Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 174: Chương 174: Hải Tặc




1.

Hans nhìn thuyền trưởng Will đứng bên giường mặc quần áo. Sau một hồi trầm ngâm, câu lên tiếng:

“Tôi vẫn không hiểu, thưa thuyền trưởng.”

Thuyền trưởng Will nhướng mày: “Có cái gì mà không hiểu?”

Hans nói: “Tại sao ngài lại làm tình với tôi, thưa thuyền trưởng.”

Thuyền trưởng Will cắn môi, nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ một hồi.

Sau đó nói: “Tại trên con thuyền Kình Ngư này, ta thấy có mỗi ngươi là đẹp nhất.”

2.

Phàm là người đi biển, ai cũng đều biết điều luật bất thành văn không được để phụ nữ lên thuyền, bằng không sẽ chọc giận thần biển cả.

Thế nhưng nói cho cùng, hải tặc thì cũng chỉ là đàn ông mà thôi, suốt ngày lênh đênh trên biển không được gần hơi phụ nữ thì làm sao mà nhịn được. Bởi vậy nên, các thành viên trên thuyền đành phải giúp đỡ lẫn nhau.

Và hiển nhiên, việc thuyền trưởng chọn ra một người đẹp nhất, mềm mại nhất để làm “phu nhân” của mình không phải là chuyện gần đây mới có.

Thế nhưng Hans vẫn cảm thấy có chút không cam nguyện, không muốn làm “phu nhân” thuyền trưởng.

Cho đến khi thuyền trưởng Will dụ dỗ, nói rằng làm “phu nhân” của hắn thì sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, đã vậy còn sẽ được ngủ trong phòng thuyền trưởng, không phải chen chúc bên dưới khoang tàu hôi tanh nữa.

Ngẫm nghĩ một hồi, Hans cảm thấy việc này đúng là có lợi cho mình.

Nên trực tiếp đồng ý, không hỏi nhiều nữa.

3.

Một đêm nọ, Hans bị ánh đèn dầu làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra, cậu nhìn thấy thuyền trưởng Will đang chăm chú đọc cái gì đó.

Thấy cậu đã tỉnh, thuyền trưởng Will liền bảo cậu lại ngồi trên đùi mình.

Sau đó. hắn chỉ vào mảnh giấy trên bàn. Mảnh giấy nọ chính là mảnh giấy bọn họ kiếm được bên trong chiếc rương kho báu kia.

“Bọn ta là nhóm hải tặc khét tiếng nhất vùng biển này, tiền bạc bọn ta cướp được rất nhiều. Thế nhưng nhóc có biết vì sao ta phải hy sinh nhiều thuyền viên như vậy, chỉ để đi tìm kho báu kia không?”

Hans lắc đầu: “Tôi không biết, thưa thuyền trưởng.”

Thuyền trưởng Will mỉm cười: “Không phải vì vàng đâu. Thứ ta thật sự tìm kiếm chính là...”

Hắn mở mảnh giấy ra, để lộ một tấm bản đồ. Thuyền trưởng Will nhếch môi, thầm thì bốn chữ:

“Trái Tim Của Biển.”

4.

Có một câu chuyện ma được kể đi kể lại giữa những người đi biển với nhau. Chuyện kể về người con trai thứ của vị thần biển cả, bởi vì xuống tay giết hại anh ruột mà bị cha móc tim. Kể từ đó, hắn vẫn luôn lang thang trên biển, đi tìm trái tim của mình.

Truyền thuyết thì đa phần đều là giả, nhưng có một thứ gắn liền với truyền thuyết kia là thật...

Trái Tim Của Biển.

Đó chính là cái tên người ta đặt cho quả tim bị mất của người con trai thứ. Quả tim đó thực chất là một viên hải lam ngọc đẹp tuyệt trần mà bất kì tên hải tặc thật thụ nào cũng thèm khát. Người ta nói rằng, kẻ nào lấy được Trái Tim Của Biển, sẽ trở thành con trai của thần biển, được trao quyền thống trị đại dương.

Thế nhưng không một ai thật sự biết được viên ngọc đó nằm ở đâu, chỉ biết tấm bản đồ dẫn đến Trái Tim Của Biển được cất giấu trong một mê cung thần bí nằm trong lòng đảo hoang.

