Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 52: Chương 52: Hoàn toàn sụp đổ (1 + 2).






Mặt đất một mảnh yên lặng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ bay.

Đầu cầu đá.

Tôn Phi thân hình sừng sững giống nhau một cây thương, hắn tay phải kim sắc đoản kiếm, tay trái xỏ qua một tiểu viên thuẫn, thủ cấp của tam tinh kiếm sĩ Landes bị hắn xách bằng tay trái, máu tươi từ cần cổ tí tách rơi xuống trên mặt cầu đá, lưu lại từng chuỗi vết máu. . .

Mà ở phía sau Tôn Phi, từ cổ thi thể không đầu của tam tinh kiếm sĩ Landes, máu phun lên như suối nửa ngày không hết, trường kiếm trong tay hắn tay 'Leng keng' một tiếng rơi trên mặt đất, sau đó, thân hình một giây đồng hồ trước còn tràn ngập lực lượng, giờ phút này giống như một đoạn gỗ mục chậm rãi vô lực đổ ập về phái trước.

Tam tinh cấp võ sĩ, thậm chí ngay cả một chiêu cũng không kịp xuất ra, đầu mình mỗi thứ một nơi.

Thủ cấp Landes trong tay Tôn Phi mắt như cũ mở thật to, hắn tựa hồ còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, khóe miệng vẫn còn đọng lại nụ cười lạnh, tô điểm cho vẻ đáng sợ của ánh mắt vô thần.

Khi còn sống là tam tinh cấp võ sĩ uy phong lẫm lẫm, không ai dám thách thức.

Chết đi, không khác gì một con chó hoang.

Tôn Phi một người đủ giữ quan ải, khóe mắt mang theo cười lạnh, hơi tiến lên trước, hắn bước rất nhẹ, nhưng mỗi bước ấy đều khiến đám hắc y giáp sĩ trong lòng đang tràn ngập rung động cùng cực độ khủng hoảng tự động kinh hồn táng đảm mà lui về sau mười bước. . .

Không có câu nói khí phách, không có ánh mắt có lạnh thấu xương.

Tôn Phi liền an tĩnh như vậy từng bước một tiến về phía trước.

Hắn căn bản khong để hàng trăm hàng ngàn địch nhân trước mặt vào trong lòng, mà ánh mắt lướt qua đám hắc y giáp sĩ đang hoảng sợ giống như chó nhà có tang, nhìn về đoàn hắc vụ phía xa xa nơi đầu cầu kia, ma pháp dao động mãnh liệt từ trong hắc vụ chậm rãi phát tán, loại cảm giác nguy hiểm ở trong đầu của hắn càng ngày càng kịch liệt.

- Làm như thế nào xử lý pháp sư kia?

Tôn Phi ở trong lòng không ngừng suy tư.

Chiến đấu mới vừa rồi, nhìn như rất dễ dàng, nhưng đối với hắn lại không hề thoải mái.

Vốn là hoán chuyển “pháp sư hình thức”, lợi dụng ba pháp sư kỹ năng hiện đang nắm giữ —— “hỏa đạn” hấp dẫn phân tán lực chú ý của đối thủ, lợi dụng điện hệ “sung năng đạn” làm tê liệt tứ chi thần kinh quấy nhiễu hành động đối thủ, ngay sau đó dùng băng hệ “Băng đạn” làm thân thể đối thủ cứng lại, cả quá trình là hắn đã sớm tính toán tỉ mỉ, chính xác tới từng phút từng giây, hơn nữa nắm bắt thời cơ không thể kém, mới có thể một hơi trảm sát tam tinh kiếm sĩ khó chơi Landes.

Nếu xét thực lực chân chính mà nói, trước mắt Tôn Phi cùng Landes giao thủ còn chưa có cân xứng, bất quá các loại kỹ năng kỳ dị từ Diablo thế giới trợ giúp, Tôn Phi bất ngờ tấn công Landes còn chưa kịp chuẩn bị, lại thêm đối thủ tâm tính vô tâm, mới có thể vượt cấp khiêu chiến tam tinh kiếm sĩ Landes thành công.

