Sau khi ba nghìn quân tiên phong xuất phát, đại quân cũng chuẩn bị nối bước, tiếng người hét ngựa hí, xe ngựa lăn bánh, cờ hiệu
che trời… Các đầu sỏ trong quân bộ, đại quý tộc đại nhân vật đế đô, còn có nhất hệ của nhị hoàng tử Domingos đều xuất hiện, làm nghi thức tiễn
đại quân.
Tôn Phi vốn cũng được mời trong hàng ngũ này nhưng hắn lại không có xuất hiện.
Khí trời rét lạnh, cơ hồ hơi thở thành băng, trong khoảng thời gian ngắn hơn sáu vạn người thở ra bạch khí bốc hơi đã trở thành bầu trời u ám,
sau đó rất nhanh, trong tràng tiếng kèn vang vọng thiên địa, hơn sáu vạn đại quân cũng tự động xuất phát.
Cả tràng diện cực kỳ đồ sộ.
Tôn Phi cũng là lần đầu tiên chứng kiến đại quân xuất phát quy mô như
thế, đao thương như rừng, đám đông như nước, một cỗ sát khí tràn ngập ở
giữa thiên địa, trên người ngàn vạn binh lính tản mát ra một loại thiết
huyết khí nhàn nhạt, tuy rằng vô hình, nhưng lại nhét đầy thiên địa,
ngay cả bạch khí do hơn sáu vạn người thở ra trên bầu trời cũng bị cỗ
thiết huyết khí này đục thành một lỗ hổng lớn, hình thành kỳ quan khí
tượng hiếm gặp.
Ở một khắc này, bản thân Tôn Phi cũng không nhịn được mà sinh ra cảm giác mình cũng thật nhỏ bé.
Theo đại quân không ngừng xuất phát, Tôn Phi rốt cục thấy được Quân Thần Andrew Arshavin đứng trong sự hộ vệ của đám cao thủ bên trong Thiết
Huyết doanh phía xa xa.
Vị thống soái đại quân sáu vạn người này có vẻ vô cùng hiên ngang mạnh
mẽ, tư thế oai hùng, khí thế vô song, lộ ra khí tức cao quý cùng uy
nghiêm, nhất cử nhất động của hắn dẫn động tới ánh mắt ngàn vạn binh
lính, cả người tản mát một loại phong thái vô địch.
Tôn Phi thậm chí bén nhạy quan sát được khí tức thiết huyết cuồn cuộn
trên người ngàn vạn binh lính thậm chí có mơ hồ dấu hiệu bao vây lấy bên ngoài vị Quân Thần này, giống như là lực lượng của ngàn ngàn vạn vạn
binh lính cùng gia trì trên người Arshavin.
Dưới loại khí tức này phụ trợ, Arshavin kia cũng không tính cao lớn
nhưng lúc này lại có dáng vẻ như một người khổng lồ, một loại khí thế
khủng bố cao quý Tôn Phi trước kia chưa bao giờ thấy qua nhất thời theo
trên người của hắn mạnh mẽ xuất hiện.
Ở một khắc này, Quân Thần của đế quốc tựa hồ cũng chú ý tới cái gì đó,
quay đầu nhìn qua, đôi mắt xẹt ngang trên người Tôn Phi, sau đó rát
nhanh chú ý tới ma nữ Paris cạnh đó.
Giờ khắc này, không khí vô cùng vi diệu.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Tôn Phi lại tựa hồ như nghe được Quân Thân khẽ nặng nề hừ một tiếng.
Một tiếng hừ này, tựa hồ có thể gợi lên sát khí của hàng vạn binh lính, tràn ngập một loại khí khái không thể chống cự.
Mà cũng một khắc này, Tôn Phi mới thật sự hiểu, nguyên lai cái tên Quân Thần Arshavin tuyệt đối chẳng phải hư danh.
Khí thế của Arshavin lúc đứng giữa đại quân thế này mơ hồ có chút làm Tôn Phi cũng phải mặc cảm.
