Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 149: Chương 149: Dạy dỗ




**Oneshot**: oneshot viết tặng bạn **Liễu Lục Canh Đới Triêu Yên**

**THÔNG BÁO**: tuần sau (3/5 - 9/5) mọi người ai muốn đua bxh thì đừng đua nha, tui đóng bxh một tuần để kịp chạy oneshot. Bxh tuần này (26/4 - 2/5) vẫn tổng kết như bình thường nha!

__________________

**1**.

Ngày hôm đó.

Ngay phía trước Văn Miếu.

Có một thiếu niên dáng người gầy gọc, mặc áo tấc vải mộc màu nâu.

Bị một đám trẻ con nhà quyền quý đánh đến nằm khụy dưới đất.

Vậy mà bọn trẻ kia vẫn không thôi chỉ chỉ trỏ trỏ, cười chê nhạo báng.

Mãi cho đến khi, một giọng nói vang lên như sấm:

“Các ngươi dừng lại hết cho ta!!”

**2**.

Trong Quốc Tử Giám có ba loại người theo học.

Loại một là tôn sinh, chỉ những bậc vương tôn hoàng tử thuộc dòng dõi hoàng gia.

Loại hai là ấm sinh, tức con cái nhà quan lại quý tộc trong triều.

Loại ba.

Là học sinh.

Chỉ những người xuất thân thường dân, bần hàn. Nhờ có tài mà được cho vào học.

Loại này không có gia thế, càng không có tiền bạc.

Để có thể sinh tồn trong Quốc Tử Giám thì chỉ có một cách.

Học.

**3**.

Trong sân, có một cậu thiếu niên Lê Hoài mười bốn tuổi, đang chúi mũi vào sách.

Trong ngày hôm nay, cậu phải học thuộc quyển thi tập này.

Sau đó viết mười bài thơ.

Soạn hai mươi văn bản.

Cuối ngày thì luyện thư pháp.

Bằng mọi cách!!

Phải bảo vệ được vị trí nhất bảng tháng này!!!!

**4**.

Mỗi tháng một lần, Quốc Tử Giám sẽ tổ chức kì thi xếp hạng.

Không phân biệt là tôn sinh, ấm sinh hay học sinh, ba người đứng đầu sẽ được cấp cho tiền ăn tiền ở tháng đó.

Đối với mấy vị tôn sinh, ấm sinh, số tiền đó chỉ là chút hương chút hoa, cổ vũ tinh thần học tập.

Nhưng đối với học sinh nghèo như Lê Hoài, chuyện đó sẽ quyết định no đói cả tháng trời của cậu.

Cũng do vậy, từ ngày đầu tiên bước vào Quốc Tử Giám, Lê Hoài luôn thí thân thí mạng bám trụ cái vị trí đứng đầu.

Bám chặt đến nỗi, những kẻ không ưa Lê Hoài, dù có ghét cay ghét đắng cậu đến đâu cũng chỉ có thể chê cậu nghèo, chê cậu rách.

Chứ tuyệt nhiên không dám chê cậu không có thực tài.

**5**.

Trong lớp học.

Vị trí ngồi vốn nên xếp theo tôn ti trật tự.

Theo lý mà nói, loại học sinh xuất thân thường dân như Lê Hoài, phải ngồi ở hàng cuối cùng, sát cửa.

Nhưng vì tài học của Lê Hoài quá xuất sắc, được thầy cho phép ngồi cùng với các hoàng nam, con trai hoàng đế.

Mà Lê Hoài ngày nào cũng chỉ ngồi cạnh một người.

Không ngồi cạnh người đó là cậu không chịu được.

Cái người đó.

Chính là hoàng ngũ tử - ông hoàng năm, Quốc Bảo.

**6**.

Trong các hoàng nam, ông hoàng Quốc Bảo mười lăm tuổi là người nhỏ tuổi nhất.

Cũng là người ham chơi nhất.

Nếu không muốn nói là cái người vô tài vô dụng nhất!

