Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 66: Chương 66: Bốn mùa




**Lời tác giả**: Mọi người nếu thích truyện thì tặng quà với vote cho cho truyện được vào bxh nha!

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nhiều lắmmm!

__________________

**1**.

Từ thuở khai thiên lập địa, thần ma hai tộc đã định sẵn không dung nổi nhau, chiến tranh liên miên, thương vong vô số.

Cho đến một nghìn năm trước, thần giới đại bại dưới tay ma tộc, số lượng chỉ còn lại vài người.

Thần Đế vì vậy phải từ phàm trần chọn ra một lượng lớn những người có thiên căn để thay thế.

Thế hệ thứ hai của thần giới tư tưởng thoáng hơn, dốc sức thúc đẩy sự hòa bình giữa hai bên.

Ma - thần cuối cùng kí với nhau hiệp ước đình chiến.

Thế gian nhờ đó mà được hưởng yên bình.

Trong vỏn vẹn hai trăm năm.

Hai trăm năm sau, một tên ma tộc vô cùng nguy hiểm trở lại, ngay cả những ma tộc khác cũng phải e dè hắn.

Nếu không thể tiêu diệt tên ma tộc kia, vạn vật trong ba cõi thần - nhân - ma đều đồng loạt tan thành tro bụi.

Nếu không thể tiêu diệt tên ma tộc kia, thế gian một mảnh trống không im ắng, đất trời lặng lẽ vơ làm đôi.

Nếu không thể tiêu diệt tên ma tộc kia, mọi thứ từng tồn tại sẽ quay lại thuở hỗn loạn âm u tăm tối.

Nếu không thể tiêu diệt tên ma tộc kia, viễn cảnh kế tiếp...chính là sự tuyệt diệt!

Nhưng được cái, tên ma tộc kia cuối cùng cũng bị tiêu diệt.

Nên mấy thứ kể trên, người đời người ta nhắc cho vui thôi chứ nó không có xảy ra!

**2**.

Tuy thành công tiêu diệt tên ma tộc kia.

Thế nhưng sư hy sinh là quá lớn.

Ma tộc hoàn toàn lụn bại, nơi từng là Ma Thành trước kia, giờ chỉ còn là tàn tích.

Mà trong thần giới, phần lớn chư thần cũng bị đánh tan kim thể, biến mất ở thế gian.

Thần Đế một lần nữa phải chọn từ phàm trần một nhóm người có thiên căn, đồng loạt phi thăng số lượng lớn.

Còn số thần linh sống sót trong trận chiến...

Một số thì an ổn sống tiếp.

Một số thì kim thể không toàn.

Chỉ có thể sống một mùa trong năm.

**3**.

*Tám ngàn năm trước*.

Hàn Đông trừng mắt nhìn Hỗn Thế Ma Trận khổng lồ đang hình thành trước mắt.

Một khi thứ đó hoàn thành, một loạt làn sóng ma khí sẽ bắn ra tứ phương. Tựa như một cơn đại hồng thủy không lồ, quét bay mọi thứ trên đường đi của nó.

Hàn Đông bất giác quay lưng nhìn lại phía sau.

Phía sau lưng hắn, là nơi ở của phàm nhân.

Bọn họ lúc này vẫn đang an giấc.

Hoàn toàn không biết được chuyện gì đang xảy ra.

Càng không biết được, mặt trời ngày mai...có thể sẽ không mọc nữa.

Hắn cũng một nghìn chư thần tình nguyện đứng bao xung quanh ma trận. Lấy thân mình tạo thành lá chắn, ngăn không cho các đợt sóng ma trận lan xa.

Mặc dù là lấy trứng chọi đá, nhưng chỉ cần...kéo dài được thêm chút thời gian.

Dù chỉ một cái chớp mắt, cũng có thể thay đổi thế trận toàn cuộc.

Có thể cho chúng sinh...một con đường sống.

Thế nhưng...

Hắn.

Bọn họ.

Chư thần đang đứng ở nơi này.

Đã xác định là không thể sống sót rời khỏi đây.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông cảm thấy trong lòng hơi run rẩy.

Dù gì hắn cũng là thần tiên bất tử hai trăm năm nay, tự nhiên đột ngột nghĩ đến cái chết...nhất thời...chưa tin được.

Nếu biết trước có ngày này...thì hắn đã...

Cùng lúc này, một bàn tay ấm áp đột ngột nắm lấy tay hắn.

Hàn Đông ngẩng lên nhìn sang người bên cạnh.

“Xuân Bình?”

**4**.

Hàn Đông chớp chớp mắt không tin được.

“Ngươi tại sao lại ở đây?”

Y vốn dĩ nên ở trên tiền tuyền, hợp sức cùng những người khác tiêu diệt tên ma tộc kia không phải sao?

Chỉ cần giết chết tên ma tộc kia, Hỗn Thế Ma Trần cũng tự động vô hiệu hóa.

Xuân Bình lắc lắc đầu.

