Hắn lúc này đã muốn cảm giác được, Ha ng-Jin tiềm hành đến tòa đại sảnh này, đã không tiếp tục chạy trốn, ngước mắt nhìn lại, trên cửa sổ bóng người yểu điệu, trong đại sảnh tựa hồ có không ít người, từ khí tức phát ra mà đoán, trong đó có vài kẻ thực lực mạnh hơn nhiều đám hộ vệ ngoài này, bên trong đèn đuốc sáng trưng, thanh âm huyên náo, ăn uống linh đình, như là đang tiến hành yến hội nào đó.
- Hắc hắc, lảo tử quá anh minh a, làm cho đám chó hoang này trở tay không kịp! Thoạt nhìn, ngay cả chút phòng bị cũng không có!
Tôn Phi quyết định không để cho đối phương chút thời gian chuẩn bị.
Hắn từ trên lưng Hắc Toàn Phong nhảy lên, giữa không trung hóa thành một đạo tàn ảnh vọt tới, hắn xác định đây là nơi mà hắc thủ (bàn tay đen) phía sau tráng hán kia ở, cho nên ra tay không có chút nào khách khí, ầm vang một cước, trực tiếp đem hai cánh cửa gỗ điêu khắc cầu kỳ đá nát, vụn gỗ bay tán loạn...
Phanh!
Trong đại sảnh nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người bị một màn này làm sợ tới ngây người, rồi gần như chớp mắt, tiếng thét chói tai cùng những tiếng hét phẫn nộ truyền đến, kèm cả thanh âm “thương, thương, thương” đao kiếm rút ra khỏi vỏ liên miên không dứt.
Là kẻ nào càn rỡ như thế?
- Lớn mật, không biết hoàng tử điện hạ đang mở yến hội đón khách nhân sap?
- Có ai không, đem kẻ trộm ngu xuẩn này bắt lại cho ta!
Đèn đuốc khẽ lập lòe một cái, tám danh nữ tử mặc y phục thị nữ cùng hơn mười danh hộ vệ lập tức lập tung bàn ghế đá, nhanh chóng thủ hộ ở phía trước mấy người ngồi vị trí thượng tọa, bày ra một tầng khiên thịt che chắn.
Uông uông uông!
Đại hắc cẩu xông tới gầm vang vài tiếng, trong cổ họng truyền tới ý tứ uy hiếp, bá khí bạo phát, khiến đám người trước mặt toàn bộ ngơ ngẩn, bọn hắn bị quái vật trước mắt này làm cho hoảng sợ, đây rốt cuộc là ngựa hay là chó? Quá lớn rồi?
- Ngươi là ai?
Được bảo hộ ở giữa là một tiểu bạch kiểm tóc dài trang phục hoa lệ, chỉ vào Tôn Phi giận dữ hỏi.
Tôn Phi hắc hắc cười lạnh một tiếng.
Hắn lúc này đã hạ quyết định muốn bắt kẻ cầm đầu rồi.
Cho nên ở hành động phá cửa lao vào không phải là muốn thị uy, là mà tìm ra kẻ chủ mưu. Tôn Phi uy phong lẫm lẫm tiến lên, lực lường cuồng bạo của người man rợ cấp 21 tận tình bộc phát, trong đại sảnh liền dâng lên một trận cuồng phong.
Oanh!
Một quyền ngang nhiên đánh ra.
Sàn nhà bằng đá dưới chân lập tức vỡ toác, mặt đất cũng trực khiếp tách ra khe hở.
Tôn Phi ha ha cười, tay thò vào khua khoắng, đem Ha ng-Jin đang liều mạng chạy trối chết nửa chết nửa sống mà tóm tóc lôi lên từ mặt đất, giống y như nhổ một cây củ cải.
Ầm!
Ha ng-Jin nửa sống nửa chết bị ném vào giữa đại sảnh.
Quất hoàng sắc đấu khí quang diễm chớp động, thân thể tráng hán lại có xu hướng muốn hóa lỏng, ý định thoát đi lần nữa, nhưng “Hắc Toàn Phong” không cho hắn cơ hội như vậy, trực tiếp xông lên trước lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt cắn chặt lấy mắt cá chân Ha ng-Jin, tráng hán này kêu thảm một tiếng rồi chết ngất.
Một loạt biến hóa phát sinh…
Bất luận là đại hắc cẩu hung tàn hay Tôn Phi bưu hãn, trực tiếp chấn trụ mọi người trong đại sảnh.
