? Thiên tài? Tiểu nhân? Anh hùng? Lãnh huyết ma nữ Paris rất tự tin giác quan thứ sáu của mình có thể trợ giúp nhìn thấu bản chất của bất kỳ nam nhân nào… Trên thực tế, ba bốn giờ trước nàng tự cho rằng mình đã nhìn thấu những suy nghĩ của tiểu quốc vương, thế nhưng, lúc này những suy nghĩ đánh giá của nàng lúc trước đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng phải phản bác những lời của tiểu quốc vương này, trong đầu Paris lại không thể tìm thấy từ ngữ thích hợp.

Chính là như vậy.

Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, toàn bộ “thi thể” người của Hương Ba Thành trên đỉnh Đồng Sơn dần dần sống lại, rất nhiều người cũng đã nhìn ra, những người này hiển nhiên đã dùng một loại ma pháp dược tề để duy trì trạng thái chết giả, dưới sự kích thích của nước lạnh sẽ khôi phục lại được cảm giác... Nhưng điều làm cho họ khó thể thừa nhận nổi chính là, số thi thể chi chít còn lại trên mặt đất, lại toàn là nhân mã được trưởng công chúa cùng Paris huy động, duy nhất không bị thương vong không ngờ lại chính là toàn quân của Hương Ba Thành đã sớm định bị diệt từ trước?

- Ha ha, mọi người đến đây nói một chút, nên xử lý đám hỗn tạp này như thế nào?

Có cơ hội tỏ ra ngưu bức mà không làm, đó là đại ngốc tử đệ nhất thiên hạ, đối vơi Tôn Phi mà nói, mỗi một lần được tỏ ra ngưu bức đều là cơ hội quý giá, cho nên hắn vỗ vỗ mông tiêu sái ngồi lên một tảng đá lớn cao hơn một mét, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất vắt chéo hai chân, không kiêng nể gì mà đưa tay chỉ chỏ về phía hai người lãnh huyết ma nữ Paris và trưởng công chúa, cười hì hì hỏi hộ vệ hai bên người mình.

Hương Ba Thành... Thoạt nhìn bọn hộ vệ thật thà, phúc hậu nhưng cũng không phải là dạng hiền lành gì.

Chứng minh điều đó là...

- Còn phải hỏi, nam nhân giết sạch, còn nữ thì lưu lại... Hắc hắc!

Tên súc vật Hoàng Kim kĩ sỹ chòm sao Kim Ngưu Drogba cười dâm tà nói, may còn có tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma trừng mắt liếc, nếu không đã vọt miệng nói hết nội dung những lời đê tiện này.

- Ách... Toàn bộ không bằng bệ hạ làm chủ đi.

Có vết xe đổ Drogba ở phía trước, Michelle Barak chọn làm thiên lôi của Tôn Phi sai đâu đánh đấy.

- Sao không giao cho trưởng công chúa xử lý?

Đại hán to lớn Essien bộ dáng hồ đồ, lộ ra chút khôn vặt nói.

- ... ...

Franhk Lampard không nói gì, chỉ gắt gao nắm cự kiếm thần binh đen xì trong tay.

- Uông uông uông uông uông uông! ! !

Đại hắc cẩu thần sắc không tốt, nhìn về phía đám người Paris sủa lên vài tiếng.

Tôn Phi không biết từ đâu lấy một nhánh cỏ ngậm lên miệng, cười hì hì nhìn Paris không nói gì.

Một đám bộ dáng cợt nhả, quả thực làm cho người khác muốn điên lên mà chết.

- Hiện tại muốn ăn mừng, e rằng là quá sớm đó? Alexander bệ hạ, ta phải thừa nhận, ngươi lại làm ta kinh hãi một lần nữa, bất quá... Thật sự là đáng tiếc a, nếu như ngươi cho rằng có thể dùng cạm bẫy ma pháp có thể vây khốn được chúng ta, vậy thì ngươi quá ngây thơ rôi, hì hì hì hì... Chính ngươi nhìn xem cảnh tượng trong thành dưới chân núi, rồi hảo hảo lắng nghe một chút đi!

