Tôn Phi nhìn về hướng tiếng nói phát ra thì chỉ thấy ở dưới một gốc cây sồi lớn phía xa nằm bên phải, một tiểu nữ hài có một mái tóc đỏ thẫm bồng bềnh như một ngọn hỏa diễm đang ôm một người khóc thút thít.
Tôn Phi nhìn kĩ thì phát hiện, người được tiểu nữ hài kia ôm trong ngực chính người đang bị thương nặng, dũng sĩ tóc trắng Pearce. Trung đội trưởng ngự lâm quân Brooke cũng ở một bên, trên mặt tràn đầy lo lắng đang không ngừng an ủi lấy tiểu nữ hài.
- Quốc vương bệ hạ!
Thấy Tôn Phi tiến tới, Brooke đại hỉ, vội đứng dậy hành lễ:
- Bệ hạ, ngài tìm được biện pháp rồi sao?
Hắn khẩn trương nhìn Tôn Phi, sợ Tôn Phi lắc đầu mà nói ra tin xấu. Vết thương của Pearce quá nặng, cầm cự kiên trì tới giờ đã là cực hạn, chỉ sợ là ít phút tiếp theo nữa cũng khó để cầm cự tiếp.
Tôn Phi nhìn vị trung đội trường thật thà này khẩn trương mà không nhịn được có ý trêu chọc hắn. Tôn Phi không có trực tiếp trả lời câu hỏi, mà là chỉ vào tiểu nữ hài tóc đỏ mà hỏi:
- Nàng ta là…?
- Louis, nàng là con gái của Pearce.
Brooke cố nén tâm trạng lo lắng liền giới thiệu cho Tôn Phi. Tôn Phi gật đầu, nguyên lai tiểu nữ hài tóc đỏ mười hai tuổi này chính là người làm cho Pearce trong lúc trọng thương sắp chết vẫn còn lo lắng.
Hai cha con người này cực kỳ khác biệt, Pearce có một đầu tóc trắng, nhìn như lỗ mãng, bất đồng. Còn Louis, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt lóng lánh, đủ để khiến người có tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng, tuyệt đối là một mĩ nhân hại nước hại dân.
Đầu tóc đỏ thẫm nổi bật, rất dễ gây nên sự chú ý của người ngoài, khiến cho Tôn Phi nhớ tới kiếp trước trong tác phẩm “Harry Potter” của tác giả J.K.Rowling có miêu tả một nhân vật thông minh lanh lợi Harmione Granger.
Tôn Phi tỉ mỉ quan sát, tiểu nữ hài mới mười hai tuổi này trên thân có một loại cảm giác cực kì trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí có thể nói là băng lãnh. Đồng thời cũng biểu lộ một vẻ khá thành thục, cùng với số tuổi của nàng ta có vẻ không tương ứng.
- Ngài chính là người mà Brooke thúc thúc nói là có thể cứu ba ba của ta sao?
Phát hiện thấy người tới, Louis đang thút thít nỉ non chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt trong suốt còn vương nhẹ nơi khóe mắt, hiển nhiên vừa rồi nàng đã trải qua một hồi thương tâm. Bằng một loại ngữ khí không tương xứng với số tuổi của mình, nàng bình tĩnh nói:
- Nếu như ngài có thể cứu sống ba ba ta, Louis nguyện ý trở thành tình nhân của ngài.
Tôn Phi phát hoảng, phải nói là choáng váng, cực kỳ choáng váng.
- Bà mẹ nó, chăng lẽ tiểu nữ hài ở thế giới này lại sớm trưởng thành như vậy sao? Tình nhân ư? Một cọng lông sợ còn chưa có thì mấy tiểu nữ hài này biết cái gì gọi là ý vị của hai chữ tình nhân chứ? Ngươi mới mấy tuổi chứ? Chờ ngươi lớn lên rồi ta tính.
Tôn Phi cảm thấy cực kỳ phiền toái. Cùng với tiểu nha đầu như vậy dây dưa, so với siêu cấp Boss trong trò chơi Hắc ám thế giới còn khó dây hơn.
Tôn Phi ngồi xổm xuống, lấy ra bình “Dược thủy trị liệu sinh mệnh”, cẩn thận từng chút một nhỏ vài giọt vào trong miệng Pearce vốn đang hôn mê, hô hấp cũng cực kỳ yếu ớt.