Nhưng cái thân ảnh bao phủ trong hắc vụ ở đầu cầu kia, thực lực rõ ràng vượt xa tam tinh kiếm sĩ Landes, hơn nữa hầu như tất cả bài tẩy của Tôn Phi đều đã bị lật ra, nếu giờ muốn lặp lại lợi dụng các kỹ năng đặc thù của nhân vật trong Diablo thế giới mà tính kế đầu cơ trục lợi, chỉ sợ là đối phương sớm đã có phòng bị, hơn nữa, dưới thực lực tuyệt đối, mọi tính toán đều vô dụng.

Hàng ngàn hàng vạn ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu Tôn Phi, đồng thời chân hắn vẫn bước tiếp không hề đình chỉ.

Hắc từng bước tiến lên phía trước, hắc y giáp sĩ đối diện quả thực giống như là con chuột quay mắt về phía hùng sư, không thể tự chủ từng bước lùi theo, ngay cả dũng khí nhìn vào mắt Tôn Phi một cái cũng không có. Chiến tích của cái người như ma thần toàn thân khôi giáp đẫm máu kia, đặc biệt là một màn khủng bố chém bay đầu sát tam tinh kiếm sĩ Landes, đã muốn làm cho đám binh lính tinh nhuệ này hoàn toàn mất đi dũng khí đối kháng, gần như hỏng mất.

Tí tách.

Từng giọt máu đỏ tươi mang theo nhiều mảnh xương trắng hếu từ trên khôi giáp đã muốn biến dạng trượt xuống, nơi Tôn Phi đi qua, chính là một con đường máu ghê người, hắn một cước bước ra, cũng như bước chậm trên con đường nhỏ, không có chút nào thanh thế, nhưng trong ánh mắt hoảng sợ của hắc y giáp sĩ, lại chẳng khác nào thủy triều đang dâng tới, cả đám lấy tốc độ nhanh nhất mà quay đầu chạy, dù sau lưng có bao sĩ quan đang chém giết làm gương, cũng không thể ngăn bọn chúng tán loạn, có tên giáp sĩ thậm chí cả con người đỏ bừng lên, chỉ vì để có thể chạy trốn mà chém giết cả sĩ quan đang đốc chiến. . .

- A a a a. . . Cung tiễn thủ, bắn chết hắn cho ta! Nhanh bắn chết hắn cho ta! !

Ngân diện nhân xa xa chứng kiến tam tinh kiếm sĩ Landes bị “quái vật mặc khôi giáp kia” một kiếm chém đầu, nhất thời trước mắt tối sầm, lớn tiếng hét lên. Nhìn lỗ thủng mười lăm mười sáu thước trên mặt cầu, Ngân diện nhân khóc không ra nước mắt, trong lòng lạnh lẽo. Hắn biết, đến bước này, trận này đã muốn không cần đánh, Hương Ba Thành ở một khắc này thành tòa thành không thể công phá. Đối với Ngân diện nhân mà nói, hắn vốn có một ngàn một vạn loại phương thức thoải mái phá được Hương Ba Thành, nhưng là ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì, kết quả lại là thua thảm hại như vậy, trong cả quá trình hắn tự thấy sách lược đưa ra không có chút nào khinh địch hay sơ hở, sư tử vồ thỏ thức cũng dùng toàn lực, hắn cũng thế. Thế nhưng, hắn lại vồ trượt, thất bại thảm hại, tổn thất thảm trọng.

Nhìn thấy trên cây cầu gãy một thân ảnh đang chậm rãi đi tới nhưng không ai dám ngăn cản, Ngân diện nhân bỗng nhiên cả kinh, hắn ở phía sau, tựa hồ phát hiện trong trận chiến đấu này mình rốt cục bỏ sót cái gì gì —— hắn chưa từng có nghĩ đến, quốc vương bên đối phương thực lực sẽ tăng trưởng nhanh như vậy, ngày hôm qua vẫn chỉ miễn cưỡng đánh lui tam tinh kiếm sĩ Landes, mà hôm nay, hắn có thể ở trong đại quân tinh nhuệ quân qua lại xung phong liều chết không đâu địch nổi, thậm chí trong lúc phất tay một kiếm chém rớt đầu Landes.

Thời gian một ngày, từ nhất tinh thực lực tăng tới tam tinh?

