Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 98: Chương 98: Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.(1)+(2)






Cho dù đứng ở cách xa, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ma pháp dao động từ chiếc trường cung màu vàng truyền đến, một cảm giác lạnh thấu xương xông đến, giống như khí lạnh của một ma pháp sư tứ tinh cấp đứng đó vậy. Khí thế như vậy, chỉ có ma pháp vũ khí tứ tinh cấp mới có thể có.

Mà vũ khí ma tứ tinh cấp, đối với tinh cấp võ sỹ mà nói, tuyệt đối là tuyệt thế trân bảo.

Ở đại lục Azeroth, trang bị ma pháp cùng vũ khí dựa theo phẩm chất cao thấp, có thể chia làm chín cấp.

Từ nhất tinh đến tam tinh của vũ khí ma pháp thì thông thường, cũng khá là phổ biến, nhưng đến cấp tứ tinh đến cấp lục tinh cùng từ cấp thất tinh đến cấp cửu tinh của loại vũ khí này có thể nói là rất hiếm, nói cách khác, chỉ có chú tạo sư hay ma pháp sư cao cấp mới có thể chế tạo ra được, mà đối với toàn bộ tinh cấp võ sĩ mà nói, thì một vũ khí ma pháp tam tinh cấp trở lên so với sinh mệnh còn đáng giá hơn, điều này này có liên quan mật thiết với con đường thăng cấp thực lực cá nhân của bọn họ.

Một võ sĩ nếu đột phá tinh cấp, thăng lên nguyệt cấp cường giả, muốn bước thêm một bước, thì có ba sự lựa chọn —— khí tu, thú tu cùng nhục thể tu.

Tại ba loại phương thức tu luyện kể trên, khí tu là loại phổ biến nhất, cũng là loại đơn giản mà lại có hiệu lực nhanh nhất.

Mà nếu muốn trở thành khí tu, nhất định phải lựa chọn một vũ khí phẩm chất cao để làm bản mệnh hồn khí kết hợp cùng tự thân rèn luyện. Đối với một nguyệt cấp cường giả mà nói thì con đường tu luyện có thể đi xa tới đâu, được quyết định bởi sự hòa hợp bổ trợ lẫn nhau của bản mệnh hồn khí và cơ thể, bởi vậy có thể thấy được, một vũ khí cấp cao quan trọng đến như thế nào. Al Bina tuy rằng là vương tử của Thrace quốc - nước phụ thuộc tam đẳng, nhưng cũng chưa có nổi một món vũ khí tứ tinh cấp, cho nên vừa nhìn thấy trường cung kia, sắc mặt hắn liền thay đổi.

- Nếu như có thể lấy chuôi trường cung kia tới tay thì…..

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu võ sĩ tóc vàng Al Bina, khiến trái tim hắn nhảy dựng lên, mà thời khắc ý niệm biến hóa này, cái cảm giác ôn hòa thân thiết mà hắn tạo cho người xung quanh lúc nãy nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một luồng khí tức thô bạo chậm rãi phát tán.

Nhưng Al Bina vẫn là một con người hết sức cẩn thận.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao lần này Thrace quốc lại cử hắn đến Hương Ba Thành để làm thủ lĩnh thực hiện một kế hoạch.

Nhìn chằm chằm vào đám nữ Rogue nửa ngày, trong lòng Al Bina nhanh chóng phán đoán lai lịch của bọn họ, do dự một hồi, cuối cùng lý tính chiến thắng tham dục, một cung thủ cấp tam tinh có được trong tay vũ khí tứ tinh, , lai lịch tuyệt đối không đơn giản, huống chi ngoài tuyệt thế mỹ nữ tóc đỏ thực lực tam tinh kia, mười mấy nữ hài tử còn lại trên người cũng đều lộ ra từng luồng khí tức không thua khí tức của nhất tinh võ sĩ, một lực lượng lớn như thế, tuyệt đối không thể coi thường được, nói không chừng có địa vị cực lớn…

Võ sĩ tóc vàng Al Bina cuối cùng vẫn để bảo hiểm, quyết định điều tra một phen.