Nguyên bản còn mấy gã hộ vệ muốn biểu hiện trước mặt chủ tử, thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy chân như bị đông cứng, không dám thay đổi vị trí nửa bước, hai kẻ ngông cuồng bạo lực trước mắt này, bọn hắn không chút nghi ngờ, nếu xông lên trước, đối phương chỉ cần một quyền, là có thể đem chính mình đập thành một đống thịt vụn.
- Nói, các ngươi là ai, vì cái gì phái thích khách đến ám sát bổn vương?
Tôn Phi một cước dẫm trên bộ mặt dính đầy bùn đất cùng máu đen của Ha ng-Jin, hai tay chống nạnh, tầm mắt nhìn quét một vòng chung quanh, xẹt qua trên mặt mỗi người, nhưng không ai dám cùng hắn đối diện cho dù là trong nháy mắt.
Lúc này bọn hộ vệ bên ngoài viện cũng tiến vào.
Trong đại sảnh làm ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù là nhóm binh lính cách xa cũng nghe được, tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng nhiều binh lính giống như thủy triều tiến vào, bao vây nơi này lại, đao thương như rừng, kiếm kích sáng ngời chỉ thẳng vào Tôn Phi, trận địa sẵn sàng đón địch.
Cả trận thế, giống như là một bông cúc đại đóa nở rộ.
Mà Tôn Phi cùng đại hắc cẩu chính là nhụy hoa mềm mại bên trong.
Thế nhưng, dù Tôn Phi bị bao vây lại, đám người trong đại sảnh vẫn không hề thấy cảm giác an toàn, ngay cả tiểu bạch kiểm y phục hoa lệ được thủ hộ sâm nghiêm ở giữa, sắc mặt cũng trở nên khó chịu, bởi vì khí kình mênh mông cuồng bạo không chút che dấu trên người Tôn Phi làm cho bọn hắn hiểu được, cho dù là toàn bộ những người ở đây cùng lên, cũng không phải đối thủ của một người một chó trước mắt này.
Uông uông uông!
Đại hắc cẩu “Hắc Toàn Phong” cậy thế chủ, hung hăng càn quấy phối hợp chủ nhân mà sủa lớn một trận, yết hầu phát ra tiếng gầm thét trầm thấp, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ súc sinh này tiếp đó há miệng, sẽ không khác gì thần thánh Cự Long phun ra một luồng liệt diễm có thể thiêu đốt hết thảy vạn vật thế gian.
- Ai là thủ lĩnh nơi này, đứng ra cho lão tử!
Tôn Phi lần này đủ đã nghiện mộng làm tuyệt thế cao thủ, vì hiện trường không có 'Người quen', cho nên hắn hoàn toàn bộc lộ, tính tình hơi có chút lưu manh của kiếp trước lộ rõ, hoàn toàn vứt bỏ nghi phong độ mà một quốc vương phải có, chân dẫm lên mặt Ha ng-Jin, bộ dáng dương dương tự đắc, nhìn thế nào cũng giống một gã thổ phỉ chặn đường đánh cướp, chỉ còn thiếu câu “'Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua nơi này, lưu lại tài sản, một câu cũng cấm nói, bằng không chết”.
- Khụ khụ khụ...
Trầm mặc một trận, rốt cục có người nói chuyện:
- Bệ hạ, ngài...
- Đừng lôi kéo làm quen, biến, ai là bệ hạ của ngươi?
Tôn Phi há mồm mắng trả, trong lòng nghĩ các ngươi đều phái người đến ám sát lão tử, còn muốn lão tử là quốc vương sao? Đang tức giận muốn mắng thêm vài câu, đột nhiên cảm thấy được giọng nói của người vừa rồi có chút quen thuộc, như thế nào hình như là... Hình như là... A?
Tôn Phi có chút phát ngốc.
Liền ngay sau đó trong đám người một trung niên nhân phong độ nhẹ nhàng đứng dậy, dở khóc dở cười nhìn Tôn Phi, nói:
- Bệ hạ, người đây là...
Ô ô ô ô!
Chứng kiến người này đi ra, trước hết làm ra phản ứng chính là “Hắc Toàn Phong”.
Trước đó một giây còn diễu võ dương oai giả bộ Cự Long, đại hắc cẩu đáng khinh, lúc này lại là kẻ đầu tiên tịt ngòi.
Chỉ thấy súc sinh này lập tức từ một đầu hăng càn quấy biến thành một bộ nhu thuận, cái đuôi lớn còn không ngừng xoay tít như là cối xay gió, khịt khịt khịt khịt lộ ra thần sắc nịnh hót lấy lòng, bộ dạng phục tùng đi tới trước mặt người kia, quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu, đôi mắt to tít lại giống như là thấy mẹ của nó vậy.