Tối thiểu Tôn Phi cũng thử tự hỏi bản thân, nếu chính mình thay vị trí
của hắn thống soái thiên quân vạn mã liệu có thể tự nhiên khí khái,
ngưng tự lực lượng của ngàn vạn cá nhân cùng một chỗ như thế hay không?
Đáp án cuối cùng là không thể.
Cho nên Tôn Phi thoáng có chút điểm thất thần.
- Hì hì, sao thế, bị tư thế oai hùng của đại hoàng tử điện hạ làm kinh hãi à?
Ma nữ lẳng lơ Paris liếc mắt cười nhìn Tôn Phi giống như thấu suy nghĩ của hắn, ôn nhu trấn an ra tiếng.
- Kỳ thật ngài cũng không cần phải so bì với hắn. Nhân vô thập toàn,
thậm chí cả chư thần trên trời cũng không có hoàn mỹ cơ mà. Ngài biết
không? Trong đế quốc có rất nhiều người như ta, đều không thích đại
hoàng tử, thế nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận, đế quốc kiến
quốc hơn hai mươi năm tới nay, đại hoàng tử tuyệt đối là vị tướng rực rỡ nhất trong toàn bộ tướng lãnh đế quốc. Nếu chỉ luận cầm binh chinh
chiến, trong đế quốc ngoại trừ Yashin đại đế tuyệt đối không có người
nào là đối thủ của đại hoàng tử. Người như hắn chính là vì chiến tranh
mà sinh, hắn với binh pháp có thiên phú không gì sánh kịp, chỉ cần dưới
trướng có binh lính, phong thái của hắn liền không ai có thể cướp đi,
chỉ cần trong quân đội, hắn sẽ là Quân Thần chân chính.
(Quân Thần là một loại danh xưng cho những người có tài trong việc dụng binh, giống như là thần linh chứ không phải con người)
Nghe ma nữ Paris cũng không thể không miêu tả những từ như thế về đại
hoàng tử Arshavin, Tôn Phi dần dần phát hiện, chính mình có lẽ cho tới
bây giờ cũng chưa từng hiểu thật sự về vị đại hoàng tử này, đồng thời
tại thế giới này còn có rất nhiều người, rất nhiều việc, mình cũng chưa
kịp chân chính hiểu biết.
Nhưng là…
- Mặc cho hắn có được thiên quân vạn mã, một quyền của ta cũng sẽ phá tan.
Tôn Phi rất nhanh thoát ra khỏi loại cảm xúc tự ti tiêu cực, nắm chặt hai đấm rồi bỗng tự tin hơn gấp trăm lần.
Bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó. Con đường trở thành
cường giả có vô số, có lẽ con đường của Arshavin là thống ngự vạn quân,
nhưng Tôn Phi lại thích một loại khác — hắn không muốn đem an toàn của
bản thân phó thác cho bất cứ ai.
Cường giả chân chính, không cần thiên quân vạn mã, chỉ cần một đôi thiết quyền vô địch.
Chỉ có chính mình vô địch, mới thật là vô địch.
Ta tự có đạo của ta.
Paris thật giống như là không ngờ rằng Tôn Phi lại nhanh như vậy thoát khỏi không khí tạo thành từ thiên quân vạn mã.
Giờ khắc này, nữ nhân phong tình vạn chủng này không biết vì sao lại đi nhớ tới một thân ảnh…
Sáu năm trước, nam tử anh tuấn như bước ra từ tranh vẽ kia, vẫn là ôm
một con chó nhỏ tàn phế, lần đầu tiên đứng trên cổng thành đế đô mà quan sát Quân Thần chiến thắng trở về, cũng là lần đầu tiên hai kẻ buộc phải đối địch này gặp mặt… Khi đó, Domingos tựa hồ cũng có chỉ rung động
ngắn ngủn trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng ngáp một cái, cũng chỉ có
nàng trong khoảnh khắc đó nghe được nam tử này miệng lầm bầm một câu:
- Nhàm chán thật, lãnh binh còn không bằng nuôi chó…
- Đúng rồi, còn có một việc ta rất lấy làm thắc mắc, đó là nửa tháng nữa sẽ đến kỳ hạn cuộc chiến của Võ Thánh hai đại đế quốc, giờ hai bên đã
bạo phát chiến tranh toàn diện thì trận chiến kia có tiến hành đúng hạn
nữa không?