Nói xong những lời này, Paris giống như đã rũ bỏ tất cả những đả kích làm cho nàng phải hoảng sợ trong lòng, nụ cười mị hoặc có thể thiêu cháy tất cả các nam nhân lại hiện ra trên khuôn mặt nàng.

Như chứng minh lời nói của Paris là thật, chỉ thấy trong Hương Ba Thành dưới chân núi bốc lên năm sáu cột khói, bay lên rất cao, đứng ở xa xa cũng có thể thấy được trận hỏa hoạn to lớn đang thiêu cháy vô số những kiến trúc to lớn bên trong thành, tiếng gió gào thét, loáng thoáng có nghe thấy được tiếng kêu gào ở phía xa vọng đến.

Đám người Angela và Lampard mặt liền biến sắc.

Trên dung nhan tuyệt thế của lãnh huyết ma nữ Paris lại tái xuất hiện thần thái tự tin:

- Hì hì hì hì, thật làm cho người ta tiếc nuối, ta đột nhiên nhớ ra, sau khi đi lên đỉnh Đông Sơn, ta có bố trí mười mấy tiểu đội đi cướp bóc, Alexander bệ hạ, nếu ngươi triệt tiêu cạm bẫy ma pháp thả chúng ta rời đi, có lẽ ta còn kịp thời ngăn chặn bọn chúng đánh chiếm cướp sạch cung điện của ngươi cùng với phủ đệ của đám quý tộc, nếu không thì...

Paris nói tới chỗ này liền dừng lại cười khanh khách nhìn Tôn Phi.

Nàng không có tiếp tục nói tiếp, nhưng trên mặt nàng đã biểu lộ những ý tứ rõ ràng, cứ cho là Tôn Phi dùng kế hoạch giả chết tâp thể đã bất ngờ có thể khống chế toàn bộ thế cục trên đỉnh Đông Sơn này, nhưng cũng không có nghĩa là đã thắng, ít nhất trong tay nàng còn nắm một con bài chưa lật đủ để làm cho nàng và toàn bộ những cao thủ dưới trướng an toàn trở ra.

Nghe được những lời nói của lãnh huyết ma nữ Paris, các sứ giả, hoàng tử cũng bọn binh lính hộ vệ rốt cuộc lại lần nữa thấy được một tia hy vọng, lại đắc ý vênh váo, Paris quả nhiên là một trong hai nữ nhân đáng sợ nhất đế đô, đến tận bây giờ mà vẫn còn chưa ra hết thực lực, ngay lập tức một đám người không nhịn được lại thốt lên nhưng lời khiêu khích cùng trào phúng...

- Ha ha, tiểu quốc vương, còn không nhanh chóng triệt tiêu cạm bẫy ma pháp, nếu không cung điện của ngươi sẽ biến thành một đống hoang tàn đổ nát...

- Nếu Hương Ba Thành bị hủy, ngươi sẽ... Ha ha!

- Lần này là ngươi khôn vặt mới may mắn tránh khỏi một kiếp, hay là hãy chịu khó mà tiếp thu đi

- Alexander, ngươi thông minh thì cũng làm được gì, tất cả các thần dân của mình đang ở trong máu và lửa mà kêu rên, trong khi đó bản thân ngươi lại tự xung là một vị vua nhân từ, chẳng lẽ lại không có một chút lo lắng gì cho thần dân của mình hay sao?

Những người mở miệng kêu gào chính là đám hoàng tử đến từ Shenhua quốc, Luneng quốc, trong đó Tai Lei Wang là người kêu gào ầm ĩ nhất, giống như bọn hắn đang ở thế thượng phong nắm chặt sinh tử của Tôn Phi ở trong tay.

Tôn Phi sắc mặt hơi đổi.

Bất quá cũng chỉ hơi chút kinh hoảng.

Hắn quay đầu đem ánh mắt hướng đến người trưởng công chúa Natasha, vị “nữ văn thánh” này tựa hồ như minh bạch điều gì, cúi đầu thở dài một tiếng, im lặng không nói gì, nhưng nữ kiếm sĩ Suzanne bên người lại buột miệng nói:

- Alexander, ngươi không được thả bọn họ, ta ra lệnh cho ngươi lập tức giết người đàn bà kia...

