**1**.
Khẩu súng rơi trên mặt đất.
Tên cầm đầu hét lên một tiếng đau đớn. Máu tươi liên tục tràn ra, gã ôm bắp tay, khuỵu xuống đất.
Aquarias lặng nhìn tên cầm đầu đang quằn quại kêu la.
Rồi thất thần quay mặt về phía tiếng súng phát ra.
**2**.
Một cái bóng đen nằm cuộn mình trong lồng sắt.
Lấy tay che đi những âm thanh dữ dội ở phía trên.
Không cần.
Không muốn trở lại nữa.
Lúc đó...
Tất cả mọi người đều biến mất.
Cả cha lẫn mẹ...
Không còn quan trọng nữa.
Không còn ai quan trọng nữa.
Cô độc.
Cô độc.
Cô độc.
Đã từng muốn trốn tránh.
Đã từng muốn không quay lại.
Tiếng gió cuồng nộ ngoài biển khơi.
Và tiếng mưa ầm ĩ.
Đẩy nghiêng cả con tàu lật úp.
Khoảnh khắc toàn thân chìm xuống dòng nước lạnh lẽo.
Cậu đã nghĩ.
Thật là tốt.
Có thể gặp lại cha mẹ, sẽ không phải chịu cô độc nữa.
Nhưng cuối cùng lại vì một nguyên do nào đấy mà không thể gặp lại bọn họ.
Nhưng sau đó cậu lại không cảm thấy cô độc.
Không còn cô độc nữa.
Tại sao vậy nhỉ?
Dường như đã quên một cái gì đó quan trọng lắm.
Hình như có một cái tên mà cậu lỡ quên mất.
Là...
Là....
À...đúng rồi...là...
“*AQUARIASSSSSSS*!!!”
**3**.
Một tiếng kêu thất thanh inh ỏi tự nhiên văng vẳng bên tai.
“*ANH CÓ NGHE TÔI KHÔNGGGG!! TRẢ LỜI ĐI AQUARIASSSS*!!!”
Lucas chậm rãi chớp chớp mi.
“*CHẮC CHẮN PHẢI NGHE ĐƯỢC MÀ! TẠI SAO LẠI KHÔNG TRẢ LỜI*?”
“*CÓ KHI NÀO GẶP CHUYỆN RỒI KHÔNG*?”
“Ai vậy?” Lucas thầm thì trong miệng.
Ai mà cứ hét vào lỗ tai cậu hoài vậy.
Đau đầu quá đi!
Lucas gãi đầu, ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh.
Đây là chỗ nào?
Những âm thanh trong đầu cậu nữa, từ đâu phát ra vậy...?
Rõ ràng chỗ này đâu có ai?
**4**.
“*NÀY! MẤY NGƯỜI CÓ NGHE GIỌNG AI KHÔNG*?”
“*GIỌNG GÌ LẠ HOẮC VẬY, CHƯA NGHE THẤY BAO GIỜ*!”
“*LÀ KẺ MỚI SAO? TÔI NGHI NGỜ PHẢI CHĂNG LÀ NGƯỜI AQUARIAS NHẮC ĐẾN*!”
“*CẬU GÌ ĐÓ ƠI! CẬU CÓ PHẢI LÀ LUCAS KHÔNG VẬY*?”
Lucas mở to mắt nhìn qua nhìn lại!
Rõ ràng khoang thuyền này đâu có ai!!
“Ma...maa...” Lucas lắp bắp.
“*LUCAS? LÀ CẬU PHẢI KHÔNG? TÊN AQUARIAS KIA NỔI ĐIÊN BƠI MẤT DẤU RỒI, HẮN CÓ Ở CHỖ CẬU KHÔNG*!!”
Nghe mấy con ma nhắc đến Aquarias, Lucas chợt sững người.
Đúng rồi, Aquarias đâu?
Ban nãy cậu còn gác đầu trên đuôi hắn ngủ mà?
Chắc là lòng vòng đâu đây, cậu cảm nhận được sự hiện diện của hắn phía trên boong thuyền.