Biến cố không ai nghĩ tới này, đã trở thành nhân tố chính quyết định thắng bại cuộc chiến, làm cho một loạt sách lược lúc trước của Ngân diện nhân, đều thành trợ lực cho đối thủ. . . Nếu không, hắn như thế nào sẽ đem Hắc Giáp Quân bày trận trên một cái cầu đá nhỏ hẹp?

Nhưng là, điều này sao có thể?

Chẳng lẽ. . . Tên kia có thể ở trong vòng một ngày ngắn ngủn thực lực thăng liền hai cấp?

Đồng tử của Ngân diện nhân co lại, hắn bị chính phán đoán của mình làm chosợ ngây người, nếu quả thật là như thế, cái tên kia rốt cuộc là dạng yêu nghiệt gì? Chẳng lẽ hắn là Chiến Thần chuyển thế sao?

- Không được, người như vậy tuyệt đối không thể lưu trên thế gian, nếu không. . .

Nghĩ đến việc địch nhân kia nếu trưởng thành sẽ mang tới tinh phong huyết vũ, Ngân diện nhân cả người mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi chưa từng có từ trước tới nay nảy lên trong lòng, hắn rốt cuộc chẳng quan tâm ý muốn của lão giả thần bí hắc bào, lớn tiếng hoảng sợ thét chói tai truyền lệnh cho đội trọng tiễn phương trận:

- Truyền mệnh lệnh của ta, phá giáp trọng tiễn mau phóng ra. . . Bắn chết cái tên kia cho ta, mau. . . Ngay lập tức! !

Sưu sưu sưu sưu !

Đây có lẽ là quân lệnh duy nhất truyền lại đúng lúc của Ngân diện nhân vào hôm nay, theo hắn ra lệnh một tiếng, vô số cây cung giương lên, trong tiếng buông dây rất nhỏ, vô số phá giáp trọng tiễn toàn thân màu đang mang theo phần đuôi lông chim trắng phá không mà ra, trên không trung tiếng rít lên, như là một đám hấp huyết biển bức (dơi hút máu) nhe cái răng sắc nhọn, lấy khí thế phô thiên cái địa mà bao trùm lên cây cầu gãy.

- Đáng chết!

Thấy một màn như vậy, lão giả thần bí đang đi tại đầu cầu ngẩng đầu hổn hển tức giận mắng một tiếng, hắn vốn định muốn lấy khẩu cung về bí mật tùy ý biến hóa bất đồng lực lượng thuộc tính, nhưng một đợt phá giáp trọng tiễn này qua đi, cái tên kia cho dù là cả người làm bằng sắt, phỏng chừng cũng sống không nổi nữa.

Trên cầu đá.

Tôn Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn đã phát hiện vũ tiễn che trời mà đến, giống như là tử thần triệu hoán. . . Đối phương không ngờ là không để ý binh lính của mình, phóng ra loạn tiễn.

Trong nguy cơ, hắn chỉ kịp theo bản năng dùng “linh hồn chi tượng huy tiểu viên thuẫn” trong tay bảo vệ khuôn mặt anh tuấn của mình, sau đó chợt nghe tiếng “thương thương thương thương”, giống như là vô số búa tạ gõ ở trên người, từng đợt đau nhức truyền đến. . .

Cùng lúc đó, phía trên cầu đá một mảnh kêu la thảm thiết.

Vô số hắc y giáp sĩ kêu thảm ngã xuống, không một chút giãy dụa, giống như cây rừng bị chặt đổ sập hàng loạt, máu tươi tung tóe, đầy trời tiếng kêu thảm thiết, phá giáp trọng tiễn đâm xuyên qua mắt, đùi, đầu, ngực chân bọn chúng. Có một ít binh sĩ trọng thương còn chưa chết, kêu gào hướng đất liền mà bò tới, dưới thân kéo theo một vết máu thật dài.

Cả cầu đá nháy mặt thành một mảnh Tu La Địa Ngục.

Xa xa, Ngân diện nhân đứng ở trên gò đất bờ Nam, khẩn trương nhìn hết thảy phát sinh trên mặt cầu, không hề để ý tới binh lính của chính mình chết thảm, chỉ có một thân ảnh kia, mới lọt vào trong tầm mắt của hắn.