Tôn Phi cười lạnh lùng, lại tiếp tục nhìn đến “Zenit quân thần” Arshavin.

- Nếu ngươi giúp ta giết chết nữ nhân trước mặt này, ta nguyện ý sẽ ban cho ngươi ba tòa Đại Thành phồn hoa hơn xa Hương Ba Thành này, ngươi vẫn sẽ được đế quốc Zenit thừa nhận thân phận quý tộc,vẫn là vua của một quốc gia!

Arshavin đưa ra một lời hứa hẹn.

Tôn Phi hừ lạnh một tiếng, không trả lời thẳng.

Hắn nhanh như cắt đổi sang hình thái thích khách.

Đi tới từng bước một, ngón tay nhẹ nháng rung động có tiết tấu.

Đến khi chỉ còn cách lãnh huyết ma nữ khoảng hai mươi thước, Tôn Phi lại một lần nữa chuyển sang hình thức người man rợ, sau đó không hề kiêng kị biểu lộ thực lực thật sự của chính mình, một thân lực lượng cường hãn giống như sóng lớn ngoài biển khơi điên cuồng tăng trưởng liên tiếp không ngừng, khí thế khủng bố, làm cho mọi người xung quanh cảm nhận được rõ ràng lưc lượng của hắn.

Ánh mắt nhìn lướt qua trên dung nhan tuyệt thế của Paris, không có nửa phần dừng lại, cuối cùng dừng trên khuôn mặt của thích khách dùng kiếm, Tôn Phi cười ngạo nghễ:

- Ngươi là một cao thủ, cho nên, ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội đánh một trận công bằng, trong vòng hai mươi mét xung quanh đây không có cạm bẫy ma pháp, nếu ngươi có thể thắng được ta, ngươi sẽ được tự do rời khỏi đỉnh Đông Sơn này!

Giờ khắc này, ai cũng có thể cảm nhận được chiến ý cao vút đến tận trời của Tôn Phi.

Thích khách gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, quay đầu nhìn về phía Paris.

- Alexander, ngươi thực sự không có đem cung điện cùng với con dân của mình ở trong lòng? Nếu ngươi khăng khăng làm bậy, tiếp tục trì hoãn, thì chỉ trong chốc lát, nếu không có mệnh lệnh của ta, cung điện của ngươi sẽ biến thành một đống gạch vụn, con dân của ngươi sẽ biến thành một đống xương khô...

Paris hơi biến sắc, lớn tiếng uy hiếp nói.

Tôn Phi cười ha ha:

- Sẽ có người biến thành xương khô, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là con dân của ta.

- Ngươi có ý gì?

Paris sửng sốt, trong lòng có cảm giác xấu.

- Ý tứ chính là, Tôn Phi bệ hạ đã sớm đoán được lá bài này của ngươi...

Một thanh âm nữ tử véo von đột nhiên từ trên thềm đá đằng xa truyền đến, người này tay cầm kim sắc Trường Cung đang đi tới rất nhanh, một nữ tử thanh tú tuyệt sắc mặc trên người bộ giáp trụ ma pháp màu hồng xinh đẹp dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ánh nắng vàng chiếu lên cơ thể nàng, làm cho giáp trụ ma pháp đang mặc lóe lên ngũ sắc quang diễm, trong giống như một pho tượng Nữ Võ Thần uy nghiêm không thể xâm phạm đang từ từ vượt qua biển mây đi tới.

Nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc xuất hiện, các nam nhân cảm thấy mắt mình rực sáng, trong đại não như đang có một cái gì ầm ầm sụp đổ, mà các nữ nhân còn lại theo bản năng nhìn từng bộ vị, sau đó so sánh với chính bản thân mình, thậm chí ngay cả hai nữ trí giả lãnh huyết ma nữ Paris cùng trưởng công chúa cũng không ngoại lệ.

Mỹ nhân như ngọc, còn vầng thái dương như vàng.

Đây quả thực là một bức tranh được thiên nhiên khắc họa.

