Lời tác giả: oneshot viết tặng bạn Đỗ Ngọc Mai. Chúc top fan sinh nhật vui vẻ!
Oneshot lần này hơi dài, để kịp đăng mừng sinh nhật bạn top fan thì tui chia làm hai phần nhé! (Về lý thuyết thì nó là twoshot đó)
______________
1.
Tuổi thơ của tôi.
Là vườn hoa hồng trắng trước nhà.
Là những món ăn nóng hổi mẹ nấu.
Và những bản nhạc của cha.
Là tiếng cười ngập tràn cả không gian.
Là tiếng đàn piano du dương trầm bổng.
Và tất cả điều đó đều kết thúc.
Khi mẹ tôi qua đời.
Và cha tôi tái hôn với người phụ nữ đó.
2.
Dì là một góa phụ đã qua một đời chồng, có một đứa con riêng.
Con trai dì, em trai khác cha khác mẹ của tôi, chỉ thua tôi một tuổi, nhưng có vẻ là một người rất sành điệu, rành rõi thời trang. Các nơi vui chơi trong thành phố, không nơi nào là cậu ấy không biết.
Đối với một kẻ chỉ biết học đàn như tôi, thật sự là một trời một vực.
3.
Cha tôi là một nghệ sĩ đàn piano có tiếng, thường xuyên phải đi lưu diễn ở khắp nơi trên thế giới.
Ông buộc phải để tôi ở nhà một mình với dì và em trai.
Dì ở trước mặt cha thì yêu thương tôi hết mực.
Sau lưng ông thì lạnh nhạt vô cùng.
Tôi thật ra không có ý kiến gì về chuyện này, vì nghĩ dù sao dì vẫn cho tôi ăn uống đầy đủ.
Thế nhưng, những khi cha đi lưu diễn, bằng một cách nào đó, tôi dường như trở thành người ngoài trong chính ngôi nhà của mình.
Thế nhưng ngoài chuyện đó ra, tôi không có gì để phàn nàn.
Cuộc sống cứ thế tiếp tục trôi.
Cho đến ngày cha tôi gặp tai nạn.
Rồi qua đời.
4.
Sau đám tang của cha, tôi ngồi bên cây đàn piano của ông, khóc đến không ngồi dậy nổi.
Còn mẹ con dì, không hiểu sao vẫn bình thản như không.
5.
Cha tôi mất đi, để lại một số tài khoản không hề nhỏ cho cả ba người chúng tôi.
Ngoài tiền bạc, cha tôi còn để lại cho tôi cây đàn piano mà ông quý nhất.
Nhưng vì tôi còn nhỏ tôi, tiền thừa kế của tôi đều được đưa cho dì quản lý.
Con trai dì là loại công tử vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng. Bản thân dì cũng không phải loại người chắt chiu. Tiền bạc cha tôi để lại, rất nhanh đều bị tiêu sạch.
Không có tiền tiêu, bọn họ lùng sục nội thất trong nhà đem đi bán. Ngay cả quần áo, đồ đạc cũ của cha mẹ tôi đều không tha.
Người giúp việc trong nhà đều bị dì cho nghỉ hết.
Thế nhưng hai mẹ con bọn họ thà chết cũng không làm việc nhà.
Ăn xong chén không rửa.
Ngủ xong cũng không xếp mền gối.
Đồ đạc thì vứt lung tung khắp nơi.
Sàn nhà thì không có chuyện bọn họ quét.
Tất cả đều một tay tôi làm.
Rồi từ khi nào, việc hai mẹ con họ xem tôi như kẻ sai vặt trở thành điều hiển nhiên.
Tôi từ người ngoài, dần dần trở thành người hầu trong chính ngôi nhà của mình.
Cuộc sống cứ vậy, tiếp tục trôi đi.
6.
Nhiều năm trôi qua.
Tôi dựa vào học bổng học đến năm cuối của học viện âm nhạc hệ đại học. Cộng với công việc làm thêm, cuộc sống của tôi mặc dù không xa hoa như hai mẹ con bọn họ, nhưng tính ra cũng ổn.
Đợi đến khi tốt nghiệp, tôi sẽ dứt khoát dọn ra ở riêng!
“...”
Thật ra thì...
Lúc tôi tốt nghiệp cấp 3, cũng từng nghĩ khi lên đại học sẽ dọn ra ngoài.
Nhưng tôi không làm được.