Lucas nhìn xuống.
Đầu ngón tay sao toàn máu vậy ta?
Giống như trong lúc cậu mê man, rất nhiều việc đã xảy ra vậy.
Có vẻ như cậu đã ngủ rất sâu.
Khoan đã...ngủ sâu...?
Lucas giữ nguyên hai mắt nhìn về phía trước.
Đưa tay lặng lẽ chạm xuống bên dưới.
Những miếng vảy cưng cứng xếp đan xen nhau, phẳng phiu, trơn nhẵn.
Sờ thì thật thích...nhưng mà...trơn nhẵn...
Thật sự...là trơn nhẵn...
Không còn gì nữa...
Rụng thật rồi.
Rụng thật rồi!
**5**.
Lucas vẫn chưa có đủ can đảm nhìn xuống dưới.
Cậu đưa mắt tìm kiếm.
“Aquarias...Aquarias...”
“KIỂU NÀY THÌ ĐÚNG LÀ LUCAS RỒI!!! LUCAS CẬU NGHE NÀY! AQUARIAS HẮN ĐANG BƠI ĐẾN CHỖ CẬU, GIỜ NÀY ĐÁNG LẼ PHẢI ĐẾN RỒI. NẾU CẬU KHÔNG THẤY HẮN TỨC LÀ HẮN ĐANG GẶP NGUY HIỂM ĐÓ! BỌN TÔI CÒN MỘT TÍ NỮA MỚI ĐUỔI KỊP! CẬU PHẢI LÀM GÌ ĐÓ *ĐI*!!!”
Lucas nghe mấy con ma nói Aquarias đang gặp nguy hiểm thì cuống cuồng cả lên, nhưng loay hoay mãi vẫn không biết làm gì.
Đừng nói là làm gì, bây giờ đứng lên cậu còn không đứng được.
“Lồng sắt này...ai lại mang mình ném vào đây vậy? Làm sao thoát ra đây?”
“*XỪ, TƯỞNG GÌ, BA CÁI LỒNG SẮT CỦA NHÂN LOẠI! BẺ ĐI*!”
Nghe lời khuyên của mấy con ma mà Lucas cứ cảm thấy thế nào.
“*ĐÚNG RỒI ĐÓ, BẺ ĐI*!”
“*BẺ ĐI BẠN HIỀN, CẬU GIỜ LÀ NHÂN NGƯ CƠ MÀ*!“.
“*BẺ ĐI! BẺ ĐI!! BẺ ĐI*!!”
Được các thế lực tâm linh thần bí cổ vũ nhiệt tình, Lucas có chút hy vọng.
Đúng là Aquarias có nói trở thành nhân ngư thì bắp tay sẽ khỏe lên.
Cậu cầm hai song sắt.
Gồng hết sức bẻ thử.
Sau đó.
Bẻ không được.
“Tôi bẻ không được...”
Mấy con ma liền cười vang.
“*HA HA HA! NGƯỜI TA BẺ THIỆT KÌA CÁC BẠN ƠI*!!”
“*NHÂN NGƯ GÌ MÀ DỄ GẠT DỄ SỢ*!!!”
“*NÓI VẬY CÁI TIN LUÔN! DỄ THƯƠNG NGHEN*!!”
Lucas: “...”
**6**.
Tiếng nổ súng lại vang lên kịch liệt.
Lucas giật mình quay ngoắt lại.
Bất thình lình, có một người từ trên boong thuyền lăn xuống cầu thang, đụng đầu bất tỉnh.
Trên người hắn toàn là vết cào cấu của móng vuốt, cùng vết răng sắc nhọn.
Lucas với tay lấy khẩu súng trong tay hắn, bắn nát ổ khóa, thành công mở của đi ra ngoài.
Cậu làm theo cách Aquarias dạy, từng bước chống tay trườn người trên mặt đất.
Trực giác mách bảo cậu Aquarias đang ở trên kia.
Mà không phải là trực giác nữa.
Trực giác thì không thể mạnh mẽ như vậy.
Đây phải gọi là một loại liên kết.
