**Lời tác giả**: oneshot viết tặng bạn **Bún Chả**.
Nhưng oneshot này khá dài nên mình quyết định chia thành hai chương.
Chắc lại gọi là twoshot đi.
____________________
**1**.
Con trai ta.
Con hãy cầm lấy viên ngọc rồng này.
Và hãy nhớ kĩ.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được người thừa kế trở về.
Đây chính là sứ mệnh của con.
Cũng là giá trị tồn tại của con.
**2**.
Một trăm mười hai năm trước, thái tử long tộc đang chơi đùa trong hải cung thì bị bắt cóc.
Long vương lật tung cả Miền Tứ Linh vẫn không tìm thấy con trai mình.
Trong lúc bí bách, ngài chỉ còn có thể lấy ra Ngọc Rồng, pháp bảo chấn hải của long tộc để tìm kiếm tung tích của thái tử.
Thế nhưng.
Chỉ có kẻ sinh cùng giờ cùng ngày cùng tháng cách mười hai năm với thái tử.
Mới có thể làm được điều đó.
Y tên là Ngân Giáp.
Là con rồng duy nhất có số mệnh tương thích với thái tử long tộc.
Cũng là người.
Sẽ gánh vác sứ mệnh cao cả này.
**3**.
Mười hai năm kể từ ngày sinh của thái tử, vô số long nhân đã cố thụ thai, để cho ra đời đứa trẻ có số mệnh tương thích với thái tử.
Bởi vậy, kể từ khi còn nằm trong trứng, Ngân Giáp đã được kì vọng để gánh vác trách nhiệm này.
Kể từ khoảnh khắc y sinh ra, có được số mệnh tương thích, mọi người xung quanh đã định xuống, đời này y sống là để mang thái tử bình an trở về.
Y cũng chỉ mong muốn chừng đó.
Nhỏ một giọt máu lên Ngọc Rồng trong tay.
Ánh sáng bạch quang phát ra.
Y biết mình đang được dịch chuyển đến vị trí của người.
Siết tay.
Nhắm mắt.
Mỉm cười.
**4**.
Ở Miền Tứ Linh, ngoại trừ long tộc uy quyền, còn có thêm ba linh tộc khác.
Lân tộc dũng mãnh.
Quy tộc kiên cường.
Phụng tộc kiêu ngạo.
Bất kì kẻ nào cũng là đối thủ đáng gờm, đều có thể là thế lực đứng sau sự mất tích của thái tử.
Thế nên một trăm năm nay, Ngân Giáp đã ra sức tìm tòi điểm yếu của cả ba tộc.
Hiện tại, dù Ngọc Rồng dịch chuyển y đến bất kì chỗ nào.
Y đều tự tin mình có thể xử trí.
Siết chặt hai nắm tay
Lân tộc dũng mãnh.
Quy tộc kiên cường.
Hay phụng tộc kiêu ngạo.
Dù là bất kì thượng cổ linh tộc nào...
“Pằng chíu!”
“Pằng pằng”
“BÙM!!”
“Rẹt rẹt, lạch cạch..”
“BÙM!!!”
“Băng cướp ngân hà mã số tội phạm 231A, các người đã bị bao vây. Nhân danh tòa án tối cao của thiên hà TXC308, chúng tôi lệnh cho các người bỏ vũ khí xuống!”
**5**.
Y nhìn quanh.
Không rõ nơi này là nơi nào.
Không giống bất kì địa điểm nào ở Miền Tứ Linh.
Ngân Giáp lặng lẽ quan sát nhóm người phía trước.
Cái thứ kì lạ trong tay bọn họ là bảo vật gì vậy, hình thù thật kì lạ.
Còn đám người phía sau.
Tại sao lại buông hết pháp khí quỳ xuống đất, đưa tay lên trời?
Đang đầu hàng ai sao?