Hắn nói nhỏ với trung niên hộ vệ vài câu, người hộ vệ kia quay người rời đi, biến mất trong đám người đông đúc, ngay sau đó đoàn người cũng rời đi, chỉ còn để lại hai tên hộ vệ tinh anh nhất, lén lút đi theo sau đám người Elena…

. . .

. . .

Ba giờ sau.

- Những tên tiểu tử này, các nàng đều giữ lại sao?

Mê thành tại hang đá ngầm phía sau Hương Ba Thành, Tôn Phi nhìn thấy trong Thạch sảnh có hơn mười mấy con ma thú nhỏ đang gào khóc đòi ăn, tưccs thời mắt hắn hơi nheo lại. Nữ nhân ơi là nữ nhân, đúng là sinh vật kỳ lạ tràn ngập tình mẫu ái a!

- Đúng vậy, thưa bệ hạ, Elena tiểu thư các nàng trước khi rời đi, đã đem đám tiểu giao hỏa này lưu lại đây. . .

Oleguer vẻ mặt xấu hổ, đang luống cuống chân tay, giống như là vú em, vụng về cho một con Tiểu Kim Mao Hống uống sữa dê.

Loại ma thú này thoạt nhìn thì giống y như một con tiểu hổ, chỉ khác là trên lưng có hai cục thịt, giống như hai cái cánh vậy, bộ lông xù ra, phi thường đáng yêu,, chỉ là con ngươi đen nhánh giống như bảo thạch đang mở to mắt cảnh giác, cho dù là Oleguer làm như thế nào để làm nó tin tưởng, nó cũng nhất định không chịu uống một ngụm sữa dê nào.

Đáng thương là tên mập mạp chết bầm làm sao đã gặp qua tình huống được, đánh chửi không được, bối rối đến đầu đầy mồ hôi.

Tôn Phi xem cảnh thú vị đó không khỏi cười to.

Bọn Elena chỉ có thể ở lại thế giới thực đúng bốn giờ đồng hồ, hết thời gian, phải quay trở về thế giới Diablo, nhưng các nàng không thể giống như Tôn Phi mang đồ vật ở thế giới thật quay về thế giới Diablo được

- Ta tới xem thử!

Tôn Phi thấy thú vị, tiếp lấy khay sữa bằng bạc trong tay Oleguer, cười hì hì tiến đến trước mặt con Kim Mao Hống, ai ngờ tên tiểu tử kia không biết nể mặt quốc vương bệ hạ, giương cặp mắt to lúng liếng, khẽ lùi lại, cả người hơi run lên sau đó khinh thường quay người lại, làm một động tác vô cùng nhân tính hóa, nguẩy mông, co chân sau đá một cú chuẩn xác vào khay sữa, làm toàn bộ sữa dê màu trắng văng hết lên người Tôn Phi.

Thấy cảnh tượng đó, ngay cả những thiết tượng cùng binh lính đang bận rộn ở xa xa cũng vụng trộm nở nụ cười.

Tôn Phi thẹn quá hoá giận, giơ tay lên muốn tát cho con vật này một cái…

Nhưng chứng kiến bộ dạng của con tiểu quỷ này cúi rạp đầu ủ rũ xuống dưới đất, nước mắt lưng tròng, bộ dạng rất đáng thương, làm cho Tôn Phi không nỡ lòng nào ra tay được, đành thở dài một cái, nhặt cái khay sữa bạc rơi trên mặt đất, nhìn những con vật xung quanh hắn.

Không thể không thừa nhận, ngoại hình của mấy con thú này đúng là quá đáng yêu, quá mức có 'Lực sát thương'.