Đọc sách không chịu đọc!

Làm văn chẳng ra hồn!

Chữ viết thì ta nói nó xấu ma chê quỷ hờn!

Đã vậy còn ham ăn biếng làm. Mỗi ngày đều ngủ đến trưa.

Các ông hoàng trong cung đấu đá lẫn nhau dữ dội thế nào cũng chừa cái mặt ông hoàng Quốc Bảo ra.

Tại vì loại trừ một tên vô dụng như ông hoàng Quốc Bảo...

...phí thời gian lắm!

**7**.

Lê Hoài chũi mũi vào sách, nét mặt nghiêm túc, lạnh như tượng.

“Hoài ơi, hôm nay lễ hội, cậu nghỉ một chút ra ngoài đi dạo phố với bọn tôi đi.”

Một nhóm học sinh bu lại, rủ rê Lê Hoài.

Lê Hoài tuổi còn nhỏ, nhưng tác phong nghiêm chỉnh.

Cậu khéo léo từ chối:

“Tôi là người tẻ nhạt, đi theo chỉ sợ phiền các anh.”

Cách nói chuyện của Lê Hoài bình thường vẫn cho người ta cảm giác xa cách lạnh nhạt.

Lại có người nói: “Cậu đi đi, nghe nói đệ nhất giai nhân của Lan Hoa Phường hôm nay... “

Lê Hoài lập tức nói: “Tham cái sắc dục, không phải đức quý của quân tử.”

Có người lại chề môi: “Không chịu Lan Hoa Phường thì đi Nhã Âm Phòng, nghe hát bội...”

Lê Hoài vẫn chúi mũi vào sách: “Nghe hát bội, chẳng bằng ở đây luyện thư pháp.”

“Vậy thì đi lễ cúng chùa, cầu việc học hành tấn tới!”

“Muốn học hành tấn tới, thì phải ưu tiên việc học!”

“Thế đi ăn thì thế nào? Kiểu gì cũng phải ăn. Ăn bây giờ hay lát nữa có khác gì nhau.”

Lê Hoài: “Tôi chỉ cần một chén cháo trắng là đủ. Không cần ra hàng quán xa xôi đắt tiền.”

“Thế còn...”

“Thôi thôi thôi đi, mọi người đừng cố dụ cậu Hoài nữa. Cái con mọt sách như cậu ấy, chỉ cần đọc thơ là no bụng rồi! Dụ làm gì cho mệt! Không ai dụ được cậu ấy đâu!!!”

**8**.

Mọi người rời đi.

Không gian lại yên ắng.

Lê Hoài thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó lại nghiêm mặt, tiếp tục đọc sách.

Cùng lúc này, ông hoàng năm đẩy cửa đi vào.

Reo giọng nói:

“Hoài, hôm nay lễ hội, em có bận gì không!”

Lê Hoài nhìn thấy ông hoàng năm, hai mắt chợt bừng sáng.

Cậu đặt sách xuống, vái ông hoàng năm một cái, rồi nói:

“Em đang đọc sách thưa ông.”

Quốc Bảo thở dài tiếc nuối: “Ta muốn rủ em ra ngoài chơi hội ấy mà. Nếu bận thì...”

“Em đi được ạ!” Cái mặt nghiêm túc của Lê Hoài lúc này mới lộ ra nét trẻ con.

Ông hoàng năm chớp mắt: “Không phải em bận đọc sách sao?”

Lê Hoài đỏ mặt, cuống quít nói: “Em đi được! Đi được mà!”

**9**.

Hai năm trước, Lê Hoài mười hai tuổi, từ dưới quê xa xôi lên tận kinh thành dự kỳ tuyển sinh của Quốc Tử Giám.

Một đứa trẻ không tiền không quyền, vậy mà có thể giành được một vị trí ở đây...

Lê Hoài đã nỗ lực rất nhiều.

Thế nhưng...

Dù nỗ lực thế nào, trong mắt những ấm sinh, tôn sinh khác, cậu cũng chỉ là phường dân đen hèn mọn.