Tôn Phi chuyển đề tài, nhìn về Võ Thánh sơn cao vút tầng mây nằm sâu trong đế đô, nhẹ giọng hỏi.
- Azeroth đại lục, chỉ cần một khi “Võ Thánh thiếp” xuất hiện, sẽ không
có bất cứ chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến Võ Thánh quyết đấu. Chiến tranh
vùng nổ sẽ chỉ làm Võ Thánh chiến trở nên càng thêm ý nghĩa.
Paris lắc đầu, đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, nhẹ nhàng trả lời:
- Võ Thánh chi chiến ảnh hưởng rất lớn đến thành bại của cuộc chiến
tranh ở chiến trường phía nam, thậm chí có thể nói là đánh giá thắng
bại.
- Vậy cô có biết Krasic Võ Thánh đại nhân có mấy thành chiến thắng không?
Tôn Phi hỏi.
- Không ai có thể chiến thắng Krasic đại nhân.
Paris trả lời như đinh đóng cột.
Tôn Phi im lặng.
Bởi vì hắn thật sự chưa từng hiểu qua đế quốc Võ Thánh, cũng không biết
vị Krasic đại nhân trong truyền thuyết này thực lực rốt cuộc đạt đến
trình độ nào, nguyệt cấp cường giả? Hay là nhật cấp tôn giả? Chỉ biết là con dân cả đế quốc Zenit đối với vị Võ Thánh đại nhân này có một niềm
tin cuồng nhiệt, ngay cả ma nữ Paris cũng tràn ngập tin tưởng với hắn,
như thế vị đế quốc Võ Thánh này rốt cuộc là người thế nào?
Lại hàn huyên một ít chuyện phiếm, Tôn Phi chủ động cáo từ.
- Alexander, nhớ rõ lời hứa của ngài.
Paris nhìn chằm chằm bóng lưng Tôn Phi, đột nhiên lên tiếng nói.
- Sao?
- Nhớ kỹ, bất luận thời điểm nào, dưới tình huống nào, chỉ cần ta mở
miệng, ngài nhất định phải ra tay vì Domingos điện hạ một lần, cũng chỉ
cần một chiêu, nhớ kỹ chưa?
Paris lớn tiếng quát, Tôn Phi có một loại ảo giác, ma nữ đang mong đợi
câu trả lời của mình, thanh âm của nàng tựa hồ là có chút khẩn trương.
- Được!
. . .
. . .
Đại quân Zenit dưới chúc phúc của hàng vạn hàng nghìn con dân đế quốc
tựa như một con rồng đen uyển chuyển vượt qua Moro sơn mạch tiến về
phương nam, biến mất tại cuối chân trời.
Sau khi từ biệt Paris, Tôn Phi cũng không vội trở lại Hương Ba đại
doanh, mà giữ nguyên bộ dáng cải trang thành một người siêu cấp phổ
thông âm thầm dạo quanh doanh khu hai mươi dặm, quan sát động tĩnh của
các nước đối với vòng đấu cuối cùng. Một giờ sau, hắn đi tới doanh địa
của nước phụ thuộc cấp sáu Byzantine.
Tôn Phi bộc lộ thân phận, ánh mắt của người Byzantine từ cảnh giác biến thành kinh hỉ.
Hắn rất nhanh chiếm được hoan nghênh nhiệt tình. Nghe được thị vệ truyền báo, quốc vương Constantine thậm chí cả giầy cũng không kịp xỏ, chân
trần cùng vương phi Isabela chạy từ trong đại trướng tới, dùng lễ tiết
cao nhất đón tiếp Tôn Phi.
Cơ hồ tất cả mọi người Byzantine đều coi Tôn Phi như chúa cứu thế mà đến cúng bái cảm tạ…