- Nếu đã như thế, thương hội Soros sẽ chờ bệ hạ một tháng nữa, ngài sẽ có cơ hội mà mình muốn.
Hắc bào chủ quản không lãng phí quá nhiều thời gian để đi thắc mắc mà nhượng bộ ngay.
Hết thảy lợi hại đều được cân nhắc kỹ, đây chính là một phẩm chất vốn có ở một thương nhân.
Thương hội Soros mang tính chất thương nghiệp đoàn thể, thiên tính thương nhân chỉ là kiếm lợi, việc chém chém giết giết nếu không phải là bất đắc dĩ thì bọn họ không hề muốn, Rhede Knapp cũng định báo với thương hội tổng bộ chuyện này, mời tổng bộ phái cung phụng cao thủ ra tay phá một trong tam đại dong binh đoàn của đế quốc Zenit, để giữ lấy uy nghiêm và danh vọng cho thương hội, nhưng trước mặt quốc vương Hương Ba Thành lại kiên định với việc báo thù, thế thì khẳng khái một lần cũng không sao, nếu Hương Ba Vương thành công, Soros thương hội có thể giảm đi một chút phiền toái, còn nếu không, một Huyết Đao dong binh đoàn nho nhỏ, Soros thương hội hoàn toàn có thể tùy thời nháy mắt đem phá hủy.
Đương nhiên, những điều này đều là thứ yếu.
Đối với Rhede Knapp mà nói, chuyện trọng yếu nhất là hắn có thể lợi Huyết Đao dong binh đoàn để làm phép thử mà quan sát càng nhiều nhân vật truyền kỳ mang đầy sự thần bí như Hương Ba Vương, xem đây có thể là một mục tiêu đáng để Soros thương hội làm ra đầu tư không.
Kế tiếp mọi chuyện diễn ra đầy hòa hợp.
Hai bên không nói chuyện gì quan trọng nữa mà chỉ đơn giản là hàn huyên vài câu, mà từ đầu đến cuối hồng y thiếu phụ tên Shirley chỉ đánh giá Tôn Phi vài lần, không mở miệng nói một câu nào cả, sắc thái hững hờ cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, bất quá đây không phải là băng lãnh, mà là tự mình phong bế.
- Alexander, thiếp đã sai người chuẩn bị nước ấm…
Một giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa dễ nghe đột nhiên từ bên ngoài cất lên, Angela vén rèm đi vào:
- Trường công chúa điện hạ nói, đi đường xa mà tắm nước ấm một cái có thể giải trừ mệt mỏi…
Thiếu nữ tiến vào nói, mới phát hiện trong trướng vẫn còn có khách, kinh ngạc dùng bàn tay trắng nõn che đôi môi đỏ mọng, nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại được khí độ của một vương phi tương lai, mỉm cười chào hỏi hai người Rhede Knapp, sau đó đi đến đứng cạnh Tôn Phi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Rhede Knapp và hồng y thiếu phụ chợt tỏa sáng.
Nơi này đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ rực rỡ đến vậy, giống như mặt trời chói chang khiến kẻ khác không thể nhìn gần, tựa như ánh sáng trong trướng cũng đổi hướng, tất cả tập trung chiếu rọi lên người nàng.
Rhede Knapp cùng hồng y thiếu phụ Shirley ở Soros thương hội địa vị không thấp, vào Nam ra Bắc, kiến thức uyên thâm hơn xa người bình thường, nhưng sự thanh lệ thoát tục của thiếu nữ trước mắt này thực sự là hiếm thấy, nhìn Angela một thân váy trắng thướt tha ngồi bên cạnh Tôn Phi cả người khôi giáp còn dính máu, không những không tương phản mà lại là một sự hài hòa đến dị thường, cho nên hai người không nhịn được cùng tán thưởng trong lòng:
- Anh hùng hồng nhan, thật hay cho một đôi kim đồng ngọc nữ!
Angela xuất hiện, làm cho Rhede Knapp hiểu được lúc này mình không nên ở lâu, hắn lập tức cười đứng dậy cáo từ, trước khi đi do dự một lát liền hỏi:
- Hương Ba Vương bệ hạ, nghe nói trưởng công chúa điện hạ đang ở trong quân trướng, tại hạ với với trưởng công chúa khi còn ở đế đô cũng từng có duyên gặp mặt vài lần, muốn đi gặp cố nhân, không biết bệ hạ có thành toàn được không?