Bởi vì trí nhớ tốt, chữ viết đẹp, được thầy khen nhiều lần mà những ngày đầu Lê Hoài phải nhận lấy sự ghen ghét của người khác.

Thường xuyên bị người ta tùy hứng đánh đập, lăng mạ.

May sao, ngày hôm đó, ông hoàng năm Quốc Bảo đột ngột xuất hiện.

Hắn chỉ cần la một tiếng:

“Các ngươi dừng lại hết cho ta!!”

Cả đám ấm sinh, tôn sinh xung quanh đều chạy hết.

Kể từ đó, nhờ có Quốc Bảo làm chỗ dựa, Lê Hoài mới có thể yên tâm mà học hành.

Bởi vậy nên, mặc kệ người khác có nói gì, trong lòng cậu trai mười bốn tuổi Lê Hoài, cái vị hoàng nam khôi ngô tuấn tú đẹp đẽ đó...

...có một vị trí đặc biệt.

**10**.

Ông hoàng năm dẫn Lê Hoài đi dùng cơm chiều ở quán ăn xa hoa nhất kinh thành.

Dù thế nào thì người ta cũng là con vua, cậu đâu có mấy dịp được ngồi dùng bữa với hắn.

Bởi vậy nên Lê Hoài ăn cơm mà trong lòng cứ chộn rộn.

“Em ăn thử món này đi!”

Ông hoàng năm gắp một miếng thịt cho cậu.

Nụ cười kia ấm áp tựa nắng mai.

Đẹp đến lạ lùng.

Thức ăn ở chỗ này.

Không hiểu sao trở nên thơm ngon khác thường.

Ngay cả một miếng thịt thôi.

Ăn vào cũng ngọt miệng.

Ngọt đến mức ruột gan xoắn tít lại vào nhau.

**11**.

“Ta có việc nhờ cậy em!”

Lê Hoài ăn xong, đang lau miệng, nghe ông hoàng năm lên tiếng thì hai mắt sáng như sao, không cần biết gì cả đã vội vã gật đầu:

“Vâng, em xin nguyện dốc lòng vì ông hoàng!”

Ông hoàng năm nhếch mép, cười ôn hòa: “Ta không cần em phải hiến mưu, ra trận giết địch gì đâu mà em phải dốc lòng...chỉ là...”

Ông hoàng năm từ tốn nắm lấy hai tay cậu.

Lê Hoài nhảy múa trong lòng. Cậu đỏ mặt, ngước mắt, lắng nghe lời nhờ vả của ông hoàng.

“Kì thì sát hạch tháng này...”

**12**.

Lê Hoài dành một nửa thời gian để hoàn thành bài thi.

Nhưng thay vì ghi tên cậu thì lại ghi tên ông hoàng năm.

Sau đó nhân thời cơ giám thị không để ý...truyền sang cho hắn.

Hai người ngồi cạnh nhau nên cũng dễ dàng.

Nửa thời gian thi còn lại.

Cậu mới bắt đầu làm bài cho mình.

**13**.

“Cảm ơn em, nhờ em mà Đức cha mới không đuổi ta ra biên cương!”

Ông hoàng năm vỗ vai Lê Hoài, nói.

Lê Hoài gãi gãi đầu, ngượng nghịu nhìn xuống chân.

“Không...không có gì ạ...”

Trở thành người hữu ích cho ông hoàng, có mơ cũng mơ không được.

Hơn nữa cậu còn định bụng...

Đợi có kết quả, sẽ mời ông hoàng năm cùng mình đi dự hội Văn Phú sắp tới.

Thi thố làm văn là chuyện phụ, gần gũi với ông hoàng mới là chuyện chính.

“Thưa ông hoàng, hội Văn Phú tháng này...”

Ông hoàng năm chợt nói: “Thôi, ta có hẹn cùng các công tử nhà Lại bộ Thượng thư và Vĩnh Yên tướng quân. Có gì gặp em sau nhé!”