Có con mập mạp như một cục thịt, có loại mắt híp như ngư miêu, nghe nói loại này ngoan ngoãn như những chú mèo con, nhưng sau khi trưởng thành sẽ đạt chiều cao hơn nửa mét, có thể lặn sâu mấy trăm mét để bắt cá, có thể nói đây là loài thủy ma thú trời sinh, cũng có con thoạt nhìn thì không khác con vẹt là mấy, nhưng lại có đến bốn cái chân, bộ lông ngũ sắc phát quang mang, móng vuốt sắc nhọn như những lưỡi câu, nghe nói đó là một loại ma thú phi thường có linh trí, sau khi trưởng thành có thể thông thuộc am hiểu ngôn ngữ của toàn bộ mọi chủng tộc trên thế giới…

Những con thú này đủ mọi màu sắc, một đám bộ dạng lông xù, rõ ràng là đói tới chảy nước mắt, nhưng lại nhút nhát, tất cả lui lại thành một đoàn, nhìn ai ánh mắt cũng đầy vẻ hoài nghi, bất kể có làm gì cũng nhất định không chịu uống một ngụm sữa tươi được đưa đến tận miệng.

Tôn Phi thiếu chút nữa là tách miệng bọn chúng để rót sữa vào.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì, tâm niệm vừa động, chuyển sang hình thức “Đức Lỗ Y”. Đức Lỗ Y trong truyền thuyết có năng lực tự nhiên, lĩnh hội được tự nhiên chi tâm, có thể thân cận với động thực vật, có lẽ hắn có thể thân thiết với những tiểu gia hỏa này.

Quả nhiên, khi Tôn Phi chuyển sang dùng hình thức “Đức Lỗ Y” một lát sau, đã có chuyện thần kỳ xảy ra.

Tôn Phi cảm giác được tựa hồ mình dung nhập vào không khí, có thể cảm nhận được cảm xúc của nhóm động vật này, con song dực Kim Mao Hống kia là có cảm xúc mãnh liệt nhất, mang theo một tia sợ hãi, giống như là một tiểu cô nương lạc mất mẹ vậy, con Ngư Miêu tràn ngập cảnh giác, Phong Dực Anh Vũ thì đang lo lắng đang lo lắng tuyệt thực mà chết, mà Miêu Đầu Ưng thú lông trắng toát Ankara thích kia, đôi mắt lạnh lùng phó mặc hết thảy. . .

Đây là một loại cảm giác phi thường vi diệu.

Tuy nhóm động vật này không nói gì, nhưng Tôn Phi dễ dàng phân tích được hết tâm tình của bọn chúng, giống như là mở ra được ý thức thể, Tôn Phi trở thành đồng loại của chúng vậy, sáp nhập vào trong đó.

Tôn Phi thử dùng cảm xúc chân thành nhất của chính mình để cùng đám tiểu gia hỏa kia câu thông.

Kế tiếp, là giám ngục quan Oleguer cùng rất nhiều binh lính khác nghẹn họng nhìn trân trối trước những gì đang xảy ra.

Chỉ thấy đám tiểu gia hỏa nhút nhát lúc trước, giờ phút này đột nhiên như thấy được phụ mẫu của chính mình vậy, sung sướng vui mừng kêu lên tỏ vẻ rất thân mật với Tôn Phi, con Miêu Đầu Ưng bay nhẹ nhàng đáp xuống bả vai của Tôn Phi, con Ngư Miêu béo núc ních bò từ ống quần đến đỉnh đầu của Tôn Phi, còn con song dực Kim Mao Hống đã đói đến mức nghiêng nghiêng ngả ngả nhưng vẫn cắn chặt ống quần của Tôn Phi, nhất quyết không chịu thả ra.

Tiếp đó, mất không đến một hai phút, mấy tiểu gia hỏa kia đã ăn hết đống thức ăn, bọn chúng giống như có thể nghe hiểu lời nói của Tôn Phi vậy, ngoan ngoãn một cách lạ thường, thậm chí còn tranh giành nhau để chiếm được vị trí thoải mái trên người của Tôn Phi. . .

Đây là năng lực kỳ diệu của Đức Lỗ Y.

Giám mục quan Oleguer và đám người người xem đều ngây người.

Phát hiện lý thú ngoài ý muốn này làm cho Tôn Phi cảm thấy rất vui mừng.