Cậu chắc chắn hắn đang ở trên kia!
Quả nhiên, vừa leo lên phía trên, cậu liền nhìn thấy Aquarias bị một gã đàn ông chĩa súng vào đầu.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lucas lập tức bóp cò.
**7**.
Aquarias quay về phía tiếng súng vừa phát ra.
Quả nhiên, ở cầu thang dẫn xuống khoang tàu, Lucas đang chống một tay trên bậc thang, tay còn lại cầm súng.
Nhìn thấy hắn, cậu lập tức chống tay bò lại.
Hỏi Aquarias có sao không.
Aquarias chớp mắt.
Không trả lời.
**8**.
Khoảnh khắc Lucas chồm người rời khỏi cầu thang, nửa thân dưới của cậu liền lộ ra...
...một chiếc đuôi cá màu xanh biếc.
Màu của đại dương sâu thẳm thần bí.
Đã vậy còn bị nước mưa xối ướt cả vây.
Mặc dù đang trong lúc nguy cấp...
Một chút bản năng vẫn trỗi dậy...
Lúc Lucas hỏi hắn có sao không, Aquarias bị đứng hình hết vài giây, mãi một lúc hắn mới thành thật đáp.
Hắn có sao.
Vừa nói vừa nhìn xuống cái vị trí kín đáo nào đó ở khúc giữa đuôi Lucas.
Nuốt nước bọt.
**9**.
Tên cầm đầu hét ầm lên:
“Giết! Giết bọn chúng cho tao!!”
Ba tên đàn em đang nằm lăn lóc trên sàn lập tức ngồi dậy.
Lucas không cảm thấy gì.
Mặc dù Aquarias đang trọng thương, nhưng cậu vẫn có súng.
Không đợi đám đàn em đứng dậy, Lucas đã chĩa súng vào bọn chúng liên tiếp bắn ba phát đạn.
“Cắc, cắc, cắc!”
Hể?
Lucas nhìn vào nòng súng.
Hết đạn rồi?
**10**.
Nước mưa dữ dội xối thẳng xuống boong thuyền.
Lucas hết đạn, may sao bọn người kia cũng hết đạn.
Bọn chúng bỏ mặc Aquarias đang kiệt sức, chạy lại đá cho Lucas một phát. Lucas lập tức túm lấy chân hắn, khiến hắn ngã ngửa ra sau.
Nhưng từ phía sau, lại bị tên khác đá vào lưng, khiến cậu văng vào lan can, ngã xuống.
Ba đánh một không chột cũng què. Thật ra nếu là trước đây, một mình cậu chấp hết đám này cũng không sao. Nhưng bây giờ cậu không còn chân nữa. Võ thuật học trước giờ khó mà áp dụng.
Aquarias thấy Lucas bị đánh, dù đã kiệt sức vẫn cố chống người dậy, nhe răng gầm gừ:
“TỤI BÂY DÁM....!!!”
Vừa dứt lời, hắn liền bị quất cho một phát vào mặt.
Một tên đàn em rút dao ra.
Nhắm về phía Aquarias.
**11**.
“Dừng lại...!”
Tên cầm đầu chợt lên tiếng.
Gã bảo tên đàn em đến xử lý vết thương cho mình, rồi nói:
“Tao nghĩ lại. Hai con nhân ngư, bèo lắm cũng hai triệu USD. Bây giờ tụi nó không còn sức chống trả nữa, nhốt lại là được, không cần giết.”
Lập tức có tên đàn em nói: “Đại ca, con màu đỏ thì đúng là quắc rồi. Nhưng con màu xanh hình như còn khỏe lắm!!”
Tên cầm đầu nghe vậy liền nhướng mày.
“Khỏe?”
Gã tiến lại nắm tóc Lucas. Cậu nhắm mắt mím môi vì đau đớn.
Tên cầm đầu kéo cậu về phía sau, gã nói:
“Khỏe thì làm cho hết khỏe!”
Nói rồi hắn thô bạo đập đầu Lucas xuống đất.