Lê Hoài nghe vậy thì cúi đầu, cảm thấy hơi hụt hẫng.

Nhưng hụt hẫng cấp mấy cậu cũng sẽ không níu chân ông hoàng.

Lê Hoài ngẩng đầu lên định tạm biệt ông hoàng.

Nhưng người đã sớm rời đi rồi.

**14**.

Lê Hoài quay trở về với đống sách của mình.

Nhưng đang đi trên đường thì có mấy vị ấm sinh tự nhiên lén lút nhìn cậu bàn tán gì đó.

Ánh mắt vô cùng khinh miệt.

Lê Hoài cảm thấy bất an.

Liền chạy về phía đại giảng đường xem thử.

Quả nhiên, bảng xếp hạng tháng này đã treo lên.

Tháng này, Lê Hoài...

...hạng 14.

**15**.

Một người nếu có thể đạt được hạng 14 giữa mấy trăm sĩ tử thì vốn nên lấy làm mừng.

Đặc biệt là người đó chỉ dùng một nửa thời gian làm bài thi.

Vốn dĩ...nên là vậy.

Nhưng Lê Hoài vẫn thấy chạnh lòng.

**16**.

Chạnh lòng thôi, cũng không sao.

Vào khoảnh khắc chấp nhận giúp đỡ ông hoàng năm, Lê Hoài cũng tự linh cảm được tháng này cậu không thể đứng nhất.

Chỉ là không ngờ...lại rơi tận 14 hạng...

Không sao không sao...cùng lắm thì tháng này bó bụng lại, ăn ít một chút.

Lại nói, ông hoàng năm được tận hạng 8.

Nên đi chúc mừng ông ấy nhỉ?

**17**.

“Cái tên họ Lê nghèo đói đó vậy mà được việc phết!”

Ông hoàng năm ngồi trên sập, vừa uống rượu vừa vỗ đùi nói.

“Đó cũng là nhờ ông hoàng biết cách thu phục lòng người.”

Một vị công tử ăn mặc sang trọng lập tức chớp thời cơ nịnh bợ.

Ông hoàng năm chậc lưỡi, vẻ mặt đắc ý:

“Nếu không phải nó biết học, thì ta còn lâu mới chung đụng với hạng dân đen hèn mọn như nó. Một thân một mình ở kinh thành, chỉ cần cho chút ân nghĩa liền bám ta như chó bám chủ ấy mà! “

Kỹ nữ ngồi bên cạnh lập tức rót rượu: “Vậy thì nhân dịp ông hoàng năm được Đức Kim Thượng khen thưởng, để em thay mặt quán mời ông hoàng năm bình rượu này.”

“Chỉ có Quỳnh Mai là hiểu ta!”

Nói rồi, hắn không ngại nơi đông người, lập tức hôn tới tấp lên mặt người kỹ nữ kia.

Hai vị công tử bạn hắn cũng không ngại ngần, gọi thêm vài nữ nhân nữa tới hầu rượu.

Lê Hoài nấp phía sau cột nhà.

Cúi mặt.

Im lặng.

Rời khỏi.

**18**.

Ngày hôm sau.

Lê Hoài ngồi trong lớp đọc sách.

Ông hoàng năm bước vào cùng một đám tôn sinh, ấm sinh khác.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Hoài đấy à, sao hôm nay vào lớp sớm vậy em.”

“Vâng.” Lê Hoài mỉm cười đáp.

“Nghe nói em vì ta mà tuột hạng...”

“Không sao đâu ạ.”

Giọng nói Lê Hoài dịu dàng.

“Vì ông hoàng, em thế nào cũng được ạ.”

Cậu mỉm cười, hai mắt cong cong.

19.

Lê Hoài vẫn hòa nhã với ông hoàng năm.

Nhưng tuyệt nhiên không giúp ông ấy làm bài nữa.

Và cứ dần dần, dần dần.

Ông hoàng năm cũng dừng, không thèm qua lại với cậu làm chi.