Thuần hóa được ma thú đối với hắn mà nói là một chuyện có ý nghĩa phi phàm, nếu có thể sử dụng một cách hợp lí, ở thời điểm thích đáng, hắn có thể lập được một đội quân ma thú, hoặc là một đội kỵ binh ma thú, như thế thì thực lực của thành Hương Ba có thể nhảy vọt, trực tiếp tung hoành thiên hạ.

Tôn Phi đang vui đùa với đám tiểu gia hỏa, thì thiếp thân thị vệ quan Fernando - Torres, người luôn ở cùng đám người Drogba tiến hành huấn luyện ma quỷ đề cao thực lực bản thân, đột nhiên từ đằng xa chạy lại, thở gấp gáp nói lớn:

- Bệ hạ, bệ hạ. Trong cung xảy ra chuyện lớn rồi, đại nhân Best bị thương, còn tiểu thư Angela, tiểu thư…

Thiếu niên tóc vàng lộ vẻ kích động.

. . .

Một đạo gió xoáy trên không trung phát tiếng gào thét bén nhọi trói tai, như muốn rạch nát không gian, từ phía sau núi của thành Hương Ba đột nhiên cuồn cuộn nổi lên, hướng đến trong cung, thu hút mọi sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên.

Mọi người mơ hồ đều cảm nhận được một nhân ảnh bên trong cơn lốc xoáy, nháy mắt đã tiến gần vào trong cung, mà phía sau nơi nhân ảnh đó đi đi qua, còn để lại trong không khí một luồng uy áp nặng nề thật lâu không chịu tán, làm cho tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.

Ở một góc âm u của Hương Ba Thành, một thân ảnh giấu mình trong chiếc áo choàng đen, ngẩng đầu lên nhìn luồng uy áp cường đại còn lưu trên bầu trời, sau đó cúi xuống lâm vào trầm tư:

- Là hắn, tuyệt đối là hắn, chết tiệt, tên ngu ngốc này quả nhiên lại trở nên mạnh mẻ, xem ra ta cần phải thay đổi kế hoạch một chút…

. . .

Cùng lúc đó, tại nơi nguyên là phủ của quân pháp quan Conca.

Dưới một tán cây rợp mát tràn ngập hoa thơm cỏ lạ xung quanh, gió khẽ thổi làm hơi rối mái tóc dài mềm mại của nữ tử tú lệ thanh nhã như bông hoa cúc, nàng ngồi trên ghế đá, nhẹ vuốt lại mái tóc, nhìn lên bầu trời, một nét vui tươi chạy dài theo đuôi mắt của nàng, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Roman, đạo khí tức này…

- Là cái tên kia, hắn lại trở nên mạnh mẻ hơn, tốc độ như vậy, thật sự là không biét nói thế nào.

Đứng hộ vệ phía sau nữ tử, kỵ sĩ tóc vàng trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm mê người, lúc này trên mặt cũng lộ một tia sợ hãi hiếm có.

Lúc này có một nữ võ sĩ uy vũ từ bên ngoài đi đến, cúi người nói vài câu với nữ tử.

- Ồ, đám yêu ma quái quỷ kia quả nhiên đã đến đây rồi sao? Tốt lắm, các ngươi cũng đi chuẩn bị đi.

Nữ tử nghe xong, mỉm cười nói:

- Lần này sẽ cho hắn mất luôn cánh tay đi.

- Tuân mệnh, điện hạ.

Hai người đang định phụng mệnh đi ra ngoài, đột nhiên nữ tử lại nói:

- Đúng rồi, đừng có nói cho tiểu vương tử, mấy ngày này, tốt nhất đừng để hắn ra ngoài, cứ ở nguyên trong sứ đoàn đi… Còn nữa, truyền lệnh của ta, để cho tên kia đến gặp ta, thời gian dài như thế, làm thần tử, hắn cũng nên đến tham bái chủ nhân của mình một chút.

- Tuân mệnh, điện hạ.