Tôn Phi mỉm cười, trong lòng biết không phải vị chủ quản này thực muốn xin phép hắn, mà chỉ là lễ pháp phải phép đối với nửa ‘Địa chủ’ là mình mà thôi, vì dù sao trưởng công chúa cũng ở trong quân doanh Hương Ba, bất quá loại thái độ này lại làm cho người ta cảm giác thoải mái, cười nói:
- Đương nhiên có thể, mời Harry chủ quản tự tiện!
Sau khi hai người ra ngoài, Angela cực kỳ hứng thú kêu thị vệ nâng một thùng nước ấm to vào, như là tiểu thê tử hầu hạ Tôn Phi cởi giáp, rửa sạch máu đen bụi đất trên người hắn. Trong ba bốn năm khi Alexander vẫn trong cơn mơ hồ, trí lực thấp thì đều nhờ Angela và Ji Ma chăm sóc đến đời sống hàng ngày cho hắn, cho nên chuyện tắm rửa như thế này cũng không phải là lần một lần hai, vì thế lúc này mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên.
- Mấy ngày nay vị trưởng công chúa điện hạ của chúng ta luôn ở trong xe ngựa không xuất đầu lộ diện, hàng ngày nàng qua đó nói chuyện với công chúa, rốt cuộc là làm những gì?
Tôn Phi tắm xong nước nóng quả nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, nhận lấy chiếc khăn lông màu trắng lau nước trên mặt, tò mò hỏi.
- Không làm gì cả.
Angela chớp đôi mắt to, nói:
- Thiếp thấy Natasha điện hạ thực sự là rất đáng thương, nàng suốt năm mang quái bệnh, thân thể không được tốt lắm, đặc biệt là khi đến cuối thu trở rét, căn bản là không thể chịu được gió lạnh, nếu ra ngoài thì e rằng bệnh tình sẽ tăng lên cho nên chỉ có thể ngồi trong xe ngựa ma pháp mà thôi, đổi lại là thiếp chắc thiếp buồn đến chết mất cho nên thiếp và Ji Ma thường xuyên đến nói chuyện tâm sự với công chúa, thiếp cảm thấy công chúa kỳ thật rất hòa đồng…
Nghe Angela miêu tả, trong đầu Tôn Phi lại hiện ra tình cảnh lần đầu tiên hắn và công chúa gặp mặt, lần đầu tiên hắn phát hiện, không biết vì cái gì nhưng ánh mắt xanh thẳm như biển cùng thân thể mỏng manh kia luôn khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Về phần quái bệnh, lần đầu tiên nhìn thấy công chúa hắn cũng đã phát hiện ra trong cơ thể nàng có một căn bệnh kỳ quái nào đó, thân thể suy yếu một cách dị thường, cho nên nhất thời nổi thiện tâm đưa cho nàng một bình “Khôi phục hoạt lực dược thủy”, chỉ không biết là vị công chúa này có sử dụng hay không? Hay là sớm đã ném nó đi rồi?
- À đúng rồi, Alexander, Natasha điện hạ có nói chàng từng cho nàng ấy một lọ thuốc màu tím, hình như có hiệu quả khá tốt, nhưng đã dùng hết rồi, không biết chàng còn nữa không? Có thể cho thêm không…
Ánh mắt Angela mở to, mang theo cả sự cầu khẩn nhìn Tôn Phi, tuy chưa nói dứt câu nhưng đã biểu đạt được ý tứ một cách rõ ràng.
Xem ra khả năng lung lạc lòng người của trưởng công chúa quả thật cao siêu, ít nhất đến giờ phút này Tôn Phi có thể nhìn rõ được, lúc này Angela đã hoàn toàn coi trưởng công chúa thành thân mật giống như Ji Ma vậy, rất ít khi Angela mở miệng chủ động xin Tôn Phi điều gì, không thể ngờ được lần đầu tiên mở miệng lại là vì trưởng công chúa.
Tôn Phi không chút do dự lấy ra một bình “khôi phục hoạt lực dược tề” đưa cho Angela.
Kỳ thật đừng nói là một bình dược thủy nhỏ nhoi này, đối với Tôn Phi mà nói, cho dù là thiếu nữ thiện lương này có yêu cầu gì đi nữa, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn lực để thực hiện, thiếu nữ lương thiện ôn nhu này, chính là chỗ mềm yếu nhất trong lòng của Tôn Phi, bất kể là ở thế giới Diablo đầy ma quái, hay khi đối đầu với kẻ địch cùng sự chết chóc ở thế giới thực, chỉ cần hình ảnh thiếu nữ này hiện lên trong đầu Tôn Phi, lại làm cho tim hắn ấm lại.
Thiếu nữ này chính là lễ vật quý báu mà thượng đế ban cho hắn!