Lê Hoài mỗi khi nghĩ đến chuyện này, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Môi cười nhạt.

Rồi lại chuyên tâm đọc sách.

**20**.

Những ngày kế tiếp, Lê Hoài ra sức học hành chăm chỉ hơn cả trước đây.

Chớp mắt một cái, cậu đã quay lại vị trí đứng đầu.

Có người hỏi Lê Hoài, tại sao cậu bỗng dưng nỗ lực còn hơn cả lúc trước.

Lê Hoài chỉ từ tốn trả lời.

Cậu học như vậy là vì người cậu thương.

Phải môn đăng hộ đối thì mới không bị khinh thường.

Vậy thôi.

**20**.

*Năm năm sau*.

Quẩn qua quẩn lại, một kì khoa cử lại trôi qua.

Trạng Nguyên năm nay họ Lê tên Hoài, mười chín tuổi.

Là người đứng đầu trong các sĩ tử ở Quốc Tử Giám.

Từ lâu đã được Đức Kim Thượng cùng quan lại trong triều để ý.

Nay gã lại đỗ đạt hạng cao.

Đường công danh phải nói là sáng ngời ngời.

**21**.

Quốc Bảo lại bị mắng.

Hai mươi tuổi đầu mà không viết được một bài luận văn ra hồn.

Đức cha nhìn chữ viết hắn nguệch ngoạc, văn từ cẩu thả thì tức giận đến mức vo bài làm của hắn thành một cục.

Ném vào mặt hắn.

Mặc dù trước giờ Quốc Bảo bị cha mắng không phải ngày một ngày hai.

Nhưng đây là lần đầu tiên Người nặng lời đến vậy.

Mẹ của hắn ngồi bên cạnh thậm chí còn mở lời xin với Đức cha cho người dạy riêng cho hắn.

Có thầy giám sát kèm cặp, hắn may ra mới nên thân.

Kiếm người nào tài cao học rộng ấy.

Đức cha nghe xong, trông nét mặt, có vẻ như đã nghĩ đến một người.

**22**.

Quốc Bảo chằm dằm mặt mày.

Ngồi đợi thầy tới dạy riêng cho hắn.

Mấy lão già trong triều, tên nào tên đó già nua cổ hủ nghiêm khắc.

Dù Đức cha cho người nào làm thầy hắn, hắn đều khổ.

Đợt này xem ra khó thoát.

Không chừng lại chết ngập trong đống sách vở cho xem.

Quốc Bảo đang chán nản.

Thì bất thình lình.

Một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên.

“Xin ra mắt ông hoàng năm.”

Nụ cười trong vắt như sương

Hai mắt cong cong tựa trăng khuyết.

**23**.

Quốc Bảo chỉ chơi với đám công tử bột.

Đại quan trên triều hắn đâu có quen ai.

Nhìn tên nam tử cao hơn mình hẳn một cái đầu.

Quốc Bảo chỉ cảm thấy lạ lẫm, không biết tên nào đây.

Nhưng giọng nói thì lại rất quen.

“Đại nhân đây là...”

“Ông hoàng, không gặp vài năm, ông chẳng lẽ đã quên mất tôi rồi.”

Quốc Bảo ngồi nghĩ một hồi thì chợt nhận ra...

Nét mặt này...

Hắn vui thích réo lên: “Cậu Hoài!!!”

**24**.

Quốc Bảo lụm được vàng cũng không vui được như hôm nay.

Tưởng rằng sẽ bị kiềm kẹp, ai ngờ lại gặp cố nhân.

Hắn dùng điệu bộ khi xưa, ra sức kể khổ với Lê Hoài.

“Em cũng thấy đó, làm con vua, khổ trăm bề em ạ. Ta cũng cố gắng lắm rồi mà đâu ai hiểu cho ta.”

Lê Hoài giữ nguyên nét cười, gật đầu.

“Bởi vậy nên...em thông cảm với ta nhé!”

Vừa nói Quốc Bảo vừa quay lưng đi.