Nữ võ sĩ cùng kỵ sĩ tóc vàng lập tức đi khỏi.

Chỉ còn lại nữ tử lặng lẽ ngồi ở ghế đá, cảm thụ được cỗ uy áp truyền đến từ không trung kia, thật lâu không nói, không có ai biết thiếu nữ khiến vô số quý tộc tại St. Petersburg kinh hồn táng đảm, lại đang nghỉa chuyện kinh khủng gì.

Vài chiếc lá cây khô, bị gió cuốn theo, cô đơn phiêu lãng rơi xuống trước mắt thiếu nữ.

- Thời gian của ta không còn nhiều lắm, đại ca, để ta đi giúp huynh một lần cuối cùng đi.

. . .

Cùng lúc đó.

Nơi nghỉ ngơi của sứ giả tại Hương Ba Thành.

Tại một tiểu viện u tĩnh, vương tử Al Bina của vương quốc Thrace thần sắc kinh nghi bất định nhìn khí tức cường đại ngưng tụ thật lâu không tiêu tán trên bầu trời, trong lòng hơi kinh ngạc:

- Người kia là ai? Thực lực rất mạnh, ít nhất phải đạt đến cấp tứ tinh… Hắn đi về phía hoàng cung, chẳng lẽ là cao thủ trong vương thất của Hương Ba Thành?

- Jay-Jay Okocha, mau đi điều tra rõ lai lịch của người này.

Al Bina nói với một tên hộ vệ.

Hộ vệ tên Jay-Jay Okocha lập tức rời khỏi viện.

- Lão sư, người nói thử xem, thần bí cao thủ này có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta hay không?

Phất tay ra hiệu đuổi hết đám hộ vệ ra ngoài, Al Bina đang nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên mở miệng nói với khoảng không.

Một giây sau, một gợn sóng chậm rãi lan tỏa trong không khí, đạo thân ảnh gầy yếu thấp bé mơ hồ xuất hiện, từ trong suốt đến mơ hồ, từ mơ hồ đến rõ ràng, dần dần hiện ra ở trước mặt Al Bina.

Kẻ thần bí này toàn thân đều che giấu trong trang phục màu trắng, trên mặt cũng che vải trắng, cất giọng khàn khàn:

- Một cao thủ thần bí tứ tinh cấp, đây đích xác là chuyện xấu, điều tra rõ lai lịch của hắn, nếu như cần thiết, trước khi chuyện kia thực hiện, đầu tiên phải giết chết hắn.

- Tên cao thủ thần bí này có thực lực rất mạnh, ta không có trăm phần trăm nắm chắc, sau khi điều tra rõ được lai lịch của hắn, hi vọng lão sư ngài có thể tự mình ra tay.

Al Bina trong lúc này thể hiện sự cẩn thận của hắn.

- Được!

Tích chữ như vàng, sau khi nói xong một chữ, chỉ thấy trong không khí tràn ra gợn sóng lần thứ hai, thân ảnh màu trắng từ từ hòa tan vào trong không khí, rất nhanh liền biến mất không để lại dấu vết gì nữa, ngay cả chút khí tức cường đại quỷ dị vừa xong, cũng lập tức tan biến.

“Tiềm hành thuật” khủng bố.

. . .

Sau giáo đường của Hương Ba Thành, một chỗ phi thường bí mật trong hoa viên.

Một mỹ thiếu niên tóc vàng cũng nhận ra được khí tức cường đại khiến kẻ khác kính sợ trên không trung, mày gắt gao vo lại thành một đoàn, khẽ nói:

- Là ai? Khí tức được truyền từ sau núi đến, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến đây, người thanh niên tóc vàng bỗng cảm thấy lo sợ.

Trầm mặc không nói gì.

Dường như đang quyết định cái gì.

. . .

Thành Hương Ba lại trở nên náo nhiệt như trước.

Nhưng là, một cỗ gió lốc nhìn không thấy, lại ở trong bóng tối lặng yên nổi lên.

Gió thổi báo giông tố sắp đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.