Thành công hay không, cứ phải chờ xem kết quả lần này. Tôn Phi khẩn trương, càng so với hắn khẩn trương hơn là tiểu nữ hài tóc đỏ cùng Brooke thật thà. Ba người đều chăm chú nhìn vào phản ứng của Pearce, trái tim như muốn nhảy ra ngoài vì căng thẳng, sợ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, hơi thở Pearce vốn mỏng manh, bỗng nhiên bắt đầu trở nên dồn dập, gương mặt vốn không có chút huyết sắc nào, cũng bắt đầu biến thành phơn phớt hồng với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Vết thương trên người khép lại với một tốc độ không thể tưởng tượng được.
Brooke cùng tiểu Louis há hốc miệng, ánh mắt cực kỳ rung động. Bọn hắn không biết Alexander quốc vương đã nhỏ gì vào trong miệng Pearce, nhưng hiển nhiên là chất lỏng này hiệu quả trị liệu vượt qua khỏi tưởng tượng của họ trước khi chữa trị.
Thần kỳ! Thật không thể tưởng tượng được, nghe mà rợn cả người. Nếu so với với cao cấp thần sư của thần thánh giáo đình tự tay trị liệu còn tốt hơn rất nhiều.
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhìn về Tôn Phi đang ngồi chồm hổm trên đất, ánh mắt giống như nhìn thấy một vị thần đang chu du thế gian vậy. Mà Tôn Phi cũng bị khả năng trị liệu của bình dược thủy này dọa kinh sợ.
Hắn thật không ngờ, một giọt nước thuốc nho nhỏ lại có hiệu quả kinh khủng như vậy. Dường như là có thể so với loại vết thương tróc thịt, lòi xương sống chết khó phân trong các tiểu thuyết võ hiệp thần mà trước kia. Hiển nhiên, nếu đem toàn bộ bình nước thuốc này dùng hết, chỉ sợ dù cho Pearce có đang hấp hối cũng có thể lập tức đứng lên nói chuyện, uống rượu vui vẻ, cưỡi nữ nhân.
Hiệu quả kinh hãi thế tục như vậy Tôn Phi cũng đã tính toán trước. Hắn cẩn thận quan sát tình huống của Pearce, phát hiện ra các vết thương trên người cũng đã khép lại, hô hấp trở nên vững vàng, sắc mặc bắt đầu hồng nhuận,… nhưng Pearce vẫn chưa tỉnh lại.
“Đã tới cực hạn của một giọt nước thuốc!”
Hắn trong lòng cũng đại khái hiểu rõ, lại đổ vào trong miệng Pearce một giọt nước thuốc màu đỏ. Vừa đổ vào miệng, tóc trắng Pearce vốn hôn mê lập tức mở to mắt thức tỉnh.
Hắn rên rỉ lên một tiếng, sau đó đầu óc chậm rãi thanh tỉnh, mở to mắt nhìn ba người đứng trước mặt. Trong ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, lại cố gắng lắc lắc đầu nhớ lại. Đối với việc phát sinh trên người mình, Pearce hoàn toàn không rõ ràng lắm, chỉ nhớ là mình đáng ra phải chết rồi. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, như thế nào mà toàn bộ cảm giác đau nhức tới tận xương tủy đều biến mất, ngay cả hô hấp cũng không hề khó khăn?
- Có chuyện gì vậy? Ta…”=
Chứng kiến Pearce mở miệng, Brooke cực kỳ xúc động, mà tiểu Louis còn kêu lên một cách đầy vui mừng, rồi nhảy ào vào trong ngực ba ba. Tại thời khắc này, tiểu nữ hài một lần nữa tìm thấy được cảm giác an toàn và hạnh phúc, một đầu tóc dài như hỏa diễm thiêu đốt bay trong gió:
- Ba ba, ngươi sống lại rồi. Thật sự rất tốt. Chiến thần phù hộ! Là quốc vương bệ hạ cứu người đó.
Nói xong lời này, tiểu nữ hài vui tới khóc òa, nức nở nghẹ ngào nói không ra lời. Cảm giác sợ hãi tùy lúc đều có thể mất đi thân nhân duy nhất dường như đã ăn sâu vào tiềm thức, linh hồn của nàng. Nàng không bao giờ muốn có cái cảm giác đó một lần nào nữa.
Pearce nghe con gái khóc tựa hồ cũng hiểu ra cuối cùng là có chuyện gì. Vị dũng sĩ đối mặt với địch nhân lợi hại cũng không chút nào sợ hãi, một câu cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm đứa con gái vào trong lòng, cảm nhận cảm giác sợ hãi cùng với thần sắc vui mừng của nữ nhi. Một giọt nước mắt anh hùng theo khóe mắt hắn chảy ra.