Đương nhiên, nếu như Nữ Võ Thần với mái tóc hồng rực như ngọn lửa thiêu đốt kia không cầm trong tay một cái đầu lâu đầm đìa máu tươi thì hình ảnh sẽ càng trở lên hoàn mỹ hơn.

Ba!

Cái đầu lâu đầy máu vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung rồi rơi dưới chân Paris.

- Tên súc sinh này, dẫn người vào trong phủ của tử tước Louis làm chuyện không bằng cầm thú, cho nên ta chặt bỏ đầu của hắn!

Dong binh mỹ nữ Elena bộ dáng lạnh lùng nói, làm cho Tôn Phi hận không thể đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng hung hăng hôn một cái, lời nói này, rất có khí thế, rất có lực.

Paris chứng kiến cái đầu dưới chân, trong lòng muốn nôn mửa.

Đầu lâu nọ là tổng đầu mục tiểu đội mà nàng cài vào bên trong thành Hương Ba để đánh cướp, có thực lực tứ tinh sơ giai, cao thủ có thực lực như vậy cơ hồ đã tập trung toàn bộ trên đỉnh Đông Sơn, dưới tình huống như vậy hẳn là không có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp được hắn, không thể tưởng tượng được cuối cùng lại có người chặt đầu hắn xách lên đỉnh Đông Sơn ném xuống dưới chân của mình, sự tình này như chứng minh rõ ràng, nếu cả đầu mục cũng chết, thì tất nhiên, tất cả những người trong tiểu đội còn lại đã khó tránh được thoát được khỏi vận hạn.

Điều phán đoán này làm cho Paris cơ hồ đánh mất khả năng suy nghĩ.

“Bi tráng” hai từ này, tựa hồ lần đầu tiên xuất hiện trong đầu lãnh huyết ma nữ, kỳ thực tình cảnh này đối với đám người Paris mà nói không thể là bi tráng được, mà đúng hơn là tuyệt vọng, mỗi một tấm bài lật ra, nàng đều tin tưởng là mình đã muốn ở vào thắng thế, nhưng sự thật tàn khốc, lại làm cho sự tin của nàng trở nên buồn cười như vậy, mà tới bây giờ, nàng hoàn toàn tin tưởng toàn bộ tất cả mọi chuyện xảy đều là một màn hài kịch, bởi vì tiểu quốc vương trước mặt này giống như một pho tượng thần không gì có thể không làm được dễ dàng phá hủy toàn bộ kế hoạch đã được nàng chuẩn bị kỹ càng, làm cho nữ nhân đáng sợ nhất đế đô Zenit tự biến mình thành một vai hề không hơn không kém.

Paris lâm vào mê muội chưa có từ trước đến nay.

Thậm chí nàng cảm thấy có điểm bất lực.

Mà lúc này đang ở bộ dạng lấy lòng chủ nhân, đại hắc cẩu ‘Hắc Toàn Phong’ lại bắt đầu những bước đi linh hoạt như mèo.

Ngang dọc đi qua những cạm bẫy ma pháp không nhìn thấy, đại hắc cẩu đem nữ ma tiễn thủ Elena cùng đám lão soái ca Best, quân sự cự đầu Gordon Brooke, hoàng kim kỵ sĩ chòm Sơn Dương Paul Pearce đang lục tục xuất hiện đến an toàn bên cạnh đám người Angela.

Toàn bộ ‘Những người lãnh đạo’ Hương Ba Thành đều xuất hiện ở đỉnh Đông Sơn.

Hiện tại, đây là một cỗ lực lượng mà bất cứ ai cũng không thể bỏ qua.

Bởi vì đang có một quốc vương cực mạnh đứng ở bên bọn hắn.

Mà chứng kiến một màn này, không cần phải nói mọi người cũng tự minh bạch, cái lá bài tẩy cuối cùng của lãnh huyết ma nữ đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, đám sứ giả cùng hoàng tử lúc nãy còn hung hăng kêu gào thì giờ đây mặt mũi trắng bệch, bọn hắn hận không thể hung hăng tự vả cho mình mấy cái vào mặt, vừa rồi tại sao mình lại lắm miệng a...