Cũng từ đó mà vô số tin đồn được bịa ra, các tấm bản đồ giả mạo cũng liên tục xuất hiện. Tình tiết người con trai thứ lang thang khắp đại dương giết chết người đi biển để giành lại trái tim của mình thực ra là hình tượng hóa việc các hải tặc sát hại lẫn nhau để tranh giành viên ngọc kia.

Tàn sát là thế, vậy mà vẫn chưa có ai tìm được tấm bản đồ thật sự.

Chưa một ai tìm được...

... trước thuyền trưởng Will.

5.

Hans chăm chú quan sát tấm bản đồ trước mặt, chỉ vì nó mà vô số người đã phải chết.

Trông thấy ánh mắt lãnh đạm của Hans cuối cùng cũng ánh lên một tia tò mò, thuyền trưởng Will nhếch môi, khoe khoang.

“Nhóc đúng thật là may mắn, vừa mới làm hải tặc mấy ngày mà đã được chứng kiến tấm bản đồ dẫn đến Trái Tim Của Biển. Nhóc có biết ta đã phải tốn bao nhiêu năm để có được nó không? Chỉ riêng việc tìm đường đến mê cung kia thôi, ta đã phải đột nhập vào căn cứ của hải quân hoàng gia.”

Hắn chỉ vào miếng bịt mắt của mình: “Thậm chí là đánh đổi một con mắt.”

Hans quay mặt sang, hỏi: “Biểu tượng này là gì vậy, thưa thuyền trưởng?”

Thuyền trưởng Will đáp: “Đó là chiếc chìa khóa dùng để khởi động cơ quan, nhóc còn nhớ chiếc chìa khóa chúng ta tìm được cùng một chỗ với tấm bản đồ này không?”

Bất thình lình, cửa phòng mở toang ra, một tên thuyền viên xanh mặt hốt hoảng chạy vào, hét lớn: “Thuyền trưởng... chúng ta... chúng ta bị tấn công!”

Thuyền trưởng Will bình thản nhếch mày: “Tấn công? Tên hải tặc ngu dốt nào lại dám tấn công Kình Ngư ngay trong hải phận của ta thế?”

Tên thuyền viên kia lập tức lắc đầu: “Thuyền...thuyền trưởng... không phải hải tặc...mà là... mà là... “

Hải quân.

6.

Tiếng đại bác liên tiếp vang lên, lửa đỏ làm bừng sáng cả một vùng đêm tối.

Thuyền trưởng Will rút kiếm hô lớn: “Bắnnnn!!!”

Đám hải tặc dưới trướng liên tiếp bỏ đạn vào đại bác, châm ngòi. Thế nhưng hải quân đã mò được lên thuyền của bọn họ, tiếng kiếm thép va chạm liên hoàn.

Kình Ngư là con thuyền hải tặc bị săn lùng dữ dội nhất gần đây, dẫu biết trước sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ đối mặt với hải quân hoàng gia, nhưng thuyền trưởng Will không ngờ ngày đó lại là hôm nay. Bọn chúng xuất hiện quá bất ngờ, lại chuẩn bị kĩ càng, bọn họ đang ở thế yếu.

Cùng lúc này, thuyền trưởng Will vô tình nhìn thấy một bóng người đứng ở mũi thuyền bên kia, bộ râu mép bạc trắng vểnh lên nhìn sang hướng này.

Thuyền trưởng Will lập tức nhận ra người đàn ông nọ.

Khi đó, hắn vì tìm kiếm Trái Tim Của Biển mà đột nhập vào căn cứ của hải quân để lấy trộm bản đồ dẫn tới mê cung, đã vô tình chạm trán chỉ huy tối cao của hải quân hoàng gia - thuyền trưởng Davy. Cái bịt mắt của hắn cũng là nhớ lão ta mà có. Không suy nghĩ nhiều, thuyền trưởng Will lập tức rút súng, nhắm về phía lão già kia.

Một khắc trước khi hắn kịp bóp cò, trên khuôn mặt của lão già Davy dường như nhếch lên một nụ cười.

Thuyền trưởng Will nả súng!

Ngay khoảnh khắc đó, có người nào đột ngột nhào tới đẩy thuyền trưởng Will một cái thật mạnh, khiến viên đạn của hắn bay chệch hướng. Khi thuyền trưởng Will nhìn lên thì lại thấy gương mặt của Hans. Hắn lập tức lớn giọng quát:

“NGƯƠI LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?”