Tôn Phi không phải chỉ từng nghĩ như thế một lần.
Nhìn thấy Angela vui mừng đi tìm trưởng công chúa điện hạ để đưa thuốc, Tôn Phi không kìm được mà nở nụ cười yêu thương cưng chiều. Có lẽ trước mặt Angela trưởng công chúa điện hạ đã cố tình nhắc đến chuyện bình dược thủy, bởi vì nàng sợ mất mặt thân phận đế quốc trưởng công chúa đi van cầu mình, cho nên mới thông qua Angela để đạt được mục đích, điều này Tôn Phi phần nào có thể hiểu được, nhưng điều hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là không ngờ trưởng công chúa thực sự đã sử dụng bình dược thủy của hắn, chẳng lẽ hôm đó khi hắn tranh hết thức ăn trên bàn ăn của nàng mà nàng không giận dữ quẳng nó đi sao?
Còn nữa, chuyện càn rỡ hắn làm mấy ngày hôm nay hẳn trưởng công chúa đều biết hết? Chưa có sự cho phép của đế quốc mà đã tấn công Hắc Nham quốc, đánh sập căn cứ điểm Hắc Thạch, chuyện này chính là đã vi phạm vào điều cấm kỵ, rõ ràng là trưởng công chúa đã thấy rõ, lại còn là người chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng không nói một câu nào, không biết trong cái đầu đáng sợ của nàng đang nghĩ cái gì?
Tôn Phi luôn tự hỏi về vấn đề này.
Đế quốc trưởng công chúa Natasha điện hạ, “Nữ văn thánh” bày mưu kế, là nỗi ác mộng của các nam quý tộc độc thân tại đế quốc, đến đại đế Yashin cũng không dám nhìn thằng vào nữ nhân này, thực sự là rất đáng sợ.
Nhưng hiện tại Tôn Phi giống như là đã nắm được chút gì đó, không cần quá sợ hãi.
. . .
Ngày thứ hai không khí buổi sáng ôn hòa, bầu trời có nắng ấm và gió.
Thú kêu chim hót, Liệt Nhật sơn mạch bắt đầu một ngày mới, khói bếp lượn lờ ở trên cao, sau khi dùng xong điểm tâm không khí bên bờ hồ náo nhiệt hẳn lên, mặc dù Tôn Phi và Rhede Knapp không có hiệp ước nào, nhưng Soros thương đội và quân viễn chinh Hương Ba Thành đều thực ăn ý kết bạn xuất phát.
(P/s: Soros thương hội là chỉ tổng thể, Soros thương đội là chỉ nhóm mà Tôn Phi gặp, không phải do dịch sai.)
Ở giữa đội ngũ, bốn con tuấn mã kéo theo một cũi sắt.
Trong cũi, chính là một trong lục đại chiến tướng của Huyết Đao dong binh đoàn – “độc nhãn cuồng mãng “, giờ phút này mặt mũi bị đáng sưng phù, hơn nữa một thân đấu khí hoàn toàn bị phế, như một con chó ghẻ nằm gục bên trong, không hề nhúc nhích, nếu như không có ánh mắt thâm độc đầy oán hận nhìn chằm chằm vaò thân ảnh oai hùng cưỡi hắc cẩu, tay ôm thiếu nữ xinh đẹp đi đầu đội ngũ kia, thì mọi người ắt hẳn sẽ nghĩ đây là một khối thịt nhão sắp mốc meo trong cũi chứ không phải là một con người.
Giám ngục quan Oleguer thủ đoạn thẩm vấn vô cùng huyết tinh, nhưng tin tức lấy được lại ít đến thương cảm.
Mấy kẻ ném binh khí xuống đầu hàng dưới sự thẩm vấn của Oleguer cũng đã khai hết những gì mà bọn chúng biết, nhưng bọn hắn chỉ là tầng chót nên thông tin cực kỳ có hạn.
Về phần tên chột mắt đầu trọc, gã trung niên khuôn mặt phúc hậu cao thủ về ám khí và nữ yêu tinh huyết mạch hắc ám tinh linh kia thì đều là một trong những đại mục đầu cho nên chắc chắn sẽ biết nhiều thông tin hơn, bất quá có lẽ chúng tự biết là chắc chắn sẽ phải chết, cho nên cường ngạnh không nói một lời, cuối cùng cũng chỉ đành để lão Zola và Mola Ridge cầm kiếm tự tay chém chết gã trung niên mà ả nữ yêu tinh, để báo thù cho những người quặng nô Hương Ba Thành. Cho nên tư liệu mà giám ngục quan Oleguer hiện giờ có được vẫn ít ỏi đến đáng thương.