“Tội phạm của băng cướp 231A, mau bỏ vũ khí xuống, đưa hai tay lên! Ngược lại, chúng tôi buộc lòng phải nổ súng!”
Hửm?
Ngân Giáp ngơ ngác nhìn quanh.
Những người phía trước đang nói gì vậy?
Nhóm người phía sau quỳ xuống hết rồi mà?
Khu vực này chỉ còn mỗi Ngân Giáp là đang đứng mà thôi.
**6**.
Ngân Giáp trầm mặc chăm chú nhìn lỗ thủng trên ngực trái.
Không biết pháp khí trong tay mấy người kia là gì nhỉ?
Linh quang phóng ra cũng khá mạnh.
“Chú em đến từ hành tinh nào thế? Thủng nguyên lỗ xuyên tim như vậy mà vẫn còn sống!”
Người đàn ông bên cạnh vừa run đùi vừa nói.
Ngân Giáp không trả lời, đưa tay chạm vào những song chắn linh quang trước mặt.
Một tiếng xèo vang lên.
Đầu ngón tay y biến thành một màu đen kịt.
“Ha ha ha, thanh chắn laser mà cũng dám động vào, chú em chắc không cần ngón tay nữa ha!”
Laser?
**7**.
Là một kẻ được đào tạo từ nhỏ.
Ngân Giáp lặng lẽ suy nghĩ một hồi thì nghĩ ta.
Pháp lực của Ngọc Rồng là vô tiền khoáng hậu.
Xem ra.
Y đã không còn ở Miền Tứ Linh nữa.
8.
*Tin Khẩn Cấp*
*Gửi các công dân của thiên hà TXC308, dựa theo thông tin của bộ phận đặc nhiệm an ninh không - thời gian, một tên tội phạm vừa vượt ngục cách đây 24 tiếng đồng hồ theo giờ Trái Đất*.
*Theo thông tin đội đặc nhiệm cung cấp. Tên tội phạm là thành viên một nhóm cướp xuyên thiên hà với mức độ nguy hiểm A*.
*Đặc điểm nhận dạng, da trắng, tóc bạc, mắt đen, hai bên vai và cổ có vảy bạc, sừng nhỏ, chủng tộc chưa xác định*.
*Phía đặc nhiệm nghi ngờ hắn có khả năng dị chủng, miễn nhiễm hầu hết với các loại vũ khí, kể cả laser*.
*Khuyến cáo người dân cẩn trọng hành trình của mình trong thời gian này. Nếu gặp người có những đặc điểm trên xin hãy liên hệ ngay với đường dây nóng của chúng tôi*.
*Sau đây là bản tin kế tiếp*.
*Nhóm không tặc cấp SSS Tứ Thần, số hiệu tội phạm 7682SSS, lại hoàn thành một phi vụ mới*...
**9**.
Ngân Giáp dùng long thuật bay lên.
Ngắm nhìn thế giới này.
Những vật thể bay không xác định di chuyển theo từng hàng.
Những sinh vật hai chân hình thù khác nhau đi bộ trên những chiếc thảm bay giữa không trung.
Và những tòa kiến trúc sáng rực đủ sắc màu đâm thủng trời đêm.
Cả một thế giới xa lạ mở ra dưới chân.
Lông mi u buồn khẽ hạ.
“Thái tử...bao nhiêu năm qua...”
Ngân Giáp thì thầm.
“...người đã sống ở nơi kì quái này sao?”
**10**.
Ngân Giáp nhỏ một giọt máu lên Ngọc Rồng.
Ánh sáng phát ra chỉ về một hướng.
Đó là nơi có thái tử.
Ngân Giáp lập tức bay về phía đó.
Y vừa đáp xuống nơi rừng cây rậm rạp hoang sơ hẻo lánh thì ánh sáng Ngọc Rồng liền tắt
Có tiếng huýt sáo vang lên.
Trái tim Ngân Giáp siết chặt một cái.
Quay lưng lại.