Thế nhưng Hans lại không trả lời.

Lúc này thuyền trưởng Will mới nhận ra có rất nhiều máu dính lên tay mình.

Quay đầu nhìn lại thì phát hiện vị trí hắn đứng ban nãy vừa bị một viên đại bác làm nổ tan tành.

Mà hiện tại, trên lưng Hans đồng thời cũng bị cháy mất một mảng da lớn.

Thuyền trưởng Will bần thần chớp mắt.

“Hans...” Hắn lầm bầm trong miệng.

Cùng lúc này, ở chiếc thuyền bên kia, lão gia Davy đột ngột hô lớn: “Rút quân!!!”

7.

Hans mở mắt ra trong phòng ngủ của thuyền trưởng.

Cậu đang nằm sấp trên giường, trên lưng toàn là băng vải.

Thấy Hans mở mắt, thuyền trưởng Will ngồi bên cạnh khoanh tay chau mày, nói: “Tại sao em lại cứu ta? Lần này đã là lần thứ hai rồi.”

Hans yếu ớt đáp: “Bởi vì ngài là thuyền trưởng, thưa thuyền trưởng.”

“Nói thật đi!” Thuyền trưởng William nghiêm giọng.

Hans lập tức trở nên trầm mặc, một hồi sau, cậu ngẩng đầu nói: “Bởi vì tôi muốn chứng minh bản thân, thưa thuyền trưởng.”

Nghe câu trả lời của Hans, thuyền trưởng Will liền nhướng mày.

Hans nói tiếp: “Mặc dù sinh ra trong gia đình thợ săn, nhưng bởi vì chiều cao tôi quá thấp, không đủ tiêu chuẩn để nối nghiệp gia đình. Cha tôi muốn tôi đi làm việc hậu cần, nhưng tôi không đồng ý, nhất nhất phải trở thành thợ săn, thành ra bị đuổi khỏi nhà. Khi cùng ngài đi vào mê cung tìm kiếm kho báu, đó là lần đầu tiên tôi được người khác tin vào khả năng của mình. Bởi vì vậy, tôi không muốn phụ sự tin tưởng của ngài, thưa thuyền trưởng.”

Nghe Hans trả lời xong, mi mắt thuyền trưởng Will chợt hạ xuống: “Thật trùng hợp.” Hắn thì thầm.

Hans nghiêng đầu, không hiểu tại sao thuyền trưởng của mình lại có biểu hiện như vậy.

Thuyền trưởng Will giải thích: “Ta trước đây cũng như nhóc, không được cha tin tưởng vào khả năng của mình. Đến lúc ta muốn chứng minh bản thân thì lại bị ông ấy đuổi đi, cuối cùng mới trở thành thuyền trưởng hải tặc.”

Hans nghe vậy thì gật gù, hóa ra là thế.

“À mà...” Thuyền trưởng Will thở dài, nhếch môi: “Trong thế giới mạnh được yếu thua này, nhóc chỉ nên sống vì bản thân mình thôi. Đừng vì cha con nhà nào mà hy sinh như thế, kể cả là vì ta cũng không nên.”

Nghe vậy, Hans lập tức đáp: “Thế nhưng ngài là thuyền trưởng mà, thưa thuyền trưởng.”

“Thuyền trưởng thì thế nào? Đám thuyền viên trên kia nghe lời ra cũng chỉ vì ta là kẻ mạnh thôi. Thử mà ta có chuyện gì xem, bọn chúng sẽ ôm của chạy trước. Giới hải tặc này chính là như vậy. Nói thật, lúc ở trong mê cung, nếu là người khác tìm thấy ta đang bị thương thì đã giành lấy bản đồ để độc chiếm kho báu rồi. Nhóc là người đầu tiên liều mạng cứu ta đó, đã vậy còn cứu tận hai lần.”

Nghe đến tận đây, Hans lại chỉ hỏi: “Vâng, thưa thuyền trưởng.”

Thuyền trưởng Will cảm thấy mình cần phải nói rõ thêm: “Bởi vậy nên nhóc đừng liều mạng vì ta nữa. Hãy sống cho chính mình đi.”

Hans liền ngẩng đầu: “Nhưng tôi vẫn luôn sống cho chính mình, thưa thuyền trưởng.”