Tôn Phi chỉ cảm thấy trên trán một loạt hắc tuyến như là thác nước Lư Sơn chảy xuống. (NB: Lư Sơn: địa danh nổi tiếng về phong cảnh đẹp đẽ của Tung Của)
- Ách... Cái kia... Ách... Này... Ách, Best thúc thúc, ngài tại sao lại ở chỗ này?
Hắn nói xong, nhanh chóng lấy tay che sắc mặt.
Lần này hố to rồi.
Giống như trong lúc đã xảy ra cái gì đó nhầm lẫn.
Đi tới trong đám người đúng là cha vợ tương lai của Tôn Phi, lão bạch kiểm Best, chỉ thấy lão bạch kiểm khóe miệng co giật vài cái, rất nhanh liền ổn định, hành một cái lễ, sau đó trật tự rõ ràng hồi đáp:
- Bẩm báo bệ hạ, ta là phụng lệnh ngài, tiến đến mời hoàng tử Mola Ridge của Lake quốc tham gia hoàng cung yến hội ngày mai… Giới thiệu với ngài, vị này là một trong “Thập Anh”, tuổi trẻ tài cao Mola Ridge hoàng tử điện hạ!
Tôn Phi chỉ cảm thấy trước mắt thiên địa đều xoay tròn.
Ta điên mất, số cũng quá nhọ rồi đi?
Từ những gì Tôn Phi nghe ngóng trước đó, Lake quốc cùng Hương Ba Thành đã có trăm năm giao hảo, thân như huynh đệ, Lake quốc từng vô số lần cứu Hương Ba Thành qua cơn hoạn nạn, tại Zenit diễn võ tác chiến lần trước, cũng thầm trợ giúp Hương Ba Thành không ít, mà cái tên Mola Ridge hoàng tử bên trong quốc nội là nhân vật đại diện tối điển hình của phái thân thiện với Hương Ba Thành… Quốc gia như vậy, giao tình như vậy, bất luận như thế nào, cũng tuyệt đối không có khả năng cử thích khách đến ám sát chính mình.
Xem ra... Lầm.
Thực thật không ngờ, tìm hiểu nguồn gốc không có đụng đến quả dưa, mà mò tới một cây xương rồng.
Tôn Phi quả thực muốn đập chết gã tráng hán dẫn mình tới đây, rồi tìm một cái lổ để chui vào.
May mắn cha vợ Best rất linh động.
Lão bạch kiểm này trên mặt không có chút gì khó chịu, chỉ vài câu nói, liền cấp cho con rể tương lai một cái thang đi xuống, sau đó mặt không hồng tim không nhảy bỏ qua xung đột vừa rồi, hướng Tôn Phi giới thiệu tiểu bạch kiểm mặc hoa phục được bọn hộ vệ vây tròn thủ hộ bên trong, người này chính là vương tử của nước phụ thuộc cấp bốn Lake luôn giao hảo cùng Hương Ba Thành - Mola Ridge.
Mà theo Best một phen giải thích, không khí trong đại điện rất nhanh liền dịu xuống.
Bọn lính mang theo một thân mồ hôi lạnh, kinh nghi bất định theo trong đại sảnh lui ra ngoài.
Yến hội tiếp tục tiến hành.
Chính là ánh mắt mỗi người nhìn Tôn Phi đều có chút điểm là lạ, mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, điều này thật sự là rất ngoài ý muốn, mặc cho ai cũng thật không ngờ, hung đồ mang theo một con chó cuồng bạo không ai bì nổi trước mắt này, lại là thiếu niên quốc vương Alexander của Hương Ba Thành, không phải nói Alexander chỉ có trí lực của đứa bé bảy tám tuổi sao? Như thế nào đột nhiên thành một siêu cấp cao thủ?
May mắn Mola Ridge thật đúng là một hoàng tử phi thường thân thiện, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên, dáng vẻ nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, so với Tôn Phi lúc này chẳng khác nào thổ phỉ, càng giống một hoàng tử có tiêu chuẩn vương tộc mang chân chính giáo dưỡng lễ nghi.
Không khí yến hội lại chậm rãi dâng cao.
Tôn Phi đành phải dơ mặt mà chẫm rãi đem chuyện vừa xảy ra giải thích một lần.
- A, người này ta biết?
Đang lúc trò chuyện, Mola Ridge hoàng tử quan sát một phen, đột nhiên chỉ tráng niên võ sĩ đang bị dây thép trói chặt tứ chi nằm trên mặt đất, nói:
- Người này hình như tên là Ha ng-Jin, là cận vệ bên cạnh vương tử Al Bina của Thrace quốc, đồng thời là một trong mấy tên cao thủ tứ tinh cấp mà Thrace quốc sở hữu.