Tôi không thể bỏ rơi ngôi nhà của cha mẹ được.
Thật sự là...không làm được.
7.
Mấy năm gần đây, có một chương trình truyền hình thực tế đang rất nổi.
Chương trình này lấy chủ đề hẹn hò yêu đương làm trung tâm. Qua mỗi mùa, chương trình sẽ đưa ra một nam chính ưu tú thành đạt đang muốn tìm kiếm bạn đời.
Và tầm hai mươi ứng cử viên cho vị trí bạn đời của nam chính. Giới tính, tính tình, phong cách của bọn họ đều dựa vào sở thích của nam chính mà casting.
Trong suốt chương trình, ban tổ chức sẽ để nam chính lần lượt hẹn hò, tương tác với các ứng cử viên. Cứ qua mỗi tuần, nam chính sẽ loại một người.
Cho đến tuần cuối cùng, khi chỉ còn lại hai ứng cử viên, nam chính sẽ lựa chọn một trong hai. Trước con mắt của hàng chục nghìn khán giả mà cầu hôn người đó.
Mà năm nay, số lượng người casting nghe đồn là đạt mức cao kỷ lục.
Bởi vì nam chính của chương trình mùa này, không ai khác, chính là hoàng tử của vương quốc chúng tôi.
8.
Đất nước của tôi theo chế độ quân chủ lập hiến. Hoàng gia tuy không trực tiếp tham gia vào các quyết định chính trị, song vẫn giữ một vị trí trọng yếu trong xã hội.
Theo quy tắc của hoàng gia, các thành viên hoàng tộc không được tự ý quyết định người phối ngẫu của mình. Người kết hôn với hoàng tử, công chúa phải là những người xuất thân danh môn, con nhà quý tộc do cha mẹ sắp xếp.
Thế nhưng hoàng tử Hendry trước giờ vẫn luôn có tiếng là một người thích nổi loạn.
Chuyện đức vua và hoàng hậu thúc ép hoàng tử kết hôn với người mà ngài không thích từ lâu đã không còn là bí mật. Bây giờ ngài tham gia chương trình thực tế này, ngang nhiên công khai tự ý chọn người phối ngẫu của mình trước mặt toàn dân thiên hạ.
Đây là một hành động khiến cả đất nước chấn động!
Cái này không phải là nổi loạn nữa rồi!
Cái này là cách mạng!!
9.
Cách mạng hay không thì cũng không liên quan đến tôi. Sắp tới tôi còn phải trình diễn trong buổi hòa nhạc do học viện tổ chức, rất nhiều tên tuổi có tiếng trong giới âm nhạc cổ điển sẽ đến xem. Tôi phải tập trung vào chuyện này, không rảnh quan tâm đến các chương trình truyền hình thực tế.
Thế nhưng hai mẹ con dì thì lại khác.
Em trai tôi muốn đi casting, làm ứng cử viên.
Bây giờ tôi mới biết, vị hoàng tử kia hóa ra là người song tính luyến ái. Bởi vậy nên casting năm nay nhận cả nam lẫn nữ.
Lại nói, em trai khác cha khác mẹ của tôi, tuy tôi không thích cậu ấy ăn chơi lêu lỏng, nhưng nói thật thì khuôn mặt của cậu ấy rất đẹp, cộng với cách ăn mặc sành điệu, lúc cậu ấy đi ra đường không thiếu ánh mắt ngoái nhìn cậu ta.
Còn tôi, tôi chỉ biết ăn mặc sao cho gọn gàng ngăn nắp. Cặp mắt kính dày cùng kiểu tóc lỗi thời lúc nào cũng bị mẹ con dì đem ra trêu chọc.
Hai người chúng tôi đứng cạnh nhau, thật sự như con chim câu đứng cạnh khổng tước.
Vị hoàng tử kia còn có tiếng là thích người đẹp. Nếu không màn xuất thân, chỉ xét vẻ ngoài, nói rằng con trai dì có cơ hội ở cùng với hoàng tử cũng không phải là nói ngoa.
Như vậy cũng tốt, nếu hai mẹ con bọn họ có thể dọn đến cung điện thì ngôi nhà kỷ niệm này của tôi cũng được bình yên.
10.
Còn ba tháng nữa là buổi hòa nhạc diễn ra.
Đây không chỉ là trình diễn đơn thuần mà còn là cơ hội để tôi tiếp xúc với những nghệ sĩ đức cao vọng trọng nhất đất nước, thậm chí là thế giới.