Thuyền trưởng Will: “???”

Hans giải thích: “Tôi cứu ngài là để chứng minh bản thân mình. Chứng minh bản thân mình cũng là vì mình, thưa thuyền trưởng.”

Nghe tới đây, thuyền trưởng Will cảm thấy thú vị, cười hai tiếng. Sau đó hắn bất ngờ đứng dậy, nói: “Ta quyết định rồi! Kể từ bây giờ ta chính thức thích nhóc!”

Hắn đi lại bàn, lấy một chén thuốc đỏ như máu, đưa cho Hans.

Hans nhìn vào chén thuốc trong tay: “Đây là...”

“Nhìn cái gì, tưởng ta bỏ độc nhóc hả? Ta mắc gì phải bỏ độc nhóc chứ! Thuốc giúp lành vết thương đó, uống nhanh đi!”

Hans gật đầu, ngửa cổ uống.

8.

Trong suốt quãng thời gian Hans bị thương, thuyền trưởng Will vẫn luôn ở kế bên chăm sóc.

Vốn dĩ thuyền trưởng như hắn không cần phải làm những việc này, nhưng hắn vẫn lựa chọn tự tay chăm sóc Hans, thậm chí còn không cho thuyền viên khác động vào.

Hắn chăm sóc kĩ càng đến mức, chính Hans cũng phải mở miệng hỏi: “Tại sao ngài lại quan tâm tôi như vậy, thưa thuyền trưởng?”

Thuyền trưởng Will nằm kế bên, kéo Hans vào trong lồng ngực mình, ngáp dài nói:

“Không phải đã nói rồi sao, ta đã chính thức thích nhóc rồi!”

Nghe câu trả lời, Hans chỉ cúi mặt, suy nghĩ một chút, rồi nhắm mắt ngủ.

9.

Vết thương của Hans lành rồi.

Vết thương lành rồi, thì lại phải “giúp đỡ lẫn nhau” với thuyền trưởng.

Trong lúc thuyền trưởng Will đang hôn lồng ngực cậu, Hans tò mò nói:

“Tôi có thể hỏi ngài một câu không, thưa thuyền trưởng?”

Thuyền trường Will ngẩng mặt: “Hửm?”

“Tại sao khi ở trong mê cung, vết thương của ngài lại lành nhanh như vậy, thưa thuyền trưởng?”

Nghe vậy, thuyền trưởng Will chỉ nhún vai.

“Năng lực đặc biệt.”

Sau đó, hắn lại hỏi ngược lại Hans: “Ta cũng có một thắc mắc, có thể hỏi nhóc không?”

“Vâng, thưa thuyền trưởng.”

“Đã có ai dùng miệng giúp nhóc chưa?”

Hans im lặng không trả lời. Nhưng thuyền trưởng Will cũng không cần câu trả lời, vừa hỏi xong liền lập tức di chuyển xuống dưới.

Hans không nói gì, đỏ mặt quay sang một bên.

10.

Một ngày nọ, thuyền trưởng Will tuyên bố lên đường đi tìm Trái Tim Của Biển.

Bọn họ dong buồm đi suốt mười ngày đêm, cuối cùng thì dừng chân giữa một hòn đảo nhỏ.

Hans cùng thuyền trưởng xuống thuyền lên đảo. Cả chặng đường vô cùng thuận lợi, hoàn toàn không có nguy hiểm nào.

Hans không quá thạo việc đọc bản đồ. Cậu cứ nghĩ khi đến được vị trí cơ quan thì sẽ tìm được Trái Tim Của Biển. Nhưng không, tất cả những gì bọn họ tìm thấy là một viên đá hình thù kì lạ, bên trên có một cái lỗ trông như lỗ khóa.

Viên đá này mà là cơ quan cất giấu đá quý sao? Nhỏ xíu như vậy, thật sự giấu được đá quý bên trong sao?

Nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của Hans, thuyền trưởng Will lúc này mới xoa đầu cậu giải thích:

“Nhóc ngốc thế! Đã gọi là Trái Tim Của Biển thì làm sao nằm trên đất liền được!”

Nói rồi, thuyền trưởng Will lập tức lấy trong người ra một chiếc chìa khóa. Đây chính là chiếc chìa khóa được tìm thấy cùng với tấm bản đồ.