Tưởng rằng có thể thoải mái đi một mạch ra ngoài.

Ai ngờ...

Một giọng nói nhẹ nhàng mà âm trầm vang lên:

“Luật thứ nhất, từ bây giờ trở đi, làm phiền ông hoàng đừng gọi tôi là 'em' nữa, gọi tôi đại nhân là được rồi...”

**25**.

Luật thứ hai, giữa bọn họ hiện tại là sư đồ, ông hoàng phải đối xử với gã tôn kính như với người trên.

Luật thứ ba, ông hoàng phải nghe theo lời gã.

Luật thứ tư, sau này ở bên ngoài, ông hoàng nhìn thấy gã, thì phải vái chào trước.

Luật thứ năm, gã có quyền cấm cửa ông hoàng, không cho hắn xuất cung.

Luật thứ sáu...

**26**.

Quốc Bảo nghe một đống luật từ miệng Lê Hoài thì không biết khóc hay cười.

Vớ va vớ vẩn!

Gã chỉ đến dạy học mà thôi, lấy cớ gì mà leo lên đầu hắn ngồi?

Lê Hoài đáp: “Vì để tôi tiện bề giám sát việc học của ông hoàng, Đức Kim Thượng mới cho tôi những cái quyền đó!”

Quốc Bảo thấy Lê Hoài không nhún nhường với mình như xưa thì cũng không tử tế với cậu nữa.

Hắn đảo mắt, nhếch môi.

Vỗ vỗ vai Lê Hoài: “Vậy thì đại nhân cứ cố gắng mà hành quyền!!”

Mấy lão gia trên triều thì còn có chút uy, chứ Quốc Bảo việc gì phải nể nang một kẻ thậm chí còn nhỏ hơn mình một tuổi.

Hắn lại vô tư bước ra ngoài.

Bất thình tiếng roi đánh xuống đất lại vang lên lần nữa.

Cảm giác đau rát quất mạnh vào lưng.

“A!”

Quốc Bảo ngã ra đất.

Khóe mắt vì đau mà ửng hồng.

Hắn nghiến răng: “Nhà ngươi dám đánh ta!!!”

Lê Hoài cầm chặt cây roi trong tay, hai mắt vẫn cong cong, môi mỉn cười: “Cây roi này là vật ngự ban, tôi không dám không dùng đúng mục đích!”

Tiếng roi mây lai vung lên, đập mặt xuống đất

Quốc Bảo lập tức hét lên: “Cứu ta!! Cứu ta!!! Thị vệ đâu, cứu ta!!!”

Lê Hoài từ tốn nói: “Có lẽ ông hoàng không biết, thị vệ quanh đây, theo lệnh của Đức Kim Thượng, đều bị đuổi đi, để tránh làm phiền ông hoàng học tập.”

Vừa nói, gã vừa đóng cửa.

Cài then.

Giọng nói kia vẫn rất mực nhẹ nhàng:

“Ông hoàng có la thế nào cũng vậy. Dù chúng ta có làm gì...cũng không ai đến cứu ông đâu!”

Lê Hoài chậm rãi tiến lại.

Quốc Bảo xám mặt, chống tay lùi ra sau.

Gã cúi xuống nắm lấy cổ tay Quốc Bảo.

“Ông hoàng à...có lẽ ông không biết...”

Cái người kia vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười.

Cái lưỡi đỏ liếm trên môi hồng:

“...tôi chờ cái ngày này bao lâu rồi đâu!”

**27**.

Ông hoàng Quốc Bảo càng ngày càng tiến bộ.

Đức Kim Thượng rất hài lòng.

Ngài cảm thấy việc mình cho Lê ái khanh dạy dỗ ông hoàng.

Là lựa chọn chính xác.

Dù rằng những giờ học của Lê ái khanh đều cài then chốt cửa không cho người khác làm phiền.

Nhưng nghiêm sư xuất cao đồ.

Dạy dỗ cái đứa hư hỏng như Quốc Bảo.

Thì phải mạnh tay mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.