Tôi không thể ăn mặc quá nghèo nàn.
Thế nhưng tiền để dì tiêu lên người con trai mình còn không đủ, dễ gì mà mua cho tôi một bộ lễ phục đàng hoàng.
Tôi biết thân biết phận. May sao, đi làm thêm bấy lâu, tôi cũng có một khoảng tiết kiệm kha khá.
Đến khi đó, tôi đủ sức mua cho mình một bộ tuxedo phù hợp.
11.
Hôm nay là ngày casting cho chương trình truyền hình thực tế.
Hai mẹ con dì từ sớm đã rời khỏi nhà.
Cũng tốt.
Tôi ở nhà yên tĩnh luyện đàn.
Luyện một hồi, không hiểu sao tôi nổi hứng, lên mạng xem qua trang web của những thương hiệu phục trang lớn, xem thử có thứ nào vừa mắt hay không.
Tình cờ, tôi nhìn thấy một bộ rất phù hợp cho việc trình diễn.
Chỉ là nhìn giá tiền thì hơi đau bụng một chút.
Tôi lấy tiền tiết kiệm ra đếm thử xem mua xong rồi thì còn lại bao nhiêu.
Nhưng khi mở ống heo ra, bên trong lại chẳng còn một đồng.
12.
Con trai dì đã qua được vòng casting. Không chỉ là qua casting mà còn được trực tiếp tuyển thẳng vào top 20, chính thức trở thành một trong số các ứng cử viên.
Sáng nay khi rời nhà, cậu ấy mặc bộ quần áo mới từ một thương hiệu nổi tiếng.
Những năm qua, với sự tiêu xài của hai mẹ con họ, tiền bạc trong nhà đã vơi đi không ít. Tôi còn tự hỏi cậu ấy lấy đâu ra tiền để mua bộ quần áo đắt đỏ như vậy.
Hỏi ra mới biết, đúng thật là tiền tiết kiệm của tôi!
Thế nhưng tiền tiết kiệm năm năm, dù có mua một bộ quần áo đắt tiền cũng không thể nào hết sạch như vậy.
Con trai dì đảo mắt nói:
“Ơ? Anh nghĩ chỉ mua một bộ quần áo là đủ à? Còn trang sức phụ kiện các thứ! Đó là chưa kể tôi đã vào vòng trong rồi, không thể tuần nào cũng chỉ mặc một bộ quần áo đúng không? Hiểu chưa? Hiểu rồi thì giúp tôi xách mấy cái túi này vào nhà! Cẩn thận, toàn là quần áo hàng hiệu không đó! Dù đấy là tiền của anh thì tương lai vẫn là của tôi! Có cái gì là anh không đền nổi đâu!”
13.
Tôi cầm hết đống quần áo đó đem đi trả lại.
Nhưng hóa đơn bị hai mẹ con bọn họ xả xuống bồn cầu rồi! Tôi có trả thế nào họ cũng không nhận.
Tôi tức giận dọa đem đồ đạc của hai mẹ con bọn họ đốt hết!!
Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì, thì con trai dì đã dọn vào khách sạn do nhà sản xuất sắp xếp để chuẩn bị cho quá trình quay.
Chương trình không chỉ quay ứng cử viên mà con quay cả cảm nhận của người nhà bọn họ nên dì cũng đi theo.
Cả căn nhà hiện tại chỉ còn mỗi mình tôi.
14.
Lễ phục tôi còn có thể mượn bạn bè, nhưng tiền tiết kiệm năm năm trời cứ như vậy mà mất hết.
Sau này, dù tôi có muốn cũng không thể dọn ra ngoài được nữa.
Nghĩ đến việc bị mắc kẹt với hai mẹ con kia, tôi tự trách mình sao không dọn đi sớm hơn.
Tôi lâm vào trạng thái tuyệt vọng.
Nhìn vào cây đàn piano của cha, tôi nhớ lại những ngày tháng mà gia đình tôi vẫn còn đủ ba người.
15.
Nhiều tuần trôi qua.
Chương trình truyền hình thực tế hiện tại đã đạt đến mức rating cao kỷ lục.
Nhà sản xuất thậm chí còn mở bình chọn trên internet, để khán giả đoán thử xem ai sẽ là người có khả năng được hoàng tử chọn.
Và quả nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của “em trai” tôi đã khiến vô số người say mê.