Aquarias gào lên, lại bị tên đằng sau khống chế.
Đập xong, tên cầm đầu thấy Lucas còn biết nghiến răng nghiến lưỡi liền đập thêm hai cái, ba cái.
Lucas choáng váng, khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt. Máu từ trên trán chảy thành dòng.
“Nhốt lại!”
Tên cầm đầu nói.
Đám đàn em liền theo lệnh, kéo cả hai xuống khoang thuyền.
“À...mà khoan...”
**12**.
Tên cầm đầu nhìn sang Lucas.
“Cá thì sao lại biết dùng súng thế nhỉ?”
Trên trán Lucas, máu nhỏ xuống từng giọt.
“Mày...đừng nói mày thật sự là Lucas D'Amelio?”
Lucas không đáp, chỉ bất giác nhếch môi cười.
**13**.
Tiền tuy là rất quan trọng.
Nhưng làm việc ở thế giới ngầm, không thể đặt tiền lên trên uy tín được.
Thân là sát thủ, một khi đã nhận mục tiêu thì nhất định phải giết cho bằng được.
Tên cầm đầu đặt ngón tay lên cò súng.
Súng của hắn hiện còn một viên đạn.
Vốn dĩ ban nãy định dùng cho con nhân ngư màu đỏ
Xem ra bây giờ lại có việc tốt hơn để dùng.
**14**.
Aquarias nhìn tên cầm đầu chĩa súng vào mặt Lucas liền lập tức gào lên một tiếng dữ dội. Đổi lại chỉ là một cú đấm vào bụng, miệng lại toàn mùi máu.
Bản thân Lucas đến tận giờ vẫn chưa hoàn toàn hết choáng.
Vậy mà trước ranh giới của cái chết, cậu vẫn vô thức đưa mắt nhìn về phía Aquarias lần cuối.
Tít mắt mỉm cười.
Tên cầm đầu bóp cò súng.
“Pằng!”
**15**.
Con thuyền bất thình lình giống như đụng phải đá ngầm, chấn động dữ dội.
Viên đạn chệch hướng, ghim vào sàn.
Tiếng sét dữ dội đánh ngang trời đen.
Mãi một hồi con thuyền mới ngừng rung lắc.
Tên cầm đầu quát: “Chuyện gì!!”
Một tên đàn em liền ra lan can kiểm tra.
Chỉ thấy biển động dữ dội, không có đá ngầm. Bây giờ trời mưa, biển động là bình thường.
Hắn định quay lại báo cáo là không có gì.
Thì bất ngờ một bàn tay ngoi lên, túm lấy cổ chân hắn, kéo xuống
Trong tiếng sấm oanh trời, tiếng gào thét kêu cứu thảm thiết chỉ còn văng vẳng như có như không, cho đến khi chìm xuống mặt nước thì tắt hẳn.
“Cái gì? Cái gì ở dưới nước!!!”
“Bàn tay ban nãy...là nhân ngư sao??”
“Nhân ngư? Lại thêm một con nhân ngư nữa??”
Bất thình lình, vô số thanh âm ngân vang đồng loạt vang lên.
Đó không phải là tiếng hát trong vắt dễ chịu.
Cũng không phải âm thanh kiều mị mê hoặc con người.
Mà là bản hòa âm trầm lặng, nặng nề, đe dọa. Vừa vang lên đã khiến người ta lạnh lẽo toàn thân.
“Cái gì...cái gì vậy?”
“Đại ca...cái này là gì vậy...”
Bên dưới mặt biển cuồn cuộn.
Một cặp mắt.
Hai cặp mắt.
Ba cặp mắt.
Bốn, năm, sáu, bảy...
Hàng chục, không, hàng trăm.
Hàng trăm con mắt đủ thứ màu sắc lóe sáng giữa đêm ngàn.
Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía họ.
**16**.
Ba ngày.
Aquarias phải mất tận ba ngày mới đuổi kịp nhóm sát thủ.
Không phải vì hắn bơi chậm.
Mà là vì hắn bận quay về làng.
Gọi đồng loại đến.