Cả người kích động run rẩy.
Nơi vắng vẻ này, đột ngột lại xuất hiện một bóng người.
**11**.
“Thái tử điện hạ!!”
Hai mắt Ngân Giáp không thể rời khỏi thân ảnh phía trước.
Y lập tức quỳ xuống.
“Ể....anh là ai....đang làm gì vậy?”
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ Ngân Giáp, là kẻ được ủy thác nhiệm vụ mang người trở về long tộc!”
“Anh làm cái gì vậy? Công viên chúng tôi hôm nay đóng cửa, anh không thấy bảng thông báo sao? Anh mau đi ra đi, không tôi gọi lực lượng an ninh tới đó!”
Ngân Giáp không để ý những lời kia. Y quỳ dưới đất, thẳng lưng, xúc động, nhưng vẫn trịnh trọng nói.
“Một trăm mười hai năm nay, long tộc chúng ta vẫn luôn mong chờ người trở về, thái tử!”
Ngân Giáp trước giờ vẫn cư xử có chừng mực, nhưng bây giờ lại không kiềm được nước mắt.
Một vì mừng rỡ.
Một vì đau xót.
Dẫu biết rằng khoảng thời gian xa cách tộc nhân sẽ ảnh hưởng đến long dạng của thái tử.
Thế nhưng biến dạng đến mức dáng người thấp bé.
Không vảy không sừng.
Đã vậy trên ngực còn mọc ra hai khối gì đó.
Y nghĩ đến khả năng thái tử ở nơi xa xôi này chịu nhiều khổ cực.
Trái tim liền kích động không thôi.
Y run run giọng nói:
“Thái tử, đây là Ngọc Rồng, chỉ cần người chạm vào đây, được huyết thần dẫn lỗi, dù là xa cách nhiều năm, tâm trí người vẫn sẽ trở về với long tộc!”
Thái tử cầm gậy, chống tay hai bên: “Này này này, đừng thấy tôi là con gái mà giả điên ở đây nha! Tôi là bảo vệ công viên này đó! Anh không đi....khoan đã...”
Ánh mắt thái tử đột ngột trở nên hoảng sợ: “Tóc bạc, vảy bạc...tôi...tôi biết anh rồi. Anh...anh là tội phạm bỏ trốn!”
“Thái tử, người mau chạm vào Ngọc Rồng đi!”
“Anh làm gì vậy bỏ tay tôi ra, bỏ ra!!!”
Thái tử đột ngột giãy giụa dữ dội.
Đột ngột, một nhóm người từ đâu chạy đến, đồng thanh hét lên.
“Dừng lại!”
**12**.
Ngân Giáp vừa giãy giụa chật vật trong lưới sắt, vừa bị lôi vào khoang bụng của một con quái thú bằng kim loại.
Con quái thú liên tục phát ra âm thanh ỉnh ỏi, đã vậy còn phóng hào quang lúc xanh lúc đỏ về bốn phương tám hướng.
Y tuyệt vọng nhìn thái tử cúi mình cảm ơn nhóm người gọi là cảnh sát.
Bọn họ nói đây là nghĩa vụ của mình.
Nói rồi liền đi vào khoang bụng của con quái vật kim loại, ngồi nhìn y chật vật dưới đất.
Con quái vật kim loại đột ngột bay lên.
**13**.
Ngân Giáp ra sức chống trả dữ dội, nhưng chiếc lưới trên người giống như được yểm bùa pháp, phá cách nào cũng không thoát được.
Hơn nữa còn áp chế pháp lực của y.
Nhìn qua lỗ sau của con quái vật, thấy bóng dáng thái tử càng lúc càng xa.
Ngân Giáp điên cuồng gào khóc trong tuyệt vọng.
Lúc này, kẻ thấp bé nhất trong nhóm cảnh sát đột ngột hất cẳng lên người y.