Ngay cả hoàng tử Hendry, con người có tiếng yêu thích cái đẹp đó, cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác hắn những người khác.
Không có gì ngạc nhiên khi ai cũng nghĩ cậu ấy sẽ đạt được top 1.
16.
Chương trình tuần trước xảy ra một sự cố.
Một trong các ứng cử viên bị ngã gãy chân, không thể tiếp tục tham gia chương trình.
Mà chương trình này quay tuần nào thì phát sóng tuần đó, thiếu đi một người sẽ không đủ số tập dự kiến.
Trong thời gian một tuần phải giải quyết chuyện này. Tất cả mọi người đang xôn xao không biết nhà sản xuất sẽ làm gì.
Thì trên trang web chương trình bỗng đăng lên một thông báo, bảo mọi người cứ an tâm.
Bên sản xuất đã tìm được người thay thế cho ứng cử viên kia.
17.
Kể từ ngày tiền tiết kiệm bị cướp mất, tâm trạng tôi rơi vào trạng thái u uất.
Cứ ở nhà, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa là tôi không chịu nổi.
Một ngày nọ, cảm thấy ở trong nhà quá ngột ngạt, tôi vào công viên tản bộ.
Nhưng tâm trạng của tôi cũng không tốt lên chút nào. Xém tí nữa, tôi còn khóc giữa nơi công cộng.
Tôi gục mặt vào tay, không biết phải làm thế nào.
Bất thình lình, có một cái bóng từ đâu chạy ồ tới.
Giật lấy cặp mắt kính trên mặt tôi.
18.
Người phụ nữ trước mắt tự xưng là giám đốc sản xuất của chương trình truyền hình thực tế kia.
Cô ấy đang đi tìm người thay thế cho ứng cử viên nọ.
Là người trong nghề, cô ấy vừa nhìn liền biết tôi là người phù hợp. Mặc dù ăn mặc giản dị, thậm chí là quê mùa, nhưng đường nét khuôn mặt lẫn khí chất đều bắt mắt người nhìn.
Bởi vậy nên cô ấy mới vội vàng đến đây, để hỏi tôi:
“Cậu có muốn làm vợ hoàng tử không?”
Hiện tại chương trình đã loại được ba người, chỉ cần tôi đồng ý liền có thể vào thẳng top 17.
Nghe xong lời đề nghị buồn cười kia, tôi chỉ lịch sự lắc đầu, nói bản thân mình là trai thẳng.
Thật sự rất thẳng.
Dù có làm gì thì tôi vẫn thẳng thôi.
Nữ giám đốc sản xuất lúc này liền tiếc nuối nói.
Các ứng cử viên lên hình đều được trả một phần cát-xê tương ứng mỗi tuần.
Trụ được càng lâu thì tiền càng nhiều.
Nếu vào được vòng cuối, dù không được hoàng tử chọn thì vẫn có thể mang về nhà số tiền lên đến 50 000 USD.
Bây giờ mất đi một người, số tiền dư ra phải giải quyết làm sao đây?
Nghe đến con số 50 000 USD.
Tôi chớp chớp mắt.
Mỉm cười.
Và tự bẻ cong chính mình.
19.
Thế nhưng nếu tham gia thì phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Không nói những cái khác, chỉ trang phục thôi con trai dì cũng đã mua chất đầy hai xe.
Bây giờ tôi không xu dính túi thì lấy gì tham gia chương trình.
Nữ giám đốc thấy tôi tỏ ý muốn tham dự, liền lập tức vỗ ngực, bảo tôi an tâm.
Mặc dù chương trình quy định thí sinh phải tự chuẩn bị phục trang. Thế nhưng nếu tôi đã gật đầu tham gia, thì cô ấy - người đã nhìn trúng tôi - sẽ tự bỏ tiền túi ra giúp tôi ăn diện.
Tôi hỏi cô ấy có thật không.
Cô ấy không trả lời, chỉ cầm tay tôi trực tiếp kéo vào trung tâm mua sắm.
20.
Đứng bên ngoài, tôi có thể nghe được tiếng cười nói bên trong phòng.
Hôm nay, chương trình tổ chức một buổi dạ tiệc. Bên cạnh hoàng tử và các ứng cử viên, còn có rất nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí tham gia.
Tôi thở ra một hơi.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc loại trang phục sang trọng kiểu này. Đã vậy còn xịt keo, trang điểm. Mắt kính cũng bị tịch thu, đổi thành contact lenses.