Bất quá làm hắn cảm thấy kinh hãi cùng phẫn nộ chính là, đợt thứ nhất phá giáp trọng tiễn phóng ra, hắn chứng kiến kẻ mặc khôi giáp nhuộm đỏ máu kia, đoản kiếm trong tay vẫn nắm chắc, tiểu thuẫn hình tròn cũng điên cuồng che chắn, , tựa hồ không có bị vết thương trí mệnh nào cả.

- Cung tiễn thủ, đừng có ngừng, tiếp tục bắn cho ta!

Sưu sưu sưu sưu !

Vũ tiễn che trời, cả bầu trời màu đen pha lẫn chút hàn tinh từ đầu mũi tên, mang theo tiếng rít kinh tâm động phách, tiếp tục vọt tới trên cầu đá.

Thương thương thương thương !

Phá giáp trọng tiễn điên cuồng mà thu gặt hết thảy sinh mệnh trong phạm vi nó bao trùm, đầu mũi tên tựa như tiếng triệu hóa của Tử thần điên cuồng mà đâm vào hết thảy những gì có thể đâm được, thậm chí trên mặt cầu đá cũng bị trọng tiễn tạo thành một đám hố to ghê người.

Lợi tiễn (mũi tên) vô tình, khắp nơi đều là tiếng gào thét.

Rất nhanh, trên cầu đá sẽ không còn một sinh mệnh nào sống sót, nguyên lai một ít binh lính còn giãy dụa kêu thảm thiết đợt tiễn đầu tiên, giờ đây đã chết không thể chết hơn, mỗi người trên người cắm chi chít mũi tên, như những con nhím.

Ngân diện nhân gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía sát khe nứt.

Rốt cục, tràng diện Ngân diện nhân hy vọng cũng xảy ra —— thân ảnh giống như ác ma kia cuối cùng cũng đình chỉ giãy dụa, trên người của hắn cắm đầy mũi tên nhọn, từ xa nhìn lại giống như là một con nhím màu trắng, rất nhanh 'Ầm' một tiếng, đoản kiếm cùng tiểu thuẫn trong tay hắn đều rụng rơi trên mặt đất rồi tiêu thất, ngay sau đó, thân ảnh kia, rốt cục không cam lòng té xuống. . .

- Đã chết, ha ha ha ha, rốt cục đã chết. . . Hắn rốt cục đã chết!

Ngân diện nhân run rẩy phá lên cười như điên, khom người xuống, cười đến nước mắt cũng chảy ra, không biết là cao hứng hay là bi thương, đến cuối cùng, hắn rõ ràng cười quỳ ở trên mặt đất, thanh âm trở nên khàn khàn điên cuồng, đến cuối cùng, tiếng cười giống như biến thành tiếng khóc. . .

Ngân diện nhân hai tay nắm một nắm cỏ xanh trên gò đất, nước mắt dưới lớp mặt nạ màu bạc không thể ngăn chặn chảy xuống.

Rốt cục đã chết.

Tên kia rốt cục đã chết.

Nhưng mà ba nghìn Hắc Giáp Quân tinh nhuệ của mình, cũng xong đời, chẳng những tổn thất thảm trọng, hơn nữa binh lính sống sót cũng hoàn toàn mất sạch sĩ khí, một đám toàn bộ bị hù bể mật, chỉ sợ sau này sẽ không có dũng khí để tiếp tục ra chiến trường, càng làm cho hắn nghĩ tới muốn nổi điên chính là, thiếp thân hắc kỵ sĩ thực lực cấp nhất tinh đã chết quá nửa, ngay cả tam tinh võ sĩ Landes cũng vong mạng trên chiến trường.

Ngân diện nhân bị cái thân ảnh như ma thần kia bức cho điên rồi.

Trên chiến trường, đám hắc y giáp sĩ chứng kiến thân ảnh kia rốt cục té xuống, cả đám nhẹ nhàng thở một hơi, tòa áp lực nặng nề như núi đặt trong lòng bọn hắn cốt cục bị dọn đi rồi, bóng ma tử vong ma rốt cục biến mất, có binh lính thậm chí thần trí rối loạn, chảy nước mắt nở nụ cười.

Trước đó, bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, một người, chỉ duy nhất một người, lại có thể đem một đại quân tàn phá tới mức này.