Thuyền trưởng Will đút chìa khóa vào trong viên đá kia, hoa văn trên mặt đá lập tức sáng bừng lên một màu xanh thẫm

Cùng lúc đó, bầu trời bỗng chợt tối sầm lại.

Và mặt đất rung chuyển không ngừng.

11.

Thuyền trưởng Will dẫn Hans và tất cả những người khác đi ra rìa đảo.

Khung cảnh trước mắt khiến tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình.

Nước biển bao quanh hòn đảo đã rút hết. Xung quanh bọn họ là một sa mạc mênh mông ướt nhẹp, cùng vô số sinh vật biển đang nhảy lạch bạch trên cát.

Tất cả mọi người đều liên tục dụi mắt, ngay cả Hans cũng không giấu nổi vẻ sững sờ, chỉ có mỗi thuyền trưởng Will là bình thường với cảnh tưởng siêu nhiên trước mặt.

Hắn bước lên bờ cát ướt, rồi lại lấy bản đồ ra xem, trầm ngâm: “Được rồi, xem nào... dựa theo tấm bản đồ thì Trái Tim Của Biển sẽ nằm ở...”

“Nằm ở đây!”

Bất thình lình, một giọng nói từ phía xa vọng lại.

Không biết từ đâu, hàng loạt hải quân vũ trang đầy đủ đột ngột xuất hiện bao vây chỉa súng về bọn họ.

Bọn chúng quát lớn:

“CÁC NGƯƠI ĐÃ BỊ BAO VÂY!! LẬP TỨC BỎ VŨ KHÍ XUỐNG!!!”

Đám hải tặc của con thuyền Kình Ngư ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau một hồi mới nhận thức được tình hình, cả bọn lập tức buông vũ khí giơ hai tay lên trời.

Bị tấn công bất ngờ, thuyền trưởng Will mới là người bối rối nhất:

“Các ngươi làm sao mà...”

“Trên đời này ai mà chẳng biết thuyền trưởng Will nhà ngươi đang săn tìm Trái Tim Của Biển! Ta chỉ cần đóng quân ở đây đợi sẵn, ngươi lập tức chui đầu vào lưới thôi mà!”

Thuyền trưởng Will còn chưa kịp nói hết câu, thì một bóng người quen thuộc đột ngột xuất hiện chen lời. Đó chính là lão gia Davy, thuyền trưởng của hải quân hoàng gia.

Lúc này, một tay lão đang ôm một chiếc rương nhỏ, ướt sẫm, phủ đầy rong rêu.

Lão vừa sờ sờ ria mép, vừa huênh hoang nói:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ, thuyền trưởng Will. Mong rằng lần này ngươi sẽ không chỉ bỏ lại một con mắt, rồi vội vàng rời đi như lần trước.”

Thuyền trưởng Will không để ý đến thái độ đắc ý của lão Davy, hắn chỉ quan tâm mỗi chiếc rương trong tay lão.

“Đó... là gì?”

Lão già Davy lập tức cười lớn: “À cái này sao? Có điều ngươi không biết, trong lúc các ngươi ở sâu trong đảo đi tìm cơ quan, thì bọn ta đã đợi sẵn ở ngoài bờ biển. Nước biển vừa rút, ta liền có thể đi trước ngươi một bước, lấy được...”

Vừa nói, lão vừa mở nắp chiếc rương, để lộ ra một viên đá hình trái tim màu xanh tuyệt đẹp.

Nhìn thấy viên đá, hai mắt thuyền trưởng Will mở lớn:

“Trái Tim Của Biển, nhưng...làm thế nào?”

Rõ ràng bản đồ dẫn đường đang nằm trong tay hắn. Lão già Davy làm cách nào tìm được hòn đảo này để đóng quân đợi sẵn? Lại làm sao biết được vị trí của viên đá giữa biển cát mênh mông này?

Nhìn thấy thái độ kinh ngạc của thuyền trưởng Will, lão già Davy lập tức nhếch mép cười:

“Là nhờ vào thứ này chứ sao!”

Vừa nói, lão vừa lấy trong áo ra một bức tranh vẽ chì. Điều đặc biệt là bức tranh đó trông y hệt tấm bản đồ trên tay thuyền trưởng Will.