“Đừng lo...ở đó không cần ta nữa. Chuyện...dài lắm. Chỉ là ban nãy...ngươi rời đi đột ngột quá. Có nhiều thứ ta chưa nghĩ kịp. Bây giờ nghĩ thông rồi, muốn nói với ngươi...”

Phía trước, cả không gian bị ma khí làm cho chuyển sang một màu đỏ tươi.

Tựa môi hồng.

Tựa tim đập.

“Ta muốn nói...”

Cùng lúc này mặt đất rung động dữ dội.

Xuân Bình đứng không vững, phải để Hàn Đồng giữ lại mới không bị ngã.

Trong chớp mắt, một đợt ma khí tựa đại hồng thủy đổ ầm tới, cây cối xunh quanh bị cuốn bay ra sa. Núi đá hai bên như bị chẻ làm hai, đất đá rơi xuống như mưa.

Hàn Đông có chuẩn bị, dùng thần lực hộ thân mà lồng ngực như bị ai lấy búa đá đập vào.

Còn Xuân Bình...hai khóe mắt lại vô giác chảy ra máu, mỗi một nhịp thở đều như vạn kim châm vào người.

Hàn Đông muốn truyền thần lực cho y, lại bị y ngăn lại.

Y cười tự giễu: “Ha ha...nhìn ta...kia, trong đầu chỉ nghĩ muốn gặp người...lại quên mất nơi này là chỗ nguy hiểm.”

“Xuân Bình...”

Y chống đỡ đứng trên mặt đất, khó khăn nói ra từng chữ: “Ta không sao...ta chỉ muốn cho ngươi biết...ta thật sự rất thích...”

Cùng lúc này một đợt ma khí kinh hoàng lại ập tới.

Lần này còn dữ dội hơn đợt trước.

Hàn Đông hứng chịu ma khí, cả người không thở được, gió vù vù bay bên tai. Nhìn xung quanh chỉ có đất cát bốc lên mù mịt.

Thế nhưng trong lúc này, hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Hơi ấm hắn đang nắm trong tay.

Đang rã ra thành cát.

Đến khi đợt ma khí thứ hai qua đi, lớp lá chắn dùng sinh mạng của chư thần mà dựng lên đã yếu đi rất nhiều.

Không biết bao nhiêu người đã chết.

Đông Hàn sắc mặt tái xanh, hai bên gò má, nước mắt và máu hòa vào nhau mà lăn xuống.

Hắn khuỵu xuống đất. Tay đánh mạnh trên mặt đất. Miệng lại khúc khích cười.

Làn sóng ma khí thứ ba lại đổ tới.

Giữa âm thanh gió cát bao trùm, một giọng cười sảng khoáng vang lên.

Sau khi tất cả mọi thứ qua đi. Hàn Đông nằm sấp trên mặt đất, tay chân không còn cảm giấc.

Hắn im lặng, hai mắt mơ mang.

Chờ đợi cho làn sóng kế tiếp.

Nhưng đợi mãi mà lại chẳng thấy đâu.

Bọn họ xem ra là giết được tên ma tộc kia rồi.

Vậy là tốt rồi.

Đông Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, môi mấp mấy, trước khi cơ thể rã ra thành cát, nói được mấy tiếng.

“Ừm...ta cũng....”

**5**.

*Ngày thứ nhất của mùa đông*.

Ừm, ta cũng rất thích ngươi.

Thế nhưng, Xuân Bình, ngươi cũng đừng viết kín cả mặt giấy ba chữ “Ta thích ngươi” rồi bắt ta đọc như vậy.

Ta thật sự rất ngượng.

Bọn người Hạ Dương với Thanh Thu, ai mà biết được họ có mở ra xem lén hay không*.*

Nếu ngươi thích nghe những lời thế này.

Lần tới gặp mặt, ta nói cho ngươi nghe chán.

Thế nhưng ta cũng có nhiều lời khác để nói nữa.

Xem ra phải lựa chọn thật kĩ rồi. Nếu cái gì cũng muốn nói, sợ rằng nói không kịp thì sẽ phải đợi thêm một năm.

Bởi vậy lần tới nếu ta chỉ nói “Ta thích ngươi” có một lần, ngươi đừng trách ta.

**6**.

Lần đó kim thể của Đồng Hàn lẫn Xuân Bình đều tan thành cát.

Rất may, bốn người Tứ Cảnh Điện có liên kết đặc biệt với nhau.

Thanh Thu và Hạ Dương hy sinh kim thể của mình để đưa linh thức của hai người kia trở lại.

Thành ra Đông Hàn và Xuân Bình, là hai ngươi duy nhất trong hàng ngàn chư thần đã chết được hoàn sinh.

Cuối cùng kim thể của cả bốn đều không còn.

Linh thức không có kim thể bảo hộ, chỉ có thể vào tiết khí tương ứng của mình mới đủ mạnh mẽ để hiện thân trở về.

**7**.

Một ngày nọ.

Hạ Dương đang vui vẻ nghe Phong thần kể về cái thời hắn còn tự do tự tại ngao du khắp nơi chưa bị mười một tên kia trói buộc.

Thì Thần Đế gọi hắn đến.

Ngài đã thành công luyện lại được kim thể cho bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.