“Nghe nói chú mày chạy một đường liền thoát khỏi nhà giam thiên hà, còn tưởng ghê gớm thế nào. Vậy mà hóa ra là một đứa mít ướt, đã thế còn xinh xẻo không khác gì nữ nhân.”
Hai người còn lại ồ lên cười.
“Đại ca! Huynh có thật sự muốn thu nạp tên này không? Em cảm thấy nhóc này hơi sữa đấy!” - Kẻ thấp bé nói, ánh mắt hướng người đang ngồi ở đằng xa.
Bây giờ Ngân Giáp mới phát hiện ra, trong bụng của con quái vật, ngoài y và ba người cảnh sát, còn có người thứ năm.
Hắn ngồi đưa lưng về phía bọn họ, không thấy rõ mặt, hai bàn tay đặt lên hàm răng gồ ghề của con quái vật.
Khuôn cằm góc cạnh phảng phất sự trầm lặng.
Khẽ gật một cái.
**14**.
Nhiều canh giờ liền, Ngân Giáp ra sức chống trả.
Lúc thì chửi bới, lúc thì giãy giụa, nhưng giãy thế nào cũng không thoát khỏi chiếc lưới sắt này.
Bất thình lình, kẻ to béo nhất trong đám người đột ngột đứng dậy.
Đi lại chỗ Ngân Giáp.
Đánh mạnh vào bụng y một cái.
Pháp lực bị chèn ép, một đấm thông thường cũng đủ khiến y lập tức phun máu.
“Ồn ào hết cả tai!”
Vừa nói, gã vừa ngoáy tai.
Ngân Giáp nằm cuộn tròn ôm bụng.
Trách cứ bản thân vô dụng.
Cả đời này y chỉ sống vì một mục đích tìm kiếm thái tử.
Vậy mà làm cũng không xong.
Càng nghĩ hai mắt càng nóng bừng.
Càng cuộn chặt thân mình dưới đất.
Vô tình để máu dính vào Ngọc Rồng.
Từ trong tâm ngọc đột ngột vụt lên một tia bạch quang.
Bất thình lình, ánh sáng mãnh liệt dữ dội lập tức tỏa ra bốn hướng, phóng khắp tám phương.
**15**.
Con quái vật bằng kim loại đang bay trên trời thì bị ánh sáng của Ngọc Rồng làm chói mắt.
Rơi xuống hoang mạc hoang vu.
Trong đám khói mù mịt
“Mẹ nó! Cái thiết bị của ngươi là thứ gì vậy hả?” Kẻ cao kều trong nhóm ba tên cảnh sát lên tiếng.
“May mà tay lái của đại ca chắc, đáp xuống sa mạc này, bằng không là đi đời cả bọn.” - Kẻ thấp bé nói.
“Ngươi ở đó mà chửi! Lo mà sửa lại phi cơ. Cả đám mặc cảnh phục đứng giữa cái nơi này, ai mà biết khi nào thì bọn cớm thật mò tới!!” - Tên to béo mắng tên cao kều.
Kẻ được gọi là đại ca, thản nhiên đứng một bên, quay lưng về phía bọn họ, bình lặng châm một điếu giấy màu trắng, hắn đứa điếu giấy đó lên miệng, rồi nhả ra một làn khói trắng mập mờ.
Còn Ngân Giáp vẫn chật vật nằm trong lưới.
Ánh mắt vẫn luôn điềm tĩnh lúc này thoáng qua một tia ngỡ ngàng.
**16**.
Ánh sáng ban nãy từ Ngọc Rồng phát ra mãnh liệt như vậy.
Thái tử phải ở rất gần.
Điều đó có nghĩa...
Thái tử có cái cục u trên ngực không phải là thái tử.
Thái tử thật sự là một trong những người ở đây.
Nhưng...
...là ai mới được.
**17**.
“Rốt cuộc cái thiết bị này là loại máy móc gì vậy?”