Tôn Phi nhìn phụ tử hai người từ trong sinh tử đoàn tụ, khẽ nở nụ cười. Hắn lặng lẽ rời đi, không quấy rầy tình cảm của phụ tử Pearce và Louis.
Hai giọt “Dược thủy trị liệu sinh mệnh” có thể cướp Pearce từ trong tay tử thần đoạt lại. Kết quả này khiến Tôn Phi hiểu rõ hơn đối với hiệu quả của loại nước thuốc đối với thế giới này thêm nắm chắc, về cơ bản thì có tác dụng không sai khác so với trong Hắc ám thế giới.
Điều này khiến cho Tôn Phi đối với tình huống tiếp theo càng thêm tin tưởng.
- Alexander, nước sạch cùng chậu đều đã chuẩn bị xong.
Một âm thanh vang lên, tiếp theo là Angela cùng Ji Ma, mỗi người bưng một cái bồn nước sạch vội vã từ trong hậu viện hoàng cung đi ra, tiểu nha đầu Ji Ma chưa tới đã hô lên từ xa.
Tôn Phi đi qua, một tay đỡ lấy chậu nước, lại xoay người phân phó cự hán Brooke tìm lấy một cái bàn, đem chậu nước đặt lên trên. Angela cùng Ji Ma không biết Alexander muốn làm gì, đều chăm chú tò mò theo dõi.
- Xem anh làm trò đây!
Tôn Phi trong lòng khoái chí.
Chỉ thấy hắn một bộ quỳ gối trước bàn, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt lại. Trong miệng hắn nhẹ nhàng lầm bầm một loại tiếng gì đó mà chưa ai từng nghe qua, ánh mắt của hắn rất nghiêm tức, vô cùng trang trọng, giống như là hướng về một vị thần bí nào đó cầu nguyện vậy.
Lỗ tai giật giật, Tôn Phi lắng nghe hết thảy mọi âm thanh phía sau. Hắn len lét nhìn trộm một cái, cố gắng để không phải bật cười, tên thần côn này lại tiếp tục bộ dáng giả bộ, mồm nói hươu nói vượn:
- Làm người không biết Võ Đằng Lan, Duyệt Tận A cũng uổng công. Ta như một cây thông, đứng thẳng trong mưa gió. Ai muốn cầm ta nhổ đi, ta xxx mấy đời tổ tông hắn! Lập tức tuân lệnh. Hắc hắc, các ngươi đều không hiểu ta nói gì, đều không hiểu. Tràng diện nơi này đều bị ta nắm trong tay.
Nói thêm vài lần, dường như cảm thấy nói đã đủ, Tôn Phi rốt cục đứng lên. Sau lưng một mảng lớn người đang quỳ cũng nhao nhao đứng lên, nhìn Tôn Phi một cách khó hiểu.
Đột nhiên “Boang!” một tiếng, Tôn Phi rút thanh trường kiếm bên mình Brooke cắt lên tay mình, máu tươi lập tức tuôn trào. Tiếp theo, hắn đưa tay ra, để cho máu tươi nhỏ vào trong hai chậu nước sạch vừa chuẩn bị.
- Alexander, ngài…
Angela nhìn thấy một màn này, không nhịn được mà kêu lên một tiếng lo lắng.
Tôn Phi xoay người hướng về nàng cười lên một cái sáng lạn nhưng hơi nhăn nhó, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Không ai phát hiện được rằng, hắn thừa dịp xoay người đi đã dùng thân thể che tầm mắt của mọi nugời, lặng lẽ mở nút bình “dược thủy”, rồi đem phân nửa nước thuốc hòa lẫn vào máu tươi.
- Chiến thần tại thượng! Hỡi các chiến sĩ anh dũng, lần này các ngươi đã được cứu. Nhờ sự cầu nguyện của ta, cuối cùng thần đã đồng ý cứu vớt chúng ta. Ngài đã đem thần lực rót vào thân thể của ta, chỉ cần các ngươi uống thứ nước đã thấm thần lực của thần này thì dù các ngươi bị thương như thế nào cũng sẽ khỏi hăn.
Tôn Phi nói dối không chớp mắt, hắn lúc này đang bày ra một bộ dạng lừa đảo chuyên nghiệp. Tiếp theo, vì chứng minh tính chân thật của lời nói, hắn quay người đem vết thương nơi bàn tay nhúng vào trong chậu nước. Trải qua một hai giây ngâm dược thủy, khi rút bàn tay ra khỏi chậu thì vết thương lập tức liền rất nhanh, chỉ để lại một vết sẹo màu đỏ.
Chứng kiến một cảnh không ai có thể tưởng tượng nổi này, tất cả mọi người đều dường như cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào.