Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 268: Chương 268: Kỳ thật, ta cũng có một con chó.




Domingos rất không hài lòng nói. Hắn trừng mắt nhìn Tôn Phi, đưa tay vuốt vuốt bộ tóc không trật tự rối tung, thật khó nhìn ra người trước mắt không phải là một tên lưu manh mà là một vị hoàng tử đế quốc, con chó nhỏ thiếu niên ôm trong lòng cũng bất mãn kêu lên vài tiếng uông uông lớn.

- Hắc hắc, bảo bối, im lặng một chút!

Domingos thân mật vuốt ve con cún nhỏ xấu xí, nó lập tức thè cái lưỡi nhỏ, như thể làm nũng, liếm liếm lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Tôn Phi nhất thời trợn mắt há mồm.

Được rồi, nguyên lai đây chính là Domingos điện hạ đại danh đỉnh đỉnh trong tin tình báo của lão Zola a, thật không thể tưởng tượng lại có một vị hoàng tử như vậy!

- Kỳ thật, ta cũng có một con chó rất được, nó gọi là Hắc Toàn Phong, là tọa kỵ của ta !

Tôn Phi dừng một chút, nói.

- A, a, a... thật có ý tứ, một con chó lớn tên là Hắc Toàn Phong đúng không? Ta có nghe nói qua, ha ha ha, cho nên ta mới thích ngươi! Ân, nó là tên là Oka, không sai, Oka Domingos cũng là Oka!

Domingos chỉ con cún nhỏ trước ngực, đĩnh đạc nói.

Tôn Phi âm thầm đổ mồ hôi.

Tên Hoàng tử trước mặt sao giống một gã ngu ngốc vậy.

Nhưng nếu thật sự hắn ngốc, vậy có lẽ người trong thiên hạ cũng đều ngu ngốc hết.

Một tên ngu ngốc sao có thể ngang hàng cùng Quân thần Andrew Ashavin có Nữ văn thánh, trưởng công chúa Natasha trợ giúp mà vẫn không hề rơi vào hạ phong, một tên ngu ngốc sao có thể để cho một Ma nữ Paris mưu kế ứng biến sắc sảo, một Hồng Hồ Tử Granero thực lực khủng bố toàn tâm trung thành phụ tá. Hơn nữa, một tên ngu ngốc sao có thể đáng để có một vị vua tài trí kiệt xuất như Yashin đại đế coi trọng, thậm chí không hề do dự mà đề bạt đứa con tư sinh thành một trong những người thừa kế ngai vị.

Không ngu ngốc, nhưng lại biểu hiện bộ dạng này, chỉ có thể có một khả năng.

Giả trư ăn thịt cọp.

Một vị hoàng tử thú vị!

Tôn Phi thở dài một hơi, nói:

- Được rồi, Oka, cám ơn ngươi đã yêu thích ta!

Hắn cố nén một trận run rẩy, tiếp tục:

- Nhưng, đến lúc ta phải đi rồi, trời cũng sắp sáng!

Nói xong câu này, trong lòng Tôn Phi trở nên vô cùng buồn bực.

Ặc, ta muốn gặp quỷ, câu nói vừa rồi sao giống như ngập tràn tư tưởng “Gay” vậy!

- Được, bất quá, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi, ha ha, mấy thứ này ta không cần, cho ngươi!

Domingos cười ha ha, vỗ bả vai Tôn Phi, sau đó nhẹ nhàng phất tay, phát ra một cỗ ba động đấu khí mạnh mẽ, phóng tới chồng núi kim tệ, tài bảo trước mặt.

Rầm!

Kim tệ cùng ma pháp thạch bay tới trước mặt Tôn Phi.

Nhưng...

Cả đại sảnh đều trợn mắt, yên tĩnh dị thường.

Chỉ một lượng nhỏ kim tệ ma pháp thạch có thể tới trước mặt Hương Ba Vương, đại đa số còn lại đều bị cái phất tay của Nhị hoàng tử điện hạ, thổi bay tán loạn, như một cơn lốc bắn ra xung quanh rơi vãi trên nền đá... Nhìn phi thường thê thảm a!

- Ách... Nhầm lẫn, nhầm lẫn...!

Nhị hoàng tử ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó thấp giọng thân thở:

- Kỳ quái, tên thần côn kia chỉ nhẹ nhàng vung tay nha, tại sao hắn lại làm tốt như vậy? Chẳng lẽ thục lực của hắn so với bổn hoàng tử còn cao hơn?

Tôn Phi á khẩu, hoàn toàn không thể nói được lời nào.

Nhị hoàng tử này thật là một tên cực phẩm, mỗi cử động của hắn đều giả ngây giả dại, màn vừa rồi chắc chắn phải đạt tới đỉnh cao của nghệ thuật diễn xuất a.

Theo dao động đấu khí từ trên người Domingos, thực lực của hắn đại khái là tứ tinh sơ giai tiêu chuẩn, không là gì với một thân thánh lực khủng bố của thân sư Baresi, cũng rõ ràng, thực lực cá nhân của Nhị hoàng tử, so với lục tinh cấp tiêu chuẩn của đối thủ cạnh tranh - Quân thần Arshavin cũng còn kém quá xa.

......

- Không nghĩ tới, Domingos điện hạ, cũng nhìn coi trọng ngươi như vậy!

Rời khỏi mặt đạo ngầm, chờ đợi đám người Lampard tụ hội, đoàn người rất nhanh tới một tử lâu gần tổng bộ Huyết Đạo, Cesh và ba Thánh đấu sĩ đã đợi sẵn ở đó, tất cả đều đổi sang trang phục khôi giáp của sở trị an, lập tức nhanh chóng rời khỏi thành. Dọc đường có đại nhân vật như Paris mở đường, cũng không gặp bất kỳ phiền toái gì, sau khi bọn họ thuận lợi ra khỏi cổng lớn thành St. Petersburg, Paris nói với Tôn Phi mới liếc Tôn Phi nói.

- Vậy sao, đây là một cái vinh hạnh?

Tôn Phi cười nhạt.

- Ta biết với Nhất quyền hoành thiên Hương Ba Vương, có được hảo cảm của hoàng tử chẳng xem là gì, nhưng đó là vì người chưa hiểu Domingos điện hạ, chờ ngươi biết rõ, ta tin hai người nhất định có thể trở thành bằng hưu!

Paris biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, một bên dẫn đường, một bên thấp giọng nói.

- Ân... Nhị hoàng tử điện hạ đúng là một người rất thú vị.

Tôn Phi không thể không thừa nhân, lần gặp mặt đêm nay, Domingos lưu lại cho hắn một ấn tượng rất sâu đậm, hơn nhiều so với Quân thần Đại hoàng tử Arshavin, tuy rằng một trong những phụ tá của hắn từng thiếu chút nữa hủy Hương Ba Thành, nhưng Tôn Phi cũng không quá để ý, hắn hiểu được rằng, trên đại lục khắc nghiệt này, phải có thực lực mới được người khác coi trọng... Nếu như có một ngày, Tôn Phi phải lựa chọn ủng hộ một trong hai vị hoàng tử của đế quốc, hắn nhất định sẽ giúp Domingos.

Mặc kệ một màn hôm nay, là do Domingos có ý sắp đặt, hay là Nhị hoàng tử Zenit vốn là người như vậy, Tôn Phi cũng phải thừa nhận, một hoàng tử năng niu một con chó nhỏ khuyết tật, coi nó như một người bạn, đáy lòng hắn cũng xuất hiện một chút xúc động.

Người có thể diễn trò.

Nhưng động vật thì không biết.

Tôn Phi thích tiểu động vật, hơn nữa hắn có thể hiểu được cảm xúc của chúng, hắn nhận thấy con chó nhỏ tên Oka kia nhìn Domingos bằng một ánh mắt hoàn toàn tin cậy, không muốn rời khỏi Domingos, điều này chứng minh rõ ràng một việc, bất kể có mặt người khác hay không, Domingos vẫn luôn phi thường sủng ái con vật nhỏ xấu xí này.

Tôn Phi thủy trung tin rằng, một người đối với một tiểu cẩu còn như thế, tuyệt đối không đến nỗi nào.

Nhưng nghĩ tới trưởng công chúa Natasha, Tôn Phi đột nhiên cảm thấy mình không nên đứng ở môt một chỗ mà nhìn phiến diện sự vật, con người.

- Nhị hoàng tử giống như rất ưa thích con chó nhỏ tên là Oka kia!

Không khí có vẻ nặng nề, cho nên Tôn Phi cố tình đổi chủ đề bắt chuyện.

- Hì hì, ta biết ngươi muốn hỏi điều gì!

Ma nữ Paris vừa đi vừa nói:

- Oka chỉ là một con chó bình thường, lai lịch của nó cũng đơn giản, sáu năm trước, Domingos vẫn mang thân phận con tư sinh được Yashin đại đế mang tới đế đô, lúc đoàn xa giá đến cổng thành, chứng kiến một con chó nhỏ bị xe ngựa nghiền nát hai chân sau, nằm trong vũng máu hấp hối, nhị hoàng tử điện hạ đột nhiên tự mình xuống xe, ôm nó vào ngực, sau đó mời y sĩ nổi danh nhất đế đô cứu tính mạng nó, từ đó về sau, con cún nhỏ này được Nhị hoàng tử đặt tên là Oka, luôn luôn ở bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời...

- Có lẽ lúc đó, hắn cảm thấy cảnh ngộ của mình cũng giống như con chó nhỏ nằm trong vũng máu kia.

Tôn Phi có thể tưởng tượng một đứa con tư sinh không hề có thế lực, không hề có danh vọng, bước chân vào trung tâm vòng xoáy quyền lực đế đô, phải đối mặt với muôn vàn mưu toan, tranh đấu, Tôn Phi hiểu được cái tâm tình này.

- Lời này của ngươi....!

Paris cắn đôi môi đỏ mọng, trừng mắt nhìn Tôn Phi nói:

- Nếu không phải ta biết ngươi là người như thế nào, có lẽ ta đã cho rằng ngươi đang công kích Domingos điện ha!

Dừng một chút, nàng chậm rãi nói:

- Bất quá, ngươi nói cũng không sai, đã từng có lúc, Nhị hoàng tử đích thật đem mình so sánh với con tiểu cẩu đáng thương kia, cái tên Oka, cũng vì vậy mà ra.

Tôn Phi đột nhiên nghĩ tới một việc, nghi ngờ hỏi:

- Ta thắc mắc, theo dòng họ hoàng thất đế quốc, nhị hoàng tử điện hạ đúng ra phải gọi là Andrew Domingos, tại sao lại có cái tên Oka Domingos kia?

- Oka chính là họ của mẹ đẻ điện hạ, sáu năm qua, tuy rằng điện hạ đã hòa nhập vào thân phận đệ nhị hoàng tử đế quốc, thế lực đã rất cường đại, có thể ngang hàng cùng Quân thần Arshavin cạnh tranh ngai vị, nhưng điện hạ vẫn kiên quyết không đổi cái họ Oka, mặc kệ nhiều quý tộc đế đô nhiều lần chỉ trích, Yashin đại đế bất mãn, nhưng điện hạ chẳng hề quan tâm một chút nào.

Paris thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.

Vốn trên đường nhàm chán cùng Paris nói ít chuyện phiếm, nhưng nghe nàng thuật lại, Tôn Phi dần dần đối với vị Nhị hoàng tử bắt đầu nảy sinh vài phần tò mò.

- Domingos điện hạ nói, cả đế đô, chỉ có ba ngươi có thể gọi hắn là Oka, ta là người thứ ba... Ân, hai ngươi kia là ai?

Tôn Phi nghĩ tới một vấn đề khác.

- Ngươi nhất định không sẽ không đoán đươc...

Paris nhẹ nhàng cười, vuốt vuốt mái tóc:

- Một người chính là tướng quân Sở trị an Granero đại nhân, mọi người gọi hắn là Hồng Hồ Tử, người kia nha, xa tận chân trời, gần ngay trươc mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.