Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:.com
- -------------------------------
Tôn Phi vậy mà không làm khó “Nữ Văn Thánh”, chỉ thoáng nhìn qua ba người kia rồi gật đầu:
- Được, nếu rơi vào trong tay những đại lão quân bộ, ba tên khốn kiếp này không chết cũng phải lột một lớp da, đỡ bớt phiền phức cho ta.
Quốc Vương Bệ Hạ dùng kiếm nâng đầu Huntelaar đã bất tỉnh nãy giờ lên, nhẹ nhàng huýt gió nói:
- Nói cho ngươi biết, ba ngày sau ta sẽ đến chiến khu Ajax để bán mạng cho đế quốc. Nếu như các đại lão quân bộ thật sự moi móc được gì từ miệng con tinh tinh này, vậy làm phiền báo cho ta biết ngay, nói không chừng ta có thể sử dụng ngay trên chiến trường!
- Cái này đương nhiên, ta có thể cam đoan.
Trưởng công chúa nghiêm túc đáp. Nàng đột nhiên cảm giác mình có chút đuối lý trước mặt tên thanh niên này.
- Vậy là tốt rồi.
Tôn Phi giao đấu binh Thiên Kiếm cho thanh niên mày kiếm mắt sáng, sau đó lười biếng duỗi thắt lưng, ngáp một cái rồi cất bước rời đi.
Đi vài bước, nghĩ tới điều gì đó, Tôn Phi đột nhiên ngoái đầu lại, nhìn chăm chú vào mái tóc và chòm râu bạc của Costacurta, nghĩ đến lời vị lão tướng này đã nói trên đỉnh Vũ Thánh sơn, tâm trạng cứng rắn chợt mềm nhũn, vì vậy nhịn không được lại dặn dò một câu:
- Lão già này nhiều tuổi rồi, để lão chịu ít dằn vặt một chút đi.
- Ta tận lực tranh thủ.
Trưởng công chúa gật đầu.
Tôn Phi không nói thêm gì nữa, xoay người nghênh ngang rời đi.
Theo lý thuyết, dễ dàng bắt được ba tên đầu sỏ như vậy, cơn phẫn nộ theo từng đấm từng đấm mà phóng thích tận tình rồi, tâm tình của hắn đáng lẽ nên cảm thấy dễ chịu hơn mới đúng. Thế nhưng không biết vì sao, Tôn Phi lại không cách nào cao hứng nổi.
Giết ba người lại có thể thế nào? Thân hình gầy gò thẳng tắp trên đỉnh Vũ Thánh sơn đã vĩnh viễn biến mất, không bao giờ có thể tới bên cạnh Tôn Phi, không bao giờ... chỉ vào đầu Tôn Phi, dạy bảo: Ngươi lại lý giải sai rồi, cầm lấy bản bí tịch này, xem cho thật kỹ vào...
Tính cách Tôn Phi táo bạo, rất cố chấp, cực kỳ bao che khuyết điểm, cho nên hắn hay để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Bốn mươi đệ tử Vũ Thánh sơn lẳng lặng theo sau Quốc Vương Bệ Hạ.
Mấy chục người thong thả cất bước, khí thế chẳng khác nào thiên quân vạn mã đang xông lên chiến trường.
Thấy Hương Ba Vương đi tới, binh sĩ và bình dân Zenit đều chủ động nhường ra lối đi, mọi người cẩn thận quan sát thanh niên đang đi qua trước mắt mình, kích động đến mức run lên, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời. Không biết là do ai dẫn đầu, tiếng vỗ tay vừa vang lên thoáng cái đã lan ra như tiếng pháo hoa, ầm ĩ cả một góc đế đô.
Người Zenit vốn tôn sùng anh hùng!
Anh hùng quý tộc do phía đế quốc tuyên truyền cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, binh lính bình thường và bình dân hầu như chẳng bao giờ có cơ hội gặp mặt. Thế nhưng thanh niên Quốc Vương trước mắt lại chính là anh hùng bằng xương bằng thịt, cơn phẫn nộ của hắn, hơi thổ hổn hển của hắn làm cho những người xung quanh cảm thấy vị anh hùng này rất chân thật.
Lúc này, Hương Ba Vương đã trở thành anh hùng chân chính.