Cái tên thấp bé nhân lúc Ngân Giáp đang suy tư thì nhặt Ngọc Rồng trước cổ y lên.
Ngân Giáp lập tức hoảng hốt giật mình.
“Trả lại đây!!”
Tên thấp bé nghe Ngân Giáp bảo gã trả lại.
Liền ném Ngọc Rồng sang cho to béo.
To béo trầm trồ nói: “Đẹp thế này, bán không chừng được nhiều tiền đấy!”
“Phạm thượng!!” Ngân Giáp quát to.
Ngọc Rồng là báu vật chấn hải của long tộc, sao có thể để kẻ khác tùy ý mua bán!!
Tên cao kều đang chăm sóc con quái vật kim loại, chợt chạy đến, giật Ngọc Rồng từ tay tên to béo.
“Bán gì mà bán, để ta nghiên cứu, ta muốn cắt thứ này ra, xem thử bên trong nó là gì!”
“Không được cắt!!”
Báu vật trấn hải của long tộc!!! Không được...
Lúc này, Ngân Giáp chợt nhận ra...
**18**.
Rồng cũng chia thành ba bốn loại.
Trong đó dòng dõi long vương, rồng năm móng, là đặc biệt nhất.
Mỗi đời long vương định sẵn chỉ có một hậu duệ
Huyết mạch giữa đời trước và đời sau gắn kết với nhau.
Cho phép con cháu vương tộc được thừa hưởng pháp lực cùng ký ức của tổ tiên.
Khiến cho dòng dõi rồng năm móng cứ qua mỗi đời lại càng mạnh mẽ uyên bác, đứng đầu tứ linh.
Điều kiện duy nhất để đánh thức ký ức của tiền nhân trú ngụ trong huyết mạch của thái tử.
Là chạm vào Ngọc Rồng.
Ở đây, ngoài Ngân Giáp, thì có bốn người.
To béo, thấp bé, cao kều đều đã chạm vào Ngọc Rồng.
Nhưng không có gì xảy ra.
Điều này chứng tỏ.
Người còn lại...
**19**.
“Trả lại đồ cho y đi.”
Một giọng trầm điềm đạm vang lên.
Vô cùng nhẹ nhàng, mà cũng vô cùng quyền uy.
Chỉ một câu nói bình thường, vô hình trung, lại khiến cả bầu không khí trở nên áp lực nặng nề.
Tên cao kều lập tức đặt Ngọc Rồng vào lại tay y.
Cùng lúc này, người kia thả điếu giấy đang cháy dở xuống chân, dùng mũi giày nghiền nó xuống cát.
“Em chắc là đang thắc mắc tại sao bọn ta lại bắt em...”
Hắn ung dung quay người lại, chiếc mũ thuyền trưởng trên đầu che kín nửa mặt, gió đêm sa mạc thổi áo choàng đen bay phất phơ, nhẹ nhàng mà uy vệ.
“Ta làm vậy là vì muốn mời em gia nhập cùng bọn ta.”
Ánh mắt Ngân Giáp lay động, nằm trong lưới sắt, y chống tay ngước nhìn người trước mắt.
“Người...người...là....”
Là thái tử long tộc.
“Ôi trời, ta quên mất, ta còn chưa giới thiệu bản thân nhỉ?”
Người kia đưa tay, tháo mũ xuống, chậm rãi nói:
“Ta là thủ lĩnh của nhóm không tặc Tứ Thần, nhóm ta luôn đứng đầu bảng truy nã của mọi tổ chức an ninh vũ trụ, số hiệu tội phạm 7682SSS. Tên ta là...”
Chiếc mũ cởi xuống, mái tóc màu hoàng kim bay loạn trong gió đêm.
Cặp mắt âm trầm điểm sắc đỏ.
Khóe môi khẽ nhếch, nửa kiêu ngạo, nửa đạm nhiên.
Chậm rãi phát ra năm tiếng.
“Tên ta là...Kim...Long.”