Tuy rằng sau khi mặc trang phục mới, nữ giám đốc đã đứng ngây ra nhìn tôi không chớp mắt, còn nói tôi thật sự rất đẹp.
Nhưng bản thân tôi thì chỉ cảm thấy không được tự nhiên.
Tôi chỉnh lại tay áo.
Rồi chậm rãi bước vào căn phòng sang trọng.
Bao nhiêu con người vốn đang cười cười nói nói.
Lúc này.
Đều ngoái nhìn.
21.
Hoàng tử là một thanh niên lịch lãm. Trên người ngài có hơi thở cổ điển của hoàng tộc, nhưng cũng có cả sự phong trần, trẻ trung của một tâm hồn phóng khoáng.
Ngài nhìn tôi, còn tôi chỉ biết cúi mặt.
“Ta có thể khiêu vũ cùng em không?”
Tôi có chút lúng túng.
“Vâng.”
“Em tên là gì?”
“Cinders...thưa hoàng tử.”
“Đừng xa cách như vậy, em cứ gọi ta là Hendry.”
Hoàng tử cười nói: “Đôi mắt của em thật đẹp, trong thoáng chốc ta tưởng như...ta yêu em rồi...”
Vừa nói, hoàng từ vừa chạm vào môi tôi.
Và đó là cách tôi chính thức trở thành ứng cử viên bị ghét nhất.
22.
Như đã nói, tôi là trai thẳng.
Tôi đến đây chủ yếu là vì tiền.
Dù không thể trụ lại đến cuối, chỉ ở đây vài tuần thôi cũng đã có thể kiếm được vài nghìn USD.
Bởi vậy nên khi đại hoàng tử muốn khiêu vũ với tôi, tôi hoàn toàn không quá hào hứng.
Hơn nữa ánh mắt của ngài khiến tôi không được tự nhiên.
Biết rằng đây là chương trình hẹn hò, nhưng có cần phải nhìn chăm chăm như vậy không?
Chẳng lẽ trên mặt tôi dính cái gì sao?
Còn nữa, ngài ấy không phải cũng nên khiêu vũ với những ứng viên khác sao? Tại sao lại cứ nhắm vào tôi hết điệu này đến điệu khác như vậy?!
Mặc dù tôi không biết từ chối nhưng tôi biết xấu hổ đó!
Buổi tối kết thúc bằng việc hoàng tử mang tôi về nhà chung.
Lúc ngài rời đi, con trai dì liền đến dằn mặt tôi.
Cậu ấy hỏi tôi là ai!
Rồi lại nói tôi đừng ỷ mình có nhan sắc mà kiêu ngạo. Một kẻ vừa xuất hiện đã quá nổi bật như tôi thì đừng có hòng trụ lại lâu.
Cậu ấy nói chuyện với tôi như thể hai chúng tôi mới gặp lần đâu.
Mãi đến khi tôi lên tiếng, cậu ấy mới phát hiện ra tôi chính là tôi!
Sống cùng nhau bao năm nay, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy sững sờ đến vậy.
23.
Ngày kế tiếp, hoàng tử Hendry sẽ chọn ra ứng cử viên mình thích nhất trong buổi dạ hội để cùng dùng cơm trưa.
Tôi hoàn toàn không ngạc nhiên khi mình được chọn.
Mặc dù không quá thích, nhưng tôi vẫn muốn trụ lại lâu một chút, nên vẫn cố ăn diện sao cho ra dáng.
Lúc tôi đến nơi, từ phía xa, đã thấy hoàng tử đang cãi nhau cùng ai đó.
Người đàn ông đứng đối diện hoàng tử trông đã quá tứ tuần, hàm râu quai nón dày cùng đôi mắt nghiêm nghị khiến người khác vừa nhìn đã thấy uy.
“Cháu đã nói rồi! Bây giờ là thời đại nào rồi mà mọi người còn tán thành kiểu hôn nhân sắp đặt! Cháu tuyệt đối không chấp nhận hôn sự kia!”
Hoàng tử hét lớn, giọng điệu tức giận:
“Hoàng thúc, chú đừng khuyên cháu nữa! Cháu sẽ ở lại chương trình này. Cháu sẽ tự tay chọn lấy người mình yêu! Thật ra...trong lòng cháu đã chọn được rồi! Vừa nhìn thấy em ấy lần đầu cháu đã biết em ấy là định mệnh đời mình. Chú cứ chờ mà xem!”
