Người man rợ có trực giác linh mẫn dị thường đối với nguy hiểm, bởi vậy
tuy rằng kẻ lặng lẽ theo dõi chưa không để lột một chút dấu vết nào,
nhưng Tôn Phi dám khẳng định mình thật sự bị người theo dõi.
Hơn
nữa, còn là người có thực lực phi thường cường hãn, bởi lấy hình thái
người man rợ cấp 46 Tôn Phi đã tương đương với thất tinh sơ giai, thế
nhưng vẫn không thể phát hiện.
Đương nhiên hắn không cho việc có người theo dõi là ảo giác, mà chỉ có thể nói là: hai người không cùng một đẳng cấp.
Chẳng lẽ người kia chính là thần bí cường giả từng ngang nhiên ra tay ám sát mình lúc trước?
Tôn Phi nghĩ đến khả năng này, trong lòng mơ hồ cả kinh.
Bất quá này người luôn theo sau Tôn Phi, nhưng mãi vẫn chưa thấy có ý xuất thủ, làm cho Tôn Phi cũng an tâm hơn một chút.
Hắn làm vẻ không biết đi hết một vòng doanh khu 20 dặm, sau đó lặng lẽ
truyền tin về Hương Ba đại doanh nói mình có việc buổi tối sẽ không về,
tránh Angela cùng mọi người lo lắng, còn bản thân hắn tiếp tục tản bộ,
đợi đến khi đêm xuống mới chuyển sang hình thức thích khách, thân thể
hóa thành một luồng khói nhẹ, hòa tan trong bóng đêm mờ mịt.
Tôn
Phi không có lựa chọn trở lại Hương Ba đại doanh, là lo lắng vạn nhất
cường giả theo dõi mình ‘lên cơn’ làm khó dễ, một khi giao thủ thì với
đẳng cấp hai người tất nhiên sẽ liên lụy tới cả đại doanh.
Cho nên hắn lựa chọn Moro sơn mạch.
Dưới hình thức thích khách, thân hình Tôn Phi giống như là một luồng khói
nhẹ, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi lao tới chỗ di chỉ hai đại
cường giả giao chiến.
Một lần nữa chuyển sang hình thức người man rợ, Tôn Phi lẳng lặng đứng ở tại chỗ.
Trên người cất dấu vô số pháp bảo bảo mệnh cùng con bài chưa lật, Tôn Phi có trăm phần trăm tin tưởng cho dù là ngay mặt gặp được thần bí thích
khách cao thủ lần trước hắn cũng có thể dễ dàng thoát khỏi, cho nên hắn
lựa chọn đi vào Moro sơn mạch ít ai lui tới là muốn dụ kẻ theo dõi ra,
tìm hiểu tới tột cùng.
Theo hình thức người man rợ không ngừng tăng cấp, Tôn Phi cũng dần dần chạm đến một tầng lực lượng hình thái cảnh giới rất cao.
Đây là một loại tồn tại rất mơ hồ, Tôn Phi cũng hi vọng có thể thông qua
một trận chiến sinh tử để kích thích trạng thái của mình, tăng lên cảnh
giới.
Lẳng lặng đợi một lát trong gió đêm, Tôn Phi nhíu mày.
Bởi vì hắn phát hiện người luôn theo dõi mình kia tựa hồ là đã biến mất, không còn một chút cảm giác nào nữa.
- Cảm giác của người man rợ sẽ không có vấn đề… Chẳng lẽ thật sự thoát rồi?
Nếu thật như thế, thậm chí Tôn Phi có chút thất vọng, bởi hắn muốn cường
giả kia xuất hiện ép mình phải sinh tử chiến, tuy mạo hiểm nhưng hắn sẽ
có cơ hội tăng thực lực.
- Thôi bỏ đi, nếu người đã biến mất không bằng tranh thủ thời gian tự mình tăng thực lực!
Thân hình chợt lóe lên, nhoáng cái Tôn Phi đã xuất hiện tại chiến trường thật lớn kia.
Ma pháp trận mà đại ma pháp sư hoàng gia bố trí vẫn còn, nhưng Tôn Phi
bằng cách thức cũ dễ dàng tới được cái hố to mà hai đại cường giả sau
khi giao thủ lưu lại.
Từng đạo đấu khí quang diễm lóe ra sáng tắt không ngừng, lúc ẩn lúc hiện, giống như là những ngôi sao đang tranh
nhau tỏa sáng trên bầu trời đêm.
Đây là quyền ý tinh thần lạc ấn hư không.
Nếu võ sĩ dưới ngũ tinh không cẩn thận chạm phải, chỉ cần hơi động một chút cũng sẽ lập tức trộn thành một đống thịt nát.
Thời gian trôi qua hơn hai mươi ngày, tuy lực lượng lưu lại đã nhạt đi một ít, nhưng vẫn còn phi thường đáng sợ.