Trước đó, vô số người được nghe nói đến tất cả những chuyện xảy ra trên đỉnh Vũ Thánh sơn đêm qua, biết được Quốc Vương của một nước phụ thuộc cấp sáu mới mấy ngày trước còn cưỡi ngựa dạo phố hệt như bất kỳ người dân Zenit nào khác, chính thanh niên bình thường đó đã đơn độc chống lại cường giả Nguyệt giai, tranh thủ một cơ hội cho Vũ Thánh Krasic đại nhân đánh bại âm mưu của kẻ địch, có thể coi như hắn là chiến hữu của Krasic đại nhân. Ngày hôm nay, người chiến hữu đó lại một thân một mình, tận tay bắt hết những tên đầu sỏ còn lọt lưới. Trách không được Vũ Thánh đại nhân trước khi lâm chung lại giao phó đệ tử Vũ Thanh Sơn cho Hương Ba Vương.
Ai có thể so sánh với Hương Ba Vương? Ai dám tự nhận mình xứng đáng được tin tưởng hơn người chiến hữu như vậy?
Tiếng vỗ tay như sấm tiễn đưa Tôn Phi đến tận khi đoàn người khuất tầm mắt.
- Hắn đơn độc tại thế giới xa lạ, đến với không gian có thần, ma và người, cuối cùng lại hướng tới vĩnh hằng bất hủ...
Bên kia đường, hai khuôn mặt ẩn sâu trong lớp áo choàng đen vẫn luôn chăm chú theo dõi Tôn Phi, người vóc dáng cao gầy trong đó đột nhiên thốt lên một câu “thần dụ” từ trong Thần Thánh Giáo Đình Bất Hủ thánh kinh, sau đó hắn nhìn qua tên lùn đứng kế bên, dùng âm thanh tràn đầy sự mị lực, nhẹ giọng hỏi:
- Thế nào, nhìn ra cái gì sao?
- Thực lực của hắn so với lần gặp mặt trước đã tăng trưởng gấp mấy lần, nếu như ta không đoán sai, hẳn là đạt tới Cửu Tinh cấp và chạm đến bình cảnh, chỉ cần có chút may mắn, hắn trở thành cường giả Nguyệt cấp là chuyện trong gang tấc mà thôi.
Tên đồng bọn lạnh lùng trả lời.
Toàn thân người này được bao phủ trong lớp áo choàng đen, ngay cả mặt mũi cũng bị che lại, tuy nhiên dựa vào chút nếp nhăn lộ ra nơi khóe mắt, có thể thấy người này chí ít phải hơn 50 tuổi, lúc nói chuyện, cơ thể hắn run nhẹ giống như phải chịu đau khổ gì đó, thế nhưng âm điệu lại phi thường bình ổn, khiến cho người khác có cảm giác tín phục.
Trong thời điểm căng thẳng ở đế đô, hai kẻ thần bí xuất hiện ngay bên đường phố tự nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của đại đa số binh sĩ. Nếu như không phải thấy trên áo choàng màu đen có biểu tượng cây chữ thập màu đỏ, tiêu chí đặc trưng của Thần Thánh Giáo Đình, lại thêm khí tức thánh khiết nhàn nhạt khó lòng ngụy trang được tỏa ra từ trên người họ, chỉ sợ binh sĩ Zenit sớm đã bắt cả hai người lại để tra hỏi rồi.
- Thực lực của hắn đúng thật là tăng trưởng rất nhanh, thế nhưng còn chưa đủ để chân chính đánh bại cường giả Nguyệt giai. Ta không tin một người có thể tu luyện Thần cấp tử linh ma pháp mà còn là võ giả mạnh mẽ đến thế. Lẽ nào đến hiện tại mà ngươi vẫn kiên trì phán đoán của mình sao?
Người cao gầy dường như đang thuyết phục đồng bạn.
- Điện hạ, thần nói: “Ác Ma giảo hoạt và kinh khủng”, lẽ thường rất khó áp dụng đối với Ác Ma. Chí ít chúng ta có thể xác định, Hương Ba Vương là một tên táo bạo và vô cùng điên cuồng, nếu lỡ chọc giận hắn, hắn sẽ sử dụng bất kể thủ đoạn, giống như chuyện xảy ra ngày hôm nay vậy. Đổi thành người khác thì có ai dám dùng phương thức gần như tự sát này để đối mặt tam đại cường giả Nguyệt giai sao?
Tên thấp bé vẫn run rẩy như trước nhưng âm thanh thoáng có chút hưng phấn:
- Ở điểm này, hắn và tên tử linh pháp sư kia thật sự rất giống nhau, bởi vậy chúng ta vẫn có lý do chính đáng để hoài nghi hắn.