Nếu như nói lúc trước cố tình xem vụ giả chết chỉ là sự khôn vặt nhất thời, thì hiện tại đã không có người nào dám nghĩ Tôn Phi là nhờ vận khí mà chiến thắng, bất kể thế cục lúc trước có biến hóa như thê nào, tiểu quốc vương này vẫn vững vàng đứng trên thế thượng phong, bắt đầu từ gã truyền lệnh quan phản quốc ám sát, tới trưởng công chúa cùng Paris hai đại phe phái ngao cò tranh nhau, sau đó là màn giả chết, rồi lợi dụng thủ đoạn một hơi giết vài cao thủ, rồi lại làm cho ‘Xác chết’ sống lại, rồi lại không tưởng tượng được quét sạch tiểu đội được Paris cài trong Hương Ba Thành để cướp của giết người... Thủ đoạn liên tiếp ứng phó biến cố như vậy, đã là biểu hiện vượt xa pham trù hiểu biết của đại đa số các quôc vương, cho dù là Paris cùng trưởng công chúa được công nhận là hai siêu cấp đại nhân vật trí giả được đế đô công nhận, cũng không thể tự nhận mình kém hơn một chút.

Thực lực cá nhân cường đại, trí dũng song toàn, cá tính dũng mãnh vô song...

Đây chính là diện mạo của quốc vương Hương Ba Thành sao?

Nếu như đại đa số mọi người rung động chính là do lời nói cùng biểu hiện thực lực cá nhân của Tôn Phi, thì Paris và trưởng công chúa lại càng rung động khi thấy thực lực của Hương Ba Thành, thực hiển nhiên, thực lực chân chính của tiểu quốc vương này không chỉ như đang thể hiện ra như bên ngoài, có thể yên lặng không tiếng động quét sạch được tiểu đội đánh phá, trong đó ít nhất còn có ba bốn ngươi tứ tinh cao thủ thậm chí còn có ngũ tinh cao thủ tồn tại... Điều này thật là đáng sợ, một nước phụ thuộc cấp 6 lại có thực lực mạnh như thế, chỉ sợ nước phụ thuộc cấp 1, 2 so sánh thì cũng còn kém xa xa?

Tại... quốc gia này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là, đang phát sinh ra cái gì?

Gió nhẹ thổi qua, Paris cười nhẹ vén những sợi tóc bị gió thổi loạn.

Tại hoàn cảnh tuyệt vọng này, lãnh huyết ma nữ trên mặt lại lộ ra một vẻ mặt tươi cười, nụ cười phong tình vạn chủng của nàng vẫn giống hệt như lúc trước, tăng thêm vài phận tự nhiên cùng ngây thơ, xóa hết tất cả những kinh sợ cùng rung động, trở về trạng thái vốn có, giống như một tiểu cô nương thầm mến người kỵ sĩ nhưng bị cự tuyệt, Paris thở dài một tiếng, nhẹ nhàng quơ quơ bàn tay búp măng trắng nõn.

Sau đó, kiếm sĩ thích khách đứng bên người nàng từng bước bước ra, đứng ở trước mặt Tô Phi.

Ong ong ong ong.

Kiếm khách tháo chiếc khăn che mặt xuống, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thanh trường kiếm sắc bén trong tay rung động rất nhẹ, mũi kiếm run lên, truyền đến từng đợt kiếm minh réo rắt, đây là dấu hiệu kiếm khách này sẽ bộc lộ hoàn toàn thực lực.

- A, hắn là “Bạch tuyết phong ẩn”, một trong“Nhị Ẩn”, kiếm khách Dani, vương tử của nước phụ thuộc cấp 1 Nadarko, vẫn luôn ẩn cư trên đỉnh toà tuyết phong trong Nadarko, không thể tưởng tượng được lại vì Paris mà lại cam tâm tình nguyên làm một gã thích khách!

Có người nhận ra lại lịch của kiếm khách này.

Tôn Phi không nhịn được hơi hơi liếc mắt.