Những dấu vết lúc ẩn lúc hiện này đã dẫn dắt cho Tôn Phi không ít, làm hắn
chạm đến một con đường mới. Hôm nay hắn lấy chỉ làm kiếm vạch ra một
đường trước Hương Ba đại doanh chính là bắt chước dấu vết đấu khí nơi
này, nhưng cũng chỉ xem là trông mèo vẽ hổ chứ không phải quyền ý tinh
thần lạc ấn hư không chân chính, cũng tức là thực lực Tôn Phi chưa có
gia nhập hàng ngũ nguyệt cấp cường giả.
Tôn Phi xuyên qua ma pháp trận, đầu tiên là khoanh chân ngồi nguyên tại chỗ, dựa theo biện pháp
rèn tinh thần lực trong sách kỹ năng màu tím mà bắt đầu khôi phục rèn
luyện tinh thần lực của mình.
Sau nửa giờ, hắn từ từ mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, trải qua một khoảng thời gian khắc khổ tu luyện,
tinh thần lực của Tôn Phi rốt cục đạt được 300 kiếp mã, coi như có chút
đột phá.
Theo tinh thần lực đề cao, thời gian có thể ở ở trong thế giới Diablo lại càng dài.
Cũng tức là Tôn Phi càng có thêm thời gian giết quái thăng cấp, thực lực của hắn tự nhiên cũng sẽ tăng trưởng càng nhanh.
Vừa lòng gật đầu, Tôn Phi đứng lên chuẩn bị lần nữa xem xét quyền ý tinh
thần lạc ấn hai đại cường giả lưu lại rèn luyện thực lực của chính mình, thế nhưng khi hắn đứng lên tùy ý đi phía trước thoáng nhìn, nhất thời
mở to hai mắt, cả người giống như hóa đá đứng ngây tại chỗ.
Nguyên lai không biết khi nào, một thân ảnh đã lén lút xuất hiện bên trong vùng quyền ý loạn lưu đằng xa kia.
Là một thân ảnh gầy gò.
Hắn cũng không cao lắm, nhưng lại vô cùng anh tuấn, đứng thẳng như tiêu thương, vì hắn quay lưng lại đây cho nên
Tôn Phi không thấy được gương mặt, mà chỉ qua ánh trăng vàng nhạt thấy
trên người hắn khoác một bộ trường bào màu cây đay, bên hông thắt lại
bằng một đoạn dây thừng, tóc dài như là thác nước để tự nhiên rối tung
sau gáy, trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, mơ hồ có một loại cảm giác
tiêu sái tự do phóng khoáng.
Chân chính làm cho Tôn Phi giật mình là thực lực của người này, lại khiến hắn hoàn toàn thấy không rõ sâu cạn.
Lấy thực lực hiện tại Tôn Phi, người nọ có thể xâm nhập chỉ cách 10 thước
mà không bị phát hiện, lại còn không có làm động ma pháp trận cường hãn
ngoài kia… Thực lực như vậy, đạt được cái tiêu chuẩn gì?
Tôn Phi càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc.
Người này một mình đứng trong quyền ý tinh thần lạc ấn loạn lưu hai đại cường giả lưu lại, toàn thân trên dưới không có chút lực lượng dao động, thế
nhưng lạc ấn đấu khí đủ để cắn nát cường giả ngũ tinh cấp ở bên cạnh hắn lại không hình thành nổi một chút uy hiếp, thậm chí chéo áo cũng không
chạm tới.
Tôn Phi nhăn chặt đôi mày.
Bởi vì hắn rốt cục đã phát hiện một tia manh mối, lạc ấn đấu khí đang sợ kia chỉ vừa tới gần
bóng lưng người này, đã như thể là cây kem phơi giữa cái nóng khủng
khiếp của mặt trời trong mùa hè mà lập tức bị chôn vùi, sau đó biến mất
vô tung.
Một làn gió lạnh buốt thổi tới khiến Tôn Phi tỉnh lại từ cơn khiếp sợ.
- Ngươi là ai?
Trong lúc hỏi chuyện, quốc vương bệ hạ đã triệu hoán ra một thân khôi giáp
của người man rợ, sáo trang song kiếm Boolean Kessel hài tử cũng nắm ở
trong tay. Người kia chưa từng phát lực, nhưng lại để cho Tôn Phi có một cảm giác bị uy hiếp khó có thể hình dung, loại cảm giác này vượt xa cái lần gặp thần bí siêu cấp thích khách lần trước.
- Hương Ba Vương?
Giọng nói bình thản không lớn không nhỏ truyền đến.
- Không sai.
- Tốt lắm, sống quá mười chiêu, ta sẽ không giết ngươi!
Lời còn chưa dứt, Tôn Phi chỉ tới kịp chứng kiến bóng người kia phất tay
áo, một đạo lực lượng kinh khủng hủy thiên diệt địa hóa thành một thanh
trường kiếm màu xanh chừng mười thước dần dần hiện ra, sưu một tiếng,
lưu quang chợt lóe, trường kiếm phóng đến cách mặt hắn chưa tới mười
phân.
Nhanh!
Quá là nhanh!
Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!