Hóa ra người đàn ông đáng sợ đó chính là hoàng thân Adam, công tước vùng phía bắc, là em trai ruột của đức vua.
Nghe đồn, ông ta là người cực kỳ bảo thủ. So với đức vua và hoàng hậu, ông ta còn phản đối hoàng tử tham gia chương trình này ác liệt hơn. Dùng mọi cách để lôi hoàng tử về nhà.
Chương trình này cần nhất là drama, hỏi làm sao họ lại để hoàng thân Adam vào gặp hoàng tử.
Nhìn thấy tôi bước vào, hoàng thân Adam liền liếc tôi bằng đôi mắt sắc lẻm.
“Là nó?”
Mặc dù cảnh dạ hội đêm qua vẫn chưa phát sóng. Nhưng với thế lực hoàng gia, tôi không ngạc nhiên khi tin tức hoàng tử Hendry chỉ khiêu vũ với một mình tôi bị truyền ra ngoài.
Hoàng tử liền đứng chắn trước người tôi.
“Hoàng thúc, chú muốn gì thì nhắm vào mình cháu thôi! Không được nhắm vào Cinders...”
Hoàng thân Adam nhìn hai người chúng tôi bằng con mắt diều hâu:
“Vậy đúng là nó sao? 'Định mệnh' đời cháu?”
Hoàng tử Hendry liền lộ ra vẻ lúng túng.
“Ý cháu...ý cháu là những ứng cử viên khác cũng không được đụng vào...”
Hoàng thân không nói gì nữa, chỉ liếc tôi một cái rồi bỏ đi.
Trong lòng tôi bất chợt cảm thấy bất an.
24.
Ăn trưa với hoàng tử tính ra cũng không quá tệ.
Hendry hóa ra là người rất gần gũi, dễ nói chuyện. So với tưởng tượng của tôi về đám con cháu nhà quý tộc trịch thượng hoàn toàn là một trời một vực.
Mặc dù tôi không có ý định cưới anh ta, nhưng làm bạn bè hiển nhiên là không thành vấn đề.
Vấn đề duy nhất là những ứng cử viên còn lại ghét tôi ra mặt.
Nhất là con trai dì tôi.
Đêm nay, tôi vừa chuẩn bị đi ngủ thì có ai đó tạt nước lạnh lên giường tôi.
Tôi không biết là ai nên không thể làm gì. Hơn nữa tôi quen tính nhường nhịn, cũng không muốn làm lớn chuyện.
Tức giận lắm cũng chỉ có thể ra ngoài vườn hoa đi dạo cho bình ổn lại tâm tình.
Trong vườn hoa có một cái chồi nghỉ mát, bên trong còn đặt một chiếc dương cầm trắng làm vật trang trí.
Nơi này cách phòng ngủ mọi người một khoảng khá xa.
Thân là sinh viên đại học âm nhạc, việc luyện đàn đối với tôi giống như việc tắm rửa ăn cơm vậy, không làm liền khó chịu.
Tôi ngứa tay, ngồi xuống, đàn thử một bản.
Giai điệu của bài Moonlight Sonata cứ thế du dương trong đêm thanh vắng. Hòa cùng tiếng chuông điểm 12 giờ đêm.
Ngay lúc này, một giọng nói từ đâu vang lên:
“Ai đó!”
Tôi giật mình hoảng sợ, nấp vào một góc.
Một bóng người bất chợt đi ngang qua, trời tối, tôi không nhìn rõ khuôn mặt.
Được một hồi, người đó có vẻ như định bỏ đi.
Tôi cũng bước ra khỏi chỗ trốn.
“Đứng lại!”
Tôi giật mình! Không ngờ tới bóng người kia vẫn chưa hoàn toàn rời đi.
“Đứng yên ở đó!”
Tôi hoảng sợ, lập tức bỏ chạy.
Bất thình lình, tôi vấp té...
Vô tình đánh rơi một chiếc giày.
Hay chính xác hơn là một chiếc dép bông.
Đây là loại dép mang trong nhà, tôi không thèm tiếc, trực tiếp bỏ lại rồi đứng dậy tiếp tục chạy.
25.
Bây giờ tôi nghĩ lại...
Tại sao tôi lại bỏ chạy cơ chứ?
Tôi có làm cái gì sai đâu.
Tôi chơi đàn thôi mà.
Đúng là thần hồn nát thần tính.