Hôm nay, đã có một “Nhất Kiếm” trong truyền thuyết thể hiện thực lực rung động toàn trường nhẹ nhàng lướt đi, để lại cho người ta một ấn tương thật sâu, thật không ngờ giờ lại có cao thủ bài danh thứ hai trong “Nhị Ẩn”, xuất hiện trước mắt mình.

- Ta nguyện cùng ngươi đánh một trận chiến công bằng,nếu bị thua, ta chết, nếu ta thắng, ngươi hãy buông tha cho Paris.

Đây là lần mở miệng đầu tiên kể từ khi xuất hiện của “Bạch tuyết phong ẩn”, thanh âm của hắn trầm thấp, tràn ngập từ tính, không thể không thừ nhận, vị hoàng tử tên Dani này, quả thật là một nam nhân vô cùng vĩ đại, chỉ là trên mặt mang theo một dáng vẻ ưu sầu, tựa hồ trong lòng tràn ngập những chuyện không vui.

Tôn Phi thật không ngờ lại có người nguyện ý dùng chính sinh mệnh của mình để cầu tình cho ma nữ Paris.

- Đánh qua rồi nói sau.

Tôn Phi từ chối không có ý kiến, đột nhiên ánh mắt phát lạnh, hai tay duỗi thành song chưởng, nổi giận gầm lên một tiếng.

Trong nháy mắt, chỉ thấy trên người hắn không thể tưởng tượng được lại xuất hiện quang diễm đủ màu, khôi giáp, hung giáp, hộ thủ, thủ sáo, yêu đái, hộ thối, trọng ngoa (giáp trụ, giáp ngực, phần che tay, bao tay, đai lưng, bảo vệ đùi, giày)... từng kiện giáp trụ hoa lệ mang theo lực lượng mênh mông cường đại đột nhiên xuất hiện bao phủ lên thân thể cường tráng của hắn.

Đây là một bộ khôi giáp phong cách hoàn toàn bắt đồng với khôi giáp trên đại lục Azeroth.

Mỗi một bộ vị đều lóe lên khí tức ma pháp kỳ dị, hoa văn thần bí cùng với dồ án khắc họa, hiện vẻ cường đại không thể tưởng tượng được, tuy rằng không giống với trọng trang khôi giáp của kỵ sĩ đem toàn bộ cơ thể bao bọc kín, nhưng lại đem tất cả những bộ vị yếu hại của Tôn Phi hoàn toàn che dấu, ngay cả năm ngón tay cũng được phủ kín bởi một cương thiết thủ sáo (bao tay bằng thép), hơn nữa đôi thủ sáo này vượt xa bạch sắc cự trảo của bạch y thích khách lúc trước, gắp gao bó chặt lấy cánh tay, còn có khớp nối linh hoạt giữa các đốt, không hề ảnh hưởng tới hoạt động và xúc giác, nhìn qua giống như một thiết thủ (đôi tay bằng thép) trời sinh.

Thết thủ duỗi ra.

Hai đoàn quang diễm một xanh một tím lóe lên, Tử Thanh song kiếm tạo hình kỳ dị xuất hiện trong tay Tôn Phi.

Đây là lần đàu tiên Tôn Phi ở trước mặt mọi người bày ra quá trình Triệu Hoán trang bị của người man rợ.

Cũng là lần đầu tiên lộ ra trang bị chiến đấu của Diablo thế giới.

Ngay khi thân thể được bao bọc trong bộ trang bị cường đại, dưới ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người, thực lực Tôn Phi lấy một loại tốc độ khủng khiếp mà bành trướng.

Tứ tinh cấp sơ giai... Tứ tinh cấp trung giai... Tứ tinh cấp cao giai...

- Vận mệnh của cô ta, là do chính cô ta tự quyết định, kiếm của ngươi chỉ có thể cứu được chính ngươi!

Một thân khí tức đã đạt tới đỉnh, Tôn Phi lắc đầu nói:

- Ta chỉ đánh một chiêu, nếu như sau một chiêu mà ngươi không chết, như vậy hôm nay ngươi có thể sống mà rời khỏi đỉnh Đông Sơn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.