“Davy, tại sao bản đồ của ta lại nằm trên tay lão vậy?” Thuyền trưởng Will dù rất căng thẳng, nhưng vẫn giữ thái độ không khuất phục.

Lão Davy lại sờ sờ rìa mép:

“Cái này thì phải nhắc đến con trai cưng của ta!”

Thuyền trường Will chớp mắt một cái.

Con trai?

Lúc này, từ trong đám hải tặc, một bóng người nhỏ bé chậm rãi bước ra.

“Vâng, thưa cha.”

12.

Tin tức gần đây làm chấn động cả vương quốc.

Hải quân hoàng gia cuối cùng cũng bắt gọn được nhóm hải tặc Kình Ngư khét tiếng. Dự định vào mười hai giờ trưa mai, ở quảng trường thành phố, sẽ mang cả bọn lên đài hành hình...

Đồng loạt treo cổ.

13.

Chỉnh sửa lại đồng phục của hải quân, Hans bước vào ngục giam dành cho tử tội.

Vừa thấy bóng dáng cậu, đám hải tặc bị nhốt bên trong liền kêu réo chửi rủa.

Tất cả đều hoàn toàn giống với kế hoạch ban đầu.

Gia tộc của Hans đã nhiều đời phục vụ trong hải quân. Đến đời cha cậu thì còn giành được chức thuyền trưởng.

Từ nhỏ, Hans vẫn muốn tiếp nối truyền thống gia đình để săn lùng bọn hải tặc. Thế nhưng, trớ trêu thay...

...cậu quá lùn.

Muốn gia nhập quân đội thì điều kiện tiên quyết là chiều cao phải đạt chuẩn.

Cha của Hans vì điều này mà rất thất vọng về cậu. Thay vì cho cậu ra biển săn hải tặc, ông lại dựa vào địa vị của mình tìm cho cậu một vị trí hậu cần, mặc dù về lý thuyết vị trí này cũng thuộc đơn vị hải quân, nhưng chủ yếu chỉ hoạt động trên đất liền.

Hans vì không cam tâm mà cãi nhau với cha, cuối cùng thì bỏ nhà ra đi. Cậu muốn chứng minh bản thân mình. Chỉ cần lập được công lao nào đó, thì dù thiếu chiều cao vẫn đủ tư cách gia nhập hải quân!

May mắn làm sao, đức vua của đất nước này là một người đam mê đá quý. Một trong những viên đá mà ngài khao khát có tên là Trái Tim Của Biển.

Với quyền lực của hoàng gia, ngài cho người lùng sục khắp nơi. Gian khổ nhiều năm thì cũng tìm được tấm bản đồ dẫn đến mê cung - nơi cất giữ tấm bản đồ cuối cùng. Thế nhưng đức vua còn chưa kịp ăn mừng thì tấm bản đồ quý báu kia đã bị nhóm hải tặc Kình Ngư ngang nhiên cướp mất.

Biết đây là cơ hội để mình lập công, Hans cố tình lên thuyền đi ngang vùng biển có nhóm hải tặc Kình Ngư hoành hành. Sau nhiều chuyến thuyền khác nhau, cuối cùng cậu cũng gặp được bọn chúng.

Vụ tấn công bất ngờ đêm đó là do cậu gửi thư về cho cha báo cáo vị trí của bọn họ. Hải quân đang tấn công lại đột ngột rút đi là do cậu nhận ra để kích hoạt cơ quan thì cần có chiếc chìa khóa trong tay thuyền trưởng Will, nên ra hiệu cho cha rút quân.

Cả hai lần cứu hắn, cũng là để phục vụ kế hoạch lập công của cậu.

Ngủ với hắn cũng là vì nguyên do đó.

Tất cả, đều là vì mục tiêu gia nhập hải quân hoàng gia.

Mà thôi.

14.

Ngồi trong ngục tối, nghe thấy tiếng mắng chửi của những người khác vọng lại từ xa, thuyền trưởng Will có thể đoán được là ai đang tới.

Nhìn thấy bóng hình nhỏ bé quen thuộc ở phía bên kia song sắt. thuyền trưởng Will nhếch môi:

“Nhóc đến thăm ta làm chi vậy?”

Hans chắp hai tay sau lưng, nghiêm chỉnh quan sát thuyền trưởng Will. Sau một hồi trầm tư, cậu nói:

“Tôi đến đây để giúp anh vượt ngục, William.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.