- Thế nhưng, lão sư hãy nhớ, Alexander rất có thể là giáo đình nhất hệ, trong cơ thể hắn có thánh lực màu hoàng kim thuộc về “Thần Chi Tử”, một người làm sao có thể đồng thời sở hữu hai loại lực lượng thần thánh và tử vong? Rồi hãy nói, chúng ta đã có đủ căn cứ chính xác để chứng minh, lúc chuyện đó xảy ra, Hương Ba Vương vẫn đang ở trong doanh trại, người của chúng ta tận mắt nhìn thấy...
Nói đến đây, người cao gầy dừng một chút, đột nhiên hỏi:
- Lão sư có phải hơi thành kiến đối với Alexander?
- Thành kiến? Có lẽ vậy, ta không thích hắn, lời ngài vừa mới nói cũng chính là điểm khiến ta do dự, bằng không, giáo đình Thẩm Phán kỵ sĩ đã sớm hành động rồi.
- Ta thì ngược lại, không biết vì sao, ta lại cảm thấy rất thích tên tiểu Quốc Vương này, trên người của hắn, ta lờ mờ thấy được bóng dáng của mình.
- Đó là bởi vì điện hạ vốn là thiên tài trong thiên tài, thiên tài luôn tịch mịch, không phải sao?
Hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa từ tốn rời khỏi.
Cách đó không xa, một thiếu nữ có làn da màu lúa mạch và đôi mắt rưng rưng đang cố hết sức giấu đi nỗi bi thương của mình, tránh làm người khác chú ý. Một cơn gió rét mùa đông thổi tới làm lộ ra một đôi giầy rơm sạch sẽ ẩn dưới lớp trường bào của nàng.
Thiếu nữ chẳng hề chú ý đến cơn gió rét, bởi vì sự tập trung của nàng vốn đã dành hết cho đoàn người đông đúc trước mắt.
Phía bên kia, Costacurta, Huntelaar và Amauri, ba cường giả Nguyệt giai trong trạng thái nửa chết nửa sống bị hoàng gia cấm vệ quân Zenit giải vào xe chở tù được chế tạo từ tinh cương chuyên dùng để giam giữ siêu cấp cường giả, chuẩn bị áp giải vào đại lao của đế quốc quân bộ.
Tuy rằng cao thủ trẻ tuổi Zenit Ác Ma kia đã mang theo Vũ sĩ của hắn đi rồi, thế nhưng thiếu nữ vẫn không dám manh động.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng thống hận mình trước đây không có khổ luyện võ đạo mà lại si mê với quân sự. Trí tuệ và thuật dụng bình vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của nàng, thế nhưng trong hoàn cảnh như thế này, niềm kiêu ngạo đó dường như chẳng giúp gì được cho phụ thân nàng.
...
Tự mình nhìn tam đại cường giả bị áp giải lên xe từ, trưởng công chúa càng lúc càng cảm thấy Hương Ba Vương thật sự là phúc tướng của đế quốc.
Bắt sống được tam đại cường giả, chỉ cần lợi dụng thoả đáng, không chỉ giúp cho đế quốc Zenit có khả năng biết một ít tình báo, quan trọng nhất là có thể giúp cho Zenit chiếm quyền chủ động trên chiến trường, ba người này còn sống có giá trị cao hơn nhiều so với giết chết.
An bài xong tất cả, lúc đang muốn leo lên ma pháp xe ngựa, trưởng công chúa đột nhiên dừng lại, chăm chú quan sát một ít tạp vật dưới đất.
- Là một ít đồ ăn thừa … Còn có hộp đựng thức ăn làm từ gỗ sồi bị đập nát...
Tử Diễm tỉ mỉ kiểm tra một phen, sau đó mới cầm qua cho trưởng công chúa xem.
- Ba người này còn có đồng bọn... Ân, hẳn là một nữ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, nàng nhất định còn ở phụ cận. Truyền lệnh, lập tức lục soát khu vực chung quanh, đế đô kiểm tra ngoài lỏng trong chặt, chú ý bốn cửa thành, nếu có nữ tử chừng hai mươi tuổi đơn độc ra khỏi thành, nhất định phải tỉ mỉ tra hỏi, kẻ nào dám phản kháng, lập tức bắt lại, ta muốn người sống.
Trưởng công chúa chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua những thứ được Tử Diễm mang tới, chớp mắt liền phán đoán rõ ràng, liên tiếp ban bố một loạt mệnh lệnh.
Lúc này, trưởng mới cho thấy bộ mặt trí kế như uyên, làm cho người ta khó lòng phòng bị, không hổ là “Nữ Văn Thánh” của đế quốc.
- Tuân mệnh.
Bọn thị vệ khom người.