Lão giả thần bí đứng ở đầu cầu một bụng lửa giận, xa xa chứng kiến bộ dạng hỏng mất của Ngân diện nhân, hắn cuối cùng cố nén giận không có đi tìm Ngân diện nhân giáp mặt chất vấn, thần sắc biến ảo, cuối cùng xoay người phân phó mấy tên binh sĩ đang đờ ra bên cạnh:

- Mấy người các ngươi, đem thi thể tên kia, mang tới trong trướng bồng của ta đi.

Uy nghiêm của ma pháp sư làm cho mấy binh lính gần như hỏng mất phục hồi lại tinh thần, lập tức có mấy người, khí lực lớn, chạy tới đem thi thể cắm đầy trọng tiễn kia giơ lên, đi theo sau lão giả mặc hắc bào.

Thi thể rất nặng, hơn nữa một thân cương thiết khôi giáp cùng trọng tiễn, phải có tới hơn hơn ba trăm cân, mấy hắc y giáp sĩ nâng được đầu đầy mồ hôi, mặc dù là ở phía sau, bọn hắn thậm chí cũng không dám liếc mắt nhìn thi thể này một cái, sát khí nặng nề từ thi thể này như vẫn chưa tiêu tán hết, tựa hồ muốn dập nát linh hồn của bọn hắn, bọn lính nơm nớp lo sợ theo sát phía sau hắc bào lão giả.

- Các ngươi đi ra ngoài đi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy ta.

Tới một trướng bồng âm u đen xì, hắc bào lão giả lệnh cho binh lính đem thi thể đặt ở bên trong, thanh âm khàn khàn nói. Binh lính như được đại xá, chạy trối chết ra khỏi trướng bồng, không khí bên trong tràn ngập âm trầm ẩm ướt cùng hương vị mốc meo, thậm chí còn loáng thoáng xen lẫn mùi hôi từ xác chết, khắp nơi đều là bình bình lọ lọ cùng dụng cụ sắc nhọn cổ quái, giống như một cái lò sát sinh, đám binh lính không một người nào nguyện ý ở nơi này thêm một giây đồng hồ nữa.

Hắc bào lão giả khép cửa trướng bồng lại, còn thật cẩn thận xuất ra mấy tiểu hình phòng ngự ma pháp trận, sau đó một ngọn lửa lam sắc từ trong tay của hắn bay ra, đốt lên chậu than trong trướng, ánh sáng lập lòe, trong trướng bồng đã tràn ngập hàn ý, lạnh lẽo như trong địa ngục.

- Khặc khặc khặc khặc. . .

Tiếng cười của hắc bào lão giả giống như tiếng cú trong đêm, hai mắt hắn phát sáng khi nhìn lên thi thể, hơi tiếc nuối lầm bầm:

- Đáng tiếc, không bắt sống được. . . Bất quá may mắn ta đã sớm nắm giữ một ít ma pháp vong linh hệ, có lẽ thông qua thi thể tiểu tử này, có thể tìm đến một ít bí mật về chuyển hóa bất đồng thuộc tính lực lượng, khặc khặc. . . Nắm giữ bí mật này, nói không chừng ta có thể đánh vỡ bình cảnh nhiều năm nay, thăng cấp ngũ tinh ma pháp sư, tương lai đột phá tinh cấp tiến vào hàng ngũ nguyệt cấp cường giả, cũng chưa hẳn không có khả năng, khặc khặc!

Hắn thanh âm khàn khàn cười, hơi xoay người, chìa bàn tay khô đét như gỗ mục muốn cởi bỏ khôi giáp trên thi thể, sau đó lập tức bắt đầu giải phẫu. . .

Nhưng là, khi hắn rốt cục tốn sức đem thi thể lật đến ngay mặt, ngón tay vừa mới đặt được lên trên đầu khôi, nụ cười trên mặt đột nhiên nháy mắt đọng lại, một loại kinh hãi trước nay chưa từng có xuất hiện ở trên mặt của hắn.

Mặc dù là lấy tâm cơ âm trầm của hắc bào lão giả, lúc này cũng không nhịn được sợ hãi run rẩy.

Đó cũng không phải bởi vì hắn nhát gan. . .

Cho dù đổi lại bất cứ người nào, đột nhiên chứng kiến một thi thể đầy máu tươi tự dưng cười với ngươi một cái, phỏng chừng đều cũng nháy mắt hỏng mất. Hắc bào lão giả làm ra một phản ứng bình thường của nhân loại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.